Chiến Thần Bất Bại
Chương 1180
Chương 1180 Tiêu Chính Văn! Mày muốn làm gì?
Đông Phương Viêm sợ tới mức bấu chặt lấy cánh tay của một tên lính ngự lâm quân, khép nép trốn sau lưng của đám ngự lâm quân.
“Cộp!”
“Cộp!”
Tiếng bước chân của Tiêu Chính Văn vang lên, mỗi một bước cứ như đang nện một hồi chuông báo tử cho Đông Phương Viêm!
Mỗi một bước chân tiến lại gần, cơ thể của Đông Phương Viêm đều khẽ run lên lẩy bẩy!
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được Tiêu Chính Văn càng bước tới gần thì cái chết cũng cách hắn gần hơn một bước!
Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn giống như thần chết, sát khí bùng nổ trong ánh mắt!
Độ Thiên Chân Nhân vẫn quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
Trong lòng cụ ta cũng chỉ mong tên khốn Đông Phương Viêm này chết sớm!
Nếu không phải vì báo thù cho tên này thì sao cụ ta có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay chứ?
Ngay cả mấy sư huynh của Đông Phương Viêm cũng lùi ra sau vài bước, tạo một khoảng cách nhất định với hắn, tránh tới lúc đó máu của hắn bắn lên trên người mình.
“Ầm!”
Bầu trời đột nhiên loé lên tia chớp sáng.
Ngay sau đó là một tiếng sấm kinh động vang thấu trời cao, mấy tên lính ngự lâm quân cũng sợ tới mức vội vàng đẩy Đông Phương Viêm ra rồi đứng cách xa hắn.
Lúc này, xung quanh Tiêu Chính Văn đều là sát khí bừng bừng, không khí xung quanh giống như sắp đông cứng đến nơi.
Đông Phương Viêm đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn đang bước từng bước về phía mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ánh mắt ngây dại.
“Tiêu Chính Văn! Mày muốn làm gì?”
Lúc Đông Phương Viêm đang sợ khiếp vía, cho rằng không còn cách gì để trốn tránh cái chết được nữa thì bên ngoài cửa sơn trại đột nhiên truyền tới một tiếng gào lớn!
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở vị trí cửa, sau lưng ông ta còn có hai tướng quân đeo quân hàm cấp tướng ba sao.
Mà phía sau cùng chính là Từ Kiêu Long.
Ông ta ra hiệu bằng ánh mắt với Tiêu Chính Văn, vội vàng nói:
“Vua Bắc Lương, tuyệt đối đừng kích động, Thiên Tử đã biết chuyện này rồi, vậy nên đã đặc biệt phái người đến nhà họ Đông Phương hoà giải mối quan hệ hai bên, mọi người vẫn nên dĩ hòa vi quý”.
Tiêu Chính Văn quay đầu, khẽ nhíu mày nhìn về phía bóng người đứng trước mặt Từ Kiêu Long.
Người này không phải ai khác mà chính là ông Lạc!
Chỉ thấy ông Lạc đang phe phẩy cái quạt lông trong tay, sải bước tiến đến trước mặt Tiêu Chính Văn, quan sát Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khinh thường, nói: “Cậu nghĩ mình vẫn còn là vua Bắc Lương à? Khi rời khỏi Long Kinh, cậu đã là một kẻ thường dân rồi!”