Chiến Thần Bất Bại
Chương 1491: Gã đàn ông chơi bời trác táng
Thật ra khi Tiêu Chính Văn lên núi, đã nghe được mấy lời của ông Lưu.
Người của năm đại danh sơn và võ tông có ý định gì, sao có thể giấu được Tiêu Chính Văn.
Dạo gần đây Thiên Lăng Tử nổi như cồn, chứng tỏ năm đại danh sơn đã có ý đồ dùng Thiên Lăng Tử để xóa sạch thành tích của Tiêu Chính Văn với Hoa Quốc.
Hơn nữa nhân cơ hội này làm lung lay vị trí của Thiên Tử.
Tiêu Chính Văn đã không còn quan tâm đến vinh nhục cá nhân nữa.
Nhưng Tiêu Chính Văn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động đến quyền uy của Thiên Tử.
Muốn phá hỏng dự tính của năm đại danh sơn thì cách tốt nhất là giáng cho Thiên Lăng Tử một cú trực diện khi khí thế của hắn đang trên đỉnh cao.
Quả nhiên chuyện Thiên Lăng Tử bị giết dẫn đến một làn sóng lớn.
Trước đây năm đại danh sơn chuyên mời các phóng viên của nhiều kênh truyền thông đến công khai chuyện này.
Không ngờ cuối cùng lại nhấc đá tự đập vào chân mình.
Vì số kênh truyền thông đến vì chuyện này quá nhiều, hơn nữa tất cả mọi người đều đến hiện trường để phát sóng cảnh tượng chân thật nhất đến khán giả cả nước.
Còn rất nhiều cư dân mạng nổi tiếng cũng đều tham gia vào đó, muốn phong tỏa tin tức gần như khó như lên trời.
Chuyện này cứ như mọc thêm chân, chỉ trong một đêm đã truyền đi khắp cả nước.
“Hừ! Đúng là nực cười, chỉ dựa vào hắn mà cũng xứng so bì với Tiêu Chính Văn à? Còn có tính lĩnh hội cao hơn Tiêu Chính Văn ư? Có tư thái của trời hơn Tiêu Chính Văn? Kết quả bị ai giết cũng không biết”.
“Hừ, tôi nghĩ hắn chỉ là một tên hề nhảy nhót”.
“Tên hề nhảy nhót? Chú hề cũng sẽ không vô duyên vô cớ mất đầu! Ha ha ha…”
Trên mạng có rất nhiều những lời chế giễu như vậy, người Hằng Sơn thậm chí không dám ra mặt đáp trả.
Chỉ thoáng chốc tình thế của năm đại danh sơn bị chèn ép cực độ.
Trong một tháng tiếp theo, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện này.
Chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn ung dung, nghiêm túc điều chế thuốc theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.
Anh nghĩ Khương Vy Nhan đột phá đến cảnh giới Thiên Thần quan trọng hơn mấy lời bàn tán trên mạng nhiều.
Hơn nữa thời thế đã thay đổi, chỉ có không ngừng nâng cao thực lực mới là chuyện quan trọng.
Chỉ tiếc là số lượng hoa Tử Tiêu có được lần này quá ít, chỉ đủ cho hai người.
Nếu nhiều hơn nữa cũng có thể chia cho mấy người Long Nguyệt một ít.
Để thực lực những người tài năng của điện Thần Long cũng tăng lên.
…
Mãi đến khi sơn sốt trên mạng dần dịu xuống, ông Lưu mới tìm đến Lâm Tuyết lần nữa.
“Tiểu Tuyết, cô còn nhớ những lời tôi nói với cô lần trước không?”
Ông Lưu nói thẳng vào vấn đề chính.
Lâm Tuyết nhớ lại ngày hôm đó mới gật đầu nói: “Những lời ông nói với tôi về Tiêu Chính Văn khi ở núi Đại Lương à?”
Ông Lưu khẽ gật đầu nói: “Đúng thế, là mấy lời đó, cô nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài”.
Cái gì?
Nghe thế Lâm Tuyết khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương đấy, công trạng của anh được đích thân Thiên Tử công nhận.
Vấn đề là bây giờ trong tay ông Lưu không có chứng cứ, không có nhân chứng có thể chứng minh mọi chuyện mà ông ta nói là sự thật.
Nếu truyền nội dung đó ra ngoài, một khi có kiếm chứng những lời ông Lưu nói là giả thì ngay cả Lâm Tuyết cũng bị chu di cửu tộc.
“Ông Lưu, mặc dù Tiêu Chính Văn ở ẩn, nhưng anh ta vẫn là vua Bắc Lương Hoa Quốc, những lời ông nói hôm đó là đang bôi nhọ vương tước. Chuyện lớn như thế, tôi thật sự…”
Lâm Tuyết nói đến đây cũng sợ phát khóc.
Bất kể Tiêu Chính Văn hay ông Lưu cũng đều là người cô ta không thể đắc tội.
So sánh hai người này với nhau, một phóng viên nhỏ như cô ta chỉ như một hạt cát nhỏ bé.
