Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 1000



Chương 1000: Quá đáng sợ

Ầm!

“Ôi!”

Người phụ nữ trung niên ôm đầu chảy máu ngã xuống đất, không ngừng run rẩy.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình, tôi đã nói rồi đừng chống lại ông chủ Phạm, bây giờ thì biết kết cục chưa? Không chỉ nhân viên công ty các người bị bọn tôi đánh mà bây giờ mẹ con các người cũng phải bị bọn tôi đánh. Chồng bà đâu? Sao lại đi trốn rồi?”

Vương Ma Tử nói.

“Mẹ, mẹ thấy sao rồi?”

Con gái Từ Khang An là Từ An Kỳ bật khóc chạy đến cạnh mẹ mình, vội vàng lấy khăn ngăn máu chảy.

“Ồ, em gái này trông ngon nhỉ, hay là em ngủ với anh đây một đêm, anh sẽ không động đến mấy thiết bị máy móc này nữa”.

Vương Ma Tử đã thèm muốn Từ An Kỳ từ lâu.

“Cút đi! Tôi đã báo cảnh sát, các anh sắp phải ăn cơm tù rồi!”

Từ An Kỳ tức giận đáp.

“Không sao, thế trước khi vào đó chẳng phải anh nên sảng khoái một chút sao”.

Vương Ma Tử nói như thế, mấy người khác lập tức như tiêm phải thuốc kích thích nhìn chằm chằm vào Từ An Kỳ với ánh mắt dâm dục thèm khát.

Dù sao chúng cũng làm việc cho người khác, nếu làm ra chuyện gì quá đáng thì cũng có người ở phía sau giúp đỡ chống lưng.

Vài tên lần lượt nhào đến chỗ Từ An Kỳ, thậm chí còn không bỏ qua cho mẹ của Từ An Kỳ, chúng ấn hai tay cô ta xuống đất.

Lại có mấy người nữa đè chặt hai chân cô ta, xé rách quần áo trên người cô ta ra hệt như một lũ đã mất hết nhân tính.

“A! Đừng mà!”

Từ An Kỳ vùng vẫy nhưng cô ta chỉ là một cô gái bình thường, sức cô ta sao có thể so được với mấy gã đàn ông trưởng thành.

Chẳng bao lâu sau, quần áo trên người ít dần đi, Từ An Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.

“Hê hê, đây chính là kết cục của việc tranh giành mối làm ăn với bọn tôi. Tôi nói cho các người biết, đắc tội với ông chủ bọn này thì các người đều không có kết cục tốt đâu!”

Vương Ma Tử xấc xược bật cười, còn cầm máy quay phim định quay lại cảnh này, đến lúc đó còn có thể lấy video này ra để kiếm một số tiền lớn.

“Đừng quay… đừng quay mà!”

Từ An Kỳ gào lên, nhưng cô ta càng gào thì lại càng kích thích dục vọng của chúng.

“Dừng tay lại hết cho tôi!”

Vào lúc mấu chốt, Từ Khang An bỗng chạy đến lớn giọng hét lên. Những người khác lập tức dừng lại nhìn về phía ông ta.

“Từ Khang An? Ôi trời, lá gan nào khiến ông dám lên đây thế? Mấy anh em ở dưới đâu? Sao không ai báo một tiếng hết thế?”

Vương Ma Tử khó hiểu nhìn cánh cửa đằng sau Từ Khang An nhưng chỉ nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước ra từ phía sau Từ Khang An.

Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện, không khí xung quanh dường như đóng băng, khoảnh khắc đó trong mắt anh hiện lên lửa giận và sát khí.

“Đám đàn em của mày đã bị tao đánh gục rồi”.

Tiêu Chính Văn nói.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”

Vương Ma Tử không dám tin nói.

Đàn em dưới trướng của Vương Ma Tử đều là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, rất giỏi đánh đấm, thậm chí một chọi mười.

“Thật không ngờ bọn mày lại ra tay với phụ nữ”.

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước đến, cũng siết chặt nắm đấm.

Mấy năm trở lại đây, chính phủ thường xuyên thanh lọc những hành vi đen tối, xấu xa, vốn tưởng dù có các thế lực ngầm cũng không dám ngông cuồng như thế.

Không ngờ đám người Vương Ma Tử này lại dám ngông nghênh xông vào công ty của Từ Khang An, không chỉ đập phá thiết bị mà thậm chí còn uy hiếp người nhà đối phương, muốn làm nhục phụ nữ.

“Bọn tao làm gì thì liên quan mẹ gì đến mày? Từ Khang An, lẽ nào ông mời một tên biết đánh nhau đến sao?”

Vương Ma Tử hơi hiếu kỳ nhìn Tiêu Chính Văn.

Thầm nghĩ bên mình nhiều người như thế, dù Tiêu Chính Văn có đánh giỏi cỡ nào cũng chỉ có một mình thôi.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã giải quyết hết mấy tên đàn em bên ngoài nhưng đám đàn em này của mình mới là giỏi nhất, đánh với Tiêu Chính Văn không thể nào thua được nên hắn tự tin hẳn.

“Xông lên hết đánh hắn cho tao! Đánh cho hắn tàn phế trước, sau đó trói Từ Khang An lại, tao muốn để ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh vợ và con gái mình bị chúng ta đè xuống làm nhục!”

