Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 32
“…… Nói như vậy………Là anh rảnh?” Quý Minh Châu nghiêng đầu, khuỷu tay đặt ở trên bàn nhìn anh.
“Giang thị không có khắt khe đến thế, bình thường mấy ngày nghỉ tôi vẫn phải có.” Tay Giang Tịch tiếp tục lật báo, nhưng mắt vẫn không nhìn cô.
Ngày nghỉ bình thường cái quỷ gì.
Quý Minh Châu thấy anh trước đây bận rộn cả tháng trời, xoay mòng mòng như con thoi, chỗ nào từng có ngày nghỉ bình thường.
“Dựa theo lời anh miêu tả, vậy thời điểm trước đây chắc không bình thường lắm đâu?”
Quý Minh Châu nói, tay vẫn đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Tôi có bình thường hay không, cô hẳn là người rõ ràng nhất.” Giang Tịch bưng ly cà phê lên, chậm rãi đáp lời.
“……..Hả?” Quý Minh Châu nghi hoặc nhìn anh.
“Không có gì.”
Giang Tịch đem ly cà phê đặt lên bàn, đóng tờ báo lại đứng lên.
Anh sửa sang lại cổ áo, “Tôi đến công ty đây, buổi tối có lẽ sẽ về không đúng giờ, cô không cần phải chờ cửa tôi đâu.”
“Lúc anh về tôi cũng không nhất định ở đây đâu a, sinh hoạt hằng ngày của tôi vẫn rất phong phú.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Đặc biệt là vào ban đêm.”
“Đã nhìn ra.” Giang Tịch rũ mắt, bổ sung nói, “Tối hôm qua cô uống say quả thực phong phú hơn người.”
Anh không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Quý Minh Châu liền nghĩ ngay đến lúc cô bưng mặt anh, rồi các loại hình ảnh vặn vẹo đó.
Đỡ mặt thì đỡ mặt thôi được rồi, cô vặn vẹo như thế để làm gì!
Mặt Quý Minh Châu bây giờ chỉ cảm thấy như bị hàng ngàn con kiến đi qua, ngứa ngáy khó chịu, loại cảm giác này còn có xu hướng tăng lên.
Khuôn mặt cô hơi nóng, ngửa đầu liếc trộm Giang Tịch một cái.
Thân anh cao ráo chân lại còn dài, khung xương mảnh khảnh, cho nên thời điểm cô thật sự ngồi lên đùi anh, kỳ thật cũng không phải thực thoải mái, xương cốt đau muốn chết.
Lúc ấy chỉ cảm giác như là măng mùa xuân mới chui từ dưới đất lên, cộm cô đến phát đau.
Hơn nữa sau khi bộ vị đó cộm phải cô, nó lại đột nhiên trở nên nóng rẫy.
Nói tóm lại, Giang Tịch bế cô lên cô chả cảm thấy gì, chỉ cảm thấy mùi trên cơ thể anh thực dễ ngửi.
Tổng tài tự phụ tuấn mỹ, bế cô lên còn không thoải mái bằng gà sally đâu.
Cũng không biết lý do tại sao.
“Cô có nhìn trúng được xe nào chưa?” Giang Tịch đột nhiên lên tiếng, đem Quý Minh Châu suy nghĩ đánh gãy.
Vành tai cô thoáng phiếm hồng, khẽ hắng giọng nói, “…… Nhìn trúng? Hình như không có.”
Nếu nói đến kiểu dáng xe, xác thật là không có nhìn trúng, Quý Minh Châu chỉ thích siêu tầm giày, so sánh ra nó còn không bằng mười đôi giày có thể làm cho cô vui vẻ.
Cô tiếp xúc với hai nam nhân, Quý Thiếu Ngôn cùng Giang Tịch đều là người có rất nhiều xe. Bất quá xe nào Quý Thiếu Ngôn yêu thích cũng phải lấy cho bằng được, loại hình gì cũng có, đủ loại nhãn hiệu, trong hay ngoài nước, không thể đếm xuể.
Ngược lại Giang Tịch, vô luận xe gì, đều là màu đen, điệu thấp xa hoa, không có quá nhiều sự đa dạng.
Bất quá…….. Nghiêm túc mà nói, Quý Minh Châu cũng tự có gu thẩm mỹ của bản thân.
“Tôi tương đối thích mấy cái xe nhỏ nhắn, cũng không cần phải quá đẹp mắt.” Chỉ cần không phải đi bộ, có thể sử dụng là được.
Quý Minh Châu thậm chí còn hoài nghi chính mình lái đi không được mấy ngày, đã phải nhờ đến Lâm thúc chở đi.
“Tôi có biết một nhà phân phối xe tư nhân, đến lúc đó sẽ mang cô qua bên đó.”
Nói xong, Giang Tịch vòng qua mặt bàn, đi thẳng đến huyền quan.
Trong lúc gặp thoáng qua, Quý Minh Châu đưa chân lên khẽ cọ cọ chân anh.
Giang Tịch bị cô câu dẫn như vậy, lập tức ngừng lại, ánh mắt ý vị không rõ ràng.
“Ai nói anh vừa rồi cọ chân tôi, cái này trả lại cho anh.”
Cô đúng về lý lại còn quá hợp tình.
“Vậy ngày hôm qua cô động tay động chân với tôi, vậy thì hiện tại tôi cũng nên trả lại hết cho cô nhỉ?”
Vừa nói Giang Tịch liền làm bộ phải đi qua bên này đè lên thân cô.
Quý Minh Châu vội vàng né tránh, xua xua tay đuổi anh, “Anh, cái người này sao lại keo kiệt như thế?!”
Cô lúc đó là do uống say, chính là người chuyên làm những chuyện bậy bạ mà lại không nhận thức được vấn đề, cũng là có lý do để giải vây. Hơn nữa ngay lúc này, Giang Tịch chính miệng nói đến câu “Cũng phải quá thân” kia, hoàn toàn có thể trả cho anh.
“Nếu tôi thật sự nhỏ mọn, thì tối hôm qua cô còn không được ngủ ở cửa sổ sát đất nữa đấy.” Giang Tịch nhìn nhìn đồng hồ trên tay, nhấc chân đi tới huyền quan.
“Giang Tịch, tôi phát hiện ―― hôm nay anh nói nhiều thật đấy nhé.” Quý Minh Châu lười nhác xoay người lại, nhìn theo thân ảnh đang ấn cửa thang máy.
Anh nghe được lời này, thân hình đứng khựng, trước cửa thang máy đang mở, nhìn qua bên này.
“Tôi phải đi rồi.”
……
Hôm nay lúc Giang Tịch đến công ty, đã muộn hơn so với thường ngày.
Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt kia, vẫn phát ra tứ phía hơi thở lạnh nhạt người sống chớ tới gần như vậy, nhưng những người thân cận như trợ lý thì hoàn toàn có thể nhận ra ―― lão bản hôm nay tâm tình không tồi.
Loại khí tức biến hóa này, là một loại thập phần khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Một câu tổng kết, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói thành lời.
Giang Tịch tổng cộng có ba vị trợ lý đặc biệt, đều là người sau khi anh tiếp quản Giang thị mới nhận vào, nghiêm túc mà nói, thời gian đi theo Giang Tịch kỳ thật cũng không quá lâu.
Ứng trợ lý lúc trước là phụ tá ở Giang thị, tình huống trên dưới hay bên trong tập đoàn đều nắm giữ rất tốt, nhất là chuyện cá nhân của Giang Tịch, hiệu suất xử lý cũng tương đối cao, năng lực tổng hợp cực mạnh, cho nên trong rất nhiều trường hợp, người mà Giang Tịch mang theo đều là Ứng trợ lý.
Tiền trợ lý cùng với Điền trợ lý đều mới tốt nghiệp thạc sĩ tốt nghiệp, là lực lượng trẻ tuổi Giang Tịch tự mình chọn lựa.
Hai người này bởi vì năng lực xuất sắc cùng với lý lịch sơ lược cũng khá tốt, phụ tá Giang Tịch đồng thời cũng chia nhau phụ trách phiên dịch hay xử lý các sự vụ quốc tế.
Trước mắt nhìn thấy Giang Tịch vào văn phòng, thân ảnh còn chưa vào cửa, Tiền trợ lý hướng Ứng trợ lý khều khều, “Anh có phát hiện không, hôm nay Giang tổng nói nhiều hơn mọi ngày.”
“Có sao?” Ứng trợ lý nhìn về phía bàn đối diện.
“Đương nhiên là có a, bình thường đều chỉ đáp lại bằng một từ, hôm nay cư nhiên có tới hai chữ!”
Giang Tịch nói ít đến mức gần như được xem là máu lạnh, thật cũng không phải lười nhiều lời, mà chính là cái loại biểu cảm sinh ra đã có vẻ xa cách.
Loại cao cao tại thượng như vậy cũng sẽ không làm người khác cảm thấy đột ngột cùng phản cảm, sẽ chỉ khiến họ cảm thấy, đó là nên như vậy.
Đối với những người thân cận như ba vị trợ lý, hơn nữa sớm chiều còn ở chung, anh cũng không hề biểu hiện ra loại cảm xúc dao động gì quá lớn.
Hằng ngày những lời thường nghe đó là “Được” “Nói” “OK” linh tinh, chỉ có ở thời điểm báo cáo công tác, thì mới có thể nghe được anh nói nhiều hơn như vậy hai câu.
“Dù sao tôi cũng cảm thấy, hôm nay tâm tình của Giang tổng không tồi.”
Điền trợ lý ở một bên nghe được điều này, cũng lên tiếng trả lời, “Không phải một mình anh, tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa lão bản hôm nay cư nhiên tới trễ như vậy, trước kia chưa từng có sự việc này a.”
“Đúng! ―― hôm trước cũng là lão bản bận rộn suốt đêm, mãi cho đến tối hôm qua, xử lý xong sự vụ lập tức liền vỗ mông chạy lấy người.”
Hai người càng nói càng hưng phấn, thẳng đến khi Ứng trợ lý lên tiếng.
“Thời gian làm việc, không được bàn tán lung tung.”
Tiền trợ lý cùng Điền trợ lý cũng chỉ là người mới được điều về đây làm việc, thời điểm không bận rộn thậm chí còn cà lơ phất phơ, nhưng mỗi khi đứng đắn, thì cũng đủ chuyên chú cùng ưu tú.
Khác với Ứng trợ lý lúc nào cũng nề nếp, thoạt nhìn liền thấy thành thật.
Nghe được Ứng trợ lý nói như vậy, Tiền trợ lý bất giác ngậm miệng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại hỏi ―― “Vậy bây giờ tôi có thể phát trên Weibo của công ty với tư cách là trợ lý rồi sao?”
Tiền trợ lý mấy ngày hôm trước vừa mới giúp Giang Tịch đính chính ở trên Weibo, lấy chính phương thức của anh mà đáp lại. Lấy được lời nhất trí khen ngợi cả bên trong lẫn bên ngoài tập đoàn. Ngay cả diễn đàn nhỏ trên công ty, cũng đã xuất hiện người hâm mộ, cho nên anh ta cảm thấy, mình làm ra một phen “Công tích vĩ đại” như thế này, rốt cuộc có thể thắng được Ứng trợ lý trên một phương diện rồi.
Ứng trợ lý có chút cạn lời mà nhìn anh ta, “Việc riêng của Giang tổng, không cần phải công khai.”
“Đã hiểu.” Tiền trợ lý nói xong, còn thở ngắn than dài, “Aiza không thú vị gì cả, chuyện hiện tại duy nhất tôi có thể chờ mong, chính là Quý tiểu thư lần sau sẽ đến.”
Điền trợ lý nhìn về phía anh ta kinh ngạc, “Đó là vị hôn thê của Giang tổng, anh nhớ thương cùng chờ mong cái gì a?!”
Tiền trợ lý lắc đầu, “Tôi không có ý đó, vừa nhìn là biết các anh không biết nói chuyện yêu đương là gì rồi, các anh nhìn lại chính mình mà xem, son môi cùng Weibo, haiza k/ích thích quá! Tôi thấy Giang tổng của chúng ta cũng chính là bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trong tâm cũng không biết sẽ sâu đến nhường nào đâu.”
Dứt lời, cửa văn phòng chậm rãi mở, Giang Tịch từ trong bước ra.
Ba ánh mắt sáng như đuốc kia cũng theo đó mà đồng loạt nhìn qua.
Giang Tịch nhàn nhạt lên tiếng, “Nội tâm của tôi làm sao vậy?”
Tiền trợ lý: “………….”
Còn có cái gì có thể so sánh với việc gặp với Tu La như việc đang nói xấu sau lưng sếp thì bị sếp bắt gặp ?
……
Quý Minh Châu sau khi tiễn Giang Tịch đi thì cũng tự mình đơn giản thu thập lại bàn ăn. Hôm nay cô không cần phải tham gia khóa yoga.
Với tần suất ba lần một tuần, thì cũng không phải là quá căng thẳng.
Tính toán ngày hôm nay của Quý Minh Châu cũng coi như là làm đủ, buổi chiều thì sẽ tranh thủ cắt nối biên tập video, buổi tối nếu không vội lại đi ra ngoài hẹn người chơi bời.
Cô lê dép lê, vừa định ở phòng khách sạc pin một chút, màn hình còn chưa hoàn toàn mở ra, thì thang máy nhập hộ đã truyền đến thanh âm điện tử.
Quý Minh Châu đầu cũng không thèm quay, chỉ cho rằng Giang Tịch đi giữa đường quay trở về.
“Giang tổng của chúng ta cũng sẽ có thời điểm quên đồ ở nhà sao?”
“Tiểu thư!”
Nhưng mà thanh âm đáp lời, cũng không phải như trong dự kiến của cô.
Quý Minh Châu nghe xong lập tức xoay người sang chỗ khác, tập trung nhìn vào, là Lý tẩu.
“Lý tẩu, sao thím lại tới đây?”
Lý tẩu cười ha hả, “Đã sớm muốn tới nhìn con một chút, hôm nay hỏi ba con thì ngài nói con đã dậy rồi, thím liền hỏi mật mã bên này, lại đây nhìn con xem như thế nào.”
“Tới nấu cơm bồi bổ cho con nữa!” Bà nhấc tay đem vào một sọt lớn đồ ăn, “Sáng sớm thím đã đi siêu thị để chọn mua nguyên liệu cả rồi, mua rất nhiều món con thích ăn nữa, vốn nghĩ tối nay sẽ đến đây, thế nhưng lại đột nhiên thay đổi kế hoạch.”
“Nhiều như vậy sao thím.” Quý Minh Châu đi lên nhìn nhìn, cười nói, “Tủ lạnh ở đây đều đầy cả rồi, đến lúc đó thì còn chỗ đâu để chứa nữa ạ.”
“Đầy gì?” Lý tẩu nghi hoặc hỏi lại, “Chỗ này mang đến chỉ để nấu cho con ăn ngày hôm nay thôi đấy.”
Quý Minh Châu lấy dép lê cho Lý tẩu, “Bên này tủ lạnh cũng không cần dùng đến luôn ạ.”
Lý tẩu cười càng vui vẻ, “Tiểu Giang làm cả sao?”
“Vừa rồi thím còn nghe con nhận nhầm thím thành cậu ấy đấy nhé.” Lý tẩu đổi giày xong, “Xem ra hai người các con ở chung, vẫn còn khá tốt.”
“Chỗ nào có……như vậy………” Quý Minh Châu giúp Lý tẩu xách túi, “Cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, Lý tẩu, thím hiểu ý con mà.”
“Ai nha, thím đương nhiên hiểu chứ.” Lý tẩu nhìn Quý Minh Châu chớp chớp mắt, cười phá lệ có thâm ý.
“………”
Bất quá nếu Lý tẩu tới, như vậy thì cơm trưa của Quý Minh Châu cũng coi như là được giải quyết rồi.
Lý tẩu là mẫu người nói được thì làm được, không hề khách khí, đem đồ ăn mang đến toàn bộ làm, gần như là một bữa “Mãn Hán toàn tịch”.
“Lý tẩu, thím làm nhiều như vậy, làm sao con ăn hết được.”
“Ăn không hết thì cho vào hộp cất tủ lạnh buổi tối ăn, mặt khác thì thím không dám nói, chứ tay nghề của thím, cơm hộp bên ngoài thật sự không thể so sánh được, hai người trẻ tuổi các con thì có thể làm được cái gì để ăn chứ, khẳng định cũng sẽ không chăm sóc tốt bản thân cho xem.”
Thật đúng là quá sai lầm rồi.
Giang Tịch rất biết nấu ăn.
Quý Minh Châu ăn đến cuối cùng, no căng, cái bụng đều cảm giác tròn tròn, như vậy Lý tẩu mới cảm thấy vừa lòng, một bộ dạng “Xác thật nuôi trẻ nhỏ bị bỏ đói lâu ngày” thần thái.
Lý tẩu còn tới với một mục đích khác nữa chính là giúp Quý Minh Châu thu thập cùng quét tước, khuyên bà như thế nào đều không nghe.
Mãi đến khi ở trên giường Quý Minh Châu rồi vẫn còn nghe Lý tẩu ở bên kia lải nhải, “Có nên sang bên kia dọn dẹp cho tiểu Giang một chút không nhỉ?”
“Không cần, bên kia của anh ta tro bụi một chút cũng không có, sạch sẽ muốn mệnh.” Quý Minh Châu chốt lại, “Sạch sẽ đến mức trông giống như một phòng phẫu thuật.”
Lý tẩu lên tiếng, “Ồ con qua bên đấy rồi sao.”
“Con qua đó mượn đồ mà thím.”
Mượn cái cửa sổ sát đất để ngủ cũng coi như là……… Mượn đồ đi!
Quý Minh Châu dừng một chút, như là không chịu nhận thua, “Dù sao anh ta cũng đã qua bên này rồi.”
“Thím hiểu thím hiểu.” Lý tẩu cười rộ lên, “Dù sao khi cần thiết, a, ai cần biết con ở phòng nào, chuyện mấu chốt cần làm thì vẫn phải làm.”
Quý Minh Châu tự hỏi sau một lúc lâu, mới hiểu được Lý tẩu đang nói đến cái gì.
Là như cô suy nghĩ, có phương pháp gì đó ssao?
“…… Lý tẩu!” Cô hô lên nho nhỏ, “………Phòng này là phòng nào a?”
“Ý thím là buổi tối ngủ nhớ đóng cửa lại cho cẩn thận, không gian phòng con khá rộng, buổi tối dễ lọt gió vào cảm lạnh, ý con là vậy đúng không?” Lý tẩu tò mò mà ngẩng đầu lên.
Quý Minh Châu quẫn bách đến mức muốn độn thổ, sau một lúc lâu mới dám nhỏ giọng lên tiếng, “Nơi này có nhiệt độ ổn định, sẽ không cảm lạnh, thím cũng đừng lo lắng cho con sẽ bị mất ngủ.”
“Con thì biết cái gì a, rất nhiều thứ đều là chậm rãi thẩm thấu xâm nhập, thời điểm con không chú ý, thì luồng hàn khí kia liền nhắm thẳng vào chân con rồi dần dần lan lên đến bụng đó………”
Lý tẩu lại bắt đầu lải nhải, Quý Minh Châu nửa nghe nửa không ngồi ở góc giường, nhân tiện câu được câu không đáp lời.
Quét tước được một nửa, Lý tẩu sờ đến cái hộp nhạc Quý Minh Châu đặt ở tủ đầu giường.
“Thứ này con còn mang tới đây à.” Lý tẩu nhìn nhìn Quý Minh Châu đang ngồi trên giường chơi di động, “Con đứa nhỏ này cũng thật là, coi trong tình bạn cũ.”
Quý Minh Châu nhìn qua, trong lòng rõ ràng, gọi Lý tẩu một tiếng, “Lý tẩu.”
“Thím nói trong nhà, có còn ảnh chụp của mẹ con trước đây hay không?”
Thời điểm Thích Nhan qua đời, Quý Minh Châu vẫn còn nhỏ, hoàn toàn nhớ không được tướng mạo, hồi ức cũng vô cùng ít ỏi.
Sau này trưởng thành rồi, Quý Thiếu Ngôn lại không cho phép trong nhà bày biện bất cứ ảnh chụp nào có liên quan đến.
“Con hỏi cái này làm cái gì? Không còn đâu, một tấm cũng không còn.” Lý tẩu sờ sờ đầu Quý Minh Châu, “Những lời này cũng đừng hỏi trước mặt ba con.”
“Mấy năm nay con cũng thấy rồi đấy, ông ấy không hề vui vẻ chút nào.”
“Nhưng lần trước con còn nhìn thấy tạp chí có bát quái của ông ấy cùng một người mẫu trong giới giải trí……Dạo gần đây còn thường xuyên thấy hơn trước!” Quý Minh Châu lập tức phản bác lại.
“Những cái đó đều là tin đồn nhảm cả thôi, nhưng nếu con hỏi thím chúng là thật hay là giả, Lý tẩu thím đây cũng không dám chắc chắn.” Lý tẩu nói xong lại chậm rãi lên tiếng, “Bất quá a, những cái đó con cứ xem chúng như là tin tức giải trí thôi được rồi.”
“Lại nói, hiện tại trong nhà không phải còn một vị kia nữa sao.”
Lý tẩu chỉ chính là Thư Ngọc Hoa.
Quý Minh Châu nhìn cái hộp nhạc, ánh mắt bình tĩnh, “Nhưng con không thích bà ta.”
Cô rất ít khi chán ghét người khác, Thư Ngọc Hoa đó là người đầu tiên.
Huống chi, loại vẫn đề này nói trên bàn cơm hoàn toàn không thích hợp.
“Nói đến cùng chỉ là tự ý đi vào, cũng không hề kết hôn không phải sao. Hơn nữa a, con từ nhỏ đến lớn, nhìn xem ba con an bài cho con, có cái gì con không thích sao? Ông ấy a, chỉ thương mỗi mình con thôi đấy.” Lý tẩu cười rộ lên, trấn an.
Quý Minh Châu một lòng vẫn đặt trên chuyện của Thư Ngọc Hoa, nghe xong lời Lý tẩu nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
………
Buổi chiều, Lý tẩu đi đến phòng cho khách để ngủ bù.
Quý Minh Châu nhìn trái ngó phải cũng không có tâm tình ngồi nhàn hạ, dứt khoát đi lên gác mái, bắt đầu cắt nối biên tập video từ tửu trang suối nước nóng.
Cô có rất nhiều cảnh quay cho các kỳ video tư liệu sống sắp tới, cô muốn làm một chút cảnh quay có liên quan đến số đặc biệt sắp tới đây, hầu như là cảnh quay về phong cảnh Ngân Thành, ngược lại cảnh quay về thành Bắc lại tạm thời bị gián đoạn, đành phải chờ mấy cảnh quay về thành Nam rồi mới bắt đầu biên tập lại.
Tới tới lui lui, cô quyết định làm chủ đề tửu trang suối nước nóng trước.
Chẳng qua thời gian cắt nối biên tập, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mặt của Giang Tịch trên màn hình.
Quý Minh Châu nhìn về phía hình ảnh của anh hiện ra ở màn hình chính diện, suy nghĩ bắt đầu phiêu dạt.
Nghiêm túc mà nói, thật đúng là nhờ phúc của anh ấy.
Nội dung biên tập xuyên suốt ba ngày hai đêm này, chỉ cần là phong cảnh từ phi cơ trực thăng chụp xuống cũng đã đủ xuất sắc.
Chờ đến khi cô từ trên gác mái đi xuống, Lý tẩu đã vội vàng chuẩn bị làm cơm chiều.
Giống với bữa cơm lúc giữa trưa, buổi tối lại là một vòng “Mãn Hán toàn tịch” khác.
Lý tẩu đại khái cho rằng cô cùng Giang Tịch cả ngày chắc toàn ăn rau cho nên trên bàn mới toàn là thịt thế này, Quý Minh Châu không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
“Lý tẩu, không phải nói hâm lại đồ ăn lúc trưa là tốt rồi sao, sao thím vẫn còn làm thêm nhiều thế này?”
“Làm sao có thể chứ, đồ ăn thừa ăn nhiều cũng không tốt, vẫn là nên nấu cái khác thì mới tốt.” thanh âm của Lý tẩu từ phía đối diện truyền tới, “Thím còn làm cả phần của tiểu Giang nữa.”
“Thím kiềm chế một chút đi mà, anh ấy đại khái sẽ về trễ lắm, còn không chắc sẽ về Bách Duyệt bên này để ăn nữa.”
“Thím cứ làm trước, vạn nhất cậu ấy lập tức trở về, như vậy không cần chuẩn bị quá gấp rút.”
Lý tẩu thuận miệng nói, thì nó lại đúng lúc trở thành sự thật, không khác gì nhà tiên tri.
Ăn cơm không được bao lâu, Giang Tịch đã trở về.
Nhìn thấy Lý tẩu anh cũng không quá kinh ngạc, thoáng cái đã chào hỏi rồi liền đi đổi quần áo.
Chờ đến khi bên này ăn cơm ăn xong, Lý tẩu một hai phải rời đi.
“Bên này có rất nhiều phòng, sao lại phải đi gấp như vậy, con còn tưởng thím nói đùa, ai dè kết quả một hai phải đi.”
Quý Minh Châu đi đến huyền quan, hai tay giữ chặt lấy Lý tẩu.
“Không quấy rầy hai người trẻ tuổi các cô các cậu, thím thân thể đã già rồi, vẫn là quay về giường ngủ ở Quý Trạch bên kia thì mới yên ổn một chút. Về sau thím sẽ thường xuyên qua đây nhìn xem là được, lại làm cơm cho các cô các cậu ăn.”
“Một mình trở về cũng không an toàn, hay là để con tiễn thím một chút?” Quý Minh Châu nói như vậy, không biết Giang Tịch đã bắt đầu từ phía sau đứng lên.
Lý tẩu thấy được, liền đè tay Giang Tịch lại, “Thật sự không cần mà, ba con muốn thím tới đây nên đã an bài người đầy đủ rồi.”
“Vậy…thím đi trên đường chú ý một chút a.”
“Được rồi, thím đi đây.”
Quý Minh Châu nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, một bộ dạng nhìn theo vô cùng lưu luyến.
“Hôm nay Lý tẩu đến đây khi nào?” Giang Tịch nhìn cô, hỏi.
“Buổi sáng sau khi anh đi không bao lâu.” Quý Minh Châu đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, nhìn về phía anh, “Anh không phải nói đêm nay khả năng sẽ trở về muộn sao, về sớm như vậy?”
“Không phải cô cũng nói ban đêm sinh hoạt thực phong phú sao, tôi có trở về cô cũng không nhất định sẽ ở nhà?”
“Tôi nói là không nhất định a.”
“Tôi đây cũng là khả năng.”
Quý Minh Châu nhìn anh xem thường, trực tiếp đứng lên,” Tôi về phòng trước đây.”
“Được, qua mấy ngày nữa mang cô đi xem xe.”
Bước chân đang quay về phòng của Quý Minh Châu dừng một chút, tiện đà như đang nghĩ tới cái gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán.
Cô quay người, trực tiếp quay lại ―― dịch vài bước, đứng yên trước mặt Giang Tịch.
“Giang Tịch.”
Anh không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn cô.
“Hôm nay anh trở về sớm như vậy……… Không phải là muốn bắt gian tôi chứ, xem tôi rốt cuộc có ―― sinh hoạt quá phong phú vào ban đêm hay không?”
Giang Tịch mắt chớp cũng chưa thèm chớp, vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh nhạt, “Cô nói thử xem.”
“…………”
Quý Minh Châu thật sự quá lười để đoán.
Bất quá dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết Giang Tịch hẳn là cũng không nhàm chán đến mức phải lâm vào tình trạng như vậy đâu nhỉ?
……
Quý Minh Châu trở về phòng cùng với Liễu lão sư xác nhận chương trình học yoga cho ngày hôm sau, tiện đà bò lên trên trang Weibo của mình phát thông báo về chủ đề của kỳ video sắp tới.
Hình ảnh quay chụp lúc trước ở tửu trang suối nước nóng, ngoại trừ phát ảnh chụp vào vòng bằng hữu, cô còn lưu lại một tấm độc nhất vô nhị.
Phát ra đống ảnh chụp đó xong, Quý Minh Châu lại cùng fans của mình tám nhảm một lát.
Đại khái là từ giữa trưa đến buổi tối đều ăn uống no say, Quý Minh Châu nằm dài ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tự cảm thấy cuộc sống này hết thảy đều hoàn hảo, làm người khác cảm thấy có chút hi vọng.
Cửa sổ lưới bên ngoài mơ hồ có thể thấy được đêm mùa đông, vừa sâu lại còn đen dày đặc, thêm vào đó là một tầng hơi nước mỏng manh như pha lê còn đọng lại.
Trong lúc bất tri bất giác, Ngân Thành đã bắt đầu vào mùa rét đậm.
Không biết tại sao, con sâu rượu trong lòng Quý Minh Châu lúc này lại lặng lẽ ngoi lên.
Nếu có thêm cơ hội, cô có lẽ nên khuyến khích Giang Tịch đi nghỉ mát suối nước nóng với mình nhiều hơn nữa, hương vị rượu vang ngày hôm đó thật sự không tồi.
Bất quá vì để không lặp lại sai lầm tưởng rằng GIang Tịch là “Gà”.
Nên cô quyết định, chính mình sẽ tự đi lén lút uống.
Khi cô vừa mới mở cửa, thì từ hành lang nghe được khe hở của cửa phòng đối diện truyền đến một vài tiếng vang.
Hình như là tiếng chuông điện thoại di động.
Phỏng chừng chắc là để điện thoại ở trên bàn, khi cô tiến dần về bên đó thì tiếng chuông ngày càng lớn hơn.
Tùy tiện tiến vào.
Quý Minh Châu vốn tưởng rằng sẽ lén đi qua phòng Giang Tịch trực tiếp đến hầm rượu ở bên kia, nhưng vẫn bị tiếng chuông vang lên không dứt ấy kéo ngược trở về.
Nó dừng lại được một lát rồi lại tiếp tục vang lên, liên tục như đòi mạng.
Xem ra cái dạng này.
Giang Tịch……Có vẻ như không ở trong phòng?
Bước chân của Quý Minh Châu thoáng dừng lại một chút, hướng tới bên trong cánh cửa kêu lên một tiếng, “……… Giang Tịch?”
Bên trong không có bất luận âm thanh nào trả lời, im ắng.
Quý Minh Châu cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn bốn phía, xác thật không có ai.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện, bên kia phòng tắm kính mờ đi vì có một tầng hơi nước, nhìn không rõ.
Giang Tịch hẳn là ở trong phòng tắm.
Quý Minh Châu nán lại một lát, tìm được di động đặt trên bàn, cúi đầu nhìn vào điện báo nhắc nhở.
Mặt trên hiện lên chính là 【 Ứng trợ lý 】.
Xem ra tình huống này, có lẽ là việc gì đó rất gấp.
Quý Minh Châu cầm lấy di động, trực tiếp bắt máy lên trả lời, chuẩn bị nói với Ứng trợ lý lát nữa hãy gọi lại, kết quả điện thoại vừa được kết nối, Ứng trợ lý căn bản không hề cho người ta có cơ hội giảm xóc, trực tiếp mở miệng.
“Giang tổng, buổi chiều vừa mới thẩm tra đối chiếu qua phương án kia, người phụ trách hợp tác vừa gọi đến vào buổi tối nói, bọn họ muốn sửa lại hạn mức cao nhất, nên tôi hỏi qua một chút ý kiến của ngài.”
“Ách…… Ứng trợ lý?” Quý Minh Châu nghe xong mới chậm rãi mở miệng.
Bên kia thanh âm thoáng dừng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Quý tiểu thư?”
“Đúng, là tôi, Giang Tịch còn đang ở trong phòng tắm, không thể tiếp điện thoại, anh đợi một chút hãy gọi lại nhé.”
Ứng trợ lý trầm mặc hai giây, rốt cuộc vẫn đáp lời, “Được ạ.”
“Bất quá Quý tiểu thư, lát nữa phiền cô hãy báo lại với Giang tổng một tiếng, bằng không tôi sợ sẽ trì hoãn thời gian.”
Tắm rửa không phải chỉ cần một lúc thôi sao, cô khẳng định sẽ giúp chuyển lời.
Bất quá phải trì hoãn là có ý tứ gì………?
“Đã biết, tôi sẽ nhanh chóng giúp anh truyền đạt, nếu anh vẫn không yên tâm, thì có thể chờ mười phút rồi gọi điện thoại lại, khi đó Giang Tịch nhất định sẽ ra tới, anh thấy sao ―― a!”
Quý Minh Châu nói nói được một nửa, giữa đường nhất thời xoay lại.
Âm lượng đột nhiên tăng cao.
Ở bên kia microphone, vẫn luôn nghe được thanh âm, nhưng lại không thể cúp máy Ứng trợ lý:?
Lúc này thanh âm Quý Minh Châu lại truyền đến.
Ngữ khí cũng mang theo chút dị thường khó có thể tin được cùng với khiếp sợ ――
“Giang Tịch! Anh…… Anh tại sao không mặc quần áo!”
Ứng trợ lý: “………”
Anh ta được nghe “Hiện trường phát sóng trực tiếp” mà hãi hùng khiếp vía.
“Giang thị không có khắt khe đến thế, bình thường mấy ngày nghỉ tôi vẫn phải có.” Tay Giang Tịch tiếp tục lật báo, nhưng mắt vẫn không nhìn cô.
Ngày nghỉ bình thường cái quỷ gì.
Quý Minh Châu thấy anh trước đây bận rộn cả tháng trời, xoay mòng mòng như con thoi, chỗ nào từng có ngày nghỉ bình thường.
“Dựa theo lời anh miêu tả, vậy thời điểm trước đây chắc không bình thường lắm đâu?”
Quý Minh Châu nói, tay vẫn đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Tôi có bình thường hay không, cô hẳn là người rõ ràng nhất.” Giang Tịch bưng ly cà phê lên, chậm rãi đáp lời.
“……..Hả?” Quý Minh Châu nghi hoặc nhìn anh.
“Không có gì.”
Giang Tịch đem ly cà phê đặt lên bàn, đóng tờ báo lại đứng lên.
Anh sửa sang lại cổ áo, “Tôi đến công ty đây, buổi tối có lẽ sẽ về không đúng giờ, cô không cần phải chờ cửa tôi đâu.”
“Lúc anh về tôi cũng không nhất định ở đây đâu a, sinh hoạt hằng ngày của tôi vẫn rất phong phú.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, “Đặc biệt là vào ban đêm.”
“Đã nhìn ra.” Giang Tịch rũ mắt, bổ sung nói, “Tối hôm qua cô uống say quả thực phong phú hơn người.”
Anh không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Quý Minh Châu liền nghĩ ngay đến lúc cô bưng mặt anh, rồi các loại hình ảnh vặn vẹo đó.
Đỡ mặt thì đỡ mặt thôi được rồi, cô vặn vẹo như thế để làm gì!
Mặt Quý Minh Châu bây giờ chỉ cảm thấy như bị hàng ngàn con kiến đi qua, ngứa ngáy khó chịu, loại cảm giác này còn có xu hướng tăng lên.
Khuôn mặt cô hơi nóng, ngửa đầu liếc trộm Giang Tịch một cái.
Thân anh cao ráo chân lại còn dài, khung xương mảnh khảnh, cho nên thời điểm cô thật sự ngồi lên đùi anh, kỳ thật cũng không phải thực thoải mái, xương cốt đau muốn chết.
Lúc ấy chỉ cảm giác như là măng mùa xuân mới chui từ dưới đất lên, cộm cô đến phát đau.
Hơn nữa sau khi bộ vị đó cộm phải cô, nó lại đột nhiên trở nên nóng rẫy.
Nói tóm lại, Giang Tịch bế cô lên cô chả cảm thấy gì, chỉ cảm thấy mùi trên cơ thể anh thực dễ ngửi.
Tổng tài tự phụ tuấn mỹ, bế cô lên còn không thoải mái bằng gà sally đâu.
Cũng không biết lý do tại sao.
“Cô có nhìn trúng được xe nào chưa?” Giang Tịch đột nhiên lên tiếng, đem Quý Minh Châu suy nghĩ đánh gãy.
Vành tai cô thoáng phiếm hồng, khẽ hắng giọng nói, “…… Nhìn trúng? Hình như không có.”
Nếu nói đến kiểu dáng xe, xác thật là không có nhìn trúng, Quý Minh Châu chỉ thích siêu tầm giày, so sánh ra nó còn không bằng mười đôi giày có thể làm cho cô vui vẻ.
Cô tiếp xúc với hai nam nhân, Quý Thiếu Ngôn cùng Giang Tịch đều là người có rất nhiều xe. Bất quá xe nào Quý Thiếu Ngôn yêu thích cũng phải lấy cho bằng được, loại hình gì cũng có, đủ loại nhãn hiệu, trong hay ngoài nước, không thể đếm xuể.
Ngược lại Giang Tịch, vô luận xe gì, đều là màu đen, điệu thấp xa hoa, không có quá nhiều sự đa dạng.
Bất quá…….. Nghiêm túc mà nói, Quý Minh Châu cũng tự có gu thẩm mỹ của bản thân.
“Tôi tương đối thích mấy cái xe nhỏ nhắn, cũng không cần phải quá đẹp mắt.” Chỉ cần không phải đi bộ, có thể sử dụng là được.
Quý Minh Châu thậm chí còn hoài nghi chính mình lái đi không được mấy ngày, đã phải nhờ đến Lâm thúc chở đi.
“Tôi có biết một nhà phân phối xe tư nhân, đến lúc đó sẽ mang cô qua bên đó.”
Nói xong, Giang Tịch vòng qua mặt bàn, đi thẳng đến huyền quan.
Trong lúc gặp thoáng qua, Quý Minh Châu đưa chân lên khẽ cọ cọ chân anh.
Giang Tịch bị cô câu dẫn như vậy, lập tức ngừng lại, ánh mắt ý vị không rõ ràng.
“Ai nói anh vừa rồi cọ chân tôi, cái này trả lại cho anh.”
Cô đúng về lý lại còn quá hợp tình.
“Vậy ngày hôm qua cô động tay động chân với tôi, vậy thì hiện tại tôi cũng nên trả lại hết cho cô nhỉ?”
Vừa nói Giang Tịch liền làm bộ phải đi qua bên này đè lên thân cô.
Quý Minh Châu vội vàng né tránh, xua xua tay đuổi anh, “Anh, cái người này sao lại keo kiệt như thế?!”
Cô lúc đó là do uống say, chính là người chuyên làm những chuyện bậy bạ mà lại không nhận thức được vấn đề, cũng là có lý do để giải vây. Hơn nữa ngay lúc này, Giang Tịch chính miệng nói đến câu “Cũng phải quá thân” kia, hoàn toàn có thể trả cho anh.
“Nếu tôi thật sự nhỏ mọn, thì tối hôm qua cô còn không được ngủ ở cửa sổ sát đất nữa đấy.” Giang Tịch nhìn nhìn đồng hồ trên tay, nhấc chân đi tới huyền quan.
“Giang Tịch, tôi phát hiện ―― hôm nay anh nói nhiều thật đấy nhé.” Quý Minh Châu lười nhác xoay người lại, nhìn theo thân ảnh đang ấn cửa thang máy.
Anh nghe được lời này, thân hình đứng khựng, trước cửa thang máy đang mở, nhìn qua bên này.
“Tôi phải đi rồi.”
……
Hôm nay lúc Giang Tịch đến công ty, đã muộn hơn so với thường ngày.
Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt kia, vẫn phát ra tứ phía hơi thở lạnh nhạt người sống chớ tới gần như vậy, nhưng những người thân cận như trợ lý thì hoàn toàn có thể nhận ra ―― lão bản hôm nay tâm tình không tồi.
Loại khí tức biến hóa này, là một loại thập phần khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Một câu tổng kết, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói thành lời.
Giang Tịch tổng cộng có ba vị trợ lý đặc biệt, đều là người sau khi anh tiếp quản Giang thị mới nhận vào, nghiêm túc mà nói, thời gian đi theo Giang Tịch kỳ thật cũng không quá lâu.
Ứng trợ lý lúc trước là phụ tá ở Giang thị, tình huống trên dưới hay bên trong tập đoàn đều nắm giữ rất tốt, nhất là chuyện cá nhân của Giang Tịch, hiệu suất xử lý cũng tương đối cao, năng lực tổng hợp cực mạnh, cho nên trong rất nhiều trường hợp, người mà Giang Tịch mang theo đều là Ứng trợ lý.
Tiền trợ lý cùng với Điền trợ lý đều mới tốt nghiệp thạc sĩ tốt nghiệp, là lực lượng trẻ tuổi Giang Tịch tự mình chọn lựa.
Hai người này bởi vì năng lực xuất sắc cùng với lý lịch sơ lược cũng khá tốt, phụ tá Giang Tịch đồng thời cũng chia nhau phụ trách phiên dịch hay xử lý các sự vụ quốc tế.
Trước mắt nhìn thấy Giang Tịch vào văn phòng, thân ảnh còn chưa vào cửa, Tiền trợ lý hướng Ứng trợ lý khều khều, “Anh có phát hiện không, hôm nay Giang tổng nói nhiều hơn mọi ngày.”
“Có sao?” Ứng trợ lý nhìn về phía bàn đối diện.
“Đương nhiên là có a, bình thường đều chỉ đáp lại bằng một từ, hôm nay cư nhiên có tới hai chữ!”
Giang Tịch nói ít đến mức gần như được xem là máu lạnh, thật cũng không phải lười nhiều lời, mà chính là cái loại biểu cảm sinh ra đã có vẻ xa cách.
Loại cao cao tại thượng như vậy cũng sẽ không làm người khác cảm thấy đột ngột cùng phản cảm, sẽ chỉ khiến họ cảm thấy, đó là nên như vậy.
Đối với những người thân cận như ba vị trợ lý, hơn nữa sớm chiều còn ở chung, anh cũng không hề biểu hiện ra loại cảm xúc dao động gì quá lớn.
Hằng ngày những lời thường nghe đó là “Được” “Nói” “OK” linh tinh, chỉ có ở thời điểm báo cáo công tác, thì mới có thể nghe được anh nói nhiều hơn như vậy hai câu.
“Dù sao tôi cũng cảm thấy, hôm nay tâm tình của Giang tổng không tồi.”
Điền trợ lý ở một bên nghe được điều này, cũng lên tiếng trả lời, “Không phải một mình anh, tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa lão bản hôm nay cư nhiên tới trễ như vậy, trước kia chưa từng có sự việc này a.”
“Đúng! ―― hôm trước cũng là lão bản bận rộn suốt đêm, mãi cho đến tối hôm qua, xử lý xong sự vụ lập tức liền vỗ mông chạy lấy người.”
Hai người càng nói càng hưng phấn, thẳng đến khi Ứng trợ lý lên tiếng.
“Thời gian làm việc, không được bàn tán lung tung.”
Tiền trợ lý cùng Điền trợ lý cũng chỉ là người mới được điều về đây làm việc, thời điểm không bận rộn thậm chí còn cà lơ phất phơ, nhưng mỗi khi đứng đắn, thì cũng đủ chuyên chú cùng ưu tú.
Khác với Ứng trợ lý lúc nào cũng nề nếp, thoạt nhìn liền thấy thành thật.
Nghe được Ứng trợ lý nói như vậy, Tiền trợ lý bất giác ngậm miệng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại hỏi ―― “Vậy bây giờ tôi có thể phát trên Weibo của công ty với tư cách là trợ lý rồi sao?”
Tiền trợ lý mấy ngày hôm trước vừa mới giúp Giang Tịch đính chính ở trên Weibo, lấy chính phương thức của anh mà đáp lại. Lấy được lời nhất trí khen ngợi cả bên trong lẫn bên ngoài tập đoàn. Ngay cả diễn đàn nhỏ trên công ty, cũng đã xuất hiện người hâm mộ, cho nên anh ta cảm thấy, mình làm ra một phen “Công tích vĩ đại” như thế này, rốt cuộc có thể thắng được Ứng trợ lý trên một phương diện rồi.
Ứng trợ lý có chút cạn lời mà nhìn anh ta, “Việc riêng của Giang tổng, không cần phải công khai.”
“Đã hiểu.” Tiền trợ lý nói xong, còn thở ngắn than dài, “Aiza không thú vị gì cả, chuyện hiện tại duy nhất tôi có thể chờ mong, chính là Quý tiểu thư lần sau sẽ đến.”
Điền trợ lý nhìn về phía anh ta kinh ngạc, “Đó là vị hôn thê của Giang tổng, anh nhớ thương cùng chờ mong cái gì a?!”
Tiền trợ lý lắc đầu, “Tôi không có ý đó, vừa nhìn là biết các anh không biết nói chuyện yêu đương là gì rồi, các anh nhìn lại chính mình mà xem, son môi cùng Weibo, haiza k/ích thích quá! Tôi thấy Giang tổng của chúng ta cũng chính là bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trong tâm cũng không biết sẽ sâu đến nhường nào đâu.”
Dứt lời, cửa văn phòng chậm rãi mở, Giang Tịch từ trong bước ra.
Ba ánh mắt sáng như đuốc kia cũng theo đó mà đồng loạt nhìn qua.
Giang Tịch nhàn nhạt lên tiếng, “Nội tâm của tôi làm sao vậy?”
Tiền trợ lý: “………….”
Còn có cái gì có thể so sánh với việc gặp với Tu La như việc đang nói xấu sau lưng sếp thì bị sếp bắt gặp ?
……
Quý Minh Châu sau khi tiễn Giang Tịch đi thì cũng tự mình đơn giản thu thập lại bàn ăn. Hôm nay cô không cần phải tham gia khóa yoga.
Với tần suất ba lần một tuần, thì cũng không phải là quá căng thẳng.
Tính toán ngày hôm nay của Quý Minh Châu cũng coi như là làm đủ, buổi chiều thì sẽ tranh thủ cắt nối biên tập video, buổi tối nếu không vội lại đi ra ngoài hẹn người chơi bời.
Cô lê dép lê, vừa định ở phòng khách sạc pin một chút, màn hình còn chưa hoàn toàn mở ra, thì thang máy nhập hộ đã truyền đến thanh âm điện tử.
Quý Minh Châu đầu cũng không thèm quay, chỉ cho rằng Giang Tịch đi giữa đường quay trở về.
“Giang tổng của chúng ta cũng sẽ có thời điểm quên đồ ở nhà sao?”
“Tiểu thư!”
Nhưng mà thanh âm đáp lời, cũng không phải như trong dự kiến của cô.
Quý Minh Châu nghe xong lập tức xoay người sang chỗ khác, tập trung nhìn vào, là Lý tẩu.
“Lý tẩu, sao thím lại tới đây?”
Lý tẩu cười ha hả, “Đã sớm muốn tới nhìn con một chút, hôm nay hỏi ba con thì ngài nói con đã dậy rồi, thím liền hỏi mật mã bên này, lại đây nhìn con xem như thế nào.”
“Tới nấu cơm bồi bổ cho con nữa!” Bà nhấc tay đem vào một sọt lớn đồ ăn, “Sáng sớm thím đã đi siêu thị để chọn mua nguyên liệu cả rồi, mua rất nhiều món con thích ăn nữa, vốn nghĩ tối nay sẽ đến đây, thế nhưng lại đột nhiên thay đổi kế hoạch.”
“Nhiều như vậy sao thím.” Quý Minh Châu đi lên nhìn nhìn, cười nói, “Tủ lạnh ở đây đều đầy cả rồi, đến lúc đó thì còn chỗ đâu để chứa nữa ạ.”
“Đầy gì?” Lý tẩu nghi hoặc hỏi lại, “Chỗ này mang đến chỉ để nấu cho con ăn ngày hôm nay thôi đấy.”
Quý Minh Châu lấy dép lê cho Lý tẩu, “Bên này tủ lạnh cũng không cần dùng đến luôn ạ.”
Lý tẩu cười càng vui vẻ, “Tiểu Giang làm cả sao?”
“Vừa rồi thím còn nghe con nhận nhầm thím thành cậu ấy đấy nhé.” Lý tẩu đổi giày xong, “Xem ra hai người các con ở chung, vẫn còn khá tốt.”
“Chỗ nào có……như vậy………” Quý Minh Châu giúp Lý tẩu xách túi, “Cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, Lý tẩu, thím hiểu ý con mà.”
“Ai nha, thím đương nhiên hiểu chứ.” Lý tẩu nhìn Quý Minh Châu chớp chớp mắt, cười phá lệ có thâm ý.
“………”
Bất quá nếu Lý tẩu tới, như vậy thì cơm trưa của Quý Minh Châu cũng coi như là được giải quyết rồi.
Lý tẩu là mẫu người nói được thì làm được, không hề khách khí, đem đồ ăn mang đến toàn bộ làm, gần như là một bữa “Mãn Hán toàn tịch”.
“Lý tẩu, thím làm nhiều như vậy, làm sao con ăn hết được.”
“Ăn không hết thì cho vào hộp cất tủ lạnh buổi tối ăn, mặt khác thì thím không dám nói, chứ tay nghề của thím, cơm hộp bên ngoài thật sự không thể so sánh được, hai người trẻ tuổi các con thì có thể làm được cái gì để ăn chứ, khẳng định cũng sẽ không chăm sóc tốt bản thân cho xem.”
Thật đúng là quá sai lầm rồi.
Giang Tịch rất biết nấu ăn.
Quý Minh Châu ăn đến cuối cùng, no căng, cái bụng đều cảm giác tròn tròn, như vậy Lý tẩu mới cảm thấy vừa lòng, một bộ dạng “Xác thật nuôi trẻ nhỏ bị bỏ đói lâu ngày” thần thái.
Lý tẩu còn tới với một mục đích khác nữa chính là giúp Quý Minh Châu thu thập cùng quét tước, khuyên bà như thế nào đều không nghe.
Mãi đến khi ở trên giường Quý Minh Châu rồi vẫn còn nghe Lý tẩu ở bên kia lải nhải, “Có nên sang bên kia dọn dẹp cho tiểu Giang một chút không nhỉ?”
“Không cần, bên kia của anh ta tro bụi một chút cũng không có, sạch sẽ muốn mệnh.” Quý Minh Châu chốt lại, “Sạch sẽ đến mức trông giống như một phòng phẫu thuật.”
Lý tẩu lên tiếng, “Ồ con qua bên đấy rồi sao.”
“Con qua đó mượn đồ mà thím.”
Mượn cái cửa sổ sát đất để ngủ cũng coi như là……… Mượn đồ đi!
Quý Minh Châu dừng một chút, như là không chịu nhận thua, “Dù sao anh ta cũng đã qua bên này rồi.”
“Thím hiểu thím hiểu.” Lý tẩu cười rộ lên, “Dù sao khi cần thiết, a, ai cần biết con ở phòng nào, chuyện mấu chốt cần làm thì vẫn phải làm.”
Quý Minh Châu tự hỏi sau một lúc lâu, mới hiểu được Lý tẩu đang nói đến cái gì.
Là như cô suy nghĩ, có phương pháp gì đó ssao?
“…… Lý tẩu!” Cô hô lên nho nhỏ, “………Phòng này là phòng nào a?”
“Ý thím là buổi tối ngủ nhớ đóng cửa lại cho cẩn thận, không gian phòng con khá rộng, buổi tối dễ lọt gió vào cảm lạnh, ý con là vậy đúng không?” Lý tẩu tò mò mà ngẩng đầu lên.
Quý Minh Châu quẫn bách đến mức muốn độn thổ, sau một lúc lâu mới dám nhỏ giọng lên tiếng, “Nơi này có nhiệt độ ổn định, sẽ không cảm lạnh, thím cũng đừng lo lắng cho con sẽ bị mất ngủ.”
“Con thì biết cái gì a, rất nhiều thứ đều là chậm rãi thẩm thấu xâm nhập, thời điểm con không chú ý, thì luồng hàn khí kia liền nhắm thẳng vào chân con rồi dần dần lan lên đến bụng đó………”
Lý tẩu lại bắt đầu lải nhải, Quý Minh Châu nửa nghe nửa không ngồi ở góc giường, nhân tiện câu được câu không đáp lời.
Quét tước được một nửa, Lý tẩu sờ đến cái hộp nhạc Quý Minh Châu đặt ở tủ đầu giường.
“Thứ này con còn mang tới đây à.” Lý tẩu nhìn nhìn Quý Minh Châu đang ngồi trên giường chơi di động, “Con đứa nhỏ này cũng thật là, coi trong tình bạn cũ.”
Quý Minh Châu nhìn qua, trong lòng rõ ràng, gọi Lý tẩu một tiếng, “Lý tẩu.”
“Thím nói trong nhà, có còn ảnh chụp của mẹ con trước đây hay không?”
Thời điểm Thích Nhan qua đời, Quý Minh Châu vẫn còn nhỏ, hoàn toàn nhớ không được tướng mạo, hồi ức cũng vô cùng ít ỏi.
Sau này trưởng thành rồi, Quý Thiếu Ngôn lại không cho phép trong nhà bày biện bất cứ ảnh chụp nào có liên quan đến.
“Con hỏi cái này làm cái gì? Không còn đâu, một tấm cũng không còn.” Lý tẩu sờ sờ đầu Quý Minh Châu, “Những lời này cũng đừng hỏi trước mặt ba con.”
“Mấy năm nay con cũng thấy rồi đấy, ông ấy không hề vui vẻ chút nào.”
“Nhưng lần trước con còn nhìn thấy tạp chí có bát quái của ông ấy cùng một người mẫu trong giới giải trí……Dạo gần đây còn thường xuyên thấy hơn trước!” Quý Minh Châu lập tức phản bác lại.
“Những cái đó đều là tin đồn nhảm cả thôi, nhưng nếu con hỏi thím chúng là thật hay là giả, Lý tẩu thím đây cũng không dám chắc chắn.” Lý tẩu nói xong lại chậm rãi lên tiếng, “Bất quá a, những cái đó con cứ xem chúng như là tin tức giải trí thôi được rồi.”
“Lại nói, hiện tại trong nhà không phải còn một vị kia nữa sao.”
Lý tẩu chỉ chính là Thư Ngọc Hoa.
Quý Minh Châu nhìn cái hộp nhạc, ánh mắt bình tĩnh, “Nhưng con không thích bà ta.”
Cô rất ít khi chán ghét người khác, Thư Ngọc Hoa đó là người đầu tiên.
Huống chi, loại vẫn đề này nói trên bàn cơm hoàn toàn không thích hợp.
“Nói đến cùng chỉ là tự ý đi vào, cũng không hề kết hôn không phải sao. Hơn nữa a, con từ nhỏ đến lớn, nhìn xem ba con an bài cho con, có cái gì con không thích sao? Ông ấy a, chỉ thương mỗi mình con thôi đấy.” Lý tẩu cười rộ lên, trấn an.
Quý Minh Châu một lòng vẫn đặt trên chuyện của Thư Ngọc Hoa, nghe xong lời Lý tẩu nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
………
Buổi chiều, Lý tẩu đi đến phòng cho khách để ngủ bù.
Quý Minh Châu nhìn trái ngó phải cũng không có tâm tình ngồi nhàn hạ, dứt khoát đi lên gác mái, bắt đầu cắt nối biên tập video từ tửu trang suối nước nóng.
Cô có rất nhiều cảnh quay cho các kỳ video tư liệu sống sắp tới, cô muốn làm một chút cảnh quay có liên quan đến số đặc biệt sắp tới đây, hầu như là cảnh quay về phong cảnh Ngân Thành, ngược lại cảnh quay về thành Bắc lại tạm thời bị gián đoạn, đành phải chờ mấy cảnh quay về thành Nam rồi mới bắt đầu biên tập lại.
Tới tới lui lui, cô quyết định làm chủ đề tửu trang suối nước nóng trước.
Chẳng qua thời gian cắt nối biên tập, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mặt của Giang Tịch trên màn hình.
Quý Minh Châu nhìn về phía hình ảnh của anh hiện ra ở màn hình chính diện, suy nghĩ bắt đầu phiêu dạt.
Nghiêm túc mà nói, thật đúng là nhờ phúc của anh ấy.
Nội dung biên tập xuyên suốt ba ngày hai đêm này, chỉ cần là phong cảnh từ phi cơ trực thăng chụp xuống cũng đã đủ xuất sắc.
Chờ đến khi cô từ trên gác mái đi xuống, Lý tẩu đã vội vàng chuẩn bị làm cơm chiều.
Giống với bữa cơm lúc giữa trưa, buổi tối lại là một vòng “Mãn Hán toàn tịch” khác.
Lý tẩu đại khái cho rằng cô cùng Giang Tịch cả ngày chắc toàn ăn rau cho nên trên bàn mới toàn là thịt thế này, Quý Minh Châu không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
“Lý tẩu, không phải nói hâm lại đồ ăn lúc trưa là tốt rồi sao, sao thím vẫn còn làm thêm nhiều thế này?”
“Làm sao có thể chứ, đồ ăn thừa ăn nhiều cũng không tốt, vẫn là nên nấu cái khác thì mới tốt.” thanh âm của Lý tẩu từ phía đối diện truyền tới, “Thím còn làm cả phần của tiểu Giang nữa.”
“Thím kiềm chế một chút đi mà, anh ấy đại khái sẽ về trễ lắm, còn không chắc sẽ về Bách Duyệt bên này để ăn nữa.”
“Thím cứ làm trước, vạn nhất cậu ấy lập tức trở về, như vậy không cần chuẩn bị quá gấp rút.”
Lý tẩu thuận miệng nói, thì nó lại đúng lúc trở thành sự thật, không khác gì nhà tiên tri.
Ăn cơm không được bao lâu, Giang Tịch đã trở về.
Nhìn thấy Lý tẩu anh cũng không quá kinh ngạc, thoáng cái đã chào hỏi rồi liền đi đổi quần áo.
Chờ đến khi bên này ăn cơm ăn xong, Lý tẩu một hai phải rời đi.
“Bên này có rất nhiều phòng, sao lại phải đi gấp như vậy, con còn tưởng thím nói đùa, ai dè kết quả một hai phải đi.”
Quý Minh Châu đi đến huyền quan, hai tay giữ chặt lấy Lý tẩu.
“Không quấy rầy hai người trