Chiến Thần Bất Bại
Chương 1481: Thời đại thiên tài nhiều vô kể
Lục Thiên Lăng nhìn thấy Tiêu Chính Văn rất có hứng thú với thứ này, vội vàng cười nói: “Đúng vậy, tối hôm qua, những người tôi cử đi còn gửi lại một tấm hình về!”
Vừa nói, Lục Thiên Lăng vừa đưa một tấm hình cho Tiêu Chính Văn.
Có lẽ do khoảng cách chụp quá xa nên hoa Tử Tiêu trong tấm hình trông rất mơ hồ!
Nhưng nó lại rất khớp với những gì được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Có tổng cộng sáu cánh hoa, mỗi cánh có một màu khác nhau, hơn nữa trên nhụy hoa còn có một nụ hoa màu tím, nhìn trông rất quỷ dị!
Thật ra, kể từ khi linh khí trở về, mọi thứ trên thế giới đều có sự thay đổi vô cùng lớn.
Không những xuất hiện những loài cây kỳ lạ như hoa Tử Tiêu mà ngay cả tuổi thọ của người bình thường cũng được kéo dài hơn ít nhất hai mươi tuổi!
Hơn nữa, có rất nhiều người ngay từ khi sinh ra đã mang trong mình sức mạnh của một binh vương cấp một sao!
Vì vậy, võ thuật mới có thể phát triển mạnh mẽ trên toàn thế giới.
Hơn nữa, cảnh giới và thực lực của người bình thường cũng tiến bộ nhanh hơn so với trước đây.
Thậm chí một số võ tông còn đặc chế một số viên đan dược có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của con người để đem bán!
Một số quốc gia còn đặc biệt thành lập một quân đội bao gồm các võ giả để nâng cao sức mạnh của cả nước!
Mặc dù Hoa Quốc cũng thành lập một quân đội giống vậy, nhưng bây giờ vẫn không có quốc gia nào dám khiêu chiến địa vị của Hoa Quốc trên thế giới!
Cho nên, nhiều lúc quân đội của Hoa Quốc chỉ để tuyên bố vũ lực mà thôi!
Nhưng lại rất ít có người biết đến công dụng của loài hoa Tử Tiêu này.
Trước đây, trong một chương trình về sinh tồn nơi hoang dã, Tiêu Chính Văn đã tận mắt nhìn thấy một người tham gia coi hoa Tử Tiêu như một loài hoa độc, hái xong rồi lại vứt bỏ.
Lúc ấy Tiêu Chính Văn nhìn mà đau lòng không thôi.
Nhưng sau khi linh khí trở về, những loại cây cối kỳ lạ này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều!
Khác với nước ngoài, Hoa Quốc, đặc biệt là ngũ đại danh sơn đã rất quen thuộc với công dụng của hoa Tử Tiêu.
Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, núi Đại Lương đã bị vô số các võ tông chỉ định là khu vực cấm, người bình thường vốn không thể đến gần!
Cho nên, những người mà Lục Thiên Lăng phái đi cũng chỉ có thể gửi về một tấm hình hết sức mơ hồ được chụp từ xa.
“Xem ra, cũng không ít người muốn có được cây hoa Tử Tiêu này nhỉ!”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Đúng như những gì anh Tiêu nói, núi Đại Lương đã trở thành khu vực cấm rồi!”
Lục Thiên Lăng nghiêm nghị đáp.
Thật ra bản thân Lục Thiên Lăng cũng là một trong những người được hưởng lợi từ việc linh khí trở lại.
Trước mắt, anh ta đã có được sức mạnh của cường giả chiến thần một sao.
Dù vậy, với cảnh giới của anh ta thậm chí còn không thể chạm tới bên lề của núi Đại Lương.
Bởi vì đây là lần đầu tiên xuất hiện loài hoa Tử Tiêu kỳ lạ này trong lãnh thổ của Hoa Quốc, nên các đại danh sơn đã lập tức cử người qua đó từ sớm.
Hơn nữa, Võ Thần Tông cũng đã cử hai thủ lĩnh đích thân đến đó theo dõi.
Đừng nói là cảnh giới chiến thần, ngay cả võ giả có cảnh giới chủ soái cũng đừng hòng đến gần núi Đại Lương trong vòng năm cây số.
Nếu như nói trước đây, cảnh giới chiến thần và cảnh giới chủ soái cũng đã là một sự tồn tại có uy lực động trời rồi.
Dù sao, cao thủ cảnh giới Thiên Vương đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có thể coi họ là cường giả hàng đầu của một nước!
