Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1379: Đều phải chết



Một mình Filkant quả thật không thể đối phó được với sáu cao thủ cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

Nhưng Filkant cực kỳ có lòng tin với thực lực của Tiêu Chính Văn.

Dù hắn không phải là đối thủ, Tiêu Chính Văn cũng sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết trong tay đám người này.

Đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện lòng trung thành với Tiêu Chính Văn.

Chỉ là Filkant chưa kịp ra tay, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Sau đó Irina và Rogers cũng xuất hiện trước cửa.

“Anh Tiêu, chỉ một mình Filkant e là không đối phó được với sáu người họ đâu, nếu bây giờ anh có thể giao hết quyền sở hữu tòa lâu đài cổ, chúng tôi vẫn sẽ sẵn sàng giúp anh”.

Irina khoanh tay lại mỉm cười nói.

Irina vừa dứt lời, một con dao bắn ra từ tay áo của Rogers.

Mấy tên mặc đồ đen không ngờ Rogers đột nhiên ra tay, không kịp đánh trả đã có năm người bị dao đâm xuyên qua trán, chết ngay tại chỗ.

Khi con dao đó bay đến chỗ người cuối cùng, chỉ thấy người kia giơ tay lên, dùng hai ngón tay vững vàng kẹp lấy con dao.

“Hừ! Thấp kém thế mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi à?”

Người đàn ông mặc đồ đen nở nụ cười nham hiểm, lạnh lùng nhìn Rogers.

Ồ!

Rogers không khỏi sửng sốt, với sức mạnh cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, ông ta có thể đánh được mấy cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao mới đúng chứ.

Con dao của ông ta không thể bị bắt lấy dễ dàng như thế.

Chỉ thấy khí thế quanh người mặc đồ đen bỗng dưng có một luồng khói màu đen dâng lên từ dưới chân ông ta.

Sau đó cả người mặc đồ đen đều bị làn khói đó bao phủ, vô dùng kỳ lạ.

Thấy cảnh tượng này Filkant ở một bên cũng không khỏi thấy ớn lạnh.

Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.

“Xem ra chúng ta cần phải hợp tác với nhau rồi, nhưng đây là chuyện của các cậu, chúng tôi không cần phải liều mạng. Thế nào? Giao hết toàn bộ quyền của tòa lâu đài cổ, hôm nay tôi sẽ cứu cậu một mạng, nếu không Filkant cũng phải chết ở đây”.

Rogers lạnh lùng đe dọa.

Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hai Thiên Vương bốn sao cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.

Ngoài ra còn cần Irina ra tay trợ giúp mới có thể đánh bại được đối phương.

Còn giết được đối phương thì đừng mơ.

Tiêu Chính Văn chỉ đưa mắt nhìn người mặc đồ đen đó, khẽ lắc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhường lại tòa lâu đài cổ cho các người, sao cứ nghe không hiểu mãi thế?”

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng hơi mất kiên nhẫn.

Đối phương năm lần bảy lượt đòi toàn bộ quyền sở hữu lâu đài cổ với mình, nếu không phải nể mặt đối phương không có ác ý thì Tiêu Chính Văn đã ra tay đánh người từ nãy rồi.

Rogers cười khẩy nói: “Chàng trai, tôi thấy cậu chỉ là một người bình thường nên mới tận tình khuyên bảo, cậu có biết người đối diện cậu đáng sợ thế nào không?”

“Dù là ở đất nước nào, cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng là sự tồn tại đỉnh cao, lẽ nào đến giờ cậu vẫn chưa hiểu tòa lâu đài cổ này không thể nào thuộc về cậu sao?”

Tiêu Chính Văn cười gượng, lắc đầu nói: “Tôi không hiểu, nơi này là do tôi bỏ tiền ra mua về, không thuộc về tôi lẽ nào thuộc về ông sao?”

Rogers nghiến răng hung dữ nói: “Sở dĩ cậu vẫn có thể sống đến giờ là vì có chúng tôi bảo vệ cậu. Nếu không phải cô Irina mềm lòng thì cậu đã chết ở nhà hàng đó rồi”.

“Cậu có biết người phái cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đến giết cậu đáng sợ thế nào không? Dù có là gia tộc Drew cũng chỉ có thể ngang vai vế với đối phương thôi”.

“Một doanh nhân Hoa Quốc nhỏ nhoi như cậu là thá gì? Cậu nghĩ gia tộc Kanter có thể bảo vệ được cậu sao?”

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Rogers, lắc đầu nói: “Trước giờ tôi không cần bất cứ ai bảo vệ cả, hơn nữa sau này cũng không cần. Còn nữa, nơi này là nhà tôi, không được tôi cho phép, ai cho các ông tùy tiện bước vào đây?”

