Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 172: Thế giới thay đổi quá nhanh



Khi Đường Thiên tỉnh dậy, mắt hắn hoàn toàn mờ mịt.

Trên người hắn được đắp một chiếc chăn mềm mại thoang thoảng mùi thơm nhẹ. Đệm giường cũng cực kỳ mềm mại, thoải mái đến mức Đường Thiên không muốn dậy.

Đây là đâu?

Bỗng ngoài phòng truyền tới giọng ai như A Tuyết. Chờ chút! Đường Thiên lập tức ngồi dậy. Hắn nhớ rõ ràng mình đang chiến đấu với người khác sao đột nhiên lại ở đây?

“Ê đại thúc!” Đường Thiên không nhịn được hỏi Binh : “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Binh lười biếng đi ra, trên khuôn mặt như quân bài tú lơ khơ còn nguyên vẻ ngái ngủ, gã khẽ nhíu đôi lông mày rậm nói: “À, ngươi hấp thu sức mạnh từ huyết mạch gặp vấn đề.”

“Gặp vấn đề?” mắt Đường Thiên trợn trừng: “Vấn đề gì, vấn đề gì?”

“Chắc là bị cắn trả.” Binh vừa ngáp vừa nói: “Giờ không việc gì rồi.”

Đường Thiên nghe thấy không có việc gì thì chỉ “À” một tiếng rồi soi Binh từ đầu đến chân: “Ủa, Đại thúc, sao ngươi có vẻ mệt mỏi thế?”

“Già rồi, không sánh với bọn trẻ như ngươi được...”Binh ngáp liên tục, nước mắt chảy ra, nói mơ hồi: “Lại thăng đây...”

Vừa dứt lời đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bộp bộp bộp!

Tiếng bước chân rầm rập vang lên, bốp, một bóng người nhỏ bé lao tới bên giường nhanh như chớp. Nha Nha nhảy lên người Đường Thiên, đôi tay nhỏ bé hoa lên không ngừng, khuôn mặt bé nhỏ cũng phồng lên, hết sức kích động.

“Nhức đầu thật, chừng nào thì Nha Nha ngươi có thể học nói chứ.” Đường Thiên tiện tay xoa cái đầu nhỏ của Nha Nha, miệng nói thầm, vừa xốc lại chăn vừa xuống giường.

Hắn ra khỏi phòng lập tức bị sốc bởi cảnh trước mắt

Bốn người Yến Hạ được một người lạ dẫn tới xếp thành một hàng, người nào cũng dùng vẻ mặt khúm núm khom người với A Tuyết, trên mặt nở nụ cười lấy lòng rõ rệt.

Cái này...

Vẻ mặt Đường Thiên mờ mịt, thế quái nào mà mình vừa ngủ dậy mà không nhận ra thế giới này nữa rồi?

Cố Tuyết nghe phía sau có động vội xoay người lại vừa lúc thấy Đường Thiên, mặt nàng tức thì rạng rỡ, kêu đầy mừng rỡ: “A Thiên!”

Nàng lập tức vứt đám Hứa Trường Thiên qua một bên, xốc váy chạy về phía Đường Thiên.

“A Tuyết, đây là...”Đường Thiên ngơ ngắc chỉ mấy người Hứa Trường Thiên, mặt mày ngơ ngác.

“Đây là Hứa chấp sự tới nhận lỗi.” Cố Tuyết cười tươi như hoa, ngẩng đầu nói. Cố Tuyết da trắng hơn tuyết, dung nhan xinh đẹp, dù là Đường Thiên thì đối diện với nụ cười này cũng phải thất thần.

Chẳng qua, nhận lỗi...

Vẻ mặt Đường Thiên càng trở nên cổ quái, nhìn đám người Hứa Trường Thiên đầy nghi ngờ, hồ lô của mấy thằng cha này bán thuốc gì đây? 

Hứa Trường Thiên vội lộ ra nụ cười vô hại.