Nhưng bây giờ lại khác rất nhiều, trong năm đầu tiên khi linh khí khôi phục, chỉ riêng Hoa Quốc đã xuất hiện từ hàng triệu đến hàng chục triệu cao thủ cảnh giới chiến thần, còn về cảnh giới chủ soái cho dù không có hàng triệu thì cũng có hơn mấy trăm ngàn người!
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, có thể nói rằng cao thủ cảnh giới chiến thần đã đông như kiến.
Vả lại, Lục Thiên Lăng chỉ là một thương nhân, so với các tông môn của võ tông và các đại danh sơn thì anh ta chẳng bằng một con kiến!
Đặc biệt ở danh sơn, cao thủ đều xuất hiện tầng tầng lớp lớp!
Cũng giống như Thiên Lăng Tử của Hằng Sơn, tuy chỉ mới ngoài ba mươi tuổi nhưng đã đạt đến thực lực của cảnh giới Thiên Thần một sao!
Nếu như là mấy năm trước, cao thủ thực lực cỡ này đã có thể làm bá chủ của thế giới!
Nhưng hôm nay, Thiên Lăng Tử chỉ được xem là cao thủ hạng hai trong nước, thậm chí còn không được xếp vào hạng nhất!
Hơn nữa, một số danh sơn đã có cao thủ cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao từ vùng ngoài lãnh thổ trở về.
Những cao thủ cảnh giới Thiên Thần ở lại trong thế tục trước đây cũng chỉ có thể cúi đầu trước những cường giả ngoài lãnh thổ.
Bọn họ rối rít dẫn theo tông môn và gia tộc của mình, tìm đến trước cửa của những danh sơn này để xin được bảo vệ!
“Anh Tiêu, mặc dù tôi không biết anh có thân phận gì và có lai lịch như thế nào, nhưng tôi cảm thấy, tốt nhất anh vẫn nên đến gần núi Đại Lương một cách lặng lẽ”.
“Nếu may mắn, có lẽ anh còn có thể vào được trong đó, còn nếu không may thôi thì bỏ đi!”
Lục Thiên Lăng trầm ngâm nói.
Dù sao tình thế bây giờ cũng đã rất rõ ràng.
Bảo vật mà các đại danh sơn và cả Võ Thần Tông đều thèm muốn thì sao người bình thường có thể có được nó một cách dễ dàng chứ?
Ngay cả những thế lực lớn mạnh như các đại danh sơn và Võ Thần Tông cũng phải đắn đo có chừng mực.
Một khi không cẩn thận rất có thể sẽ vì một cây hoa Tử Tiêu mà dẫn đến một cuộc tàn sát quy mô lớn của hai thế lực lớn!
Chỉ có điều dưới cái nhìn của Lục Thiên Lăng, mặc dù Tiêu Chính Văn không bằng thế hệ trẻ mà các thế lực lớn đã dốc hết sức ra đào tạo, nhưng thực lực của anh cũng không phải thứ mà người như bọn họ có thể đoán được.
Lỡ như người ta có được vận may này, mình cũng được hưởng lợi thì sao?
Cho dù không lấy được thì cũng sẽ thầm biết ơn mình từ tận đáy lòng chứ nhỉ?
Đến lúc đó, nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ chia thêm một ít cổ phần ngành y cho gia tộc của mình, như vậy cũng đủ rồi!
“Ừ, được thôi, anh về trước đi, nếu cần gì tôi sẽ phái người đến tìm anh”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.
Tiêu Chính Văn quyết tâm phải lấy được cây hoa Tử Tiêu này!
Cho dù là ai đang thèm muốn, thì Tiêu Chính Văn cũng không thể từ bỏ!
“Được, anh Tiêu, nếu anh chuẩn bị xong thì bất cứ lúc nào cũng cũng có thể cử người đến báo cho tôi, tôi đích thân đón anh tới đó!”
Lục Thiên Lăng vô cùng cung kính nói.
Mãi cho đến khi Lục Thiên Lăng đã đi xa, một nhân viên trong tiệm ngọc ở sân nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, chắc hẳn anh không phải là người bình thường đúng không?”
Tiêu Chính Văn liếc nhìn nhân viên, lắc đầu cười nói: “Tôi cũng giống như anh, chỉ là một người dân bình thường của Hoa Quốc!”
“Anh Tiêu, anh cũng họ Tiêu, hơn nữa sếp Lãnh lại tôn trọng anh như vậy, chẳng lẽ anh là người đó sao?”
Nhân viên thấp giọng hỏi.
“Người đó” mà anh ta nói, đương nhiên là ám chỉ Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương khét tiếng trên thế giới!
Kể từ khi Tiêu Chính Văn sống ẩn mình, vô số người đều đang suy đoán tung tích của Tiêu Chính Văn.
