Chiến Thần Bất Bại
Chương 306: Xích Đạo Bạch Kình
Hôm đó ở Vĩnh Yên Thành 2 người cũng chỉ thăm dò chứ chưa giao thủ, tuy chỉ hơi va chạm nhưng Đường Thiên cũng biết nữ tử này rất mạnh.
Thế tới của Mông Vi nhanh như điện, cả người như 1 thanh kiếm bén cắt ngang không khí, quanh trường kiếm có quang mang kim sắc bao phủ.
Thật mạnh ah!
Khí thế đâm tới làm Đường Thiên thấy rát cả da, nhưng cũng khiến chiến ý trong lòng hắn sôi lên. Vọt mạnh tới trước, mở Liêm Huyết Miêu Nhận ở 2 tay ra, vang lên tiếng mèo khóc như có như không. Hắn không mở Khổng Tước Minh Vương Nhãn mà muốn đọ sức với nữ nhân này. Từ đầu ngón tay Đường Thiên lóe lên tia sáng gai mắt.
Gió như đao cắt mặt, lòng như lửa không sợ hãi.
Đây chính là địch nhân mạnh nhất mình từng gặp.
Mông Vi thấy Đường Thiên lao đến như liều mạng, cặp mắt ả nheo lại. Trường kiếm trong tay run lên, ông ông.
Hai bóng người lao thẳng vào nhau.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo đụng với trường kiếm của đối phương, Đường Thiên bỗng cảm thấy hồi hộp, không đúng!
Một luồng sức mạnh truyền đến, Đường Thiên còn chưa kịp phản ứng cả người đã như quả bóng cao su văng đi đâm sầm vào cồn cát.
Rầm~!
Lực lượng khiến cồn cát cao đến 10m này nổ tung. Trên trăm tấn cát rớt xuống tạo thành cảnh cực kỳ đồ sộ.
Đầu Đường Thiên ong ong, hắn muốn ngu luôn luôn rồi, miệng thì đầy cát. Nhưng vẫn chưa hết, không đợi hắn có phản ứng khác một đạo kiếm quang đã xuyên qua màn cát đâm vào mặt gã.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Thiên giơ song chưởng đỡ trước mặt.
Bành!
Gặp trọng kích, Đường Thiên lại văng lần nữa, song chưởng như rách toạt ra. Mông Vi bám theo, một kiếm tiếp một kiếm, đơn giản, trực tiếp, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong mỗi kiếm lại cực mạnh. Màn kim quang bao quanh thân kiếm chỉ để lòe đối thủ, không ai ngờ thân hình ả ta nhỏ mà có lực lượng mạnh đến vậy.
Đường Thiên bị đánh đến tối tăm mặt mũi. Bản thân hắn vốn khoái chơi lực lượng, nhưng sức mạnh từ thân kiếm Mông Vi truyền đến làm hắn không có đường chống đỡ.
Sức Mông Vi bộc phát hơn Đường Thiên đến 3 lần. Thuần túy là sức lực cơ thể, phối hợp với kiếm thuật đánh trực diện, đánh bại hoàn toàn vũ kỹ cùng chân lực hắn. Nếu không phải hắn có trực giác hơn người, lực lượng cũng lớn thì hắn đã bỏ mạng từ nãy.
Vĩnh Yên Thành, Bàn Tử Lý và Mặc Vị Thiên cũng đang theo dõi tình hình chiến trận ở đây.
Bàn Tử Lý có chút thất vọng: "Đường Thiên xong rồi. Mông Vi mạnh nhất Đồ Môn Lục Vệ đúng là không thể nghi ngờ."
Mặc Vị Thiên mắt thấy Đường Thiên bị ép hoàn toàn, hắn khẩn trương lắm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng nghe Bàn Tử Lý đánh giá thì vô thức trả lời: "Chưa chắc, thành chủ chớ sốt ruột."
"Hả? Mặc gia chủ cảm thấy Đường Thiên còn ẩn giấu?" Mập mạp có chút ngoài ý muốn, hắn lắc đầu than nhẹ, pha chút khó chịu: "Số Đồ Như Hải đúng là tốt! Ta có thù với gã nên biết về Đồ Môn Lục Vệ khá rõ."
"Xin lắng tai nghe." Mắt Mặc Vị Thiên vẫn không rời màn ảnh.
"Đồ Môn Lục Vệ là sáu cao thủ tự tay Đồ Như Hải đào tạo, ban đầu có đến 36 người, cuối cùng chỉ giữ lại 6 người. Vì 6 người này Đồ Như Hải xài gần như sạch tiền mà trước đó hắn tích lũy được. Buồn cười là năm đó ta chê gã là ngu si, hắc, ta đúng là ngu như heo mà!"
Mặc Vị Thiên liếc nhìn thân hình mập mạp của Bàn Tử Lý, rất muốn nói: ngươi vốn là 1 con heo.
Bàn Tử Lý nói tiếp: "Có thể nói, Mông Vi chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Đồ Như Hải. Ban đầu Mông Vi yếu nhất trong 36 người, chỉ luyện vài vũ kỹ thô thiển nhất. Ả vốn là cô nhi do Đồ Như Hải nhặt được, lúc đó Mông Vi chỉ 11 tuổi, gầy như que củi. Khi Đồ Như Hải dùng huyết mạch cải tạo 36 người, có kẻ không chịu nổi mà chết. Huyết mạch thăng cấp dần, và chỉ còn lại 6 người này. Chẳng ai ngờ, con nhóc năm đó, lại thành kẻ mạnh nhất."
"Đồ Như Hải làm chuyện như vậy? Không phải Hắc Hồn cấm chuyện này sao?" Mặc Vị Thiên hoảng sợ hỏi.
Bàn Tử Lý bất đắc dĩ nói: "Hắc Hồn vốn là ngư long hỗn tạp, trưởng lão quá nhiều, ai rảnh đi quản ngươi? Làm như vậy, cũng không phải chỉ Đồ Như Hải. Hơn nữa ngươi tình ta nguyện, huyết mạch không cần tiền sao?"
Mặc Vị Thiên trầm mặc không nói gì.
Huyết mạch của Mông Vi là Bạch Kình Huyết, một loại trong Xích Đạo Thập Điện thuộc Kình Ngư Tòa. Bàn Tử Lý hít sâu một hơi: "Có thể nói Bạch Kình Huyết là loại máu đại diện cho cấp Bạch Ngân của vùng Xích Đạo, nó có chứa lực lượng của chòm sao, không thể xem thường đâu. Mặt mạnh nhất của ả chính là lực lượng, Bạch Kình lực, đó là còn chưa kích phát hoàn toàn, bằng không với Bạch Kình lực ai mà ngăn nổi."
Mặc Vị Thiên im lặng, Xích Đạo Bạch Ngân Huyết, nghe 5 chữ này sắc mặt hắn như tro tàn.
Tư Mã gia. Tư Mã Tiếu thấy mà trợn mắt há mồm: "Con nhỏ dã man ghê! Sư huynh, kiếm pháp của nàng thật lợi hại!"
Không thể không nói, Mông Vi bày ra phong thái và thực lực, áp chế Đường Thiên hoàn toàn. Gọn gàng mà linh hoạt, không có nửa điểm chần chờ, áp chế Đường Thiên từ đầu đến cuối không ngóc đầu lên được. Không có hoa lệ, một kiếm tiếp một kiếm nhìn như bình thường, nhưng tràn đầy cảm giác áp bách làm cho người khác không kịp hít thở.
Khuôn mặt Thu Chi Quân hơi tái, nhíu mày nói: "Không phải chính đồ, ả dựa vào huyết mạch lực, lĩnh ngộ về kiếm pháp quá bình thường."
"Không, là Cấp Xích Đạo." Lông mày Thu Chi Quân dãn ra, khôi phục vẻ đạm mạc: "Xích Đạo Thập Điện, chỉ có 1 chòm sở hữu lực lượng, là Kình Ngư Tòa. Khí tức trên người nàng bình hòa, ánh mắt phẳng lặng, những người dùng Bạch Kình Huyết tâm thường đơn giản, không tỳ vết.
Nụ cười trên mặt Tư Mã Tiếu biến mất, sắc mặt trầm lại.
Có rất nhiều loại huyết mạch nhưng tinh phẩm thì được chia làm 3 loại: Tinh Tọa Huyết Mạch, Viễn Cổ Huyết Mạch, Tân Huyết Mạch.
Tinh Tọa Huyết Mạch ẩn chứa lực lượng chòm sao cường đại. Sinh vật sống ở chòm sao này, luôn được tẫy lễ, có cơ hội nắm giữ Tinh Tọa Huyết Mạch. Nhận được lực lượng từ chòm sao càng nhiều, được huyết mạch càng tinh thuần. Cho nên các chòm sao đứng đầu thì huyết mạch càng mạnh. Con cháu họ, cũng dễ kế thừa hơn.
Viễn Cổ Huyết Mạch là huyết mạch từ những chủng tộc cổ lưu truyền lại. Các tộc ấy, từng sống qua vô số loại địa hình và khí hậu, kết hôn qua lại, huyết mạch pha tạp không chịu nổi; chỗ tốt là càng thông minh, nhưng bản năng chiến đấu gần như không còn. Chuyên gia huyết mạch muốn tinh luyện để tìm lại Viễn Cổ Huyết Mạch, để khôi phục bản năng chiến đấu.
Tân Huyết Mạch là gọi chung các loại huyết mạch khác, do 1 vài chuyên gia huyết mạch trong quá trình nghiên cứu tạo ra. Những huyết mạch này chưa từng xuất hiện trong lịch sử, nên gọi chung là Tân Huyết Mạch. Nhưng đa số chúng đều có thiếu sót, bởi vậy chúng không được hoan nghênh lắm, ít ai dám dung hợp.
Kình Ngư Tọa là một trong Xích Đạo Thập Điện, phần lớn lực lượng của nó đều nắm giữ lực lượng của chòm sao đứng đầu. Có thể cho người khác Bạch Kình Huyết cấp Bạch Ngân, địa vị tại Kình Ngư Tọa tuyệt đối không thấp.
Tư Mã Tiếu đột nhiên bật cười, sao mình phải phiền não thay Đường Thiên chứ; rồi hắn tò mò hỏi: "Sư huynh, phải làm sao mới đánh bại được nàng?"
"Nàng rất thông minh, dùng lực phá xảo, bỏ hoa lệ lấy đơn giản, nên uy lực được nhân lên. Tiếc là nàng chưa được cao thủ hướng dẫn, lĩnh ngộ về kiếm quá ít. Đụng cao thủ dụng kiếm chân chính thì… Lực trên kiếm."
"Khá tốt khá tốt!" Tư Mã Tiếu vỗ vỗ ngực nói: "Có sư huynh, cái mạng nhỏ của đệ khỏi phải lo rồi, không sợ bị rơi vào trường hợp như Đường Thiên."
"Không nên xem thường Đường Thiên." Thu Chi Quân lắc đầu nói: "Nhìn cho kỹ đi, tuy bị áp chế nhưng hắn vẫn chưa có hiện tượng thất bại. Lực lượng không kém, trực giác kinh người, ý chí ương ngạnh, đừng khinh thường người này."
Đường Thiên cắn răng chống đỡ, mỗi một kiếm đều khiến toàn thân hắn run rẩy dữ dội, da như bị nung lên. Chớp mắt, toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, giống như mới vớt trong nước ra. Hai tay bị nặng nhất, đã mất cảm giác.
Mông Vi trước mắt này như không biết mệt, chém nãy giờ như quái thú tiền sử. Đại thúc từng nói, phụ nữ chính là khủng long bạo chúa biết phun lửa, trước kia hắn xì mũi coi thường cách nói này, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy nói vậy là quá đúng. Ả Mông Vi này ngoại trừ không biết phun lửa ra, còn lại thì giống hoàn toàn.
Nhưng Đường Thiên không biết, trong lòng Mông Vi cũng khiếp sợ không kém.
Mông Vi đã đếm được mình chém ra 31 kiếm. Đường Thiên là người đầu tiên chặn được 31 kiếm liên tiếp của mình!
Đường Thiên ngăn trái chặn phải, thấy như sắp ngã nhưng qua 31 kiếm hắn vẫn còn đứng. Mới đầu hắn ngăn được 1,2 kiếm Mông Vi còn tưởng là do hên, nhưng 31 kiếm đã qua, thằng ngu cũng biết không phải hên.
Không riêng Mông Vi, một số người cũng đã cảm thấy kỳ lạ, Đường Thiên bị áp chế toàn diện, nhưng vẫn chống chịu được đến giờ.
Mông Vi ngừng lại, ả biết, mình đã xem thường Đường Thiên. Chém mạnh như vậy vẫn không làm được gì, dừng lại thôi.
Mông Vi dựng kiếm trước mặt.
Dưới lượt công kích tới tấp vừa rồi, trực giác Đường Thiên được phát huy tới tận cùng. Mới đầu còn chút bối rối, hắn không ngờ có người chém mạnh tới như vậy. Đó là thời khắc sinh tử làm người ta sợ hãi, nhưng 1 khi vượt qua liền như mở ra 1 vùng đất mới.
Thì ra, đối thủ mạnh nhất cũng chỉ như vậy…
Hô…hô…hô…
Quần áo trên người đã bị sức gió cắt rách loạn xạ. Mồ hôi chảy ra, bốc hơi thành sương mù. Đường Thiên thở hổn hển, mặc cho mồ hôi chảy vào miệng.
Mặn thật...
Đường Thiên khó nhọc nhếch miệng, nhìn nụ cười ấy xấu vô cùng. Hắn cúi đầu nhắm mắt, hình như đang khôi phục thể lực.
Kiếm pháp của ngươi ta thấy rồi, đến lượt ta… Text được lấy tại Truyện FULL
Đường Thiên chợt ngửa mặt đứng thẳng dậy, mồ hôi rớt xuống cát…
Mông Vi thấy thì giật mình.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, mồ hôi đầy mặt, mặt lại bình tĩnh.
Mồ hôi rớt từ lông mi xuống, như run rẩy đi qua cái thế giới cực nhọc hồi nãy.
Đường Thiên chậm rãi mở mắt.