“A Tuyết, muội phải cẩn thận đấy, xã hội có rất nhiều người xấu!” Đường Thiên nói đầy ẩn ý với Cố Tuyết : “Đừng để bị đám người xấu ngụy trang lừa một cách dễ dàng, có huynh ở đây, ai dám khi dễ muội huynh sẽ đánh cho chúng một trận!”

Nói xong Đường Thiên tỏ vẻ hung ác trừng mắt nhìn đám người Hứa Trường Thiên.

Năm người Hứa Trường Thiên xếp thành một hàng vẫn đồng loạt nở nụ cười vô hại.

Đường Thiên càng cảm thấy quái dị.

Cố Tuyết che miệng cười trộm.

Hứa Trường Thiên cười khan rồi nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy hai vị nữa. Cố gia chủ yên tâm, có chúng ta ở đây thì bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng gây bất lợi cho Cố gia!”

Hứa Trường Thiên vỗ ngực, mặt mày chính khí lẫm liệt.

Thằng cha này có phải bị ấm đầu rồi không … Chẳng phải chính bọn ngươi mới là kẻ muốn đối phó Cố gia sao…

Ánh mắt Đường Thiên nhìn mấy người Hứa Trường Thiên càng thêm quái dị.

Mấy người Hứa Trường Thiên thấy ánh mắt Đường Thiên nhìn mình thì vẻ tươi cười cứng lại, vội vàng cáo từ rồi rời đi.

“A Thiên, huynh cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không ?”

Giọng A Tuyết lộ rõ sự quan tâm sâu sắc và gấp gáp. Đường Thiên cảm thấy trong lòng ấm áp, vội vàng cười ha hả, vỗ ngực “nổ”: “Ui xời, thiếu niên như thần có xương đồng da sắt, vừa rồi chẳng qua chỉ là một vấn đề nhỏ, rất nhỏ ngoài ý muốn thôi. Giờ huynh mạnh đến mức có thể đánh chết Tiểu Húc Húc được đó!”

Lúc này, Cố Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta phải đánh chết ngươi trước đã!” Mặt Lăng Húc âm trầm, hắn gầm gừ qua kẽ răng phun ra mấy tiếng mắt đầy lửa giận.

Á, không hay, bị bắt quả tang rồi!!

Nụ cười của Đường Thiên cứng lại, bỗng nhiên con ngươi lóe sáng, trợn mắt nhìn tóc của Lăng Húc kêu to: “Tiểu Húc Húc, tóc ngươi bị sao thế này?”

“Trò trẻ con đó đừng mong lừa được ta!” Lăng Húc không hề lay động, dọn sẵn tư thế, mũi thương trỏ thẳng về phía Đường Thiên, gã nghiến răng nghiến lợi quát: “Mau ra đây quyết một trận thắng bại đi!”

“Ơ, A Húc, tóc huynh thật sự đổi màu kìa!” Cố Tuyết hô to vẻ sợ hãi.

“A Tuyết, cô không nên đồng lõa với thằng khốn này chứ!” mặt Lăng Húc viết rõ năm chữ ‘Ta không bị lừa đâu.’

“Là thật mà! A Húc, tóc huynh biến thành màu bạc rồi!” Cố Tuyết nói chân thành.

Không biết từ lúc nào Đường Thiên vọt tới cạnh Lăng Húc, gẩy gẩy tóc Lăng Húc với vẻ tò mò: “Quái lạ thật, đây không phải là nhuộm. Ta nghe nói, có một giống heo rất đặc biệt, khi lớn lên thì lông sẽ đổi màu. Thực không ngờ Tiểu Húc Húc ngươi cũng là loài đặc biệt!”

“Loài … Heo …”Mặt Lăng Húc đen như đít nồi, mắt giật giật, đột nhiên, gã há miệng hít một hơi, mắt trợn tròn.