Thấy Lâm Tuyết tỏ ra sợ hãi, ông Lưu mỉm cười nói: “Tiểu Lâm à, thật ra cô không cần lo”.
“Bây giờ Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc mấy năm trước nữa, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu, sau lưng tôi là năm đại danh sơn”.
“Có năm đại danh sơn ủng hộ cô, cô còn sợ gì nữa? Dù là giới chính trị Hoa Quốc cũng không dám làm gì chúng ta”.
“Hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện hôm đó đều do tôi nói, muốn bắt cũng là bắt tôi, sẽ không bắt cô đâu”.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Tuyết hơi bình tâm lại, nhưng vẫn cảm thấy khó xử nói: “Nhưng… ông Lưu, đây chỉ là suy đoán của ông, chúng ta không có chứng cứ”.
“Chứng cứ? Chứng cứ quan trọng sao? Cả võ tông đều đồng ý với quan điểm của tôi, đây chính là chứng cứ”.
Ông Lưu cười khẩy, trong lòng đã có dự tính.
Mặc dù Thiên Lăng Tử chết thảm ở núi Đại Lương nhưng chỉ cần hủy hoại thanh danh của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử sẽ mất đi chỗ dựa quan trọng nhất.
Lúc này lên âm mưu cướp đoạt vị trí Thiên Tử, ai có thể ngăn được họ?
…
Lúc này ở thành phố Sơn Thành.
Trong một biệt thự xa hoa tọa lạc ở giữa núi, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu đen đang nói với một người phụ nữ trẻ ngồi đối diện: “Tiểu Hân, mấy ngày trước cậu Trương đã bị cú sốc dọa đến mức sợ hãi”.
“Chúng ta và nhà họ Trương Thiên Sơn đã có quan hệ từ mấy đời, cho dù suy xét ở phương diện nào thì con cũng nên đi thăm nó”.
“Hơn nữa con cũng phải để ý đến thân phận của mình, thân là cô cả nhà họ Trần sao có thể chạy lộ mặt ở cửa hàng đồ ngọc như người bình thường được”.
Người đàn ông trung niên tên là Trần Thiên Quốc, chính là gia chủ của nhà họ Trần ở Sơn Thành.
Có thể nói ba chữ Trần Thiên Quốc tương đương với Hoàng đế ở cả Sơn Thành.
Nhất là sau khi linh khí khôi phục, sư môn trước kia của Trần Thiên Quốc bây giờ chính là tồn môn lớn nhất Sơn Thành, Thiên Ngưỡng Tông.
Hơn nữa hiện giờ nhà họ Trần đang có quan hệ tốt với nhà họ Trương ở Thiên Sơn, rất có khả năng sẽ kết thông gia với nhà họ Trương.
Nếu chuyện này mà thành thì nhà họ Trần có thể sẽ bước lên một bậc nữa, ngồi lên vị trí hàng đầu ở tỉnh Xuyên.
Mọi chuyện đều yêu cầu cô gái tên Trần Hân trước mặt này phải hy sinh vì gia tộc.
Từ trước đến nay Trần Hân luôn là người ngoan hiền.
Nhưng từ khi làm việc cho cửa hàng đồ ngọc dường như Trần Hân đã thay đổi thành một người khác.
Mỗi ngày đi sớm về muộn, đôi khi còn ở lại trong cửa hàng đồ ngọc.
Điều này khiến Trần Thiên Quốc không thể nhịn được nữa.
Tin tức Trương Lăng Phong chịu cú sốc ở núi Đại Lương vào mấy ngày trước đã truyền đến, Trần Thiên Quốc đã không chỉ một lần dặn dò Trần Hân nhất định phải nhanh chóng đến thăm cậu Trương.
Nhưng Trần Hân cứ lấy lý do công việc bận rộn không đi thăm Trương Lăng Phong.
“Bố, con đang làm cho cửa hàng đồ ngọc thì có làm sao? Chẳng phải bố thường nói với con để con học hỏi chút kinh nghiệm sao? Con làm thế có gì sai?”
Trần Hân không phục nói.
“Cái gì? Có gì sai! Đêm không về nhà là chuyện mà một cô gái như con nên làm à?”
“Còn nữa, bố nghe nói ông chủ cửa hàng đồ ngọc đó là một gã chơi bời trác táng trêu hoa ghẹo nguyệt. Đã có vợ rồi mà còn tuyển nhiều cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ như thế”.
“Con phải tránh xa loại người này, biết chưa?”
Trần Thiên Quốc tức giận quát.
“Bố, bố nói gì cơ? Buổi tối con không về là ở lại tiệm để học cách phân biệt ngọc thật, ngọc giả với chị Vy Nhan, sao… sao bố có thể nói con gái ruột của bố như thế”.
Trần Hân oan ức đến mức ngân ngấn nước mắt.
“Dù…”
Trần Thiên Quốc chưa nói hết câu bỗng vang lên tiếng bước chân.
Một ông lão tóc bạc sải bước đi vào phòng khách nói: “Ông Trần, Hân Hân còn nhỏ, cần gì phải nổi nóng như thế. Tôi nghĩ vấn đề đều xuất phát từ ông chủ họ Tiêu đó”.