Chiến Thần Bất Bại
Chương 1279
Chương 1279
Khương Vy Nhan thuận thế ngồi vào xe rồi dặn dò: “Mau lái xe! Cố gắng rời khỏi tầm mắt của mọi người, không thể để bất kỳ ai nhìn thấy tình trạng bây giờ của chồng tôi”.
“Rõ!”
Lãnh Kế Hồng hơi sửng sốt, quay đầu lại lạnh lùng nói với người ngồi ở ghế phó lái: “Mau xuống đuổi đám người đó đi”.
Lúc này một đám phóng viên đang cầm máy quay chạy về phía xe của Lãnh Kế Hồng.
Lãnh Hàn Băng chật vật nuốt nước bọt, sau đó đẩy cửa xe ra rồi xuống bước.
“Đứng lại! Các người không muốn sống nữa phải không? Dám chặn đường của anh Tiêu, có phải cũng muốn mãi mãi ở lại đây giống hai người trên võ đài kia hay không?”
Lãnh Hàn Băng đảo mắt phất tay với phía sau, ba bốn mươi vệ sĩ lập tức chạy đến.
Các phóng viên và đám đông hóng chuyện chặn trước đầu xe Lãnh Kế Hồng đều sợ hãi bởi lời nói của Lãnh Hàn Băng.
Sau đó nhìn mấy chục vệ sĩ kia, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ hung hãn.
Các phóng viên vốn dĩ còn định phỏng vấn Tiêu Chính Văn cũng đồng loạt lùi lại, không dám bước lên trước nữa.
Đám đông chặn đường đó cũng tự động tránh qua một bên chừa lại một con đường để xe của Lãnh Kế Hồng đi qua.
Lãnh Hàn Băng vẫn lo mình diễn không giống bèn vung tay lên với cấp dưới: “Đẩy đám người này ra cho ông, ai dám chặn đoàn xe của anh Tiêu thì đánh gãy chân chó của người đó”.
“Vâng!”
Mấy chục vệ sĩ đáp rồi đồng loạt rút dao nhọn trên người ra.
Đám đông thấy thế vội vàng tránh ra một chỗ rất xa.
Ngay cả mấy phóng viên cũng vội vã lẫn vào trong đám đông không dám quay chụp gì nữa.
Thấy đám đông đứng cách xe Tiêu Chính Văn đi ít nhất mười mấy mét, Lãnh Hàn Băng mới thở phào sau đó bước lên chiếc xe cuối cùng rồi đi khỏi đó cùng với đoàn xe.
Nhìn vẻ ngông nghênh của Lãnh Hàn Băng từ xa, Viên Sùng Long suýt nữa nghiến vỡ răng.
Hai tay ông ta ôm thi thể của Viên Thắng Thiên lên, rồi lại nhìn Viên Hỗn Thiên đã thành bùn thịt, hai hàng nước mắt chảy xuống đôi gò má.
“Gia chủ, chúng ta phải làm sao đây?”
Một người nhà họ Viên bước đến, vẻ mặt hơi hoảng loạn nói.
Lúc này mấy ông lớn trước đó ủng hộ nhà họ Viên đều đang cảm thấy rất căm hận.
Họ đều nhìn đám người nhà họ Viên bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Họ xót thương cho số mệnh của mình, hôm nay nhà họ Viên thất bại, không cần nghĩ cũng biết số mệnh sau này của họ ra sao.
Họ phẫn nộ là vì ông cụ khốn kiếp Viên Hỗn Thiên ngoài việc khoe mẽ ra thì chẵng có bản lĩnh gì nữa!
Ngay cả một chiêu cũng không đỡ được thì đã chết trong tay một người dưới trướng Tiêu Chính Văn.
Vì tin tưởng nhà họ Viên nên họ đã đặt cược toàn bộ tính mạng cả nhà vào đó, kết quả thì sao?
Cho dù họ nhà tan cửa nát, nhưng thái độ của nhà họ Viên cũng sẽ quyết định sự lựa chọn của họ lúc này.
Dù là chết, họ cũng sẽ kéo theo nhà họ Viên chết cùng.
“Chúng ta… chúng ta về Long Kinh!”
Viên Sùng Long hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.