Vương Ma Tử ra lệnh, ngay lập tức cả một đám buông Từ An Kỳ và vợ Từ Khang An ra, sau đó nhặt gậy sắt dưới đất lên lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn giơ một nắm đấm lên đánh bay một tên côn đồ lao đến đầu tiên sau đó nhấc chân đá văng một tên khác.

Hai tên côn đồ thoáng chốc bị đánh văng ra xa như diều đứt dây, ngã xuống đất cúi đầu nôn ra một ngụm máu lớn.

Cảnh tượng này khiến Vương Ma Tử và mấy người khác đều khiếp sợ, không ngờ Tiêu Chính Văn lại đáng sợ đến thế, chỉ tấn công một đòn đã đánh chúng sống dở chết dở.

“Bọn mày đều lên hết đi”.

Tiêu Chính Văn ngước mắt lên nhìn đám côn đồ xung quanh, còn chúng lại không dám bước lên trước một bước sợ sẽ bị đánh giống đồng bọn.

“Bọn mày không dám lên sao? Vậy để tao”.

Tiêu Chính Văn nhìn chúng không dám lao đến thì nhoáng một cái tiến đến chỗ đám người đó.

Anh hệt như mãnh hổ xông vào giữa bầy dê, đánh bọn chúng tan tác.

Không đến nửa phút, tất cả đàn em của Vương Ma Tử đều nằm la liệt dưới đất, trên người đầy vết thương.

“Mẹ kiếp, người này sao lại đáng sợ đến thế!”

Lúc này Vương Ma Tử đâu còn suy nghĩ quan tâm đến đàn em của mình, hắn nhấc chân muốn tháo chạy.

Tiêu Chính Văn nhặt hòn đá lên rồi ném thẳng vào chân Vương Ma Tử.

Vương Ma Tử chỉ nghe thấy xương chân của mình vang lên tiếng đứt gãy, cả người ngã nhào xuống đất.

“Mẹ ơi, người này là quái vậy sao? Trời ạ! Xin anh tha cho tôi, tôi sai rồi”.

Vương Ma Tử định bò về phía trước nhưng bò một lúc mới nhận ra Tiêu Chính Văn đã đi đến trước mặt hắn, bị sức mạnh đáng sợ của Tiêu Chính Văn đè ép khiến hắn chỉ đành liên tục xin tha.

Tiêu Chính Văn nhấc chân đạp lên đầu hắn.

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng sức một chút là có thể đạp nát đầu Vương Ma Tử này dễ dàng.

Vương Ma Tử dường như cũng biết điều này, chỉ đành run lẩy bẩy quỳ dưới đất cầu xin tha.

Cách trừng trị bạo lực và đáng sợ này, ngay cả Từ Khang An và Từ An Kỳ nhìn thấy cũng phải ngây người.

Dùng bạo lực trị bạo lực, đây là cách giải quyết nhanh nhất nhưng cũng là cách tàn nhẫn nhất.

Nếu là bình thường Từ Khang An tuyệt đối sẽ không trừng trị đối phương bằng cách này, nhưng bây giờ thấy Vương Ma Tử thường dùng quyền thế để chèn ép mình dưới chân, ông ta chỉ cảm thấy sảng khoái, cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi báo được thù.

Từ An Kỳ không kiềm chế được giơ tay xoa trái tim mình, cô ta nhìn thấy vẻ đẹp trai ngời ngời lúc Tiêu Chính Văn đứng ra bảo vệ mình.

Người đàn ông trước mặt hệt như một chiến thần không ai có thể địch lại được. Chỉ cần anh đứng trong đám đông thì có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn.

“Đẹp trai quá… Tiếc là anh ấy là anh rể của mình…”

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Từ An Kỳ không khỏi cảm thấy mất mát, cũng bắt đầu thấy hơi ghen tị.

“Trước tiên nên gọi xe cấp cứu đến đưa người bị thương đi bệnh viện”.

Tiêu Chính Văn để ý thấy lúc này đầu vợ của Từ Khang An chảy rất nhiều máu, nếu không xử lý kịp thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Từ Khang An cũng vừa hoàn hồn lại lập tức gọi điện cho xe cấp cứu.

“Nói đi, người sai bảo bọn mày là ai, dẫn tao đi gặp người đó. Hôm nay tao phải giải quyết dứt điểm chuyện này”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Là…ông chủ tập đoàn Vân Phi, là ông ta thuê bọn tôi, ông ta cho bọn tôi rất nhiều tiền bảo bọn tôi quấy rối nhà máy của Từ Khang An, nếu có thể khiến ông ta đóng cửa hoặc chuyển đi thì sẽ cho bọn tôi nhiều tiền hơn”.

Vương Ma Tử nói ra hết toàn bộ những gì mình biết.

“Tập đoàn Vân Phi? Hóa ra người đứng đằng sau chuyện này là chúng, đúng là chết tiệt!”

Từ Khang An nghe đến tên tập đoàn thì lập tức nổi giận.

“Vậy thì vừa hay, mày gọi điện nói với chúng, mày đã trói hết cả nhà Từ Khang An lại rồi, giờ bảo chúng đến nghiệm thu”.

Tiêu Chính Văn lục tìm điện thoại trên người Vương Ma Tử rồi ném sang cho hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...