Đường Thiên vẫn tự nhiên như không đưa nhúm tóc vừa nhổ tới trước mặt Lăng Húc: “Ngươi tự nhìn xem, ngay cả chân tóc cũng biến thành màu bạc rồi đấy!”

Lăng Húc vốn đang chuẩn bị phát hỏa chợt thấy mấy sợi tóc nửa bạc nửa lam thì giống như bị sét đánh, đứng như trời trồng.

Hắn ngơ ngác đưa mắt nhìn mấy sợi tóc trên tay Đường Thiên.

Sợi tóc có một nửa màu lam một nửa màu bạc.

Lăng Húc sững người, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Sau hồi lâu hắn mới hừ lạnh trả lời: “Màu bạc càng đẹp.”

Dứt lời hắn chẳng để ý tới Đường Thiên và Cố Tuyết nữa mà quay người ra ngoài và buông lại một câu:

“Mấy ngày tới đừng làm phiền ta, ta muốn bế quan ngộ thương.”(Lĩnh ngộ thương pháp)

Đường Thiên âm trầm nói nhỏ với Cố Tuyết: “Có vẻ chuyện này đả kích khá mạnh tới Tiểu Húc Húc”

Cố Tuyết như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Đường Thiên cảm thấy tất cả mọi chuyện hôm nay đều rất quái gì: “Đúng rồi, A Tuyết, có chuyện gì xảy ra với mấy tên khốn chấp sự đoàn thế?”

Cố Tuyết giật mình tỉnh lại, nàng cũng tỏ vẻ mình không hiểu, lắc đầu đáp: “Muội cũng không rõ, chỉ là họ nói rằng vài ngày nữa sẽ có khách quý đến, nên chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.”

Đường Thiên cười nhạt: “Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Sai chúng ta chuẩn bị là chúng ta phải chuẩn bị sao? Não hắn có vấn đề à? Chúng đã đả thương Mục thúc thì chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được.”

Cố Tuyết nhìn vẻ căm phẫn của Đường Thiên trong lòng cũng thấy vui, nàng cười nói:’’ Mục thúc đã khỏe rồi, vị Hứa chấp sự kia đã dùng hồn dược chữa thương cho thúc ấy. Hắn còn tạ lỗi với Mục thúc vừa đưa cho Mục Thúc một kiện Thanh đồng bí bảo để bồi thường. Mục Thúc đã tha thứ cho họ rồi.”

Đường Thiên có vẻ ngoài ý muốn, hắn bĩu môi: “May mà chúng thức thời bằng không nhất định huynh sẽ không bỏ qua cho chúng đâu!”

Cố Tuyết cười cười, chợt nhớ ra một chuyện: “A Thiên, muội có việc cần nhờ huynh giúp rồi.”

Đường Thiên nghe xong không hề do dự vỗ ngực đáp: “Muội cần gì cứ nói!’’

“Muội muốn thử dùng Ngũ Nhãn Thạch Nhân xem có thể giúp khai mở huyết mạch k. Nhưng muội hiểu biết rất ít về Ngũ nhãn thạch nhân nên không biết lúc đó sẽ xuất hiện tình huống Ngũ nhãn thạch nhân, do đó muội muốn A Thiên ở cạnh coi chừng giúp muội.”

Mặt Cố Tuyết lộ rõ vẻ kiên nghị, trải qua mấy ngày vừa qua giúp nàng hiểu rõ nếu không có thực lực thì ngay cả bản thân mình cũng không giữ được. Nàng vốn định đợi sau khi Đường Thiên đi mới dùng Ngũ nhãn thạch nhân nhưng trận chiến vừa rồi khiến nàng phải sớm dùng Ngũ nhãn thạch nhân, nếu như có thể khai mở Tuyết Hồng huyết mạch thì mình sẽ không hoàn toàn là gánh nặng của A Thiên nữa.

“Không thành vấn đề!” Đường Thiên đồng ý ngay lập lức, hắn thấy đây là chuyện đương nhiên. Có mình ở cạnh coi chừng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nghiêng đầu hỏi: “Giờ bắt đầu luôn chứ?”

Cố Tuyết lắc đầu: “Muội muốn chuẩn bị thêm một chút đã, tuy không biết sử dụng Ngũ Nhãn Thạch Nhân phải chú ý gì nhưng chắc chắn có vài thứ không thể thiếu được. Chẳng qua có A Thiên ở đó thì muội yên tâm rồi.”

Nàng chăm chú nhìn mặt Đường Thiên, ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt này, dần dần nàng cũng bình tĩnh lại.

Rất nhanh, nàng lại giấu ánh mắt của mình không để ai thấy rồi cười với Đường Thiên: “Muội đi chuẩn bị đây, chuẩn bị xong muội sẽ tới tìm huynh.”

“Đươc!” Đường Thiên sảng khoái gật đầu.

Cố Tuyết nhanh nhẹn đi chuẩn bị mọi việc.

Nha Nha lại nhảy lên vai Đường Thiên huơ huơ tay vẫy chào Cố Tuyết.

Đường Thiên nhìn khoảng sân trống trải chợt nghiêng đầu, hắn cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó. Đứng nghĩ một lúc hắn mới vỗ đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình quên chuyện gì.

Trong tủ bát còn giấu hai người!

Mong hai tên này sẽ không chết đói…

Đường Thiên chột dạ vội chạy đến căn nhà phía trước viện. không thấy bóng dáng Lăng Húc trong viện, chắc thằng nhóc này lại chạy đi đâu luyện thương rồi.

Đường Thiên có tật giật mình nên đẩy cửa cực kỳ cẩn thận, bên trong vẫn bố trí giống như trước, hẳn là chưa có người vào đây. Đường Thiên rón rén tới trước tủ bát, vừa mở tủ ra đã thấy cặp mắt phẫn nộ của cô bé, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May quá, vẫn chưa chết đói!

Đường Thiên quá vui mừng bèn nhấc hai người ra ngay lập tức.

Hắn vừa bỏ khăn lụa ra khỏi miệng cô bé thì nàng đã lu loa lên : “Ngươi muốn bỏ chúng ta chết đói sao? Uổng công ta còn bày mưu tính kế giúp ngươi! Ngươi là người xấu! Hu hu hu…”

Cô bé vừa la vừa khóc.

Đường Thiên càng thêm chột dạ, tay chân luống cuống, hắn muốn khuyên cô bé đừng khóc nhưng lại không biết làm như thế nào: “Chuyện này…”

Cô bé đang khóc hu hu lại càng gào to hơn, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chuyện này… Chuyện này…”

Đường Thiên cảm thấy mình nên ngậm miệng lại có lẽ còn hay hơn. Quả nhiên, cô bé khóc được chừng mười phút thì ngừng lại, chỉ còn sụt sịt một chút, mặt lấm lem như mèo.

“Ta đói quá.”

Cô bé nói với vẻ đáng thương.

“À đây đây.” Đường Thiên phản ứng ngay, hắn vội vàng móc một miếng bánh đưa tới miệng cô bé. 

Cô bé cắn một miếng, nàng khẽ nhăn trán nói nhỏ: “Khó ăn thế!” Nói thế nhưng nàng vẫn ăn sạch miếng bánh trên tay Đường Thiên với tốc độ ánh sáng. Tốc độ ăn này nhanh đến nổi Đường Thiên cũng phải há hốc mồm, muốn ăn được vậy phải đói đến mức nào đây…

Hắn chột dạ hỏi: “Muốn ăn nữa không ?”

“Ta muốn uống nước!” Cô bé nói đầy tức giận.

Đường Thiên lại lấy cho nàng mấy ngụm nước.

Sau khi nghỉ ngơi một lát cho lại sức, cô bé hỏi Đường Thiên với đôi mắt sáng ngời: “Kế ta bày cho ngươi đã dùng rồi chứ? Kết quả thế nào?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...