Chiến Thần Bất Bại
Chương 1493: Ông có thể đi được rồi
Trong tiệm ngọc chỉ bài trí một số món đồ ngọc tương đối bình thường, ngay cả những món mỹ ngọc cực phẩm cũng rất ít.
Ai có lai lịch lớn mà lại sống nhờ vào cái cửa tiệm nhỏ như vậy cơ chứ?
Vừa nhìn đã biết ông chủ của cửa tiệm nhỏ này chính là một kẻ dưới đáy cùng khổ cực kiếm lấy đồng tiền!
Dù gì từ lúc linh khí khôi phục tới nay, hễ là người có chút lai lịch đều sẽ lựa chọn dựa hơi tông môn lớn, có người còn trở thành đệ tử ngoại vi của năm đại danh sơn.
Dù là làm kinh doanh thì cũng đều cực kỳ phát triển, không hề giống như trước khi linh khí được phục hồi.
Bây giờ vẫn còn tồn tại một cửa tiệm nhỏ không có ai biết tới chỉ có thể nói lên rằng ông chủ của cửa tiệm này không có chỗ dựa!
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chính Văn đã từ sân sau đi tới phòng khách phía trước.
Thấy Tiêu Chính Văn ăn mặc giản dị, Trần Thiên Quốc nhíu chặt chân mày!
Chỉ nhìn vào cách ăn mặc của Tiêu Chính Văn, ấn tượng của Trần Thiên Quốc về anh đã tụt xuống tận mấy bậc!
“Ôi! Nhìn cậu ta thật sự quá bình thường, rõ ràng chỉ là một kẻ tầm thường, bây giờ ngay cả người ở cảnh giới Binh Vương cũng hiện diện khắp nơi, cậu ta thật đúng là của hiếm mà!”
Trần Thiên Quốc thở dài một hơi, nói với ông Đinh.
Ông Đinh cũng nở một nụ cười khinh thường.
Mặc dù từ lúc linh khí khôi phục tới nay, các nước trên thế giới vẫn có rất nhiều người bình thường.
Thế nhưng chỉ có Hoa Quốc là khác biệt.
Bởi vì Hoa Quốc là nơi khởi nguồn của vận khí, vậy nên cả lãnh thổ Hoa Quốc đều sẽ phát sinh biến hoá cực lớn!
Dù là một người dân bình thường thì chỉ cần cơ thể tráng kiện một chút cũng đều có thể dễ dàng đột phá lên cảnh giới Binh Vương.
Cũng có thể nói, tuỳ tiện bắt lấy một người thanh niên trên đường phố Hoa Quốc, bất luận cậu ta đã gia nhập võ tông hay chưa, ít nhất đều có thực lực ở cảnh giới Binh Vương!
Kết quả Tiêu Chính Văn thì hay rồi, hoàn toàn chỉ là một người bình thường mà thôi!
Mà một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi bên cạnh lại cẩn thận liếc nhìn về phía Trần Thiên Quốc.
Từ lúc Trần Thiên Quốc vừa bước vào cửa tới giờ, cô ta đã cảm thấy mục đích tới đây của hai vị khách này không tốt đẹp gì.
Chỉ cần hai người này dám gây bất lợi cho Tiêu Chính Văn, cô ta nhất định sẽ không màng tới an nguy của bản thân, xông vào báo tin cho phu nhân và Độ Thiên Chân Nhân biết luôn!
Dù gì kể từ từ sau khi đến tiệm ngọc này làm việc, thông qua tiếp xúc giữa mình và Tiêu Chính Văn thì cô ta càng cảm thấy Tiêu Chính Văn không chỉ bình dị dễ gần mà còn thẳng thắn vô tư!
Tuyệt đối không giống với những ông chủ khác, cả ngày chỉ háo sắc nhìn chăm chăm vào mấy nữ nhân viên phục vụ trong tiệm và ôm ý đồ không tốt!
Trong mắt cô ta, Tiêu Chính Văn giống như người anh trai của mình!
