Chiến Thần Bất Bại
Chương 1316
Chương 1316
Trần Lập Tân đang đợi câu nói này của ông cụ.
Một mình Trần Lập Quần ở lại trông nhà, ông cụ Trần và Trần Lập Tân rời khỏi Giang Trung ngay trong đêm.
Thanh Phong Môn là một trong các môn phái võ tông tồn tại hàng trăm năm.
Mặc dù không được xếp vào danh sách mười tông môn lớn, nhưng lại có tầm ảnh hưởng rất lớn ở vùng Giang Trung, thậm chí là ở tỉnh.
Đệ tử của tông môn có đến hàng nghìn người.
Chỉ riêng thủ lĩnh, chưởng giáo cũng đã có hơn sáu, bảy người.
Hơn nữa môn chủ Thanh Phong Môn – Lạc Cửu Anh làm việc gì cũng vô cùng khiêm tốn.
Từ lúc đảm nhiệm vị trí chưởng môn, cụ ta chưa từng xảy ra xung đột với bất kỳ thế lực nào.
Còn bản thân cụ ta lại là cường giả cảnh giới Thiên Vương bốn sao.
Trải qua mười mấy năm vất vả tu luyện, cụ ta đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.
Chính vì thực lực của Lạc Cửu Anh hơn người, đối nhân xử thế lại hòa nhã nên rất được các môn phái của võ tông tôn sùng.
Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa cụ ta và Võ Thí Thiên.
Lúc này Lạc Cửu Anh đang vui vẻ uống rượu với hai người bạn trong võ tông mà cụ ta mời đến.
Một người trong đó nói với Lạc Cửu Anh: “Môn chủ Lạc, tôi nghĩ với thực lực của ông hẳn là không thua kém gì Võ Thí Thiên nhỉ?”
“Ông ta chẳng qua chỉ là Thiên Vương bốn sao, bây giờ ông đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Vương năm sao rồi”.
Nghe thế Lạc Cửu Anh lắc đầu cười nói: “Môn chủ Đường nói đùa rồi. Mấy năm trước tôi đã từng gặp Võ Thí Thiên, lúc người này vẫn còn là cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đã có thể đánh bại Thiên Vương thiên cấp bốn sao rồi”.
“Các ông nghĩ bây giờ Võ Thí Thiên chỉ mới là Thiên Vương thiên cấp bốn sao thật à?”
Nói đến đây Lạc Cửu Anh lắc đầu.
Võ Thí Thiên mang đến cho cụ ta cảm giác thâm sâu khó lường.
Còn Võ Thần Tông chắc chắn cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nếu không Quốc Vận Hoa Quốc cũng sẽ không trói buộc với Võ Thần Tông hàng trăm năm.
Lạc Cửu Anh tự cho rằng bây giờ cụ ta chỉ mới có chút thành tựu, không thể so bì được với những người như Võ Thí Thiên và dược sư Hoàng.
Ưu thế duy nhất của cụ ta là khiêm tốn, không ai biết đến.
“Theo tôi được biết hình như Võ Thí Thiên lấy được trái tim gì đó, có lẽ vấn đề cũng nằm ở thứ đồ này”.
Đường Bách Thành vừa nói vừa híp mắt nhìn Lạc Cửu Anh.
Thật ra chuyện này không phải là bí mật gì, rất nhiều môn chủ có quan hệ mật thiết với Võ Thần Tông đều biết rõ đó là tim rồng Hắc Long.
Nhưng mọi người cũng chỉ biết nhiêu đó thôi chứ không biết tim rồng có đến tận năm trái.
Hơn nữa còn có thể dung hợp với nhau.
Cho dù là bản thân Võ Thí Thiên cũng không biết dung hợp năm trái tim rồng thì cần phải dung hợp theo thứ tự.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa võ tông và nhà họ Tiêu.
“Tim rồng Hắc Long không phải là thứ chúng ta có thể ham muốn, làm tốt bổn phận của mình thì sẽ được sống lâu hơn”.
Lạc Cửu Anh mỉm cười tự giễu.
Ngay lúc này một đệ tử báo tin đi đến trước mặt lạc Cửu Anh, sau đó cúi người thì thầm bên tai Lạc Cửu Anh.
“Ồ! Mau mời ông ấy vào!”
Dứt lời, cụ ta đứng dậy nói với Đường bách Thành: “Môn chủ Đường, thật xin lỗi, một người bạn cũ của tôi đến nên tôi đi gặp mặt một lát rồi quay lại.
Nói xong, lạc Cửu Anh đi thẳng ra cổng đón người.
Nhưng vừa nhìn thấy Lạc Cửu Anh, Trần Quốc Hoa đau khổ bật khóc dữ dộ dường như bị oan ức gì lớn lắm.