Chiến Thần Bất Bại
Chương 1175
Chương 1175 Tuyệt đối không thể!
Dù có biểu diễn mười nghìn lần thì Tiêu Chính Văn cũng đừng hòng học theo được!
Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Độ Thiên Chân Nhân.
Cùng lúc đó trong sân có một cơn gió thoảng qua, cơn gió này chậm rãi thổi về phía Tiêu Chính Văn đang đứng.
Nhưng anh không hề cảm thấy mát mẻ, mà chỉ có sát khí vô tận.
Ngay cả quần áo của Tiêu Chính Văn cũng bị cơn gió này thổi bay.
“Xem ra hôm nay giữa tôi và ông chỉ có một người có thể sống sót. Nếu đã vậy thì để ông trời quyết định xem người đó là ai!”
Tiêu Chính Văn bỗng trợn tròn mắt vung tay lên ném con dao quân đội năm cạnh về phía Độ Thiên Chân Nhân.
“Hừ! Cậu thanh niên, hôm nay là ngày chết của cậu…”
Độ Thiên Chân Nhân chưa nói hết câu đã cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Chính Văn.
Đột nhiên một thanh giáo dài màu đỏ bỗng bắn ra mang theo sức mạnh không gì sánh được lao thẳng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân…
Ban đầu, Độ Thiên Chân Nhân còn tưởng bởi vì cụ ta quá mệt nên bị hoa mắt, vì vậy mới có cảm giác như nhìn thấy một thanh giáo dài màu đỏ.
Tuy nhiên, khi sức lực này càng lúc càng trở nên mạnh hơn, Độ Thiên Chân Nhân cũng phát hiện ra điều bất thường.
Cho dù cụ ta có mệt mỏi đến thế nào, cũng không thể bị hoa mắt!
Chỉ trong chớp mắt, cảm giác nguy hiểm tột độ đã ập đến!
Hai chân của Độ Thiên Chân Nhân bất giác run lên!
Thậm chí, cụ ta phải điều chỉnh lại tư thế đứng, muốn dùng thanh kiếm dài trên tay để chống lại.
Nhưng cảm giác nguy hiểm tột độ này đã nhanh chóng khiến Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy tuyệt vọng!
“Đó là gì vậy?”
Mấy người đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đều giật mình hoảng hốt!
Họ chỉ thấy một thanh giáo dài màu đỏ dường như được biến ra từ không khí, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, rồi sắp đâm thẳng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân với tốc độ cực nhanh!
“Ba nhát kiếm của ông thực sự khiến tôi vô cùng thất vọng, nhưng một mũi giáo này của tôi tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng đâu!”
Tiêu Chính Văn gầm lên rồi đâm mũi giáo về phía trước.
“Không! Đừng giết tôi!”
Con ngươi của Độ Thiên Chân Nhân đầy vẻ khiếp sợ, lẽ nào cụ ta lại chết trong tay một cậu thanh niên như vậy sao?
Không!
Tuyệt đối không thể!
Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, Độ Thiên Chân Nhân biết cụ ta khó có thể chịu nổi mũi giáo này của Tiêu Chính Văn.
“Rầm!”
Độ Thiên Chân Nhân dứt khoát quỳ xuống trước ánh mắt kinh hãi của mấy người đệ tử.
“Đừng giết tôi! Tôi sẵn sàng thần phục cậu!”
Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi gì nữa, lúc này giữ được tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.
“Vù!”