Chiến Thần Bất Bại
Chương 1913
“Lẽ nào chỉ vì y thuật và phương thuốc của bọn tôi sao? Vậy thì cậu lầm to rồi, mỗi một dược tông đều có phương thuốc của riêng mình. Tuy là mấy người bọn tôi có sức chiến đấu yếu hơn võ tông, nhưng cách giết người chưa chắc không bằng võ tông”.
Ông lão vừa đi vừa nở nụ cười đắc ý.
Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng đi theo ông lão, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, lần trước để cậu nhặt được mạng về, nhưng lần này dù ông trời có đến cũng không cứu được cậu”.
“Không ngại nói cho cậu biết, mùi hương này tên là Thiên Thần Túy, dù cường giả cảnh giới Thiên Thần ngửi được mùi này cũng sẽ mất hết sức chiến đấu, thế nên cậu đừng giãy giụa vô ích nữa”.
“Giao phương thuốc ra đây, có lẽ Thiên Thần Tông có thể tha cho cậu”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Lạc Thiên Trạch và nói: “Nói cách khác, lần trước tôi trúng độc cũng có liên quan đến Thiên Thần Tông các ông đúng không?”
“Hừ, đúng thế, chỉ là độc trong lá trà vẫn không đủ để giết cậu, nhưng chí ít cũng có chút tác dụng, chẳng phải đến hôm nay cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”
“Tốt nhất đừng chống cự nữa, nếu không cậu sẽ chết rất đau đớn”.
Lạc Thiên Trạch cực kỳ đắc ý, bày ra vẻ mặt đã thắng chắc với Tiêu Chính Văn.
“Ha ha! Tiêu Chính Văn, mày… mày cũng có ngày hôm nay. Ha ha, ông đây có chết cũng sẽ đợi mày ở âm phủ”.
Lạc Thiên Vũ miễn cưỡng cố sức bò dậy, chống tay vào thành cửa sổ hung ác nhìn Tiêu Chính Văn hét lên.
“Nhìn tình hình ở đây thì mọi chuyện hôm nay đều nằm trong dự đoán của các ông, nói cách khác vốn dĩ là cái bẫy cho các ông bày bố sẵn đúng không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Trạch và ông lão đó nói.
“Thiên Thần Tông tôi là nơi mà cậu tùy ý sỉ nhục vậy sao? Hơn nữa tôi không ngại nói cho cậu biết chuyện cadaverine cũng là do bọn tôi âm thầm làm ra, nếu không, cậu nghĩ thành phố Thiên Phủ này sẽ có cadaverine sao?”
“Tất cả những chuyện này đã được định sẵn kể từ khi nhà họ Tiêu các cậu lấy được phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi”.
Lạc Thiên Trạch lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói.
Trúng phải mùi hương chứa độc của Thiên Thần Tông, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Lúc này ông ta đâu còn khách sáo khi đối diện mình chỉ là một con gà yếu ớt không có sức lực.
Ông lão khẽ ho hai tiếng, sải bước lên trước nói: “Tiêu Chính Văn, cậu chỉ là một thằng oắt con mà cũng dám khoe khoang trước mặt đám già này sao?”
“Đánh Đoàn Hải Long, giết Cừu Vạn Lý, cậu nghĩ cậu là bất khả chiến bại rồi à? Cậu hỏi xem Đoàn Hải Long có dám xấc xược như thế trước mặt tôi không?”
Nói xong, ông lão gạt mái tóc dài trước trán lộ ra khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.