Chiến Thần Bất Bại
Chương 219: Khả năng quán sát của thiếu niên như thần
Đường Thiên nhìn thạch sa thú khắp núi đồi, không khỏi thán phục: “Gã này thật điên cuồng!”
Chỉ mình Đường Thiên biểu hiện rất bình thường, sắc mặt những người khác đều vô cùng khó coi. Bất luận Lăng Húc hay Hạc lúc này đều nhìn thạch sa thú nhìn không thấy phần cuối, sắc mặt chán nản.
Số lượng thạch sa thú tấn công thôn lần trước không nghĩ lý gì so với lần này.
Thạch sa thú trước mắt nhiều không trông thấy cuối, rậm rạp chằng chịt nhưu thủy triều. Tốc độ thạch sa thú không nhanh, nhưng số lượng kinh người. Cảnh tượng thạch sa thú từ từ tiến quân, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Sắc mưatj Tạ Thanh vàng như đất, giọng nói run run: “Ít ra cũng phải mười vạn con thạch sa thú!”
Mười vạn con...
Sắc mặt mọi người càng thêm tái nhợt.
Thực lực thạch sa thú không được tốt, không ai sợ bọn chúng, cho dù thạch sa thú vương tới bọn họ cũng không sợ.
Nhưng, mười vạn con...
Số lượng kinh khủng này khiến mọi người tuyệt vọng tới hít thở không thông. Mười vạn con thạch sa thú đủ bình định cả tinh cầu, chắc chắn không kiếm thôn nào ngăn nổi cơn lũ này.
Ngay cả người xuất thân từ thời đại binh đoàn như Binh lúc này cũng trầm mặc, không ai hiểu rõ hơn hắn số lượng pháo hôi nhiều tới một mức nhất định cũng đủ nghiền nát tất cả.
So sánh ra, thực lực bọn họ thật quá nhỏ bé.
Điểm đáng ăn mừng duy nhất là Tạ Thanh sớm phát hiện có chuyện. Dựa theo tốc độ tiến quân của bầy thạch sa thú, chắc còn cần khoảng mười ngày mới tới Tạ Thị kiếm thôn.
“Nghĩ cách rút lui.” Binh đột nhiên nói. “Chúng ta còn đủ thời gian để rời khỏi đây.”
Tạ Thanh cắn chặt môi, trong mắt hiện vẻ đau buồn: “Chúng ta là người thủ kiếm, không thể ly khai.”
“Không đi các ngươi đều sẽ chết.” Binh nói đúngt rọng điểm.
“Ma Địch đến rồi!” Đường Thiên vui mừng kêu lên, có người lộ vẻ hy vọng, lần trước tiếng sáo của Ma Địch đã khiến Manh Huyền lão nhân kinh sợ thối lui.
Hơn nữa Manh Huyền lão nhân có thể chỉ huy bầy thạch sa thú, vậy Ma Địch cũng có thể chỉ huy...
Ma địch gấp gáp trở về, giờ thấy bầy thạch sa thú khắp núi đồi cũng phải biến sắc.
๑๑۩۞۩๑๑
Cô gái áo đen kính sợ nhìn Manh Huyền lão nhân, lúc này đã thật sự kính nể và sợ hãi ông lão này.
Từ thất bại lần trước nàng đã mất lòng tin vào chiến thuật của mình. Trước mặt cao thủ, đám thạch sa thú này chẳng khác gì tờ giấy, không được tác dụng gì.
Nhưng khiến nàng bất ngờ là Manh Huyền lão nhân vẫn sử dụng chiến thuật này. Chỉ có điều lần này lão tìm thêm càng nhiều thạch sa thú. Vận may của bọn họ cũng rất tốt, thạch sa thú trong khu vực này nhiều tới thần kỳ, lại có thạch sa thú vương dẫn dắt, bọn họ gần như tập trung toàn bộ thạch sa thú trong phạm vi vài ngàn dặm.
Có điều...
Cô gái áo đen nghĩ tới tiếng sáo lần trước, không nhịn được nói: “Đại nhân, nếu vị âm võ giả lần trước trở lại...”
Manh Huyền lão nhân có thể khống chế đông đảo thạch sa thú như vậy cũng bởi hắn là âm võ giả, đối phương lại có một âm võ giả xuất sắc không kém. Từ trận giao phong lần trước, Manh Huyền lão nhân dường như cũng không chiếm thượng phong.
Hành động điên cuồng này của Manh Huyền lão nhân khiến nàng kính sợ nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Manh Huyền lão nhân trên xe lăn thi thoảng lại kéo cây đàn nhị, khống chế bầy thạch sa thú. Lão từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm trầm phiêu đãng giữa không trung.
