Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Chương 48: Tại Sao Điểm Tình Cảm Của Tôi Lại Bị Bán Hàng Rong Rao Bán?
Ngày 26 – Buổi Sáng, Đường Phố Thị Trấn Omui
Aaa, thật là phiền phức, tôi không muốn làm gì cả. Và tôi đã không được nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi muốn ngủ, nhưng họ đã đánh thức tôi... Tôi là một nam sinh cao trung mệt mỏi? Nhưng không ai cố gắng hiểu được sự khó khăn của tôi.
Mọi người đều đăng ký với bang hội để được vào hầm ngục trong 3 ngày, vì vậy họ phải ở đó. Tôi mới chỉ Lv 11 nên không thể đăng ký làm mạo hiểm giả nên phải ở nhà. Chà, vì tôi là NEET, Hikikomori và Cô Độc nên đó là quyết định đúng đắn.
Phần việc của tôi ở đây đã xong rồi, tôi có thể quay lại được không? Tôi không thể rũ bỏ được cảm giác rằng ở đây ngày nào tôi cũng chỉ bị mắng. Mặc dù tôi không làm gì sai cả? Lạ vãi lon luôn.
Tôi có một số tiền tương đối lớn. Đếm lại thì ra là hơn 2.000.000 ere. Tôi lại là đại gia một lần nữa. Chúng ta hãy trêu chọc Gái Lép sau ha. Tôi không có tiền tiêu vặt nhưng tôi kiếm được tiền nhờ một công việc phụ. Dần dần nhưng đều đặn, số tiền này tôi đã tích lũy được bằng cách làm việc chăm chỉ, tuy nhiên, nếu bị phát hiện, nó sẽ bị tịch thu, vì vậy tôi phải tiêu nó trước khi điều đó xảy ra.
Nhưng thương nhân khả nghi vẫn chưa quay lại thị trấn, Điểm Tình Cảm và Nhẫn Pheromone của tôi cũng vậy. Nó đã đi đâu rồi? Điểm Tình Cảm của tôi? Khi nào nó sẽ phát triển? Điểm Tình Cảm nhỏ chắc chắn là lý do khiến tôi bị mắng hàng ngày dù chẳng làm gì cả. Người bán hàng rong đó không thể đến đây nhanh hơn sao?!
Cửa hàng tạp hoá cũng không có hàng mới, không có gạo. Để đề phòng, tôi kể cho cô ấy nghe về sự tồn tại của một loại thực phẩm tối thượng, đó là cơm với nấm. Bây giờ có lẽ cô ấy sẽ tuyệt vọng trong cuộc tìm kiếm của mình. Rốt cuộc cô ấy là một người nghiện nấm.
Cửa hàng vũ khí, hay đúng hơn nên gọi là cửa hàng dùi cui? Có vẻ như đang làm khá tốt. Thị trấn này đã bị diệt vong.
Tôi ngắm nghía chỗ này chỗ kia, nhưng chẳng có món đồ nào ngầu cả. Không có cửa hàng đáng ngờ nào chỉ mở cửa vào ban đêm.
Chán quá.
Có lẽ tôi nên lẻn vào hầm ngục nhỉ?
Có vẻ như chỉ có mạo hiểm giả mới được phép vào bên trong, nhưng nếu tôi di chuyển lén lút thì sẽ không thành vấn đề.
Chẳng phải hầm ngục nghe có vẻ rất thú vị sao?
Rõ ràng, người ta thậm chí có thể tìm thấy những rương kho báu thực sự ở đó.
Vì lý do nào đó, các Otaku đã phản đối điều đó, họ nói rằng 「Nếu cậu đến đó, cậu có thể sẽ rơi xuống vực sâu đến tận tầng thấp nhất và mất tích.」
Không, tôi sẽ không bay hay nhảy bên trong hầm ngục nên tôi sẽ không rơi xuống đâu ha? Trần nhà quá thấp nên không thể phải không?
Dù sao thì bên ngoài cũng chẳng có gì ngoài Gob và Kobo.
Và tôi hơi bị thương khi chiến đấu với Vua và Hoàng Đế Gob và Kobo.
