Chiến Thần Bất Bại
Chương 300: Lão Mặc Gian Thương
Yến hội được dọn dẹp để có một không gian trống lớn, mọi người tò mò rướn cao cổ lên nhìn. Đặc biệt là những người tùy tùng già đã theo thành chủ như Tạ Quang Trung như hiểu rõ thành chủ là người khá hay bới móc, một vài hành động nhìn như bình thường nhưng có thâm ý sâu sắc.
Một đoàn cơ quan võ giáp giậm chân theo nhịp trống, tiến vào yến hội.
Mọi người đều không bất ngờ, tuy rằng cơ quan thuật đương đại đang xuống dốc, thế nhưng một thế gia về mảng cơ quan như Mặc gia vẫn được đông đảo mọi người biết đến.
Bộ cơ quan võ giáp thanh đồng vừa ra đã có nhiều tiếng hô kinh ngạc.
"Cơ quan võ giáp thật là đẹp!"
"Đẹp lắm!"
Toàn thân là cơ quan võ giáp xanh thẳm, mỏng manh tinh xảo, điểm hay là nó được tạo bằng các tầng tầng vảy nhìn qua cực kỳ linh hoạt. Cánh tay, bắp chân, bắp đùi được làm bằng các khối lớn kim loại được tôi luyện nhiều lần mà thành, tầng tầng hoa văn do tôi luyện như là sóng nước nổi lên. Hai mũi nhọn ẩn phía sau lưng kéo dài tới tận bắp đùi vừa vặn tạo thành một hình chữ "X".
Cơ quan võ giáp đẹp như thế, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy.
Vẻ mặt Đường Thiên cứng đờ nhìn bộ cơ quan võ giáp này, đây chẳng phải là Lôi Tuyết sao? Hắn suýt chút nữa nhảy dựng, Há, bản thiết kế bán cho các ngươi rồi, tốt xấu gì các ngươi cũng phải sửa lại chút chứ!
Này, các ngươi là thế gia cơ quan cơ mà, các ngươi phải có nhiều sĩ diện chứ, các ngươi phải rất kiêu ngạo chứ.
Vậy mà các ngươi chẳng thèm có chút cải tiến nào sao? Thật không thể tin nổi.
"Đây là cơ quan võ giáp mới nhất của Mặc gia chúng ta, tên là Mặc Tuyết." Khuôn mặt Mặc Vị Thiên nở một nụ cười tràn ngập tự tin.
Mặc tuyết … Đường Thiên suýt chút nữa phun ra ngụm máu. Lôi Tuyết, ngươi thật đáng thương.
Tiết tháo đám khốn khiếp các ngươi chẳng có giới hạn cuối rồi. Tái Lôi thiết kế, vậy mà đám khốn này chẳng chút sửa đổi tẹo nào, giống nhau như đúc! Ngay cả tên cũng không đổi sao? Các ngươi được lắm.
"Đây là cơ quan võ giáp vượt thời đại, khác hẳn cơ quan võ hồn trước đây, chúng ta gọi nó tên là Cơ Quan Hồn Giáp! Vì nó mà Mặc gia chúng ta dốc hết tâm huyết đến mấy đời, tiêu tốn vô số tinh tệ mới thành hình như thế này." Giọng nói của Mặc Vị Thiên nghiêm nghị, mặt đầy thành kính.
Sau mặt nạ tinh tinh, Đường Thiên nhếch mép cười, các ngươi không còn chút xấu hổ nào sao? Lại còn dốc hết tâm huyết, trải qua mấy đời.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên thấy Mặc Vị Thiên có kiểu như vậy, lão khốn này ra vẻ đạo mạo, hóa ra bỉ ổi như thế!
"Cơ Quan Hồn Giáp? Có liên quan tới võ hồn sao?" Có người tò mò hỏi.
"Không sai!" Mặc Vị Thiên một mặt tán thưởng: " Điểm khác biệt lớn nhất của Cơ Quan Hồn Giáp và Cơ Quan Vṽ Giáp phổ thông ở chỗ, nó nắm giữ võ hồn! Bởi vậy, nó trở nên thông minh hơn, linh xảo hơn, có thể làm được những động tác phức tạp hơn, uy lực cũng mạnh hơn!"
"Trời ạ! Võ hồn! Chuyện này quả thật quá khó mà tin nổi!"
"Đây chắc chắn là tác phẩm đồ sộ vượt thời đại!"
Mặc Vị Thiên ung dung hưởng thụ lời tán thưởng, kinh ngạc của mọi người, Đường Thiên nhìn ngang dọc đám đồ hàng kia cảm thấy sao mà khó chịu thế. Theo lý thuyết thì không nên a, lão khốn này cêng bỏ ra đến mấy chục ức mới mua được, tại sao mà mình lại khó chịu như vậy được.
Đường Thiên cũng có chút mơ hồ, cuối cùng hắn quy tội là Mặc Vị Thiên quá hèn mọn.
Chính giữa trường, Lôi Tuyết, à không, bây giờ gọi là Mặc Tuyết, đang hoàn thành một chiêu thức độ khó cao, tốc độ cực cao, nhịp bước linh xảo đṍn kinh người. Trong đám người thỉnh thoảng vang lên từng trận kinh hô.
Khuôn mặt Mặc Vị Thiên nở nụ cười tràn đầy tự tin, thanh âm không lớn, nhưng vừa vặn toàn trường đều có thể nghe.
"Nó thích hợp cho vṽ giả cấp 6 sử dụng, nó có thể đưa hết thảy uy lực vũ kỹ của ngươi đến độ hoàn mỹ, làm cho tất cả đều phóng thích! Nó vượt quá tưởng tượng của ngươi! Nhìn thấy nhịp bước của nó có độ linh hoạt cao như thế, nó có thể thích hợp tuyệt đại đa số khinh công. Ngươi còn có thể trang bị cho nó vũ khí đặc biệt, chúng ta có thể thay đổi đồng phục. Phòng ngự của nó khá mạnh đạt đến trình độ bí bảo Nam Thiên cấp bạch ngân, ngươi không cần lo lắng cho an toàn của ngươi nữa."
Mặc Vị Thiên vô cùng dẻo miệng, quảng cáo tới mức hai mắt tất cả mọi người đều đổ hào quang.
"Trừ thứ này ra, nó có một cái trang bị đặc thù vượt thời đại, đó chính là khe cắm tạp. Ngươi có thể cắm 3 tấm Thẻ Hồn Tướng cấp 6, điều này làm cho ngươi có thể sử dụng 3 loại võ kỹ. Đương nhiên, đừng hy vọng nó có thể làm đến mức cực kỳ tinh thông, thế nhưng ngẫm nghĩ thì, trong kho vũ kỹ của ngươi mà có thêm ba cái vương bài thì ngươi có thể tạo ra chiến thuật cực kỳ phong phú!"
Đám người nhất thời xôn xao cả lên.
"Chỉ cần cắm Thẻ Hồn Tướng vào là có thể sử dụng sao?" Có ngươi lên tiếng hỏi.
"Đúng! Chỉ cần là cấp 6, mà các thẻ Hồn Tướng không bị xung đột, đều có thể sử dụng." Mặc Vị Thiên mỉm cười.
Tiếng nghị luận của mọi người lại tăng thêm một tầng nữa.
Đường Thiên xem đến đoạn này thì trong lòng đã chịu phục, gia hoả này là thương nhân trời sinh, khẩu tài kinh người.
"Giá tiền của nó bao nhiêu?" Có người lão luyện đặt vấn đề.
"Một lợi khí như vậy, đương nhiên sẽ không rẻ được, nó có giá là 20 triệu một chiếc." Mặc Vị Thiên nghiêm mặt đáp.
Mọi người ngẩn ngơ, chợt tất cả xôn xao.
"Quá đắt đó!"
"Trời ạ, đây là cướp tiền hả?"
"Thời đại này giá hàng hóa đã tăng đến mức bắt đầu xuất hiện cơ quan võ giáp 20 triệu sao?"
Mọi người đồng loạt biến sắc, nhao nhao lên tiếng phản đối. Khuôn mặt Mặc Vị Thiên vẫn thong dong, không một chút hoang mang.
Đường Thiên hoàn toàn ngây người, 20 triệu tinh tệ! Hắn nhớ đây là một tên gian thương, nhưng không ngờ được tính gian thương đến mức độ như vậy! Không ai biết rõ thành phẩm Mặc Tuyến này đáng giá bao nhiêu bằng hắn, chỉ có 400 vạn tinh tệ!
Lão khốn này đảo mắt đã bán 20 triệu tinh tệ, quả thực điên rồi!
Chờ mọi người đã xuôi xuôi, lúc này Mặc Vị Thiên mới từ tốn nói: "20 triệu tinh tệ, có thể mua được một bí bảo Bắc Thiên cấp bạch ngân không tồi. Nhưng, các vị, các ngươi ngẫm lại đi, có thứ bí bảo nào vừa có thể tăng cường uy lực võ kỹ của các ngươi, lại có thể cho các ngươi dùng bí bảo phòng ngự, còn có thể cho các ngươi 3 loại võ kỹ không cần học tập mà vẫn có thể sử dụng?"
Mọi người yên lặng.
Đúng là, bí bảo Bắc Thiên cấp bạch ngân phổ thông tuyệt đối không làm được đến mức này.
Đường Thiên ngẩn ngơ, lại còn có thể nói như vậy? Ngày hôm nay hắn được mở mang tầm mắt! Bây giờ hắn quả thực bội phục sát đất đối với Mặc Vị Thiên, lão khốn này có cái miệng hay quá có thể làm người chết thành sống.
"Hơn nữa, các vị, cơ quan hồn giáp chế tạo sẵn như vậy có điểm hay ho nào? Nó tồn tại quả thực vì binh đoàn! Ngẫm lại, nó hoàn toàn tương tự cơ quan hồn giáp, từ linh kiện thông dụng, quen thuộc hiểu rõ, tu luyện thống nhất, lập ra chiến thuật phi thường thuận tiện, nhanh và tiện như vậy, bí bảo có thể cung cấp sao?"
Ánh mắt Mặc Vị Thiên chậm rãi lướt nhìn mọi người, nói vẻ tiếc nuối: "Tuy nhiên, Mặc Lôi vẫn có một thiếu hụt."
"Thiếu hụt gì?" Có người trong đám đông không nhịn được bèn hỏi, bọn họ hoàn toàn bị Mặc Vị Thiên đánh động.
Mặc Vị Thiên vô cùng đau đớn bảo: "Chế tác Mặc Lôi, cần một loại hợp kim đặc thù, loại hợp kim này chúng ta đã không có nguồn cung cấp, nói cách khác, số lượng Mặc Lôi của chúng ta, chỉ có một ngàn chiếc."
Đường Thiên trợn mắt ngoác mồm, lão Mặc quá lợi hại rồi!
Đám người xôn xao hỗn loạn, ý tứ Mặc Vị Thiên rất rõ ràng, ngươi chớ ngại đắt, chỉ có 1.000 cái, không phải cứ muốn mua là có thể mua được ngay.
Đúng vào lúc này, Bàn Tử Lý thở dài thườn thượt một tiếng rõ to, bỗng nhiên nói với Đường Thiên: "Tinh lão đệ chú ý tình hình trận chiến ở chòm sao Sài Lang, hẳn là biết chuyện dưới trướng Đường Thiên có mủ́t binh đoàn."
Không biết tại sao Đường Thiên bỗng nghĩ đến mỗi lần Binh nói tới bọn họ thì luôn thích dùng từ "Đám người ô hợp".
Hắn cười ha ha: "Binh đoàn đó tính làm gì, chẳng phải chỉ là một đám người ô hợp."
"Một đám người ô hợp mà có thể làm cho hai tên cường giả thiên bảng một chết một bị thương, vậy ta cũng muốn đám người ô hợp đó đấy!" Bàn Tử Lý cảm khái nói: "Nhớ tới thành Vĩnh Yên ta, thương lộ phồn vinh, mỗi người trong mỗi gia tộc, không ai mà lưng không giắt bạc triệu? Tuy nhiên, bây giờ không phải là thời thái bình thịnh thế, chuyện của chòm sao Sài Lang ai cũng biết, ta tiết lộ việc bí mật, thế cục đã rối loạn rồi."
Khuôn mặt tất cả đám người đều biến sắc.
"Đại nhân, tin đó có xác thực không?" Có người gấp giọng hỏi.
"3 thế lực lớn đã bắt đầu đấu sức, các ngươi nghĩ sao?" Bàn Tử Lý hỏi ngược lại: "Chỉ cần thấy việc chúng ta dựa lưng Hắc Hồn là các người cêng rõ ràng, Vĩnh Yên thành có thể có ngày hôm nay đó là bởi vì mở rộng cửa làm ăn. Nếu chúng ta chỉ làm ăn với Hắc Hồn thì túi tiền của mọi người co lại ít nhất hơn một nửa."
"Đại nhân! Việc buôn bán của chúng ta, ai không phải do đại nhân ban thưởng? Đại nhân có quyết định gì xin nói rõ, chúng ta là Thiên Lôi cho đại nhân, sai đâu đánh đó!" Lúc này, người trung niên mới vừa rồi bị Đường Thiên gõ ra một khoản bỗng tiến lên, nói rất nhiệt huyết, trên mặt không chút đổi sắc.
Bàn Tử Lý đưa ánh mắt tán thưởng liếc nhìn, miệng ho nhẹ một tiếng: "Ta cũng bị cái binh đoàn của tên Đường Thiên kia đánh động, đến Đường Thiên cũng có thể hạ xuất binh đoàn, vậy vì sao chúng ta không thành lập mủ́t binh đoàn?"
Thành lập binh đoàn!
Đề nghị này nhất thời làm trào lên cảnh sóng to gió lớn, trên mặt mỗi người đều là vẻ kinh hãi.
"Thời loạn lạc a, không có chút lực tự bảo vẺ̃ thì có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ có thể để chúng ta trở thành cừu con trên tấm thớt đợi làm thịt." Bàn Tử Lý nhàn nhạt nói: "Chúng ta thiếu tiền sao, không thiếu, nhưng chúng ta phải lựa nhìn sắc mặt của người khác. Đồ Như Hải vì sao có thể cướp đi 2 thành từ trên tay ta, chính vì nắm đấm mạnh hơn ta. Đạo lý này, ta tin mọi người đều hiểu."
Mọi người dần dần yên tĩnh lại.
Không sai, mỗi người bọn họ đều xuất thân giàu có, thế nhưng chỉ có thể diễu vũ dương uy trước mặt vài người bình thường, ở trước mặt cao thủ, bọn họ căn bản không ngóc đầu lên được.
Người trung niên kia mở miệng: "Thuộc hạ thề chết theo đại nhân!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Cái khác thương gia dồn dập xin làm tuỳ tùng, Bàn Tử Lý có quyền uy lớn ở Vĩnh Yên thành, vượt xa người bình thường tưởng tượng.
Đường Thiên nhìn tình cảnh này tận mắt, trong lòng dâng lên nỗi cảm khái vạn ngàn.
Mặc Vị Thiên lặng yên không nói câu gì mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên, nói với thanh âm khó mà nhận ra: "Tinh công tử, sao không bình giám Mặc tuyết câu gì?"
Vừa nghe, Đường Thiên hiểu ngay đối phương đã nhận ra hắn, thấp giọng nói: "Lão Mặc, ngươi nhận ra ta hả?"
"Khà khà, ta đoán chính là công tử." Mặc Vị Thiên khẽ cười một tiếng, đổi đề tài: "Công tử quả nhiên anh hùng lắm lắm, đùa bỡn người trong thiên hạ trong lòng bàn tay a."
"Làm gì so với được với Mặc gia các ngươi dốc hết tâm huyết đây?" Đường Thiên châm biếm lại.
"Khà khà." Mặc Vị Thiên chẳng cho là nhục, trái lại có chút đắc ý: "Lý thành chủ đã ra đơn đặt hàng hai trăm con cho ta."
Hai trăm con!
Con mắt Đường Thiên lập tức đỏ, vậy thì là lợi nhuận 32 vạn tinh tệ.
Mặc Vị Thiên không nói làm cho người ta kinh ngạc đṍn chṍt thì cêng không thôi: "Ý của Lý thành chủ là muốn lấy hết mủ́t ngàn con, chẳng để lại con nào. Như vậy thì, binh đoàn Vĩnh Yên của lão là độc nhất vô nhị."
Đột nhiên Đường Thiên cả kinh, dã tâm tên mập mạp này lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Đường Thiên châm chọc hai câu, tâm thái đã bình thản rồi. Lại nói, Mặc gia cũng coi hắn như là minh hữu, Mặc gia kiếm được nhiều, đối với hắn cêng là có lợi.
Nhưng Mặc Vị Thiên hiển nhiên không muốn để cho Đường Thiên bình thản, bỏ lại một quả bom nặng cân.
"Thế nhưng ta muốn dùng lợi nhuận mủ́t ngàn con này tính chuyện làm ăn với công tử."