“Ta biết ngươi nghĩ gì, có điều ngươi không cần phải lo.” Manh Huyền lão nhân bỗng mỉm cười uy nghiêm đáng sợ: “Âm võ giả của đối phương nếu bàn về âm võ kỹ thực lực còn trên ta, ta cũng phải bái phục, còn nhớ những lời ta nói ngày hôm đó chứ?”
Cô gái áo đen cẩn thận suy nghĩ lại: “Ngài nói vì khúc nhạc này, hôm nay không động binh qua.”
“Ha ha, không sai! Ngươi nhớ rõ lắm!” Manh Huyền lão nhân cười ha hả: “Binh qua là chiến đấu, chiến đấu đương nhiên phải tìm nhược điểm của đối phương. Tạo nghệ về âm võ kỹ của ta quả không bằng hắn nhưng hắn không phải không có nhược điểm. Hôm đó ta tập trung tư tưởng lắng nghe, âm võ kỹ của hắn có thể nói là hoàn mỹ, nhưng khí tức của hắn không đủ, nói cách khác, chân lực của hắn rất yếu.”
“Chân lực hoàn mỹ?” Cô gái ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi.
“Tiếng sáo rất hoàn mỹ lại không che lấp nổi nhược điểm khí tức chưa đủ. Nếu ta đoán không sai đối phương chắc chắn vừa bị thương nặng, còn chưa khỏi hẳn.” Manh Huyền lão nhân lão nhân cười lạnh nói: “Chân lực không đủ, tất cả võ kỹ đều không còn uy lực, âm võ kỹ cũng vậy. ta không so đấu kỹ xảo với hắn, chỉ dùng chân lực. Nheièu thạch sa thú như vậy, xem hắn làm sao đấu lại ta?”
Nói xong câu cuối cùng, khí tức hung ác cũng ép thẳngt ới.
Đến lúc này cô gái áo đen mới bừng tỉnh hiểu ra.
Trong lòng không khỏi nghiêm nghị, quả nhiên bước lên Thiên Lộ Bảng không ai là kẻ yếu.
Có điều Đường Thiên...
Cô gái áo đen chợt nhớ lại chuyện lần trước, bảo khố Thiên cầm đã sắp tới tay lại không cánh bay mất, chuyện này khiến nàng tức giận rất lâu.
Lần này ngươi sẽ bại dưới tay ta.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Ma Địch lắc đầu: “Đối phương đã phát hiện ta chưa khôi phục, nhược điểm chân lực không đủ, chắc chắn hắn nhắm vào điểm này.”
Ma Địch giải thích, khiến mọi người lại trầm mưacj.
“Ngoại trừ bỏ đi sợ rằng không còn cách nào khác.” Binh bĩnh tĩnh nói, hắn không hề sốt ruột. Trong mắt hắn, bọn Tạ Thanh có chuyển đi hay không là việc của họ, hắn chỉ cần đảm bảo Đường Thiên an toàn là được.
Bọn hắn có xe Thiên Mã bạc, muốn đi rất dễ dàng. Đám thạch sa thú này mặc dù trông rất đáng sợ nhưng tốc độ không nhanh, nếu bọn họ muốn chạy trốn, đám thạch sa thú này không thể đuổi kịp.
Tạ Thanh không nói một lời.
Đường Thiên đột nhiên ở miệng: “Địch đại thúc, các ngươi làm sao khống chế nhiều thạch sa thú vậy?”
Ma Địch hơi ngạc nhiên nhưng Đường Thiên đã hỏi hắn vẫn giải thích cặn kẽ: “Nếu số lương ít ỏi là trực tiếp dùng âm võ kỹ là được. Nếu số lượng lớn vậy chúng ta chọn một thủ lĩnh, lệnh cho con thủ lĩnh này khống chế đám thẻ hồn tướng bên dưới. Khống chế số lượng thẻ hồn tướng càng lớn, yêu cầu chân lực càng cao.”
Đường Thiên bừng tỉnh hiểu ra: “Ta hiểu rồi, thạch sa thú vương!”
“Ừ!” Ma Địch gật đầu: “Ngươi quan sát kỹ đám thạch sa thú này sẽ phát hiện chúng thật ra chia thành từng nhóm, mỗi nhóm lại có một con thạch sa thú vương thống lĩnh các thạch sa thú khác.”
Đường Thiên bắt đầu đếm: “Một, hai, ba...”
Nhưng gã nhanh chóng mơ hồ: “À, ừm, ta đếm đến đâu rồi?”
Hạc đột nhiên mở miệng: “Tổng cộng hai mươi sáu bầy.”
“Làm tốt lắm, Hạc thiếu niên!” Đường Thiên lập tức phấn chấn tinh thần: “Nói cách khác, có hai mươi sáu con thạch sa thú vương! Địch đại thúc, nếuc húng ta tiêu diệt hai mươi sáu con thạch sa thú vương này, hắn còn khống chế được nhiều thạch sa thú vậy không?”
Mọi người sửng sốt, bị ý tưởng này của Đường Thiên làm cho kinh ngạc.
