Chiến Thần Bất Bại
Chương 1188
Chương 1188 Là Độ Thiên Chân Nhân!
Tin tức ư?
Tiêu Chính Văn hơi cau mày, lắc đầu nói: “Có chuyện gì vậy?”
Gần đây Hoa Quốc không có chiến sự gì mà nhỉ.
Hơn nữa ở Long Kinh cũng không có chuyện gì đáng để chú ý.
Do đó, mỗi ngày Tiêu Chính Văn đều toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Sau trận đánh ngày hôm qua, cảnh giới của Tiêu Chính Văn đã tăng lên rất nhiều.
Vì vậy, suốt cả đêm hôm qua, Tiêu Chính Văn ở trong phòng sách, lẳng lặng ngồi thiền, cảm nhận lại những tuyệt kỹ mà anh đã học lỏm được trong trận giao đấu.
Mặc dù hiệu quả sau khi Độ Thiên Chân Nhân sử dụng không mấy lý tưởng, nhưng qua sự điều chỉnh của Tiêu Chính Văn, uy lực của các chiêu thức vẫn khiến Tiêu Chính Văn rất hài lòng.
“Nhà họ Viên đã thông báo trên các kênh truyền thông lớn, nghe bảo cụ tổ Viên Hỗn Thiên của nhà họ Viên đã gửi lời khiêu chiến tới anh!”
Long Nguyệt hơi tức giận nói.
Vốn dĩ khiêu chiến thì không thành vấn đề, nhưng giọng điệu của nhà họ Viên lại quá ngông cuồng!
“Ừ, được, tôi biết rồi!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp điện thoại.
Ơ?
Long Nguyệt hoang mang nhìn điện thoại đang báo âm thanh máy bận.
Có vẻ như Tiêu Chính Văn hoàn toàn không hề quan tâm tới chuyện này.
Thật ra không phải Tiêu Chính Văn không quan tâm, mà căn bản là anh không quan tâm tới lời khiêu chiến gì đó của Viên Hỗn Thiên.
Sau trận đánh ngày hôm qua với Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn luôn có cảm giác mặc dù bản thân anh đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nhưng còn kém xa so với sức mạnh mà Võ Thí Thiên thể hiện lúc trước!
Chẳng lẽ cùng cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà lại chênh lệch lớn đến vậy?
Lúc Tiêu Chính Văn đang nghi hoặc, một cấp dưới tiến tới bẩm báo: “Anh Tiêu, có một ông lão mặc áo đạo sĩ muốn gặp anh!”
Ông lão mặc áo đạo sĩ?
Là Độ Thiên Chân Nhân!
Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết, ngoại trừ cụ ta thì anh hoàn toàn không có người bạn nào là đạo sĩ.
“Bảo ông ta vào đi!”
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Không lâu sau, Độ Thiên Chân Nhân cung kính bước tới gần Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hành lễ với Tiêu Chính Văn và nói: “Kính chào chủ thượng!”
Tiêu Chính Văn xua tay với cụ ta, rồi đáp lời: “Không cần hành lễ phức tạp như vậy, chỉ cần ông không làm chuyện gì xấu thì chúng ta cũng có thể nói chuyện như bạn bè, ngồi đi, ông ăn sáng chưa?”