Chiến Thần Bất Bại
Chương 1917
“Tiêu Chính Văn! Cậu…”
Lạc Thiên Trạch vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã dùng một chân đạp thẳng lên vai Lạc Thiên Trạch.
Cú đá nhìn có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ, với Lạc Thiên Trạch lại giống như bị một ngọn núi lớn đổ ụp xuống người, bả vai vỡ nát, máu thịt lẫn lộn!
Lạc Thiên Trạch vẫn chưa kịp phát ra tiếng gào thảm thương thì cả người đã rơi thẳng xuống đất.
Đám người vẫn đứng trên tầng quan sát nãy giờ sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, loại thủ đoạn này hung ác tới độ nào cơ chứ!
“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết hai người chúng tôi, cụ tổ của Thiên Thần Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cho rằng Thiên Thần Tông chỉ có một mình tôi thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, Thiên Thần Tông của tôi cũng có cường giả cảnh giới Thiên Thần!”
Lạc Thiên Sơn thấy bả vai của cháu mình đã bị giẫm nát vụn liền nghiến răng nghiến lợi gào lên.
Đồng thời, cụ ta cũng nói ra một bí mật to lớn.
Thiên Thần Tông là một dược tông mà cũng có cả cường giả cảnh giới Thiên Thần ư?
Nghe tới đây, tất cả mọi người đều hơi sững sờ!
Nghe nói vào thời cổ đại, dược tông cũng biết tu luyện trận pháp.
Thế nhưng từ hai trăm năm trước, dược tông đã rất ít khi tu luyện trận pháp.
Tới nay, số lượng đệ tử của dược tông biết về trận pháp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay!
Muốn đột phá từ cảnh giới Thiên Vương lên cảnh giới Thiên Thần thì trận pháp là ngưỡng cửa không thể bỏ qua.
Bất luận là võ thuật hay dược tông thì đều buộc phải thông hiểu về trận pháp thì mới có thể đột phá!
Đây là một bí mật không được lưu truyền, nhưng người võ tông hay dược tông đều hiểu rất rõ!
“Ồ? Cường giả ở cảnh giới Thiên Thần? Rất đáng sợ sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Lạc Thiên Sơn.
Anh đã cho nhà họ Lạc và Thiên Thần Tông cơ hội, nếu như bọn họ cứ ép buộc anh nhiều lần thì kết quả cũng chỉ có một, đó là mất cả chì lẫn chài!
Công trạng từng đạt được của bất cứ người nào cũng đều không thể lấy ra làm thứ để chèn ép người khác.
Dù là bản thân Tiêu Chính Văn thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân hy sinh vì Hoa Quốc nhiều như vậy, đáng lý phải nhận được sự hồi đáp gì đó.
Giống như mấy người Giang Vạn Long, gần như đã cống hiến tất cả những gì bản thân có cho quốc gia.
Thế nhưng tới cuối cùng, ngay cả một chút bổng lộc của quốc gia bọn họ cũng không hề đòi hỏi!
Không phải do bọn họ ngốc, cũng không phải bọn họ cao thượng, chỉ vì bọn họ quá đỗi yêu thương quốc gia này, mảnh đất này mà thôi!
“Tiêu Chính Văn, tôi… tôi khuyên cậu, tốt nhất nên dừng tay lại, bằng không cường giả cảnh giới Thiên Thần mà ra tay thì chắc chắn cậu chỉ còn đường chết mà thôi!”
Sở Thiên Thư gào lên với Tiêu Chính Văn qua khung cửa sổ.
Trong lãnh thổ Hoa Quốc, thậm chí là toàn cầu, cường giả cảnh giới Thiên Thần tuyệt đối không chỉ là số ít.
Chỉ bởi vì thỏa thuận năm đó, nên xưa nay cường giả cảnh giới Thiên Thần không can dự vào chuyện thế sự.
Hơn nữa, khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì những chuyện tranh đấu trong giới thế tục căn bản chẳng lọt vào mắt bọn họ.