Chiến Thần Bất Bại
Chương 1390: Giành suất
Đông Phương Tuyết Ngưng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời khi nghe được lời bày tỏ chân thành của Filkant.
Lúc này cô ta đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Thậm chí cô ta có thể cảm nhận được rất nhiều bạn nữ đang nhìn mình bằng ánh mắt ghen tị.
Filkant quả thật quá xuất sắc, không chỉ là ngôi sao mới đang nổi trội của gia tộc Kanter, còn là người duy nhất có thể sánh ngang với đệ tử của Andre ở Âu Lục.
Có cô gái nào không thích người như thế chứ?
Có cô gái nào mà không mong ước được người như thế theo đuổi hoặc có bạn trai thế này?
Lúc này mọi sự không vui vì chuyện của Tiêu Quân Lâm trước đó đều tan biến thành mây khói.
“Filkant, cảm ơn anh!”
Đông Phương Tuyết Ngưng nở nụ cười ngọt ngào nhận lấy bó hoa hồng tượng trưng cho sự nhiệt tình và lãng mạn đó.
“Tuyết Ngưng nếu trong trường có ai bắt nạt em thì cứ nói với anh, anh còn chút việc, lát nữa sẽ tìm em sau”.
Dứt lời, Filkant xoay người đuổi theo hướng Tiêu Chính Văn đã đi.
Sau khi Filkant rời đi, Đông Phương Tuyết Ngưng lập tức bị đám người vây lại.
Trước đó trong mắt những người này, Đông Phương Tuyết Ngưng cũng chỉ là một cô gái bình thường đến từ gia tộc nào đó ở Hoa Quốc thôi.
Nhưng bây giờ lại khác, vì sự xuất hiện của Filkant, vì đóa hoa hồng đó, địa vị của Đông Phương Tuyết Ngưng trong mắt họ đã bay vụt lên.
Không ai có thể xem thường sự tồn tại của Filkant nhất là ở học viện võ thuật, ở đây cho phép giết người, thế nên thực lực mới là thứ duy nhất không thể thiếu.
Muốn tồn tại ở đây thì chỉ có thể tôn trọng cường giả, thậm chí là đi theo cường giả.
Nếu không bất kể lai lịch và thân phận họ có vang dội cỡ nào cũng rất có khả năng không thể tốt nghiệp.
Trương Lăng Phong cũng đi theo đám người qua đó, nhíu mày nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng nói: “Cô Đông Phương, không ngờ cô còn có mối quan hệ như thế với Filkant”.
Trương Lăng Phong cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Filkant là người như nào chứ?
Từ khi hắn bước vào học viện võ thuật đã nghe nói đến vị cao thủ đứng đầu học viện võ thuật này rồi.
Có thể được người như vậy theo đuổi đồng nghĩa với việc Đông Phương Tuyết Ngưng có thêm một ô dù, sau này còn ai ở học viện võ thuật dám bắt nạt cô ta nữa?
Nhất là vừa rồi trước khi đi Filkant đã nói rõ ràng ai dám bất kính với Đông Phương Tuyết Ngưng thì có thể nói với hắn bất cứ lúc nào, lời này có ý gì đã không cần phải nói nhiều nữa.
“Thật ra anh cũng rất giỏi, vừa đến đây đã được thầy Lữ Thanh Dương chú tâm đến, sau này học viện võ thuật chẳng phải là thế giới của anh rồi à?”
Đông Phương Tuyết Ngưng cười nói.
Dù Filkant có mạnh thế nào cũng chỉ là một học sinh mà thôi.
Nhưng Lữ Thanh Dương thì khác, ông ta là giáo viên của học viện võ thuật, rất nhiều việc học sinh không thể chi phối.
Chẳng hạn như ai có tư cách tham gia vào nhóm học viên đầu tiên được vào tòa trận pháp, Lữ Thanh Dương có một phiếu phủ quyết và một phiếu đề cử.
Cho dù Filkant được mọi người tung hô thế nào cũng không có quyền lợi lớn đến thế.
“Vẫn là cô Đông Phương có sức hấp dẫn lớn, Filkant lại tặng hoa hồng cho cô trước mặt tất cả mọi người, đây cũng là đang tuyên bố với mọi người cô là người phụ nữ của anh ta, không ai được bất kính với cô”.
“Tôi nghĩ ngoài giáo viên trong học viện võ thuật thì sau này mọi người gặp cô Đông Phương đều phải thêm phần cung kính nhỉ?”
Mặc dù Trương Lăng Phong xuất thân từ nhà họ Trương, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân không có tự tin khi đối mặt với bạn gái của Filkant.
Dù sao nơi này cũng là Âu Lục chứ không phải Hoa Quốc, thể diện nhà họ Trương không rộng rãi khi ở đây.
