Chiến Thần Bất Bại
Chương 1838
“Sư phụ, Thất Tinh Đại Trận này là bí mật trấn núi của Tung Sơn chúng ta, lấy nó để đối phó với Tiêu Chính Văn có phải hơi quá không? Với bản lĩnh của sư phụ chẳng phải giết Tiêu Chính Văn rất dễ dàng sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi vừa đi theo Bạch Diên Vũ đi lên đỉnh núi vừa khó hiểu hỏi.
Cùng thuộc cảnh giới Thiên Vương, nhưng cũng phân cao thấp.
Đến cấp bậc gần cảnh giới Thiên Thần nhất thì mọi người thường so với nhau về độ hiểu biết trận pháp của ai mạnh hơn, người nào sử dụng trận pháp thông minh hơn.
Có danh sơn làm chỗ dựa, được ghi tên vào vô số ghi chép cổ xưa trong danh sơn, tất nhiên những người như Bạch Diên Vũ có tư cách kiêu ngạo trước mặt Tiêu Chính Văn.
Thậm chí ngay cả đệ tử của Bạch Diên Vũ cũng không thể hiểu tại sao Bạch Diên Vũ lại phải cẩn trọng như thế.
“Ngô Địch, con phải hiểu rõ một chuyện, cao thủ giao đấu, thường sẽ quyết định mình sống hay chết chỉ trong một nốt nhạc”.
“Con nhìn Hứa Hoài Viễn mà xem, nếu hai người sư phụ đấu với nhau, Hứa Hoài Viễn chắc có thể đánh được một trăm chiêu với sư phụ, nhưng tại sao lại thất bại chỉ một chiêu của Tiêu Chính Văn?”
Vừa đi Bạch Diên Vũ vừa nói với người thanh niên bên cạnh.
“Chuyện này… chắc là ông ấy sơ suất nhỉ?”
Ngô Địch nhíu mày đáp.
“Không chỉ là sơ suất, ông ta bỏ qua một chi tiết quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Thiên Tinh Trận kiềm chế, không thể phát huy sức chiến đấu”.
“Thoạt nhìn Tiêu Chính Văn thế suy sức yếu nhưng thật ra không phải thế. Chỉ cần Thiên Tinh Trận hết tác dụng, Tiêu Chính Văn sẽ khôi phục lại sức chiến đấu một cách nhanh chóng, trong tình hình đó Hứa Hoài Viễn đang xem thường một cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao”.
“Hơn nữa đối phương cũng biết rõ về trận pháp giống ông ta, biết rõ bí ẩn trong đó, thật ra khi Thiên Tinh Trận hết tác dụng, ông ta đã không còn bất kỳ ưu thế nào nữa, lúc này ông ta vẫn ngông cuồng như thế chính là đang đâm đầu vào chỗ chết”.
“Con từng thấy hổ bắt mồi trong rừng sâu chưa?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại hỏi.
“À… thấy hai lần ạ!”
Ngô Địch nhỏ giọng đáp.
“Hổ dũng mãnh uy lực thế nào, nó gần như là vua của các loài thú. Nhưng nó đi bắt một con thỏ đều cố gắng hết sức là vì sao?”
Bạch Diên Vũ thản nhiên nói.
“Đệ tử rõ rồi ạ, dù đối thủ mạnh hay yếu cũng phải giữ mình ở trạng thái tốt nhất, ưu thế lớn nhất là dùng sức mạnh để đưa đối thủ vào chỗ chết”.
Ngô Địch nghiêm nghị nói.
“Đúng thế, cố gắng hết sức mới là sự tôn trọng với đối thủ, nếu không là không tôn trọng mình”.
Dứt lời, Bạch Diên Vũ bước đi nhanh hơn.
Từ đầu đến cuối Bạch Diên Vũ vẫn luôn lạnh lùng đứng ngoài nhìn.