Chiến Thần Bất Bại
Chương 338: Vây Công
"Vừa rồi thịt nướng mùi vị không tệ, giống như có mùi thơm gỗ thanh vân, rất đặc biệt." Hạc mỉm cười.
Hắn và Vĩnh Tiên Trung nhàn nhã tiến lên, Lăng Húc ngồi trên lưng Hỏa Liệt Điểu khôi phục thể lực.
Mặt Vĩnh Tiên Trung thấy đã bớt run, lòng nhỏ máu, trong sa mạc chỉ có cát là cát, đâu tìm ra gốc cây, rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách đem cái bàn bằng gỗ thanh vân uống trà của mình ra. Gỗ thanh vân giá cực mắc, một cái bàn trà nhỏ như vậy hắn tốn 20 vạn tinh tệ để mua; lại tốn 10 vạn mời danh sư điêu khắc nên các vân thẳng, đẹp, rõ ràng lắm.
Đây là lợi khí hắn dùng để biểu hiện phong cách bất phàm của mình khi trước hoa dưới trăng, khi phẩm trà ngắm trăng, khi nói chuyện cùng các giai nhân về lý tưởng cuộc sống, khoái làm sao! Nhưng…. Hắn mạnh mẽ lôi ra bộ dáng tươi cười nói: "Hiền đệ thích là tốt."
Giờ hắn đang vắt óc tìm cách cứu vãng, quan hệ của sư phụ và Xạ Thủ Tọa không phải tầm thường. Ngữ khí mỗi lần ông nói đến Thiên Hậu á… Vĩnh Tiên Trung có kinh nghiệm tán gái rất hoài nghi, sư phụ mình có 8, 9 phần là âm thầm ngưỡng mộ bà, chỉ là thực lực ông không cao nên không đủ dũng khí mở miệng thôi. Vĩnh Tiên Trung lão luyện chuyện cưa gái với cái loại ngữ khí ấy của lão sư rất là quen thuộc, bất quá…
Hắn đương nhiên không dám hỏi lão sư để chứng thật, nếu ông thẹn quá hóa giận, chắc ổng cắt chân mình là nhẹ!
Tuyệt đối đừng có đi trêu chọc lão đầu tử.
Được rồi, đại trượng phu co được dãn được, Vĩnh Tiên Trung âm thầm tự động viên.
Nói thật thì ở chung với Hạc rất đã, tính cách Hạc tu dưỡng không có chỗ nào bắt bẻ được, luông kính trọng hữu lễ với người khác, lại rất ôn hòa, Vĩnh Tiên Trung chặc lưỡi không thôi.
Cái chướng mắt duy nhất là hắc y Hạc mặc rách rưới không chịu nổi, chắc trước đó đã trãi qua chuyện cực khổ nào đó. Vĩnh Tiên Trung coi chuyện tục vụ trong môn phái, kiến thức rộng rãi, hắn đánh giá Hạc rất cao. Đệ tử thế gia vốn có tài nguyên đầy đủ, nếu tự mình còn có thể chịu cực khổ, thế thì thành tựu tương lai tất nhiên không có hạn lượng.
Hơn nữa… Vĩnh Tiên Trung liếc qua Lăng Húc đang trên lưng chim, thực lực người kia cũng sâu không lường được. Hắn khổng khỏi sinh ra hứng thú với những người này, trong đám người này, thanh danh nổi nhất không phải Hạc có bối cảnh sâu, cũng không phải Lăng Húc có thực lực phi phàm trước mắt, mà là Đường Thiên. Đường Thiên kia mạnh tới mức nào? Vĩnh Tiên Trung hết sức tò mò.
Hắn cũng giữ sự bình thản, một đường cùng Hạc cười nói, không có chút giương cung bạt kiếm nào của trước đó.
Khi ba người đến Sài Lang Bộ Lạc, thấy binh đoàn do Đường Nhất dẫn đầu đã về từ trước.
