Chiến Thần Bất Bại
Chương 1483: Tôi bao trọn khách sạn này
Lạc Thiên Tề cười khẩy.
Thật ra điều này không phải là ý kiến hắn nghĩ ra mà là năm đại danh sơn chỉ bày mưu kế.
Thậm chí trong chuyện này còn bóng dáng của Võ Thần Tông.
Sở dĩ họ muốn làm như thế là để liên tục làm xấu hình ảnh của Tiêu Chính Văn trong lòng người dân Hoa Quốc.
Để Tiêu Chính Văn từ một anh hùng trở thành một người bình thường.
Chỉ khi mọi người quên đi những chiến tích trước đây của Tiêu Chính Văn, võ tông mới có khả năng kéo Thiên Tử ra khỏi vị trí hiện giờ, sau đó lên thay thế.
Hắn nghĩ dù Tiêu Chính Văn còn sống thì có thể thế nào?
Hiện giờ trong mấy đại danh sơn cao thủ nhiều như núi.
Ngay cả sư phụ Thiên Lăng Tử của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới ngang bằng với Tiêu Chính Văn.
Trong tình hình này mà Tiêu Chính Văn vẫn có thể tạo ra uy hiếp gì lớn được sao?
Lạc Thiên Tề khoát tay tỏ ý bảo mấy người lùi lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Lăng Tử.
Nghe tín hiệu cuộc gọi kết nối, Lạc Thiên Tề nịnh nọt nói: “Sư phụ, con đã sắp xếp theo ý của người, phóng viên cũng là người của chúng ta”.
“Nhưng con không hiểu Tiêu Chính Văn không tham dự vào chuyện này mà cũng phải kéo anh ta vào, sẽ không khiến người ủng hộ Tiêu Chính Văn vùng lên lần nữa chứ?”
Thật ra cái tên Tiêu Chính Văn này đã rất ít được người ta nhắc đến trong một hai năm nay.
Lần này Thiên Lăng Tử và Trương Lăng Phong tranh giành hoa Tử Tiêu lại chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn.
Nếu lúc này nhắc đến Tiêu Chính Văn lần nữa, chỉ sẽ khiến tất cả mọi người có ấn tượng sâu với Tiêu Chính Văn hơn.
“Hừ!”
Thiên Lăng Tử lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đạo lý huyền diệu ở đây là thứ con có thể hiểu được sao?”
“Nhắc lại tên của Tiêu Chính Văn là để mọi người nhớ lại, chỉ có khi tất cả mọi người đều nhớ Tiêu Chính Văn chỉ là cảnh giới Thiên Thần một sao, chúng ta mới có thể làm giảm uy danh của hắn trong lòng người dân”.
“Hơn nữa con cũng quá xem thường địa vị của Tiêu Chính Văn trong lòng người Hoa Quốc rồi. Đến giờ dinh thự trước đây của hắn vẫn còn được quân đội Hoa Quốc giữ gìn, không cho bất kỳ ai bước vào”.
“Nhưng mỗi tháng dinh thự sẽ mở cửa mấy ngày, có hàng chục nghìn người dân đến tham quan. Chứng tỏ điều gì? Mặc dù không ai nhắc đến tên của hắn, nhưng người này vẫn là mối đe dọa lớn nhất của chúng ta”.
Nghe thế, Lạc Thiên Tề mới hiểu được mấy phần.
“Ồ, hóa ra là thế, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Lạc Thiên Tề khó hiểu hỏi.
“Hừ! Tất nhiên là vào dinh thự, hoặc san bằng di sản mà Tiêu Chính Văn để lại trong lòng tất cả mọi người. Nói cách khác ai có thể vào được dinh thự trước thì sẽ có khả năng bước lên vị trí ở Thiên Tử Các”.
“Chỉ là trước khi danh tiếng của Tiêu Chính Văn bị hủy hoại, bất kỳ ai chỉ cần dám cả gan tranh giành quyền lợi dinh thự thì sẽ trở thành kẻ địch phải giết của người dân Hoa Quốc, trước lúc đó việc chúng ta cần phải làm chính là kéo hắn từ trên xuống”.
“Trước tiên khiến hắn trở thành một người bình thường, sau đó lại dùng thủ đoạn với người bình thường để giết chết hắn trong dòng sông lịch sử”.
Nghe gã nói thế, Lạc Thiên Tề như hiểu ra điều gì đó.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã biến mất bốn năm, nhưng anh vẫn như một vị thần trong lòng người Hoa Quốc.
Trước tiên phải bình thường hóa, nhân cách hóa một người như vị thần, cuối cùng mạnh tay giết chết đối phương.
Diệt trừ từng người một trong thế lực Tiêu Chính Văn để lại thế giới này, xem như anh chưa từng xuất hiện.
Quả nhiên là kế hay.
Mấy đại danh sơn gần như có thể tiêu diệt toàn bộ tầm ảnh hưởng của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc mà không tốn chút sức nào.
Sau đó lại bảo người lên thay thế, tiện tay kéo Thiên Tử xuống, đạt được mục đích tranh giành quyền lợi Hoa Quốc.
“Sư phụ, vẫn là kế hoạch của người hay quá”.
Lạc Thiên Tề nói.
“Hừ, làm người điều quan trọng nhất là vận dụng đầu óc, thông minh đa mưu mới là điều quan trọng giành thắng lợi! Đã hiểu chưa?”
Thiên Lăng Tử dạy dỗ hắn bằng giọng điệu già nua.
“Vâng vâng, con hiểu rồi!”
Nói xong, Lạc Thiên Tề cúp máy, vội vàng sắp xếp người, còn tạo thanh thế ở trên mạng.
Hôm sau, mấy người Tiêu Chính Văn cũng đến thành phố Lương Sơn dưới chân núi Lương Sơn.
