Chiến Thần Bất Bại
Chương 1295
Chương 1295
Tưởng Văn Lộ chưa chạy được hai bước đã bị Long Ngao túm trở lại.
“Tên họ Tưởng kia, không phải ông nói muốn lột da trên chân đứa trẻ này sao? Ông đây sẽ cho ông nếm mùi thử xem!”
Nói xong, Long Ngao rút một con dao găm ra, rạch xuống ống quần của Tưởng Văn Lộ.
“Mấy người muốn làm gì? Tôi phụng lệnh của Thiên Tử tới để điều tra vụ án! Cậu… cậu buông tôi ra! Mẹ nó, dám động vào tôi, mấy người đều sẽ bị diệt tộc!”
Tưởng Văn Lộ gào tới rát cả cổ họng, thế nhưng một giây sau, tiếng gào của hắn đã trở thành tiếng la hét thảm thương như lợn bị chọc tiết.
Long Ngao nói là làm, dứt khoát lột bỏ một lớp da của hắn!
Tưởng Văn Lộ đau tới mức sắp ngất tới nơi!
Nhìn thấy cả chân không còn lớp da thịt, cơ thể Tưởng Văn Lộ không ngừng run rẩy trên mặt đất.
Mấy nhân viên chấp pháp cũng sợ tới mức mặt mày tái mét, đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
“Tiêu Chính Văn! Nếu như bây giờ cậu thả tôi đi, tôi… tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Cậu…”
Không đợi hắn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã phất tay với Long Ngao, nói: “Dẫn ông ta đi đi, cho ông ta cảm nhận một chút đãi ngộ đặc biệt của điện Thần Long chúng ta!”
“Rõ!”
Trên mặt Long Ngao xuất hiện nụ cười ác độc rợn người, xách Tưởng Văn Lộ ra khỏi sân giống như xách một con gà.
Chẳng bao lâu sau, từ trên sườn núi phía sau đã truyền tới tiếng gào khóc thảm thiết.
Ban đầu, Tưởng Văn Lộ thi thoảng còn mắng chửi vài câu.
Chưa đầy năm phút trôi qua, Tưởng Văn Lộ đã không còn thốt nổi nên lời nữa, chỉ có thể nằm đó học tiếng chó kêu!
Khoảng chừng mười mấy phút sau, tiếng gào khóc của Tưởng Văn Lộ đột nhiên im bặt.
Một nhân viên chấp pháp sợ tới mức ngồi thụp xuống đất, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn cũng không có.
“Sau khi trở về, đã biết nên nói thế nào hay chưa?”
Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng chất vấn.
“Không… không… không biết!”
Mọi người liều mạng lắc đầu.
“Tưởng Văn Lộ khăng khăng muốn lên núi săn thú rừng, kết quả bị hổ tấn công, da thịt trên người đều bị hổ cắn xé hết cả!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Hổ?”
Mấy nhân viên chấp pháp đều sững sờ, từ xưa đến nay, Đại Tây Nam này không hề có hổ, lời nói dối này không hợp lý chút nào!
“Sao nào?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người, nói: “Mấy người cho rằng rời khỏi nơi này, trở về Long Kinh thì mấy người được an toàn rồi sao?”
“Đúng đúng đúng, lúc ông Tưởng lên núi đã gặp phải hổ!”
Một nhân viên chấp pháp nói với giọng điệu nức nở.