Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1177



Chương 1177 Khương Vy Nhan đang ở đâu?

Tất cả những đệ tử bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm, đều đồng loạt quỳ xuống.

So với Độ Thiên Chân Nhân, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!

Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, bọn họ nào dám hỗn láo trước mặt anh!

“Tôi xin nhận cậu làm chủ nhân, xin vua Bắc Lương hãy tha mạng cho tôi!”

Cuối cùng Độ Thiên Chân Nhân đã thốt lên lời cầu xin!

Nhận Tiêu Chính Văn làm chủ nhân ư?

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn Độ Thiên Chân Nhân và nói: “Ồ? nhận tôi làm chủ nhân à? E rằng sau khi trở về ông sẽ tiếp tục tập hợp người giúp sức rồi kiếm chuyện với tôi nhỉ!”

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm nghe những lời thề thốt của cụ ta!

“Không! Tuyệt đối không có chuyện đó. Chúng tôi đều đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương, về bản chất có sự khác biệt so với cảnh giới chủ soái, lời thề của chúng tôi đều bị giám sát bởi sức mạnh của trời đất! Chúng tôi… nếu chúng tôi vi phạm lời thề của mình, chúng tôi sẽ phải chết!”

Độ Thiên Chân Nhân gần như sắp bật khóc tới nơi, Tiêu Chính Văn có phải là người của cảnh giới Thiên Vương không vậy, tại sao ngay cả chuyện này mà cậu ta cũng không biết, còn cần mình phải giải thích một lần nữa sao?

Hay là cậu ta đang cố tình sỉ nhục mình?

“Ồ? Thật sao?”

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Độ Thiên Chân Nhân, anh nửa tin nửa ngờ, dù sao thì biểu cảm của Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không giống đang nói dối.

Nhưng bảo Tiêu Chính Văn cứ như vậy mà tin tưởng Độ Thiên Chân Nhân thì anh tuyệt đối không làm được!

“Cậu nhìn đi!”

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa giơ cao tay trái của mình lên không trung.

“Nhìn cái gì?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

“Trong lòng bàn tay của tôi có một đường vân màu đỏ, đây chính là dấu vết do sức mạnh của trời đất để lại trên người tôi! Tôi… Tôi thật sự không lừa cậu!”

Độ Thiên Chân Nhân khóc không ra nước mắt.

Cụ ta thực sự không biết phải làm thế nào để Tiêu Chính Văn có thể tin tưởng mình.

Nhìn đường vân màu đỏ trên tay cụ ta, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó giơ lòng bàn tay của mình lên, nhưng không có gì cả.

“Tay của tôi…”

“Tay của cậu sẽ không có, bởi vì đây là lời thề của tôi đối với cậu, tôi… tôi phải giải thích thế nào thì cậu mới có thể tin tôi đây?”

Độ Thiên Chân Nhân vừa khóc vừa nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đường vân màu đỏ đó quả thực là rất khác biệt, thoạt nhìn giống như ở trên bề mặt da, nhưng nếu quan sát kỹ mới phát hiện nó đã hình thành ở bên dưới lớp da, không thể lau đi, càng không thể là một vết thương!

“Được rồi, Khương Vy Nhan đang ở đâu?”

Tiêu Chính Văn lạnh giọng hỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...