Tôi không muốn làm điều đó nữa.
Thật ngạc nhiên là tôi đã sống sót được!
Đầu tôi gần như bị cắn đứt!
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Và tôi cũng không muốn động chạm đến Ai Là Vua Gob đâu... Đó có lẽ là phần mà tôi ghét nhất...... Ý tôi là, tôi là người duy nhất không phải là vua ở đó......
Chán như con gián.
Tôi đã nhận được cái nhìn chằm chằm từ Lớp Trưởng Lễ Tân của bang hội, và tất cả các nhiệm vụ ở đó vẫn như cũ......
Điều đó làm tôi nhớ ra, cho đến bây giờ, chưa có ai trong bang hội chạm mắt với tôi dù chỉ một lần. Ngay cả khi tôi đứng ngay trước mặt họ, nhìn vào mắt họ, họ vẫn không giao tiếp bằng mắt. Thật là một điều bí ẩn. Một bí ẩn quá lớn đối với tôi. Ngay cả khi nó không phải là một điều bí ẩn, tôi vẫn không hiểu được. Và những Đồ Ngốc đó vẫn đang ngủ, họ không hồi phục dù chỉ một chút.
Dù sao thì chúng ta hãy đi ra ngoài.
Có thể có một cỗ xe khác đang bị tấn công, nên tôi có thể nhận được nhiều tiền hơn.
Thật yên bình. Không có một phần thưởng nào trong tầm mắt.
Không một toa xe nào bị tấn công.
Chà, có vẻ như tôi không cần nó vào lúc này.
Phần của tôi đã xong nên tôi không cần trang bị mới.
Không, nếu tôi thấy thứ gì đó tốt tôi sẽ mua nó. Rõ ràng.
Về cơ bản, tôi có nghĩa vụ phải làm như vậy theo quy định của RPG.
Nhưng tôi không muốn chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ.
Vậy thì tôi đoán trang bị của tôi đã đủ rồi phải không?
Thay vào đó tôi sẽ phục kích chúng phải không?
Nó có vẻ... quá yên bình.
Ừ thì cũng đã lâu rồi nên những ngày như vậy cũng ổn thôi.
Khi tôi đi về phía khu rừng, lũ Orc đã nhảy ra khỏi đó vì lý do nào đó. Không phải mấy gã có khuôn mặt Orc, mà là những con Orc thực sự. Vâng, tôi không quan tâm dù thế nào đi nữa. Dù sao thì tôi cũng không hiểu sự khác biệt giữa cả hai là gì.
「Có phải chúng đến đây sau khi nghe nói rằng một thị trấn nào đó nổi tiếng với quái vật không? Dẫn đầu bởi thông tin sai lệch? Ngay từ đầu, lũ Orc lấy thông tin đó ở đâu? Nó có phải do Merimeri-san lan truyền không? Có phải cô ấy đã dán áp phích trong rừng không?」
Có vẻ như Gob và Kobo cũng được gắn thẻ. Đây có phải là một chuyến tham quan mua sắm? Tôi có nên đi theo xu hướng không? Tôi nghĩ chúng sẽ tấn công tôi ngay cả khi tôi làm theo á? Sự tham gia của tôi bị từ chối!! Tất cả chỉ vì tôi là kẻ Cô Độc!!
Tôi tấn công Gob.
Tấn công luôn cả lũ Kobo.
Và thỉnh thoảng cũng tấn công lũ Orc.
Cái gì thế này? Hành hạ quái vật sao? Một trò chơi nhịp điệu nào đó à? Tôi hy vọng nó không biến thành trò Ai Là Vua! Và không phải vì tôi sợ thua đâu nhé!
Và tôi cũng không thích Vua Kobold nữa! Đừng có xuất hiện trước mặt ta! Ta sẽ tàn sát ngươi đến tận cùng trời cuối đất! Mặc dù tôi rất sợ chúng...... Thật luôn đó.