Giới chính trị đang ra sức tìm kiếm Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn chưa có ai gặp Tiêu Chính Văn!
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là người bình thường như anh thôi, anh suy nghĩ nhiều rồi, đường đường là vua Bắc Lương, sao có thể mở một cửa hàng nhỏ ở đây chứ?”
Tiêu Chính Văn hờ hững giải thích nói.
“Dù sao thì tôi thấy anh không phải là người tầm thường!”
Nhân viên đó liếc nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó trở lại sân trước lo việc làm ăn.
Tiêu Chính Văn cũng không để ý tới nhân viên đó nữa, anh nói với đám người Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân: “Lát nữa mọi người đi cắm trại đi, tối nay anh phải đi xa một chuyến, có lẽ sẽ mất khoảng hơn một tuần mới trở về”.
Khương Vy Nhan buồn bực hỏi: “Chồng à, anh đã lâu không ra ngoài, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”
Độ Thiên Chân Nhân trầm tư một lúc lâu, ánh mắt không khỏi lóe sáng, nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ thượng, chẳng lẽ là vì hoa Tử Tiêu sao?”
Tiêu Chính Văn khẽ cười gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói ở núi Đại Lương có cây hoa Tử Tiêu, cho nên tôi muốn tự mình đến đó xem, nếu suôn sẻ thì sau ba đến năm ngày nữa tôi sẽ trở về! ”
“Chủ thượng, nghe nói có vài thế lực lớn đều đang dòm ngó cây hoa Tử Tiêu đó, có cần…”
“Không cần, tôi tự đến đó một mình mục tiêu sẽ ít hơn, như thế sẽ dễ dàng thành công hơn, các ông ở nhà trông việc làm ăn là được rồi!”
Tiêu Chính Văn xua tay nói.
Tối hôm đó, Tiêu Chính Văn đã gọi cho Lục Thiên Lăng, bảo anh ta lập tức cử xe đến chở mình đi đến núi Đại Lương!
Vào đêm Tiêu Chính Văn lên núi Đại Lương, đã có một cuộc tranh luận sôi nổi trên mạng!
Lần này, tin tức Thiên Lăng Tử - đại đệ tử của thủ lĩnh Hằng Sơn và thiên tài Trương Lăng Phong của nhà họ Trương ở Thiên Sơn tề tựu ở núi Đại Lương vừa truyền ra ngoài đã khiến toàn bộ mạng lưới Internet bùng nổ.
Hai người Thiên Lăng Tử và Trương Lăng Phong đều là những cường giả mới bước vào cảnh giới Thiên Thần một sao.
Hơn nữa, trong hai người họ, một người đại diện cho Hằng Sơn, một người đại diện cho nhà họ Trương của Thiên Sơn.
Tuy rằng cả hai đều thuộc chung một thế lực của năm đại danh sơn, nhưng lại không ngừng đấu đá lẫn nhau!
“Theo tôi thấy, lần này Trương Lăng Phong chắc chắn sẽ thắng! Nhà họ Trương ở Thiên Sơn là thế gia hàng đầu được lưu truyền mấy ngàn năm, thực lực và bối cảnh không hề thua kém bất kỳ một danh sơn nào!”
“Hừ, tôi coi trọng Thiên Lăng Tử hơn! Thằng nhóc Trương Lăng Phong đã từng sợ đến mức tè ra quần, loại người này sao có thể là đối thủ của thiên tài Hằng Sơn chứ?”
“Haizz! Bọn họ cũng được coi là thiên tài sao, so sánh với Tiêu Chính Văn thì bọn họ còn chẳng bằng một ngón tay của anh ấy!”
Tin tức này vừa được tung ra, hầu như tất cả mọi người đều im lặng.
Tiêu Chính Văn mới chính là truyền thuyết thật sự của Hoa Quốc, nhưng anh lại đột nhiên sống ẩn mình ngay lúc ở đỉnh cao của cuộc đời và đến nay vẫn chưa rõ tung tích!
“Haizz! Nay đã khác xưa rồi, cho dù vua Bắc Lương có trở lại cũng chưa chắc so sánh được với các đại danh sơn! Ngay cả Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần một sao rồi! ”
“Hơn nữa, sư phụ của Thiên Lăng Tử là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao đỉnh cao đấy!”
Ngay khi lời bình luận này xuất hiện, tất cả mọi người lại lần nữa chìm trong sự yên lặng.
Quả thật, Tiêu Chính Văn đã “lỗi thời”, từ lâu anh đã bị lu mờ bởi các cao thủ ngoài lãnh thổ trở về của các đại danh sơn!