“Cậu chính là ông chủ của tiệm ngọc à?”
Trần Thiên Quốc nhướng mắt, quan sát Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không hề tốt đẹp rồi hỏi.
“Là tôi!”
Tiêu Chính Văn thẳng thừng đáp lời!
“Ngồi đi!”
Trần Thiên Quốc làm động tác tay tỏ ý mời!
Dù gì địa vị của Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành cũng có thể khiến cho bất cứ ai nghe mà chấn động, vậy nên khí thế khắp người Trần Thiên Quốc cũng cực kỳ mạnh mẽ, trong ánh mắt còn loé lên uy áp vô hình!
Ngay cả mấy nhân viên trong tiệm cũng cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.
Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là ngồi, chỉ đứng trước mặt ông ta thôi cũng sẽ run lên cầm cập.
Chỉ là Tiêu Chính Văn lại giống như chẳng quan tâm, sải bước đi tới phía đối diện sô pha rồi ngồi xuống, ánh mắt bình thản nhìn về phía Trần Thiên Quốc.
“Ở trước mặt tôi mà cậu vẫn có thể trấn tĩnh bình thản như vậy, xem ra quả thực cậu cũng có những điểm hơn người!”
Trần Thiên Quốc híp mắt đánh giá Tiêu Chính Văn, rồi khen anh một câu!
Tiêu Chính Văn cười thầm trong lòng nhưng không đáp lại.
“Tôi đoán chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi nhỉ, tôi tên là Trần Thiên Quốc!”
Trần Thiên Quốc nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt cao ngạo!
Cả Sơn Thành này, có mấy người là không biết tới đại danh của Trần Thiên Quốc ông ta?
Trong lòng đang toan tính sau khi Tiêu Chính Văn nghe thấy tên của mình nhất định sẽ tỏ ra vâng vâng dạ dạ, thậm chí còn đứng dậy nịnh nọt.
Tới lúc đó, bản thân lại bắt đầu hỏi tội cậu ta, dùng đạo lý nói cho cậu ta hiểu, bảo cậu ta tránh xa con gái mình một chút, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ nghe theo!
“Xin lỗi, thật sự chưa nghe tới bao giờ!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười nói.
Tiêu Chính Văn không phải đang cố tình làm bẽ mặt ông ta mà là quả thực anh chưa từng nghe qua cái tên Trần Thiên Quốc!
Dù gì người có thể lọt vào trong tai của Tiêu Chính Văn, kém nhất cũng là mấy viện trưởng các viện của năm đại danh sơn.
Ngoài ra, ngay cả hứng thú nghe Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt!
Dù là một số nhân vật lớn trên quốc tế, ở trước mặt Tiêu Chính Văn, có ai là không tỏ ra cung kính.
Ngay cả tên của nguyên thủ một số quốc gia thì cũng chưa chắc Tiêu Chính Văn đã có thể nói ra được!
Dẫu sao trên thế giới cũng có tới hơn một trăm quốc gia, Tiêu Chính Văn làm gì có thời gian để ghi nhớ hết tên của bọn họ?
Lên tới cảnh giới như Tiêu Chính Văn bây giờ thì đã xem nhẹ tất cả mọi thứ trên thế gian này từ lâu, thân phận địa vị gì cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi!
“Cậu! Cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không hả?”
Ông Đinh ngồi cạnh lập tức nổi điên, đập mạnh lên bàn, lạnh lùng quát tháo.
Trần Thiên Quốc là nhân vật lớn rất có quyền thế của Sơn Thành đó, Tiêu Chính Văn lại dám nói bản thân chưa từng nghe nói tới bao giờ?
Đây không phải đang muốn làm nhục mặt Trần Thiên Quốc hay sao?
Chỉ là không để cho ông Đinh tiếp tục nổi điên, Trần Thiên Quốc bên cạnh đã xua tay ngắt lời ông ta.
“Chàng trai trẻ, năm xưa tôi cũng ngông cuồng y như vậy, thế nhưng lại không thể coi trời bằng vung!”