Chẳng phải mấy phút trước, thể diện của Hoa Quốc cũng mất sạch đó sao?
“Yên tâm đi, chúng ta đều đến từ Hoa Quốc, sau này mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau”.
Đông Phương Tuyết Ngưng mỉm cười nói.
Nghe cô ta nói thế Trương Lăng Phong hiểu được ý của Đông Phương Tuyết Ngưng ngay, thế là hắn cười đáp: “Lúc nãy tôi thấy hình như cô Đông Phương cũng rất ngứa mắt với sự huênh hoang của Tiêu Quân Lâm nhỉ?”
“Hừ!”
Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nhà họ Tiêu có mối thù biển máu của nhà họ Đông Phương tôi, bất kể anh ta có phải là cháu của Tiêu Long hay không thì Đông Phương Tuyết Ngưng tôi tuyệt đối không tha cho anh ta”.
Nghe thế Trương Lăng Phong cũng khẽ gật đầu nói: “Nhà họ Trương tôi cũng thế, lúc Tiêu Chính Văn còn sống đã giết Trương Đạo Linh – người đại diện cho nhà họ Trương ở giới thế tục, còn giết cả anh trai tôi là Trương Nguyệt Đông”.
“Không báo thù này không được. Mặc dù vẫn chưa xác định được thân phận của tên Tiêu Quân Lâm này, nhưng có thể ở gần Thiên Tử thì ngoài nhà họ Tiêu còn ai được nữa”.
Nghe Trương Lăng Phong phân tích xong, Đông Phương Tuyết Ngưng cũng gật đầu tán thành.
“Đã thế thì hai chúng ta càng nên hợp tác với nhau, tôi không tin hai chúng ta hợp tác mà không thể tiêu diệt được anh ta”.
Đông Phương Tuyết Ngưng đề nghị.
Trương Lăng Phong gật đầu, dù Đông Phương Tuyết Ngưng không nói hắn cũng sẽ chủ động đề nghị.
“Lăng Phong, tôi nghe nói trong vòng một tuần học viện võ thuật sẽ chọn ra nhóm học viên đầu tiên có tư chất hơn người để vào tòa trận pháp, không biết chuyện này có thật không?”
Đông Phương Tuyết Ngưng cau mày hỏi.
Trương Lăng Phong mỉm cười gật đầu nói: “Tất nhiên là thật, hơn nữa bây giờ không ít học viên đã sử dụng quan hệ của gia tộc để giành được một suất”.
“Theo tôi được biết danh sách này có hạn, lần này Hoa Quốc chúng ta có tất cả tám người nhưng chỉ có hai ba suất, đây cũng xem như tốt rồi, bên Âu Lục học viên có đến hàng nghìn người nhưng chỉ có mười suất”.
“Ổ? Có ba suất à?”
Đông Phương Tuyết Ngưng ngạc nhiên nói.
Thông tin này không khớp với tin tức cô ta nhận được.
Người liên lạc của nhà họ Đông Phương nói cho cô ta biết lần này chỉ có hai suất, vì để có được một suất này mà Đông Phương Tuyết Ngưng mới kéo gần quan hệ với Trương Lăng Phong.
Có một phiếu đề cử Lữ Thanh Phong, khả năng cô ta vào được tòa trận pháp sẽ cao hơn.
“Đúng thế, mặc dù nói là ba suất nhưng cũng không khác gì hai suất, một suất trong đó là xác định nội bộ dành cho cậu chủ Từ, thế nên tám người chúng ta chỉ có thể giành hai suất còn lại”.
“Nếu thế thì một phiếu đề cử của thầy Lữ rất quan trọng. Được ông ấy đề cử tất nhiên cơ hội sẽ lớn hơn, hơn nữa ông ấy vốn là người Hoa Quốc, lãnh đạo cấp cao của học viện cũng sẽ suy xét đến ý kiến của ông ấy”.
Nói đến đây Trương Lăng Phong đắc ý lướt nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng.
“Mong anh Lăng Phong giúp đỡ giành một suất này, nhà họ Đông Phương nhất định không quên nhà họ Trương, hơn nữa tôi cũng sẽ giúp đỡ anh Trương nhiều hơn khi ở học viện võ thuật”.
Nếu chỉ dựa vào Đông Phương Tuyết Ngưng thì không có tư cách nói mấy lời này.
Nhưng có Filkant đứng sau làm hậu thuẫn, Trương Lăng Phong cũng không cảm thấy lời Đông Phương Tuyết Ngưng có gì quá đáng.
“Được, tôi sẽ nghĩ cách nói chuyện này với Lữ Thanh Dương, ba suất lần này không thoát khỏi tay ba người chúng ta”.
Trương Lăng Phong đắc ý nói.