Chiến Thần Bất Bại
Chương 1061
Chương 1061 Đáng sợ quá!
Ông Lương cúi đầu trợn mắt nhìn ngực mình bị thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm xuyên qua, miệng chảy ra máu.
Có thế nào ông ta cũng không dám tin mình là cường giả cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Thế mà lại bị một thằng nhóc ranh đánh bại.
Soạt!
Tiêu Chính Văn rút thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ ra khỏi ngực ông Lương, trên đó dính đầy máu.
Sau đó ông Lương ngã xuống đất, cúi đầu xuống, mái tóc bạc phất phơ bay trong gió.
Lúc này cả quảng trường trông rất xơ xác, hỗn loạn cứ như vừa xảy ra một trận nổ, không có một khu vực nào còn nguyên vẹn.
Những người bị trận chiến vừa rồi đánh bay xung quanh đó cũng hoảng loạn bò dậy, thậm chí có người còn bị thương.
Nhưng lúc này thấy cảnh tượng ở đó, họ cũng sợ hãi.
Đáng sợ quá!
Khủng khiếp thật!
Sức phá hủy này quả thật không phải là người!
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn ông Lương nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Thiên Vương địa cấp ba sao mà chỉ có như thế thôi à?”
Lúc này hơi thở của ông Lương rất yếu, cười khẩy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nhóc con, là do tôi khinh suất… không ngờ cậu lại là vua Bắc Lương”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Ông nhận ra tôi ư?”
Ông Lương gượng cười nhìn thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay Tiêu Chính Văn nói: “Không hổ là vua Bắc Lương, hễ đánh là thắng… Hôm nay là số kiếp của tôi… Nhưng Tiêu Chính Văn, đừng nghĩ giết tôi rồi thì cậu có thể ra tay với nhà Đông Phương… Nhà Đông Phương còn mạnh hơn những gì cậu nghĩ nhiều. Mặc dù tôi là trợ thủ mạnh nhất nhánh chính nhà họ Đông Phương, nhưng gia tộc Đông Phương còn có năm trợ thủ lớn mạnh hơn…”
“Càng đừng nói đến trong gia tộc Đông Phương còn một người đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần… cậu sẽ chết thê thảm hơn cả tôi đấy…”
Nói đến đây, ông Lương cười gượng sau đó nôn ra vài ngụm máu rồi nghiêng đầu ngã xuống đất, hoàn toàn mất ý thức.
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt u ám nhìn thi thể ông Lương nằm trong vũng máu, rơi vào trầm tư.
Câu nói cuối cùng vừa rồi của ông Lương đã tiết lộ trong gia tộc Đông Phương còn một cường giả Thiên Thần…
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bỗng chốc bao quanh lấy người Tiêu Chính Văn.
Cường giả Thiên Thần…
Quả thật là cường giả vượt thời đại.
Là cường giả đứng sừng sững trên nguyên tắc của thế giới này.
Trong khi Tiêu Chính Văn rơi vào trầm tư, Khương Vy Nhan khóc như mưa chạy đến.
Cô nhào thẳng vào lòng Tiêu Chính Văn, vừa khóc vừa nói: “Chồng ơi, anh không sao chứ…”
Tiêu Chính Văn lắc đầu xoa mặt Khương Vy Nhan nói: “Anh không sao, đi thôi, chúng ta về nhà”.
“Vâng”.
Khương Vy Nhan gật đầu.
Sau đó hai người rời khỏi nơi này trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi, vài chiếc xe quân sự lập tức chạy đến, từng binh sĩ được trang bị vũ trang nhảy xuống xe phong tỏa hiện trường.
Ôn Bất Lâm cất bước đến chính giữa quảng trường, cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm không đành lòng này.
Lúc này, nằm dưới đất một là cậu chủ nhánh chính nhà họ Đông Phương, một là cường giả cấp bậc Thiên Vương…
Đau đầu thật chứ.