・・・
Tôi phải theo kịp trò Tàn Sát Quái Vật này trong bao lâu? Bao nhiêu giờ để phá đảo đây? Liệu tôi có nhận được giải thưởng cho việc này không? Nếu đó là Nhẫn Pheromone thì tôi sẽ chơi nó!! Tuyệt đối! Hãy đến với ta đi, Điểm Tình Cảm! Ta sẽ biến từng kẻ trong số bọn bây thành Điểm Tình Cảm!
・・・
Trời sắp tối và tôi đang đói. Tôi không thể tạm dừng việc này hoặc lưu tiến trình của mình được không? Đã đến lúc tôi phải về nhà rồi. Chà, theo logic đó thì tôi sẽ phải đi vào rừng.
Aaa, tôi phải tiếp tục làm việc này bao lâu nữa? Monster Master ơi? Tôi phải tàn sát chúng bao nhiêu giờ để phá đảo game này đây? Liệu tôi có nhận được giải thưởng không? Nếu là cơm thì tôi sẽ chơi mà! Tuyệt đối! Hãy đến với ta, cơm nắm! Ta sẽ siết chặt từng kẻ trong số bọn mi!
・・・
Trời đã tối rồi... Và tôi thực sự đói! Không thể chịu đựng được nữa tôi bắt đầu nhai nấm giữa chừng! Mặc dù thị trấn ở ngay đó rồi á? Ồ? Cuối cùng cũng xong rồi à? Kết thúc rồi à? Còn giải thưởng thì sao?
「Eee? Đọc bầu không khí dùm cái! Để dành phần khó chịu nhất cho màn kết là thiết kế game rất tệ nhé! Ngươi đến đây để làm gì! Hãy quay lại nếu tất cả đồng minh của ngươi bị tiêu diệt đi chứ!」
Cuối cùng là Vua Orc. Lv 34, HP quá mức hơn 327. Nó yếu hơn Hoàng Đế Goblin, nhưng sẽ phải mất một thời gian phải không? Tôi chắc chắn về điều đó.
「Đêm đã khuya, mình đói vãi, vậy mà bây giờ mình phải đối phó với Vua Orc? Tại sao vậy? Nó sẽ không kết thúc sớm đâu, phải không? Chúng đang cố bỏ đói mình đến chết à? Đó có phải là chiến lược không? Mình có thể rời đi một lát được không? Mình sẽ ăn tối và quay lại ngay chắc ổn ha?」
Rõ ràng là—không. Đây là điều tồi tệ nhất. Nó không biết đọc bầu không khí chút nào. Nó ngang hàng với những Otaku. Tại thời điểm này, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu tiếp theo là Vua Otaku xuất hiện. Ngay từ đầu, tại sao tôi lại phải đánh chết chúng chứ? Thật là đau đầu quá mà.
・・・
Tôi tàn sát nó. Tôi đã đánh chết nó. Tôi đã tiễn táng nó. Nhưng không ai trao giải cho tôi ngay lập tức luôn? Tại sao? Tôi có bị lừa không? Tôi cứ đánh chúng suốt thời gian qua, tôi thậm chí còn không sử dụng ma thuật đề phòng trường hợp nó có thể bị cấm ở nơi này. Tôi thậm chí còn không cắt hay đâm chúng mà vẫn tiếp tục đánh chúng một cách nghiêm túc? Và không có giải thưởng? ......Đủ rồi, tôi xong việc rồi, tôi về nhà đây.
Thu thập gậy và ma thạch của... ai nhỉ? Vua Otaku? Không phải... Aaa, là Vua Orc và các Thủ Lĩnh Orc rồi tôi quay lại. Tôi quá mệt mỏi để thu thập bất cứ điều gì khác. Mệt mỏi, đói và chán ngấy với điều này.
Không nhận được giải thưởng, tôi chán nản quay trở lại thị trấn.
Một nỗ lực lãng phí.
Nếu tôi thu thập mọi thứ thì có lẽ tổng cộng sẽ là một khoản tiền khổng lồ, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể bán hết số đó được.
Tôi nhìn đâu cũng có dùi cui. Tại sao không đổi tên nơi này thành Thị trấn Dùi Cui nhỉ?