Chiến Thần Bất Bại
Chương 1517-1519
Chương 1518: Không có hứng, tiễn khách
Quý Thiên Hà sải bước tiến vào trong tiệm ngọc.
Đưa mắt nhìn ra thì chỉ thấy mấy nhân viên đang thu dọn quầy hàng lộn xộn.
Trần Hân và Chu Lâm Lâm bên cạnh thì đang tổng hợp các khoản mục.
“Chào ông, ông muốn xem thử đồ ngọc của tiệm chúng tôi sao?”
Chu Lâm Lâm là người đầu tiên tiến tới, tươi cười lên tiếng.
“Tôi muốn tìm ông chủ của mấy người!”
Quý Thiên Hà trầm giọng nói.
Chu Lâm Lâm quan sát Quý Thiên Hà mấy lượt, thấy thực lực của đối phương thâm sâu khó lường thì lập tức cảnh giác, cau mày nói: “Thưa ông, xin hỏi ông tìm ông chủ của chúng tôi để làm gì ạ?”
“Cô gái, bảo ông chủ nhà mấy người mau ra đón tiếp quản gia Quý đi!”
Người giúp việc nhà họ Quý đứng bên cạnh cao ngạo lên tiếng.
Nghe thấy ba chữ quản gia Quý, Chu Lâm Lâm bất chợt nhíu mày.
Người nhà họ Quý?
Biểu cảm của Chu Lâm Lâm không khỏi thay đổi.
Địa vị của nhà họ Quý ở Hoa Quốc hiện giờ có thể ví như mặt trời giữa buổi ban trưa.
Hơn nữa chuyện đại chiến giữa Lý Thiên Bá và Thiên Đạo Minh Ước ở vùng ngoài lãnh thổ đã lan truyền khắp giới thế tục.
Chiến lực như vậy, ngay cả năm đại danh sơn cũng phải ngước nhìn chứ đừng nói là thế gia võ thuật như nhà họ Chu!
“Được, giờ tôi sẽ đi báo cho ông chủ một tiếng, xin hai vị ngồi đợi ở đây một lát!”
Chu Lâm Lâm nói xong thì vội vàng ra hiệu cho hai nhân viên pha trà cho hai người Quý Thiên Hà.
Sau đó lại nhanh chóng quay người ra sân sau đi tìm Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang điều chế bông hoa Tử Tiêu!
“Ông chủ, người nhà họ Quý ở Long Kinh chỉ đích danh muốn gặp anh!”
Chu Lâm Lâm không dám giấu giếm, vội vàng nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Bảo bọn họ cứ đợi trước đã!”
Lúc này vừa khéo tới thời khắc mấu chốt, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một chút!
Chỉ lơ đễnh một chút thì bông hoa Tử Tiêu này sẽ coi như bỏ.
Nghe thấy lời Tiêu Chính Văn nói, Chu Lâm Lâm không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Họ là nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, lẽ nào Tiêu Chính Văn chưa nghe đến đại danh của họ sao?
“Ông chủ, họ là người nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, không thể để họ chờ lâu quá được đâu!”
Chu Lâm Lâm vội vàng giải thích.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Dù là ai thì cũng bảo bọn họ đợi đi!”
Chu Lâm Lâm nghẹn họng, chỉ đành quay người trở lại tiền sảnh, truyền đạt lại những lời Tiêu Chính Văn vừa nói cho Quý Thiên Hà.
Không đợi Quý Thiên Hà lên tiếng, người giúp việc nhà họ Quý bật cười lạnh lùng, nói: “Hừ, thật sự coi bản thân là nhân vật ghê gớm lắm à?”
Quý Thiên Hà khẽ ho một tiếng, nói: “Quý Hải, đừng ăn nói linh tinh! Lui xuống!”
Nghe thấy lời trách mắng của Quý Thiên Hà, Quý Hải không cam tâm lùi sang một bên.
Thật ra trong lòng Quý Thiên Hà cũng cực kỳ không thoải mái.
Ban nãy bọn họ đã tự báo tên tuổi rồi, theo lý mà nói thì dù đối phương đang có chuyện quan trọng cỡ nào cũng phải lập tức chạy ra đón tiếp mới phải!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng thừng mặc kệ bọn họ chờ trong đại sảnh.
