Chiến Thần Bất Bại
Chương 1127
Chương 1127 Chịu chết đi!”
Smith nói với vẻ ung dung thoải mái.
“Tập hợp xếp hàng phía sau hai trăm mét!”
Tên sĩ quan kia chỉ vào khoảng đất trống cách đó không xa rồi hét lớn.
Tất cả binh lính thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì bọn chúng cũng không cần phải đối mặt với kẻ lập dị bất bại này nữa, cuối cùng cũng giữ được tính mạng rồi!
Thậm chí còn có binh lính rơi nước mắt vì xúc động.
“Hai vị bại tướng này cùng nhau đến đây tự tìm đường chết sao?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nhìn Smith và Daniel.
“Tiêu Chính Văn, bọn tao là long soái năm sao, mày có chắc một địch hai nổi không? Hai năm không gặp, thực lực của bọn tao đã tiến bộ nhiều rồi. Đáng tiếc là thực của mày vẫn giậm chân tại chỗ!”
Smith nở nụ cười tự mãn, dương dương đắc ý.
Hắn không tin Tiêu Chính Văn có thể đỡ được đạn.
Vì cao thủ cảnh giới Thiên Vương mới có thể làm được điều đó.
Tiêu Chính Văn sao có thể đạt cảnh giới Thiên Vương được chứ?
Nhìn khí thế lúc này của Tiêu Chính Văn, nhiều nhất cũng chỉ là long soái năm sao mà thôi!
Thậm chí còn thấp hơn.
Cảnh giới không vững mà còn dám huênh hoang vậy sao?
“Thật à? Vậy thì tao sẽ cho bọn mày mở mang tầm mắt, hiến tế cho dao của tao!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa rút con dao quân đội năm cạnh ra.
“Tiêu Chính Văn! Chắc mày còn nhớ mắt của tao!”
Daniel rút cây rìu lớn sau lưng ra, hai tay nắm chặt cán rìu, mắt phải nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
“Hôm nay, ngay cả đầu mày cũng sẽ không còn nữa!”
Tiêu Chính Văn nói xong, cả người lướt nhanh như cơn gió lốc, chỉ để lại bóng người mờ nhạt.
Trong đêm đen, Tiêu Chính Văn một người một dao, khí thế hừng hực lao nhanh tới.
Lúc này, không khí dường như ngưng tụ lại xung quanh Tiêu Chính Văn, thậm chí còn cho người ta cảm giác toàn bộ không khí trong vòng trăm mét đều bị rút sạch.
“Chết đi!”
Daniel nâng chiếc rìu lớn của mình lên, gầm thét như tiếng gấu.
Một chiếc rìu khổng lồ nặng một trăm chín mươi cân chém về phía con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày! Chịu chết đi!”
Smith rút thanh kiếm kỵ sĩ dài sắc lạnh ra, chém về phía Tiêu Chính Văn.
“Keng!”
Con dao quân đội năm canh chạm vào lưỡi rìu khổng lồ, không phát ra tiếng động lớn mà chỉ phát ra tiếng leng keng nhỏ.
So với chiếc rìu khổng lồ, con dao quân đội năm cạnh thật nhỏ bé.
Phía sau, những đôi mắt của hàng ngàn quân xâm lược cứ thế sáng ngời, tràn ngập hy vọng nhìn chằm chằm vào trận chiến trước mắt, chờ đợi con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn bị chiếc rìu khổng lồ chém nát.