Nơi này là thành phố lớn duy nhất cách Lương Sơn chỉ có mười mấy cây số.
Hơn nữa vì tin tức hoa Tử Tiêu xuất thế nên đã có rất nhiều khán giả đến xem, nơi này đã sớm đông đúc chen lấn.
Đừng nói là khách sạn cao cấp, dù chỉ là một nhà nghỉ bình thường cũng đã không còn phòng.
Cũng may trước khi đi, Lục Thiên Lăng đã đặt trước khách sạn, nếu không e là họ phải chen chúc nhau trên xe để qua đêm.
“Anh Tiêu, phía trước là khách sạn tôi đã đặt, đêm nay chúng ta ở đây”.
Lục Thiên Lăng chỉ vào một khách sạn xa hoa rồi nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Xem ra Lục Thiên Lăng này còn là người cẩn thận, thế nên anh cũng có thiện cảm với anh ta.
Đóa hoa Tử Tiêu đã sắp nở hoàn toàn, cũng chính là lúc tác dụng thuốc của nó đạt đến trạng thái cao nhất, Thiên Lăng Tử và Trương Lăng Phong cũng tề tựu dưới chân núi Lương Sơn.
Sự xuất hiện của họ lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Dù sao hai người họ cũng là nhân vật chính trong chuyện này.
Nhất là Thiên Lăng Tử, vì sự tuyên truyền trên mạng đã có không ít người xem gã như Tiêu Chính Văn thứ hai.
Ngay khi Thiên Lăng Tử vừa bước xuống máy bay, giao thông của cả thành phố Lương Sơn đều tê liệt.
Quanh sân bay có rất nhiều những người đang đứng đợi để chụp hình lưu niệm với Thiên Lăng Tử,
Chỉ thoáng chốc Thiên Lăng Tử trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Chỉ trong khoảng mấy cây số ngắn mà phải đi đến tận ba tiếng đồng hồ, mấy người Tiêu Chính Văn mới đến được khách sạn Vọng Xuyên.
Vừa đến khách sạn, tiếp tân bước đến đón, giúp Lục Thiên Lăng đỗ xe rồi cùng Tiêu Chính Văn đi vào sảnh lớn của khách sạn.
Lục Thiên Lăng mời Tiêu Chính Văn đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, còn anh ta và tài xế đích thân giúp Tiêu Chính Văn làm thủ tục nhận phòng.
Khi Lục Thiên Lăng đã làm xong thủ tục nhận phòng, đi về phía Tiêu Chính Văn thì có mấy thanh niên nam có nữ có cũng đẩy cửa bước vào khách sạn.
Nhóm thanh niên này đều ăn mặc rất thời thượng, hơn nữa ai nấy cũng có khí thế áp bức người khác, vừa nhìn đã có thể nhận ra là con cháu nhà giàu.
“Ôi trời, mệt quá đi mất, biết thế người ta đã không thèm đến xem hoa Tử Tiêu xuất thế gì đó. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả khách sạn cũng chẳng có”.
Một người phụ nữ trẻ có vóc dáng khá cao, đeo kính râm đanh mặt, mất kiên nhẫn nói.
“Đúng thế, hơn nữa cậu nhìn xem khách sạn này, đẳng cấp thấp kém không nói làm gì, còn nhiều người như thế, ồn ào muốn chết. Tối nay bảo chúng ta ngủ thế nào được”.
Lại thêm một người phụ nữ trẻ tuổi vừa bước đi vừa oán giận nói.
“Linh Linh đừng tức giận, anh sẽ bảo anh Từ đến đây dọn dẹp một chút”.
Một thanh niên trong đó kiêu ngạo nói.
Sau đó một người đàn ông trung niên cắt tóc đầu đinh nhanh chân bước đến quầy lễ tân.
Ông ta nói với nhân viên phục vụ trong quầy lễ tân: “Đi gọi quản lý lễ tân của các cô đến đây”.
Nhân viên phục vụ rụt rè nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, thấy vẻ mặt ông ta tràn đầy sát khí, hơn nữa quanh người còn có uy lực của cường giả, người kia hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạng, vội vàng chạy ra khỏi quầy lễ tân đi gọi quản lý.
Đúng lúc này, Lục Thiên Lăng cũng vừa lúc đi ngang qua bên cạnh đám thanh niên, một người đàn ông trẻ tuổi trong đó gỡ kính râm xuống nhìn Lục Thiên Lăng, ngạc nhiên nói: “Ổ? Đây chẳng phải là sếp Lục sao?”
Vừa nghe giọng người kia, Lục Thiên Lăng cũng sửng sốt.
Anh ta không ngờ lại có thể gặp người quen ở đây.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Đây chẳng phải là cậu Lý à?”
Lý Tiểu Phi là một trong các cậu chủ nhà giàu của tỉnh Xuyên.
Hơn nữa hiện giờ đằng sau nhà họ Lý có Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn danh tiếng lừng lẫy làm chỗ dựa.
Thế nên mặc dù Lục Thiên Lăng lớn hơn Lý Tiểu Phi một thế hệ nhưng cũng chỉ có thể gọi đối phương một tiếng cậu Lý.
“Anh cũng ở đây à?”
Lý Tiểu Phi liếc nhìn Lục Thiên Lăng, khóe môi cong lên một nụ cười khẩy khinh bỉ nói.
“Đúng thế, tôi cũng vừa làm xong thủ tục nhận phòng”.
Lục Thiên Lăng mỉm cười đáp.
“Vậy các anh đổi khách sạn khác đi, khách sạn này tôi bao rồi”.
Lý Tiểu Phi thậm chí không thèm nhìn Lục Thiên Lăng đã khoát tay cao ngạo nói.