Chiến Thần Bất Bại
Chương 1957
“Phu nhân, không ổn rồi, mấy chục cao thủ đang đứng bên ngoài cửa, hơn nữa không ít đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng đã bị trọng thương, đối phương còn nói rằng nếu như trong vòng mười phút mà cô không ra ngoài thì bọn chúng sẽ đánh vào trong!”
Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông thở dốc chạy tới trước mặt Khương Vy Nhan, run rẩy báo cáo.
Cái gì?
Khương Vy Nhan sớm đã đoán ra những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây chắc chắn có người nhúng tay phía sau, nhưng không ngờ lại có liên quan trực tiếp tới người của võ tông!
Hiện giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, Độ Thiên Chân Nhân lại không rõ tung tích, với thực lực lúc này của Khương Vy Nhan hoàn toàn không thể đối phó được nhiều cao thủ tới vậy!
Thế nhưng có những chuyện lo sợ cũng chẳng có tác dụng, dù Khương Vy Nhan biết rõ không thắng nổi thì cũng chỉ có thể kiên trì đối diện tới cùng!
“Cậu cứ ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra gặp bọn chúng ngay!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan thu dọn đơn giản một chút, đổi sang một bộ kiếm phục, sải bước ra khỏi biệt thự.
“Các vị, không biết Khương Vy Nhan tôi đã đắc tội với mọi người ở chỗ nào mà mọi người lại khởi binh hỏi tội như thế?”
Dù đối diện với mấy người Đoàn Hải Long thì Khương Vy Nhan cũng không mảy may sợ hãi.
Cô bình thản đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt sắc lạnh quét qua một lượt những gương mặt phía trước.
“Một con đàn bà như cô mà cũng xứng đắc tội với chúng tôi sao? Không ngại nói thật cho cô biết, đây đều là nghiệp mà tên Tiêu Chính Văn gây ra, giờ cũng đã tới lúc tính sổ tất cả mọi ân oán của Tiêu Chính Văn với mấy người rồi”.
Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng, nhếch miệng cười nói.
Viên Sùng Hổ cũng tiến một bước lên trước, cười khẩy nói thêm vào: “Tiêu Chính Văn đã giết nhiều người của nhà họ Viên chúng tôi như thế, dù thế nào cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý chứ?”
Lời giải thích?
Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói: “Lời giải thích gì cơ?”
“Hừ, nếu phải nói tới tội trạng của Tiêu Chính Văn thì đúng là chồng chất không kể hết nổi, nhưng nhà họ Viên chúng tôi cũng biết nói đạo lý, Tiêu Chính Văn giết chết hai cụ tổ của nhà họ Viên chúng tôi, vậy thì lấy một mạng đền một mạng đi!”
“Tôi thấy yêu cầu này có lẽ cũng không quá đáng nhỉ, mọi người thử nói xem?”
Dứt lời, Viên Sùng Hổ quay đầu nhìn về phía mấy người sau lưng.
“Không quá đáng, giết người đền mạng là lẽ đương nhiên!”
“Đúng, một mạng đền một mạng, hợp tình hợp lý!”
“Hai cái mạng nhỏ của người nhà Tiêu Chính Văn có thể đền bù cho mạng của cụ tổ nhà họ Viên đã là đề cao Tiêu Chính Văn lắm rồi!”
Mọi người nhao nhao bàn luận, không ai là không đứng về phía Viên Sùng Hổ.
“Mấy người quá là vô liêm sỉ! Lúc Tiêu Chính Văn còn sống tại sao mấy người không tới đòi lại công bằng? Chẳng phải do mấy người không có can đảm này sao? Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, mấy người lại kéo nhau tới trước cửa đông như vậy chỉ để ức hiếp hai mẹ con quả phụ chúng tôi thôi à?”