Chiến Thần Bất Bại
Chương 1797
Mọi người chưa kịp đáp lời, một bóng người xuất hiện trên con đường quanh co dưới chân núi.
Chỉ thấy người này cầm một thanh giáo dài màu đỏ, trên đầu giáo thấp thoáng ánh sáng màu vàng, mặc một bộ đồ màu trắng, đơn giản nhưng không mất đi sự uy nghiêm.
Mỗi một động tác đều mang theo khí chất vô cùng oai hùng dường như hòa làm một thể với sông núi.
Người này vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Hàng trăm ánh mắt đều tập trung nhìn người dưới chân núi.
Thậm chí từng hơi thở của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao bỗng bao trùm trên bục cao, mấy chục ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn về phía người đó.
Uy lực mạnh mẽ có thể sánh ngang với uy lực của trời bỗng bao quanh lấy người đàn ông trẻ tuổi đang đi dọc theo đường núi đó.
Nhưng uy lực này lại hóa thành hư vô khi đến gần người đàn ông trẻ tuổi.
Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.
Ngoài đệ tử của năm đại danh sơn, trên thế giới người này có thể có thực lực như vậy chỉ có Tiêu Chính Văn mà thôi.
“Cậu ta là Tiêu Chính Văn à?”
Cừu Vạn Lý lạnh lùng thanh niên đang bình thản chậm rãi đi đến đó nói.
“Đúng thế, chính là cậu ta!”
Lúc này Thương Nhan Bách nghiến răng nghiến lợi nói, dù Tiêu Chính Văn có thành tro, cụ ta cũng có thể nhận ra.
Gặp lại Tiêu Chính Văn, thậm chí Thương Nhan Bách hơi không kiềm chế được nỗi hận trong lòng, có mấy lần cụ ta muốn bước đến đấm cho Tiêu Chính Văn vài cái.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn đè nén được nỗi kích động của cụ ta.
“Hừ, người này cũng xem như là người lợi hại, vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với trận thế lớn như vậy, quả thật xứng đáng là người đấu với tôi”.
Lúc này Lâm Phi Dương chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
“Nói thẳng ra cậu ta cũng là một thiên tài, Thiên Vương năm sao chỉ hơn hai mươi tuổi, tìm khắp Hoa Quốc cũng chỉ đếm được trên năm đầu ngón tay”.
“Chỉ tiếc là cậu ta không nên chọc vào nhà họ Trương, càng không nên đắc tội với năm đại danh sơn. Hôm nay Hoa Quốc chắc phải mất đi một đứa con cưng của trời”.
Đoàn Hải Long chắp hai tay sau lưng nói.
Nghe có vẻ như cụ ta đang lấy làm tiếc cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng thật ra giọng cụ ta lạnh như băng, trong mắt chỉ hiện lên sát khí ngùn ngụt.
Mãi đến khi Tiêu Chính Văn đến trước đàn tế, mọi người đồng loạt nhường ra cho anh một con đường.
Đệ tử và hộ pháp trấn giữ của nhiều tông môn đều kính cẩn nhìn Tiêu Chính Văn.
Thấy Tiêu Chính Văn đi thẳng đến, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, bình thản, vô cùng tự đại ngông cuồng.
Thương Nhan Bách cũng không kiềm chế được nữa, sải bước lao xuống từ trên bục cao chặn đường Tiêu Chính Văn lại.
“Tránh ra!”