Nếu như lần này Quý Thiên Hà không phụng mệnh gia chủ bắt buộc phải hoàn thành việc này thì ông ta đã phất ống tay áo bỏ đi từ lâu rồi!
Có thể tạo dựng quan hệ với nhà họ Quý là chuyện tốt mà biết bao thế gia võ thuật ở Hoa Quốc còn chẳng dám mơ tới?
Dù là năm đại danh sơn khi nghe thấy ba chữ nhà họ Quý cũng đều cung kính ra tận cửa đón tiếp.
Không ngờ bản thân lại bị ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé khinh thường!
Mãi một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn cất năm viên Phá Cảnh Đan đã điều chế xong vào trong bình sứ rồi mới thay quần áo, chậm rãi bước tới đại sảnh.
Quý Thiên Hà quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, thấy đối phương ăn mặc bình thường tới mức không thể bình thường hơn, rõ ràng ngay cả chút khí thế của một võ giả cũng chẳng có thì không khỏi nhíu mày.
Chỉ dựa vào phong thái này của Tiêu Chính Văn thì đã hoàn toàn không thể so sánh với Tiểu Thái Tông - Lý Thiên Bá!
Có lần nào Lý Thiên Bá xuất hiện mà không có khí thế bức người?
Dù là Quý Thiên Hà thì cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức vô hình đó.
Thế nhưng cậu thanh niên trước mắt, đừng nói là cảm giác áp bức, ngay cả khí thế nên có của võ giả cũng chẳng có nốt!
Thấy Tiêu Chính Văn bước tới từ phía sân sau, Chu Lâm Lâm vội vàng tiến lên trước chỉ chỉ vào hai người Quý Thiên Hà, nhỏ tiếng thì thầm bên tai Tiêu Chính Văn mấy câu, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi bước về phía Quý Thiên Hà.
“Không biết hai vị tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Chính Văn đi tới phía trước sô pha chào hỏi Quý Thiên Hà rồi ngồi xuống.
Hành động này của anh lập tức khiến cho Quý Hải cảm thấy bất mãn.
Không đợi hắn lên tiếng mắng chửi Tiêu Chính Văn, Quý Thiên Hà đã cướp lời trước: “Cậu đây hẳn là cậu Tiêu đã giết chết Đàm Hồng trong đại hội võ lâm diễn ra vào mấy hôm trước nhỉ?”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, bình thản nói: “Không sai!”
“Là cậu thì tốt, giờ có một cơ duyên rất lớn, hoặc đối với cậu mà nói thì là cơ hội chỉ tới một lần duy nhất trong đời!”
Quý Thiên Hà chậm rãi lên tiếng.
“Ồ?”
Tiêu Chính Văn không khỏi bật cười nhìn về phía Quý Thiên Hà: “Cơ duyên rất lớn, vậy thì tôi phải nghe cho thật kỹ rồi!”
Đối với Tiêu Chính Văn thì thật sự chẳng có cơ duyên gì đáng nói.
Xét về trận pháp, Tiêu Chính Văn đã có trái tim rồng Kim Long.
Xét về võ thống, chẳng có gì là không có bên trong Thiên Sơn Thư Lục của Tiêu Chính Văn.
Xét về giá trị bản thân, vua Bắc Lương là chức vụ cao nhất ở Hoa Quốc!
Còn cơ duyên gì có thể lọt được vào mắt Tiêu Chính Văn?
“Tôi nghĩ hẳn cậu cũng đã nghe nói tới đại danh của Tiểu Thái Tông rồi, bây giờ, các nước đều ôm tham vọng với Hoa Quốc, sau khi gia chủ thảo luận với giới chính trị thì mới quyết định để cậu cải trang thành Tiểu Thái Tông!”
“Lấy tên tuổi và thân phận của cậu ấy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đối với cậu mà nói tuyệt đối là một cơ duyên hiếm có!”
Mặc dù Quý Thiên Hà có giọng điệu rất bình ổn, thế nhưng bên trong lời nói vẫn mang theo mấy phần cao ngạo.
Hơn nữa đối với Quý Thiên Hà, bất cứ ai cũng không thể từ chối ý tốt của nhà họ Quý, đặc biệt là những nhân vật nhỏ bé không có ai biết đến như Tiêu Chính Văn!