Ma Địch cũng sửng sốt, vô thức trả lời: “Chắc chắn không thể nào!”
“Vậy chúng ta làm thịt hai mươi sáu con thạch sa thú vương àny là được!” Đường Thiên vung tay hô lớn.
Không ai để ý tới hắn.
Lăng Húc cười nhạo: “Này, thằng tâm thần, sao lại ngừng chữa bệnh thế? Ngu ngốc! Đi vào bầy mười vạn con thạch sa thú tiêu diệt hai mươi sáu con thạch sa thú vương, chán sống rồi à?”
Không ai nói gì, song hiển nhiên mọi người đều cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường.
“Thế nhưng các ngươi không thấy hai mươi sáu con nhỏ hơn mười vạn con nhiều à?” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi người.
Hai mươi sáu nhỏ hơn mười vạn nhiều...
Mọi người bị lý do này của Đường Thiên làm cho tức tới lộn ruột.
Lăng Húc vừa định cười nhạo Đường Thiên tiếp, song vượt ngoài dự liệu của mọi người, Binh lại đột nhiên mở miệng ủng hộ: “Hắn nói có lý!”
Đường Thiên đương đương đắc ý quay sang phía Lăng Húc.
Binh kinh nghiêm tác chiến binh đoàn phong phú, lập tức ý thức được kế hoạch của Đường Thiên rất khả thi.
Không sai, bắt hai mươi sáu con thạch sa thú vương trong bầy mười vạn con tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Song độ khó từ mức “hoàn toàn không thể nào” hạ thấp xuống mức “không phải dễ dàng”, nhìn thì khác biệt không lớn nhưng Binh lại hiểu, hai bên chênh lệch về bản chất.
Trong lòng Binh thầm kinh ngạc, khả năng quan sát của thằng nhóc này đúng là nhạy cảm tới kinh người!
Nhìn vẻ đương đương đắc ý của Đường Thiên, tuyệt đối không chút phong phạm cao thủ, song Binh không vì vậy àm coi thường. Những chuyện tương tự như vậy đã xảy ra không chỉ một lần rồi.
Nếu chỉ một lần còn nói là may mắn. Nhưng xuất hiện liên tục nhiều lần, cho dù muốn nghĩ rằng Đường Thiên may mắn cũng không thể.
Thằng nhóc này...
“Chúng ta nhân số ít, nhưng cũng có ưu thế của số ít.” Binh ủng hộ khiến Đường Thiên được khích lệ, hắn nắm chặt tay tính toán: “CHúngt a có thể linh hoạt hơn. “Ông chú Binh, Lăng Húc, Hạc, Tạ Thanh và ta, năm người, chia bình quân mỗi người tiêu diệt năm con thạch sa thú vương...”
“Không cần nhiều như vậy.” Ma Địch ngắt lời Đường Thiên: “Các ngươi tiêu diệt một con thạch sa thú, nếu đối phương muốn khống chế đội ngũ chỉ có cách trực tiếp khống chế bốn ngàn con thạch sa thú. Áp lực như vậy cũng khiến chân lực hắn tiêu hao nhanh chỏng ồi. Chỉ cần năm con trở lên đại quân này sẽ bắt đầu hỗn loạn. Nếu các ngươi diệt tới mười con, đại quân này sẽ trực tiếp tan vỡ, bắt đầu tự giết lẫn nhau.”
Ma Địch cười lạnh: “Hắn sẽ nhanh chóng được biết đây là đùa với lửa.”
Đường Thiên thầm run, Địch đại thúc giận rồi.
Nghe Ma Địch phân tích xong, mọi người phấn chấn hẳn lên.
Tiêu diệt năm con thạch sa thú vương, đối phương sẽ lâm vào hỗn loạn, mỗi người chỉ càn diệt một con thạch sa thú vương. Tiêu diệt mười con, đại quân sẽ tan vỡ, vậy có nghĩa là mỗi người diệt hai con thạch sa thú vương.
Mục tiêu từ xa với hạ xuống thành có thể chạm tới.
Hạc liếc mắt nhìn Đường Thiên, trong lòng kinh ngạc. Ngay lúc mọi người chuẩn bị bỏ cuộc, không có kế sách nào khả thi, cái gã nhìn chẳng hề thông minh này lại lập tức thấy được cơ hội...
Đây là trùng hợp ư?
“Thắng lợi!”
Dòng suy nghĩ của Hạc bị cắt đứt, nhìn lại, ra là Đường Thiên phấn khởi vung tay hô to.
Mọi người bị đè nén một hồi lâu lúc này chứng kiến ánh sáng hy vọng, sĩ khí tăng vọt, nghe Đường Thiên hô lớn cũng không hẹn mà cùng giơ cao cánh tay, hô theo.
“Thắng lợi!”
Dưới ánh mặt trời, cánh tay vung lên như rừng.