Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1587



Chương 1587

Nhất là đám người La Quốc Hoa siết chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn Tiêu Long.

 

Ngay một phút trước đấy, họ vẫn đang cười cợt Tiêu Chính Văn tự đại ngông cuồng, hóa ra người tự đại lại là ông ta.

 

Tiêu Chính Văn có chỗ dựa vững chắc như vậy, còn là một cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao, còn ông ta có gì?

 

Thực lực yếu, nhân phẩm tệ hại, ngay cả mắt nhìn cũng kém.

 

Càng là như thế, hận thù của ông ta với Tiêu Chính Văn càng thêm mãnh liệt, càng mong đợi Tiêu Chính Văn có thể chết ngay lập tức.

 

Ông ta nghĩ chỉ cần Tiêu Chính Văn chết thì chứng minh suy nghĩ của ông ta là đúng.

 

Cũng chỉ khi Tiêu Chính Văn chết mới khiến lòng đố kỵ, ghen ghét của ông ta dễ chịu hơn một chút.

 

Thế nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại không đáp lời Tiêu Long mà yên lặng ngồi trong quầng sáng vàng kim.

 

Luồng sáng đó chứa sức mạnh ấm áp, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái.

 

Tiêu Chính Văn lọt thỏm vào trong đó, vô thức ngồi xuống đất, nhắm hai mắt lại.

 

Lúc này trong quầng sáng vàng kim dường như xuất hiện một bóng người già nua.

 

Bóng người đó vô cùng cao lớn hệt như một cây cột chọc trời, như núi cao hàng chục nghìn mét.

 

“Haizz!”

 

Bóng người đó thở dài, dịu dàng nhìn chăm chú Tiêu Chính Văn trước mặt.

 

Tiêu Chính Văn cũng lặng yên nhìn ông lão.

 

“Mấy chục nghìn năm rồi! Sao… tôi tỉnh lại thế này?”

 

Dường như ông lão cũng đang rất khó hiểu nhưng sau đó lại lắc đầu: “Không! Mình đã chết rồi! Là Hắc Long đã để sự tiếc nuối cuối cùng của mình thức tỉnh lần nữa. Lão già chết tiệt!”

 

Gương mặt ông lão như hiện lên tia khát khao, chua xót khi nhắc đến hồi ức.

 

“Cậu đúng là yếu ớt, chỉ là mấy con kiến cảnh giới Thiên Thần có gì khó giết đâu chứ? Người thừa kế ý nguyện của Long tộc bọn tôi thế mà lại là thằng nhóc cậu, không biết ông trời đang đùa tôi hay là tội lỗi của Long tộc bọn tôi quá nhiều nữa”.

 

“Ông cụ, tôi…”

 

Tiêu Chính Văn vừa định đáp lời, ông lão khẽ khoát tay, phất áo nói: “Cả đời này tôi giỏi nhất là trận pháp, người đời chỉ biết trận pháp có hình thù, nhưng thật ra trận pháp vô hình”.

“Trên đời này dù đang ở trong trận pháp thì mặt trăng mặt trời và các vì sao đều là mắt trận pháp, vũ trụ là trận pháp. Ngôi sao đầy trời đều có thể trở thành đao kiếm”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...