Dù gì trước đây Tiêu Chính Văn đã từng kết thù với Thiên Sơn, sau khi giết Đàm Hồng thì Thiên Sơn tuyệt đối sẽ không để yên!
Lựa chọn tốt nhất bày ra trước mặt Tiêu Chính Văn chính là xuất hiện với thân phận của Tiểu Thái Tông.
Dù là Thiên Sơn khi biết thân phận thật sự của Tiêu Chính Văn chính là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý thì cũng tuyệt đối không dám hành động tuỳ tiện!
Còn về danh vọng và địa vị trong thế tục thì càng dễ như trở bàn tay.
Trong mắt bất cứ ai, đây chính là cơ hội quá tốt một bước lên trời!
Thậm chí không biết bao nhiêu thanh niên của Hoa Quốc đỏ mắt trông mong cơ hội này cũng còn chẳng được!
Chỉ là sau khi Tiêu Chính Văn nghe Quý Thiên Hà nói vậy thì trong mắt chẳng có chút hào hứng và vui vẻ nào, ngược lại chân mày còn nhíu chặt liếc nhìn Quý Thiên Hà.
Thật ra khoảng thời gian này Tiêu Chính Văn vẫn luôn ở ẩn, không chỉ là để chuyên tâm nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục mà còn để chuẩn bị cho cục diện sắp tới.
Không phải Tiêu Chính Văn không có năng lực tranh đấu với các cường giả bây giờ mà là anh không muốn khoa trương quá mức!
Nếu như giả danh Tiểu Thái Tông, vậy thì sau này Tiêu Chính Văn đừng mơ có được một phút giây an nhàn, sao có thể chuyên tâm nghiên cứu những điều bí ẩn trong Thiên Sơn Thư Lục được nữa!
Vả lại bây giờ Tiêu Chính Văn cũng chỉ mới dung hợp ba trái tim rồng, hai trái tim rồng còn lại vẫn chưa rõ đang ở nơi đâu!
Một nửa trái tim rồng Hắc Long bên trong kim tự tháp không được hoàn chỉnh, một nửa trái tim Hắc Long còn lại vẫn cần phải điều tra tung tích!
Tiêu Chính Văn đâu còn tâm tư cải trang thành Tiểu Thái Tông gì đó nữa?
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc này, mấy người vẫn nên mời người tài giỏi khác đi!”
Tiêu Chính Văn chẳng buồn nghĩ ngợi đã lên tiếng từ chối.
Nếu như không phải nể tình Tiểu Thái Tông cũng đổ máu nơi sa trường vì Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn đã cho người tiễn khách từ lâu.
Bây giờ vẫn có thể ngồi xuống thong thả nói chuyện với Quý Thiên Hà đã đủ nể mặt đối phương lắm rồi!
“Cậu nói cái gì?”
Quý Hải lập tức nổi điên, vốn dĩ hắn đã chẳng ưa gì Tiêu Chính Văn, bây giờ Tiêu Chính Văn lại dám cự tuyệt thẳng mặt ý tốt của nhà họ Quý bọn họ?
“Tôi nói xin mấy người mời người tài giỏi khác, tôi không có hứng thú với việc này!”
Tiêu Chính Văn nhắc lại lần nữa.
“Gặp nhiều kẻ ngạo mạn nhưng chưa thấy ai điên cuồng giống như cậu! Cậu có biết có thể lấy danh nghĩa của Tiểu Thái Tông tung hoành khắp thế gian là chuyện tốt bao nhiêu người mơ còn chẳng được hay không?”
“Hơn nữa cậu có thể cậu mạo danh Tiểu Thái Tông là niềm vinh hạnh cho phần mộ tổ tiên nhà mấy người! Cậu…”
Không đợi Quý Hải nói xong, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi vẫn còn có việc phải làm, không thể tiếp mấy người được nữa, người đâu, tiễn khách!”
Chương 1519: Đằng đằng sát khí
Thấy Tiêu Chính Văn thật sự đứng lên định rời đi, Quý Hải giận tím mặt, lập tức đứng phắt dậy.
