Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1099



Chương 1099 “Bảo vệ quèn ư?”

Sáng sớm hôm sau, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn vừa đến công ty, Tô Tĩnh đã đẩy cửa bước vào, nói với sắc mặt rất khó coi: “Thưa sếp Khương, anh Tiêu, hội trưởng Lý và một số người của Dược Vương Cốc đã xông vào công ty từ sáng sớm, còn đánh bị thương một nhân viên của chúng ta”.

 

“Bây giờ họ vẫn đang làm ầm ĩ đòi gặp hai người đấy!”

 

Cái gì?

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ai đã bị thương?”

 

“Còn ai vào đây nữa ạ, Lưu Đông – nhân viên bảo vệ của công ty, chỉ vì ngăn cản không cho bọn họ vào, kết quả là bị thuộc hạ của người được gọi là Ngũ trưởng lão đẩy vào vách tường, va đập mạnh đến mức vỡ cả đầu!”

 

Tô Tĩnh vô cùng tức giận nói.

 

“Mau dẫn tôi đi xem thử!”

 

Tiêu Chính Văn đứng dậy đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Khương Vy Nhan cũng đi theo sau, nhìn thấy có mấy nhân viên đang giúp Lưu Đông băng bó vết thương.

 

Đồng phục bảo vệ của cậu ta dính đầy máu, xem ra cậu ta bị va đập không nhẹ.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt Lưu Đông nghiêm mặt hỏi.

 

“Anh Tiêu, tôi không sao, tuyệt đối đừng vì tôi mà…”

 

“Tôi hỏi cậu có chuyện gì?”

 

Trong mắt Tiêu Chính Văn bắn ra hai tia sáng, anh lạnh giọng hỏi.

 

Lưu Đông nuốt nước bọt rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

 

Buổi sáng khi công ty vừa mở cửa, đám người Ngũ trưởng lão, hội trưởng Lý đã đòi xông vào bên trong, còn gây ầm ĩ, bắt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan ra ngoài, xin lỗi và bồi thường thiệt hại cho họ.

 

Lưu Đông bước lên ngăn cản, nói rằng anh Tiêu và tổng giám đốc Khương vẫn chưa tới, bảo họ đợi một lát rồi quay lại, hơn nữa, mới sáng sớm, đã làm ầm ĩ trước cổng công ty như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người.

 

Kết quả, cậu ta vừa dứt lời, thì một người đàn ông mặc áo đen phía sau Ngũ trưởng lão đã giơ chân đá vào ngực cậu ta.

 

Cơ thể Lưu Đông ngã về phía sau, vừa hay va vào vách tường, sau đầu bị va đập tạo thành một lỗ lớn, chảy rất nhiều máu.

 

Khi Ngũ trưởng lão lên lầu, ông ta còn chỉ vào mũi của Lưu Đông rồi nói, lát nữa sẽ cho cậu ta được đẹp mặt!

 

“Lưu Đông, đi theo tôi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người, đi về phía phòng tiếp khách.

 

Người của Dược Vương Cốc thật sự rất quá đáng, họ coi đây là nhà của mình sao?

 

Thấy Lưu Đông vẫn do dự, Khương Vy Nhan bước lên kéo lấy góc áo Lưu Đông rồi nói: “Đi, tìm bọn họ nói chuyện phải trái, cậu sợ gì chứ, là bọn họ ra tay trước mà!”

 

“Sếp Khương, vì một nhân viên tép riu như tôi mà gây ra phiền phức lớn như vậy cho công ty, tôi… tôi đã rất có lỗi với chị và anh Tiêu rồi!”

 

Lưu Đông nói với vẻ cam chịu.

 

Vừa nhìn đám người Ngũ trưởng lão và hội trưởng Lý, đã biết bọn họ không phải người lương thiện gì, bản thân chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.

 

“Vớ vẩn! Cậu không làm gì sai, bọn họ dựa vào đâu mà đánh người? Chẳng lẽ người của Dược Vương Cốc thì cao hơn người ta một bậc hay sao? Lập tức đi theo tôi!”

 

Khương Vy Nhan cau mày nói.

 

Thấy vậy, Lưu Đông đành phải đi theo Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đến phòng tiếp khách.

 

Lúc này, hội trưởng Lý đang nói chuyện với Ngũ trưởng lão bằng vẻ mặt nịnh nọt: “Tôi nói này, hai kẻ đê tiện Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”

 

“Đừng nói bây giờ hắn đã không còn là vua Bắc Lương nữa, cho dù hắn vẫn là vua Bắc Lương thì thế nào chứ? Dược Vương Cốc vẫn là ông lớn đứng đầu trong lĩnh vực y dược của Hoa Quốc chúng ta!”

 

Khi nghe những lời hoa mỹ này của ông ta, Ngũ trưởng lão bèn đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi không tin, Khương Vy Nhan thật sự dám…”

 

Rầm!

 

Ngũ trưởng lão còn chưa nói xong, cửa phòng tiếp khách đã bị đẩy mạnh ra.

 

Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt đám người Ngũ trưởng lão với vẻ mặt lạnh như băng, rồi chỉ vào Lưu Đông ở phía sau, hỏi: “Ai đã đánh đầu cậu ta bị thương?”

 

Một người đàn ông mặc áo đen phía sau Ngũ trưởng lão bước lên trước một bước, tỏ vẻ kiêu ngạo, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nói: “Tôi đánh đấy! Thế nào hả? Một nhân viên bảo vệ quèn như hắn mà cũng dám ngăn cản Ngũ trưởng lão của chúng tôi, đánh hắn có gì không đúng sao?”

 

Ngũ trưởng lão cũng liếc xéo Tiêu Chính Văn.

 

“Bảo vệ quèn ư?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...