Thấy binh đoàn còn hoàn hảo, Hạc, Lăng Húc cùng thở ra nhẹ nhõm, mà mắt Vĩnh Tiên Trung thì lóe lên một tia dị sắc. Vĩnh Tiên Trung tự nhiên sẽ không đặt Yến Vĩ Doanh của Chương Chính vào mắt, nhưng ở 19 châu Bắc Thiên cũng là một cỗ lực lượng không tồi, vậy mà bại rồi?
Đột nhiên Hạc quay ngang, nhìn ra xa, ánh mắt ngưng trọng.
Chớp mắt, ở cồn cát xa xa xuất hiện mấy chấm đen nhỏ.
"Chuẩn bị chiến đấu."
Tiếng quát của Hạc làm mọi người rùng mình.
Liền đó, mọi người thấy rõ kẻ đến, Thiên Không Hổ cầm A Mạc Lý cùng Lương Thu, Hàn Băng Ngưng với Tư Mã Hương Sơn chạy theo ngay sau, bộ dạng kia, tuyệt không phải thắng mà về, nhưng sau lưng họ lại không có bóng một ai. Mấy lần lên xuống, Binh đã đứng bên mọi người.
"Diệp Triều Ca tới rồi."
Binh nói làm Hạc và Lăng Húc biến sắc.
"Tỉnh Hào bại?" Lăng Húc trầm giọng hỏi.
"Ừm!" Binh không nói nhảm: "Tiếp theo hắn muốn giết sạch chúng ta."
Sắc mặt mọi người kém vô cùng, ở đây ai không phải mắt cao hơn đỉnh đầu, là gia hỏa kiệt ngạo bất tuân?
"Khẩu khí thật lớn!" Lăng Húc nhịn không được hừ lạnh.
Ngoài dự đoán của mọi người, Binh nói: "Hắn có thực lực như vậy."
Mặt Hạc và Lăng Húc cùng ngưng trọng lên, thực lực Binh sâu không lường được, ánh mắt lại khá cao, mà lời nói không giống nói giỡn.
Binh ném A Mạc Lý thả xuống.
"A Mạc Lý bị thương?" Hạc liền hỏi.
"Tiếp Diệp Triều Ca một kiếm, hơi thoát lực." A Mạc Lý đã hồi phục tinh thần, ũ rũ. Nhưng song chưởng của hắn bị một kiếm kia của Diệp Triều Ca làm máu chảy tùm lum, nhìn rất đáng sợ, thật ra thương thế cũng không nặng. Nhưng ngẫm lại, nhiều người như vậy, mà mình bị thương, A Mạc Lý cảm thấy trước mắt tối tăm.
Hạc cùng Lăng Húc liếc nhìn nhau, một kiếm của Diệp Triều Ca, vậy mà khiến cho A Mạc Lý thoát lực.
A Mạc Lý vốn có thần lực trời sinh, lại vừa trãi qua tử vong đặc huấn, là một tên cậy mạnh điển hình, thế mà chỉ đở của Diệp Triều Ca một kiếm đã thoát lực; vậy một kiếm của Diệp Triều Ca mạnh đến mức nào?
Binh không nhìn thấy Đường Thiên, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh tâm tình, trên chiến trường các loại tình huống ngoài ý muốn cũng có thể phát sinh, nhưng chiến đấu luôn phải tiếp tục.
Binh đem A Mạc Lý ném cho chạy tới Hỏa Mã Nhĩ, bảo mọi người trở về bên trong hàng rào.
Binh chú ý tới Vĩnh Tiên Trung, không nói gì, chỉ liếc sang Đường Nhất.
Đường Nhất không đi qua mà suất lĩnh Sài Lang Binh Đoàn đứng cách mọi người chừng 200m.