Trần Thiên Quốc lạnh lùng giáo huấn với dáng vẻ của một bậc bề trên.
“Mấy người có chuyện gì sao?”
Tiêu Chính Văn chẳng thèm bận tâm tới Trần Thiên Quốc mà hỏi thẳng.
Thấy Tiêu Chính Văn nói toạc móng heo, Trần Thiên Quốc không khỏi thầm tán thưởng trong lòng!
Mặc dù Tiêu Chính Văn hơi ngông cuồng, thế nhưng Trần Thiên Quốc lại có chút thiện cảm với Tiêu Chính Văn.
“Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn nhé, ban đầu tôi cảm thấy cậu nhiều nhất chỉ là một ông chủ nhỏ bé, thế nhưng biểu hiện ban nãy của cậu lại khiến tôi rất bất ngờ!”
“Có điều tôi không cần biết nhà họ Lãnh cho cậu lợi ích gì, nhưng chỉ dựa vào cậu thì đừng mơ làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Trần chúng tôi! Con gái tôi cũng tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng đến!”
“Để cho hai bên chúng ta đều không phải lật mặt với nhau, tôi có thể cho cậu một đường lui, lập tức rời khỏi Sơn Thành, càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được để con gái tôi gặp lại cậu nữa!”
Trần Thiên Quốc lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt đó cứ như đang nhìn một người chết.
Sau đó ông ta lại lên tiếng: “Hơn nữa, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, dù có mười nhà họ Lãnh thì cũng không xứng giở trò với nhà họ Trương ở Thiên Sơn đâu!”
“Ngoài ra, tôi có thể nói thẳng cho cậu biết luôn, chỉ cần một câu nói của tôi thì cả tiệm ngọc này của cậu sẽ phải đóng cửa!”
Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy nói: “Nếu như ông tới để nói với tôi những chuyện này thì xin lỗi, trước giờ tôi không có thói quen làm theo ý nguyện của người khác!”
“Ngoài ra, tôi không tính toán với ông chuyện ngày hôm nay, ông có thể đi được rồi! Nếu như ông vẫn còn thấy không cam tâm thì có thể thử! Chỉ là kết quả chưa chắc ông đã có thể chịu đựng nổi đâu!”
Nói xong, không đợi Trần Thiên Quốc lên tiếng, Tiêu Chính Văn quay người đi về phía sân sau, chỉ để lại cho Trần Thiên Quốc một bóng lưng.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, ngay cả Trần Thiên Quốc cũng thấy hơi phẫn nộ.
Thật ra ban nãy ông ta đã để đường lui cho đối phương, thế nhưng đối phương không những không cảm kích mà ngược lại còn thẳng thừng làm bẽ mặt ông ta?
Cả Sơn Thành này, ai dám đối xử với ông ta như vậy?
“Rắc!”
Trần Thiên Quốc bóp nát vụn vòng ngọc trong tay, trong mắt bừng bừng sát khí!
Nghe thấy tiếng vang này, Tiêu Chính Văn đã nước tới cửa quay đầu liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Cái vòng ngọc đó tám mươi nghìn tệ, lát nữa đừng quên thanh toán!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn trở về sân sau.
Với Tiêu Chính Văn, loại người tự cho mình là đúng như Trần Thiên Quốc nhiều vô số kể, căn bản không cần phải chấp nhặt với ông ta làm gì!
Hơn nữa, Trần Hân quả thực cũng là nhân viên cần cù chăm chỉ nhất trong tiệm mình.
Thường ngày còn giúp Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chăm sóc hai đứa nhỏ, ấn tượng trong lòng Tiêu Chính Văn về cô ta cũng coi như không tệ!
Nếu không hôm nay Trần Thiên Quốc đừng hòng có thể trở về toàn thây.
“Ông Trần, thằng ranh này quá ngông cuồng, có cần tôi dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời luôn không?”
Ông Đinh đã không thể nhẫn nhịn được nữa, hai mắt ngập tràn sát khí, thấp giọng nói.