Nghe anh nói thế, mắt Rogers lập tức đỏ ngầu.

Không để ông ta lên tiếng, Irina vội khoát tay ngăn cản: “Rogers, đừng quên những lời tôi vừa nói với ông”.

Ngực Rogers phập phồng lên xuống, kiềm chế cơn giận lùi về sau một bước.

“Anh Tiêu, lẽ nào anh không nghĩ anh nói thế rất nực cười sao? Nếu không phải Rogers ra tay, anh nghĩ bây giờ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi được sao?”

Irina đã tức đến độ mặt mày tái nhợt.

Sao người Hoa Quốc này lại ngu ngốc như thế chứ?

Đối phương đã cử cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đến chứng tỏ đối phương đã quyết tâm có được tòa lâu đài cổ này.

Dù là gia tộc Drew cũng phải suy xét cẩn thận có nên tranh giành với đối phương hay không.

Một doanh nhân Hoa Quốc mà lại cố chấp đối đầu với thế lực đáng sợ như thế chỉ vì tòa lâu đài cổ này sao?

“Cô chủ, tôi vẫn muốn nói câu đó, có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi nghĩ để cậu ta chịu thiệt một chút, cùng lắm chúng ta bắt tay lại đánh người này”.

Rogers híp mắt hung ác nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

Ông ta nghĩ chỉ cần Filkant bị đối phương đánh bại, Tiêu Chính Văn sẽ mất hết tự tin.

Đến lúc đó, lấy tính mạng để uy hiếp cậu ta, ông ta không tin Tiêu Chính Văn không nghe theo.

Là người ai cũng đều sợ chết, Tiêu Chính Văn cũng không ngoại lệ.

Ông ta cứ nghĩ Tiêu Chính Văn sẽ suy xét kỹ lời nói của ông ta, nhưng tiếc là Tiêu Chính Văn đi thẳng đến cạnh tủ rượu, lấy một chai rượu vang ra rồi rót vào ly.

Bưng ly rượu lên nhấp một hớp, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Filkant: “Ừ, người Âu Lục các anh làm ăn kinh doanh tận tâm đấy, mua tòa lâu đài cổ còn được tặng miễn phí rượu bên trong”.

“Rượu này ngon đấy, anh cũng có thể nếm thử”.

Tiêu Chính Văn nói thế khiến Rogers suýt thì tức hộc máu.

Filkant cười gượng, hắn cũng rất muốn nếm thử rượu vang nhưng vấn đề là hắn đứng rất gần với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đó, lúc này hắn không có gan động đậy chứ đừng nói đến uống rượu.

“Chàng trai, cậu cũng ngạo mạn lắm, nhưng đây không phải là Hoa Quốc. Không phải dựa vào chút quan hệ là có thể giải quyết được mọi chuyện. Dù có là cao thủ hàng đầu của gia tộc Drew cũng phải cung kính khi ở trước mặt tôi”.

“Một doanh nhân Hoa Quốc như cậu mà lại dám xem thường tôi à?”

Dứt lời, người kia kéo mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy những vết dao và vết sẹo, Rogers khiếp sợ, toàn thân ớn lạnh.

Người này rất nổi tiếng ở Âu Lục, trước đây tộc trưởng của ba gia tộc lớn đều đã chết trong tay người này.

“Thích khách, Sean!”

Rogers vô thức bảo vệ Irina.

Nếu là người khác thì vẫn sẽ nể mặt gia tộc Drew không dám làm gì Irina nhưng Sean thì khác.

Mấy chục năm trước, mười gia tộc lớn đã có mối thù sâu đậm với ông ta.

Người nhà của ông ta bị cao thủ mười gia tộc lớn cử đến giết sạch, ông ta cũng giết mấy chục con cháu và tộc trưởng của mười gia tộc lớn.

“Ha ha!”

Sean đưa mắt nhìn Rogers, điệu cười càng trở nên tàn ác nói: “Rogers, dẫn người gia tộc Drew cút đi. Hôm nay tôi chỉ muốn tòa lâu đài cổ này thôi, không muốn giết người”.

“Nhất là không muốn giết phụ nữ”.

Rogers lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với Irina: “Cô chủ, chúng ta… chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này đi, không cần tòa lâu đài cổ này cũng được”.

“Không được! Trong tòa lâu đài cổ này có quá nhiều bí mật cực kỳ quan trọng với gia tộc Drew. Dù có chết ở đây, chúng ta cũng không thể dâng lâu đài cổ này cho người khác”.

Irina kiên cường nói.

“Ha ha ha!”

Sean bật cười khiến người khác dựng tóc gáy, chỉ vào Rogers và Irina nói: “Gia tộc phía sau hai người không thể bảo vệ được hai người đâu, hơn nữa giết hết các người ở đây thì ai biết là do tôi làm chứ?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...