Không đợi hắn lên tiếng mắng chửi, Quý Thiên Hà đã vội vàng ngăn lại, cướp lời trước: “Chàng trai trẻ, đừng vội kích động, chỉ cần cậu đồng ý thì ở Hoa Quốc này cậu sẽ dưới một người mà trên cả vạn người đó!”
“Ngoại trừ Thiên Tử ra thì bất cứ ai cũng phải khom lưng uốn gối trước cậu!”
“Tôi biết trước đây cậu đã đắc tội với người của Thiên Sơn ở trong đại hội võ lâm, chỉ cần cậu được bảo vệ bởi thân phận của Tiểu Thái Tông, đừng nói là Thiên Sơn, dù là năm đại danh sơn thì chắc chắn cũng không dám làm gì cậu!”
“Hơn nữa cậu nên biết rõ ba chữ Tiểu Thái Tông đại diện cho điều gì. Có thể nói, chỉ cần là thứ cậu có thể nghĩ tới thì cậu đều có thể đạt được bất cứ lúc nào!”
So với Quý Hải, Quý Thiên Hà ăn nói dễ nghe hơn nhiều.
Thấy không ép buộc được thì bắt đầu dụ dỗ Tiêu Chính Văn.
Thấy Quý Thiên Hà lần lượt kể ra từng lợi ích, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Dù không mượn tên tuổi của Tiểu Thái Tông thì tôi cũng đã dưới một người trên vạn người rồi!”
“Đối với tôi mà nói, tất cả danh lợi trên thế gian quan trọng lắm sao?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người rời đi!
Quan trọng lắm sao?
Câu nói này giống như một cái tát rất kêu giáng thẳng lên trên mặt Quý Thiên Hà.
Tiêu Chính Văn nói không sai, chỉ dựa vào trận pháp tuyệt thế Đại Hắc Thiên, tiền tài, danh vọng, địa vị trên thế gian này, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì có thứ gì không có được dễ như trở bàn tay?
“Tên này rõ ràng đang điên cuồng tới cực điểm! Nếu như không phải xem trọng việc cậu biết sử dụng trận pháp Đại Hắc Thiên của nhà họ Quý chúng tôi thì làm gì có chuyện tới lượt cậu!”
Quý Hải chỉ vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn, lớn tiếng gào lên.
Thấy Quý Hải vẫn muốn chửi tiếp, Quý Thiên Hà giơ tay ra ngăn Quý Hải lại, nói: “Bỏ đi, nếu như người ta đã không chịu, chúng ta cũng không cần phải ép buộc, trở về cho gia chủ định đoạt thôi!”
Cuối cùng sau khi liếc nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, Quý Thiên Hà kìm nén ngọn lửa giận trong lồng ngực, nói.
Nếu như không phải ông cụ nhà họ Quý đã căn dặn cẩn thận tuyệt đối không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thì Quý Thiên Hà đã không thể áp chế được lửa giận từ lâu rồi.
Với thân phận của ông ta, đã lúc nào phải chịu đựng sự thờ ơ như thế chứ?
Chu Lâm Lâm đứng bên cạnh thấy sắc mặt của hai người nhà họ Quý đầy vẻ giận dữ thì vội vàng tiến lên trước nói: “Hai vị, trong tiệm chúng tôi còn có trà bích loa xuân rất ngon, có cần pha thêm cho hai người một ấm không?”
Chu Lâm Lâm vốn có ý tốt, thế nhưng Quý Thiên Hà lại hiểu là Chu Lâm Lâm đang muốn đuổi bọn họ đi!
“Hừ! Vẫn nên giữ lại cho ông chủ tiệm mấy người tự thưởng thức đi, chúng ta đi!”
Nói xong, Quý Thiên Hà phất ống tay áo, quay người rời đi.
Mà lúc này, bên trong sân bay Sơn Thành, Ngô Lân đang dẫn một đám người chậm rãi bước ra từ trong lối đi.
Sau lưng hắn còn có mười mấy kẻ kiệt xuất trong lớp thanh niên của Hoa Quốc.
Trong số đó, người có thực lực thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao!
Có vài người trong số đó đã ở trong tâm thế chuẩn bị đột phá lên cảnh giới Thiên Thần một sao.
Lần này, Ngô Lân tới Sơn Thành có thể nói là đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ của bản thân, gọi hết toàn bộ những cao thủ đẳng cấp mà mình quen biết tới.
Mục đích chính là để ra oai với Tiêu Chính Văn!
Chỉ dựa vào thế lực sau lưng mấy người bọn họ cũng đã đủ để khiến đại đa số mọi người phải chấn động.
Huống hồ bên trong còn có không ít đệ tử của năm đại danh sơn.
Dù là chủ tịch tỉnh Xuyên khi thấy thế trận như vậy thì cũng phải tươi cười ra đón, tuyệt đối không dám chậm trễ chút nào!
Đồng thời sự xuất hiện của bọn họ cũng thu hút vô số người xúm lại xem.
“Người đó chắc là Ngô Lân nhà họ Ngô nhỉ?”
“Đúng, chính là anh ta, con rể quốc dân đó, nếu như có thể gả cho anh ta thì tốt biết mấy!”
“Mơ đấy à, bên cạnh người ta đã có bạn gái rồi!”
Nghe thấy những tiếng bàn tán về mình của mấy người xung quanh, trên mặt Ngô Lân không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
“Anh Ngô, chào anh!”
Vào lúc Ngô Lân đang vô cùng đắc ý, một người thanh niên mặc vest cứ thế đi về phía Ngô Lân.
Liếc nhìn cậu thanh niên khắp người toàn đồ hiệu và mấy tên vệ sĩ sau lưng, Ngô Lân khẽ nhíu mày.
“Anh Ngô, tôi là Thành Vỹ!”
Thành Vỹ cười nịnh nọt.
“Thành Vỹ?”
Ngô Lân nhíu mày nhớ lại hồi lâu, cũng không nhớ ra nổi thanh niên trước mặt rốt cuộc là ai!
“Trước đây khi ở Long Kinh chúng ta đã từng gặp mặt một lần!”
Thành Vỹ vội vàng gợi nhớ giúp Ngô Lân.
“Ồ! Là cậu à!”
Mãi một lúc lâu sau, Ngô Lân mới nhớ ra Thành Vỹ này là ai.
Ở Long Kinh, người nhà họ Thành quả thực đã từng tiếp đón mình.
Hơn nữa nhà họ Thành cũng coi như có chút tên tuổi trong giới kinh doanh ở Long Kinh, khi đó hắn chỉ đi ngang qua Long Kinh, vừa hay gặp được người nhà họ Thành.
Từ đó nhà họ Thành chủ động nịnh nọt hắn.
Dù gì Thành Vỹ cũng chỉ là một kẻ bề dưới, thậm chí ngay cả tư cách nói chuyện cũng còn chẳng có.
Vậy nên ấn tượng của Ngô Lân về hắn không hề sâu sắc!
“Không ngờ lại có thể may mắn gặp được anh Ngô ở nơi nhỏ bé của Sơn Thành này, đúng là vinh hạnh ba đời nhà tôi!”
Mặc dù các mối quan hệ của Thành Vỹ rất rộng nhưng so với cậu chủ Ngô Lân của nhà họ Ngô thì vẫn còn kém xa.
Dù sao bây giờ cũng là thời đại độc tôn võ thuật, nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó càng có thể diện!
“Ừ, tôi chỉ tiện đường tới dạy dỗ một người mà thôi”.
Ngô Lân không hề giấu giếm, nói.
“Ồ? Một nơi nhỏ bé như Sơn Thành mà cũng có người dám đắc tội với anh Ngô sao? Anh yên tâm, ngay cả chủ tịch tỉnh ở đây cũng phải nể mặt tôi vài phần, bất luận đối phương có bối cảnh thế nào thì tôi cũng chỉ cần nói một câu là xong ngay!”
Thành Vỹ vội vàng lên tiếng.
Câu nói này không hề quá lời, với gia thế của Thành Vỹ, ở một nơi nhỏ bé như Sơn Thành quả thực có thể hô mưa gọi gió.
“Không cần đâu, tên này ra tay đánh Thanh Thanh, vậy nên lần này tôi nhất định phải tự mình ra tay dạy cho hắn một bài học!”
Ngô Lân cao ngạo nói.
Thành Vỹ gật đầu lia lịa, cười nói: “Vậy tôi cũng tiện đường đi theo anh Ngô qua đó xem xem, có lẽ còn có thể giúp đỡ chút gì đó cho anh!”
Nói xong, Thành Vỹ ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ lập tức hiểu ý, đồng loạt rút điện thoại ra gọi đi.
Ngô Lân chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một lần rồi sải bước tiến ra bên ngoài sân bay.
Lúc này, Từ Thanh Thanh đã đợi trước lối ra sân bay từ lâu, thấy Ngô Lân xuất hiện, Từ Thanh Thanh vội vàng tiến lên đón. “Cậu chủ Ngô, cuối cùng anh cũng tới!”
“Ừ, lần này anh tới đây chỉ để trút giận cho em thôi đấy, ngay cả người phụ nữ của Ngô Lân anh mà cũng dám đánh, anh thấy hắn không muốn sống nữa rồi! Lát nữa em muốn xử lý hắn thế nào thì sẽ xử lý như vậy!”
Ngô Lân vỗ ngực khẳng định chắc nịch.
Nghe thấy lời này, gương mặt của Từ Thanh Thanh lập tức nở nụ cười.
Hơn nữa còn liếc nhìn ra phía sau lưng Ngô Lân, thấy mười mấy người đi phía sau hắn đều rất cao quý, còn có cả thế hệ thanh niên con cưng của trời có quyền có thế trong giới võ thuật của Hoa Quốc thì trong lòng lập tức bừng bừng khí thế.
Sau khi mấy người lên xe, một đoàn xe sang không ngừng nối đuôi đi theo phía sau.
Đoàn xe nghênh ngang thậm chí còn khiến cho giao thông ở Sơn Thành trở nên tắc nghẽn.
Không chỉ có mười mấy người mà Ngô Lân dẫn tới, ngay cả những nhân vật có máu mặt ở Sơn Thành cũng cùng tìm tới theo.
Trên đường đi, Từ Thanh Thanh còn gọi điện thoại tới cho Trần Hân.
Khi Trần Hân nghe nói Từ Thanh Thanh dẫn Ngô Lân và một đám các ông lớn tới tiệm ngọc, chuẩn bị gây phiền phức cho Tiêu Chính Văn thì sợ xanh mặt.
“Thanh Thanh, cậu tuyệt đối không thể làm bừa được đâu, anh Tiêu không phải là người mà bọn cậu có thể chọc tới được!”
Thật ra Trần Hân vẫn còn nể tình xưa nghĩa cũ, không hy vọng Từ Thanh Thanh xảy ra chuyện.
Thế nhưng lời khuyên ngăn của cô ta lọt vào trong tai Từ Thanh Thanh lại trở thành đang giải vây cho Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn tát cô ta một cái ngay trước mặt mọi người, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.
Hơn nữa bên phía bọn họ có thế trận như nào cơ chứ?
Những người đứng sau lưng Ngô Lân, có ai không phải chỉ cần giẫm chân là cả Long Kinh đều phải rúng động cơ chứ?
Huống hồ còn có cả mấy ông lớn bên phía Sơn Thành cùng đi theo, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé, có tư cách gì để đấu lại với mấy người bọn họ?
“Hân Hân, cậu đang nói đùa với mình đấy à? Còn có cả người mà bọn mình không chọc tới nổi hay sao? Hừ!”
Từ Thanh Thanh bật cười lạnh lùng rồi thẳng thừng cúp máy.
Nghe tiếng máy bận bên trong điện thoại, Trần Hân thật sự cuống lên, lại liên tiếp gọi thêm vài cuộc nữa, thế nhưng điện thoại của đối phương đã tắt máy luôn rồi!
Ngô Lân cũng nghe thấy rất rõ câu nói ban nãy của Trần Hân, hắn đưa một tay ra ôm lấy bả vai Từ Thanh Thanh, cười khẩy nói: “Cả Hoa Quốc này, thật sự chẳng có mấy người mà anh không thể đắc tội!”
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã nghênh ngang tiến tới con đường dẫn đến tiệm ngọc.
“Người đâu, phong toả cả con phố này lại cho tôi!”
Ngô Lân đẩy cửa bước xuống xe, gào mồm lên với đám người sau lưng.