Chiến Thần Bất Bại
Chương 1078
Chương 1078 Đúng vào ông thì sẽ thế nào?
Sếp Vương gật đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Này cậu bạn, cậu muốn ra mặt giúp bọn họ sao? Cậu có biết đắc tội với người của Vương Chấn tôi thì không phải chết cũng bị tàn phế không? Cậu muốn chọn cái nào?”
Vừa nói, khóe môi Vương Chấn vừa nở nụ cười lạnh lùng.
Ông ta thấy mặt của Tiêu Chính Văn rất lạ.
Lúc này, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Vương Chấn, bình tĩnh nói: “Tôi cho ông hai lựa chọn, một là bồi thường cho cư dân ở đây theo giá trị trường, nếu bọn họ không muốn phá bỏ thì các người không được ép bọn họ. Hai là Bất động sản Tam Phong sẽ biến mất khỏi đất Giang Trung”.
Vãi chưởng!
Bốn mươi, năm mươi tên ác ôn xung quanh nghe thấy Tiêu Chính Văn nói vậy liền hít sâu một hơi.
Giọng điệu kiêu ngạo quá nhỉ!
Từ khi nào mà có người dám nói chuyện với sếp Vương của Bất động sản Tam Phong như vậy chứ?
Vương Chấn cũng sa sầm mặt mày, chế nhạo Tiêu Chính Văn: “Nhãi ranh, cậu cũng ngông cuồng quá đấy! Tôi thích tính cách này của cậu! Vương Chấn tôi rất quý trọng nhân tài, cậu về làm việc cho tôi, một tháng tôi cho cậu một trăm nghìn tệ! Cậu thấy thế nào?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Ông không đủ tư cách bảo tôi làm việc cho ông”.
“Thằng nhãi! Mày muốn chết à? Sao dám nói chuyện với sếp Vương như vậy hả?”
“Mẹ nó! Tên khốn này hung hăng quá!”
“Sếp Vương, để em thay anh dạy cho hắn một bài học! Em nhất định sẽ khiến hắn quỳ xuống xin lỗi anh!”
Nói xong, một gã đàn ông cường tráng vặn vẹo cổ, tay cầm con dao rựa sáng loáng, chỉ vào Tiêu Chính Văn, gầm lên: “Thằng nhãi! Mày vừa đưa ra hai sự lựa chọn cho sếp Vương, vậy thì ông đây cũng sẽ cho mày hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống dập đầu xin lỗi sếp Vương! Hai là ông đây sẽ chặt đứt chân tay mày!”
“Ha ha!”
Gã đàn ông cường tráng kia vừa nói xong, tất cả những người xung quanh liền bật cười.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhìn gã đàn ông cường tráng trước mắt, cười khẩy nói: “Vậy nếu tôi đều không đồng ý thì sao?”
Gã đàn ông cường tráng kia đột nhiên gầm lên: “Không đồng ý sao à? Vậy thì tao sẽ chém chết mày!”
Nói xong, gã đó giơ dao lên, lao về phía Tiêu Chính Văn.
Thấy vậy, Liễu Linh Nhi đứng bên cạnh sợ hãi trợn tròn mắt, che miệng hét lên: “Anh Tiêu, cẩn thận!”
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn ngồi trên ghế, bình thản nhìn gã đàn ông kia vung dao về phía mình.
Rầm!
Trong phút chốc, một bóng người bay ngược ra, xô ngã bảy tám người bên ngoài, sau đó ngã xuống đất!
Ngực lún xuống, máu trào ra từ miệng, chết ngay tại chỗ!
Ôi!
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bởi vì bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào thì gã cầm dao kia đã bay ra, chết ngay lập tức!
Tất cả mọi người đồng loạt hít sâu, liếc mắt nhìn nhau.
Ngay cả Vương Chấn cũng nhíu mày, nhìn tên đàn em nằm trong vũng máu.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi! Mày dám giết người của tao thì chỉ có con đường chết! Anh em xông lên đánh tàn phế hắn cho tao! Không được để hắn chết! Tao phải tư từ hành hạ hắn!”
Vừa dứt lời, mấy chục tên côn đồ kia đồng loạt lao về phía Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu! Chạy đi!”
Liễu Linh Nhi đứng một bên hét lớn.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn không hề sợ hãi.
Tiêu Chính Văn có thể giết chết đám côn đồ này trong giây lát.
Bùm!
Trên người Tiêu Chính Văn phát ra một luồng khí thế ngập trời, chỉ vậy thôi cũng đã đánh bay mười tên côn đồ dẫn đầu xông lên.