Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1386: Cảm nhận tấm bản đồ sao trời



Nghe vậy Emily nhíu mày khó hiểu: “Thầy Lữ, nhưng tôi vừa nghe thầy nói có thể để người khác xin nghỉ một tháng, vậy tại sao anh Tiêu xin nghỉ một ngày cũng không được?”

“Vả lại, anh Tiêu chẳng phải đến từ Hoa Quốc sao? Hai người đều là người Hoa Quốc, lẽ nào không nên quan tâm lẫn nhau à?”

Emily không thể hiểu được suy nghĩ của Lữ Thanh Dương.

Lẽ nào là một giáo viên, ông ta lại không nhận ra tất cả các quốc gia và gia tộc ở Âu Lục đều đang nhắm vào Hoa Quốc sao?

“Hừ, người gọi điện cho tôi là con cháu của một nhân vật lớn ở Hoa Quốc chúng tôi, sao Tiêu Quân Lâm có thể so sánh được chứ?”

Lữ Thanh Dương chế nhạo.

Từ Thiên Thuật đã tham gia chiến trường ngoài lãnh thổ từ nhiều thập kỷ trước, hơn nữa đã trở thành một trong những nhân vật hàng đầu của Hoa Quốc ngoài lãnh thổ.

Toàn bộ võ tông Hoa Quốc đều kính nể Từ Thiên Thuật.

Ngay cả mấy đại trưởng lão trong võ tông cũng phải gọi Từ Thiên Thuật là tiền bối.

Con trai trưởng của ông ta là Từ Vĩnh Hạo cũng có địa vị không kém.

Trái lại, tên Tiêu Quân Lâm kia là cái thá gì chứ?

Từ đầu đến cuối chỉ là một tên tay sai của Thiên Tử, hơn nữa còn chẳng có chức vụ chính thức.

Điều đó cũng có nghĩa là Tiêu Quân Lâm không hề có chỗ dựa trong võ tông!

Giống như cây cỏ dại không có gốc rễ, ai thèm để ý đến cây cỏ dại chứ?

“Người Hoa Quốc chẳng phải đoàn kết lắm sao? Quan tâm đến anh ấy cũng chỉ cần một câu nói của ông thôi mà!”

Emily cũng rất có khí thế, gia tộc của cô ấy là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Âu Lục.

Do đó, ngữ điệu cũng mạnh mẽ hơn!

“Hừ! Chỉ là một câu nói sao? Tiêu Quân Lâm là cái thá gì, dựa vào đâu mà tôi phải nói giúp cậu ta chứ?”

“Hơn nữa, cô là gì của cậu ta hả? Tại sao năm lần bảy lượt nói giúp cậu ta? Tôi không ngại nói cho cô biết, cho dù cô nói mỏi miệng thì tôi cũng sẽ không bao giờ nể mặt cậu ta đâu!”

Thấy Lữ Thanh Dương nổi giận, Emily đành kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

Không phải vì cô ấy sợ Lữ Thanh Dương, mà là vì trên danh nghĩa, học viện võ thuật vẫn là do Andre phụ trách.

Mười gia tộc lớn cũng đều phải nể mặt Andre.

Vì vậy, Emily mới đành nhượng bộ.

Nếu không, lỡ một ngày nào đó xảy ra tranh cãi với thầy giáo thì thật khó giải thích trước mặt Andre.

Đã nói đến nước này rồi, cho dù Emily có nói thêm bao nhiêu nữa thì cũng là lời thừa thãi.

Ngược lại, Trương Lăng Phong luôn nhìn chằm chằm vào Emily bằng đôi mắt sáng ngời.

Khi ở Hoa Quốc, Trương Lăng Phong rất ít khi rời khỏi nhà họ Trương, nên chưa từng gặp cô gái xinh đẹp như Emily.

Hắn nhìn đến nỗi hai lòng bàn tay toát mồ hôi, chỉ muốn xông qua đó, ôm Emily vào lòng.

Thấy Emily đi ra từ văn phòng của Lữ Thanh Dương, Trương Lăng Phong nhanh chóng bước đến chào hỏi.

“Chào cô Emily, tôi là người nhà họ Trương ở Hoa Quốc...”

Trương Lăng Phong đưa tay ra định bắt tay Emily, nhưng lại bị Emily phớt lờ.

Cô ấy chỉ liếc nhìn hắn chứ không hề có ý định bắt tay.

Khi đến gần hành lang, Emily đột nhiên quay người lại, nói với Lữ Thanh Dương: “Thầy Lữ, thầy nói người kia có lai lịch lớn, mặc dù tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi dám khẳng định, anh ta nhất định không có lai lịch vững chắc bằng anh Tiêu!”

“Vì vậy, tốt hơn hết là thầy nên suy nghĩ kỹ về chuyện nghỉ phép của anh Tiêu!"

“Hỗn láo!”

Lữ Thanh Dương tức giận mặt tím tái, đây là đang dạy dỗ ông ta xử lý thế nào sao?

“Thầy Lữ, có những chuyện, một khi đã làm sai thì không có cơ hội sửa chữa đâu!”

Nói xong, Emily quay đầu dứt khoát rời đi.

Không cãi nhau với Lữ Thanh Dương là vì nể mặt Andre, chứ Lữ Thanh Dương thì có thể diện gì chứ!

Trương Lăng Phong lúng túng nhìn theo bóng lưng của Emily, sự căm ghét Tiêu Chính Văn trong lòng hắn tăng lên vài phần.

Thậm chí món nợ Emily không thèm để ý đến hắn, hắn cũng đổ lên đầu Tiêu Chính Văn.

Hắn là ai?

Là người canh giữ phần mộ của Tổ Long!

Dù là ở Hoa Quốc hay là ở Âu Lục, có ai mà không nể mặt hắn chứ?

Kết quả thì sao?

Chỉ vì Emily quen biết Tiêu Quân Lâm trước mà coi hắn như vật vô hình.

“Cậu chủ Trương, cô gái này không phải là người bây giờ cậu có thể động vào đâu, gia tộc sau lưng cô ta cũng là một trong mười gia tộc lớn, nếu không có thực lực nhất định, e rằng bảo cô ta liếc nhìn cậu cũng là yêu cầu xa vời.

“Ở Âu Lục, nếu muốn được người ta coi trọng thì ngoài xuất thân cao quý ra, còn cần phải có thực lực! Điều này căn bản khác với Hoa Quốc, vì vậy, cậu phải nỗ lực nhiều hơn!”

Lữ Thanh Dương vỗ nhẹ vai Trương Lăng Phong nói.

Lữ Thanh Dương đã từng đến Âu Lục từ trước, hơn nữa còn sống ở đây một thời gian dài.

Vì vậy, ông ta càng hiểu rõ sự khác biệt giữa Âu Lục và Hoa Quốc.

Đạo lý ở Hoa Quốc là các mối quan hệ, chỉ cần bạn có thân phận tốt, gia tộc hiển hách thì bất kể là đi tới đâu, người khác cũng tôn kính bạn.

Nhưng ở Âu Lục lại khác.

Cho dù là người của gia tộc Kyle, chỉ cần bạn không có thực lực thì sẽ chẳng có ai nể mặt bạn!

“Cảm ơn thầy Lữ đã chỉ dạy, em hiểu rồi!”

Trương Lăng Phong thầm nghiến răng nói.

Đợi đến lúc Tiêu Quân Lâm đến báo cáo, hắn nhất định phải đánh gục Tiêu Quân Lâm trước mặt mọi người, khiến Tiêu Quân Lâm quỳ gối trước mặt hắn.

Chính là để chứng minh cho Emily thấy Trương Lăng Phong hắn mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Lúc này, Tiêu Chính Văn và Filkant cũng vừa trở về lâu đài Charlie sau khi dự tiệc của gia tộc Kanter.

Vừa bước ra cửa, điện thoại của Filkant đổ chuông.

Thấy trưởng bối của gia tộc gọi tới, hắn vội vàng bắt máy.

Sau khi gật đầu mấy cái, Filkant nhanh chóng cúp máy, đi tới chỗ Tiêu Chính Văn nói: “Thật xin lỗi anh Tiêu, đều tại tôi nhất thời sơ ý, tôi đã đánh tiếng với các thầy giáo khác trong học viện võ thuật rồi, duy nhất chỉ có một người tên Lữ Thanh Dương...”

“Không sao, chuyện này không trách anh!”

Filkant còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã xua tay ngắt lời.

“Anh Tiêu cứ yên tâm, trưởng lão của gia tộc Kanter chúng tôi đã đích thân đi giải quyết chuyện này rồi!”

Filkant sợ hãi nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Anh đi làm việc đi, tôi còn có việc phải làm!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn đi thẳng về phía căn phòng dưới lòng đất.

Filkant thấy Tiêu Chính Văn không trách mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Chính Văn đi đến cửa căn phòng dưới lòng đất ở tầng cuối cùng, vừa đẩy cánh cửa gỗ ra đã cảm nhận được sự biến đổi của từ trường bên trong.

Hiển nhiên, bản đồ sao trên tường đã không còn hoàn chỉnh, vì vậy uy lực của trận pháp đang ngày càng suy yếu.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng chỉ gây ra có một chút ảnh hưởng nhỏ đến từ trường trong cơ thể Tiêu Chính Văn.

Lúc Tiêu Chính Văn đang ngồi xếp bằng ở trung tâm từ trường, anh dường như cảm nhận được một sức mạnh vô danh nào đó đang vẫy gọi mình.

Nhưng sức mạnh kia vô cùng yếu, ngay cả hiện giờ Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần, cũng chỉ có thể cảm nhận được một chút dấu vết.

Còn đối với người thường, hoặc là cảnh giới Thiên Thần trở xuống, chắc chắn không thể cảm nhận được!

“Hả?”

Đột nhiên, trong lòng Tiêu Chính Văn khẽ lay động!

Chương trước Chương tiếp
Loading...