Vĩnh Tiên Trung cảm thấy miệng đắng chát, mọi người không biết tính Diệp Triều Ca nhưng chẳng lẽ hắn cũng không biết sao? Diệp Triều Ca một khi giết đỏ mắt, sẽ không ai ngăn lại được, dù cha hắn là Diệp Cửu cũng vậy. Nhưng nếu như ngồi nhìn Hạc bị Diệp Triều Ca giết, khi trở về sẽ khó ăn nói.
Thân ảnh Diệp Triều Ca rốt cục rơi vào tầm mắt mọi người.
Vĩnh Tiên Trung đột nhiên bay lên không trung: "Triều Ca! Khoan động thủ đã!" xem tại TruyenFull.vn
Diệp Triều Ca xách Tỉnh Hào ngừng lại, nheo mắt hỏi: "Chuyện gì?"
Vĩnh Tiên Trung khá sợ cậu em vợ này của mình, bị ánh mắt đầy sát khí của Diệp Triều Ca nhìn lại, trong lòng không khỏi run lên, nhưng vẫn gắng kiên trì nói: "Hạc là bạn cũ của sư phụ ta, kính xin Triều Ca…"
Diệp Triều Ca không có chút ấn tượng gì với người tên "Hạc", hắn thản nhiên nói: "Ngươi dẫn hắn đi."
Vĩnh Tiên Trung thở ra nhẹ nhõm: "Đa tạ Triều Ca!"
Nhưng vào lúc này, âm thanh bình tĩnh của Hạc lại vang lên: "Đa tạ ý tốt của Vĩnh huynh, bất quá, tuy thực lực Hạc tầm thường nhưng quyết không bỏ bạn bè mà chạy."
Vĩnh Tiên Trung há to miệng, nhưng không biết nên khuyên bảo thế nào, ngữ khí Hạc bình tĩnh đến cực điểm, cũng cực kỳ kiên quyết.
"Ha ha, người khác không lĩnh tình! Ngươi cút sang một bên đi, không cần ở đây vướng chân vướng tay, cẩn thận không ta giết luôn cả ngươi để tỷ tỷ[1] của ta thủ tiết đấy!" Tiếng Diệp Triều Ca lành lạnh, sát khí râm râm.
Vĩnh Tiên Trung biết rõ, cậu em vợ nói được lời này, tức hắn dám giết mình.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách lui sang bên, nhưng quyết tâm, đợi tý nữa nghĩ biện pháp cứu Hạc.
Hạc nắm chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng. Hắn biết rõ địch nhân trước mặt rất đáng sợ;
nhưng hắn không lùi bước, bọn Lăng Húc vừa trãi qua đại chiến, giờ chỉ còn hắn là còn sức để đánh. Nhiệm vụ chủ công lần này hắn đành nhận. Ở cùng bọn Đường Thiên, hắn chưa bao giờ phải lãnh nhiệm vụ chủ công. Đường Thiên và Lăng Húc đều là phần tử hiếu chiến, nhiều khi hắn chỉ có nhiệm vụ là thanh lý chiến trường.
Hắn cũng không để ý. Nhưng thời điểm cần hắn động thân, hắn cũng không chút do dự.
Trong đầu hiện lên cảnh sau khi gặp Đường Thiên, đánh xe, chỉnh lý đồ đạc, ghi nợ.v.v… toàn các chuyện vặt vãnh; đối với một vị từng lập chí phục hưng Hạc phái mà nói thì đấy toàn là những chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ phải làm. Bất quá, tất cả những chuyện đó như là đương nhiên mình phải làm, đều là bất tri bất giác.
Cuộc sống trong núi cô độc, bà dì cường thế, Hạc phái xuống dốc và nguyện vọng phụ thân, trọng trách đè nặng trên vai hắn, những trách nhiệm đó làm tính cách Hạc thành kẻ hướng nội. Hắn từ nhỏ đã không có bạn, hắn xuất sắc, hắn cố gắng làm hết thảy để đạt mức "hoàn mỹ vô khuyết"; những ánh mắt hâm mộ kia, không cách nào khiến hắn vui được.
Nhưng hiện tại, rất là vui. Thật sự rất vui.
Hắn bết bầu trời vốn xanh như vậy, mặt trời vốn đẹp, còn có 2 kẻ làm nhiều chuyện nhìn rất ngu đi thực hiện mộng tưởng.
Lòng Hạc lại biến ảo ly kỳ, Hạc Kiếm cũng như sinh mệnh bình thường trả lời với hắn.
Hai mắt Diệp Triều Ca tỏa sáng: "Có chút ý tứ!"
Hắn chợt chém ra một đạo kiếm khí vô hình.
Trong con ngươi Hạc có hàn quang lóe lên, thân mềm mại như thân hạc, Hạc Kiếm cũng không né tránh, chém ra một kiếm.
Một đường kiếm mang màu trắng hiện lên trước mặt Diệp Triều Ca, gã nghiêng đầu, một vệt máu xuất hiện trên gò má.
"Kiếm nhanh!"
Hắn buông Tỉnh Hào trong tay làm Tỉnh Hào rớt xuống như một bao cát. Diệp Triều Ca đưa tay sờ lên vệt máu trên mặt mình rồi đưa vào miệng liếm chút máu ấy.
Một chút thời gian này, Lăng Húc, Binh, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu, Tư Mã Hương Sơn đã đứng ở vị trí tốt.
"Khó trách các ngươi chưa từ bỏ ý định..."
Trên mặt Diệp Triều Ca hiện lên vẻ tươi cười hung lệ.
Nhưng vào lúc này, Hạc di chuyển rồi, người theo kiếm đi, cũng như một con hạc đen tấn công, tinh-khí-thần của toàn thân đều tụ vào một kiếm này.
Từ mũi kiếm chợt sáng lên tia sáng chói mắt, hắn bỗng biến mất.
Gần như cùng lúc, mọi người đều đã di chuyển.
Trong một chùm lửa, còn chút hàn mang như ánh sao, Lăng Húc dùng hết chân lực vừa mới tụ được, ra một thương không chút giữ lại.
Thiên Không Hổ như ánh chớp màu lam xuất hiện sau lưng Diệp Triều Ca; hai tay giao nhau, một chữ thập chói mắt với khí thế hãi người lao tới lưng gã.
Một ít băng binh tạo thành kiếm mang từ Hàn Băng Ngưng bay tới chân Diệp Triều Ca.
Lương Thu quát một tiếng trầm trầm, chân lực toàn thân phập phồng, dường như cố hết sức, chậm rãi tụ ra hai nắm đấm. Hai luồng quyền mang một đen một trắng ầm ầm bay ra phóng tới Diệp Triều Ca.
Tư Mã Hương Sơn giống như sợi sương mù, xuất hiện ở sau đầu Diệp Triều Ca, 5 ngón tay lặng yên chộp tới.
Mà Đường Nhất ở xa nhất, cũng điều khiển binh đoàn bắt đầu công kích.
200m là khoảng cách công kích tốt nhất của Đường Nhất. Vừa rồi Thiên Không Hổ có liếc mắt tới, hắn đã hiểu ý định của Binh. Công kích của mọi người chỉ để hấp dẫn chú ý của Diệp Triều Ca, sát chiêu chân chính đến từ Sài Lang Binh Đoàn.
Chiêu vô song của Đường Nhất rất thích hợp làm chiêu tuyệt sát.
Tinh thần Đường Nhất vô cùng tập trung, hắn biết mình chỉ có một cơ hội để ra tay. Lần ra tay này quan hệ đến sống chết của mọi người.
Giơ Trảm Mã Đao lên.
[1] Èo, chỗ này đáng nhẽ là "muội muội" nhưng mấy đoạn trước Vĩnh Tiên Trung đã gọi Diệp Triều Ca là "em vợ" (小舅子) rồi nên đành sửa chỗ này.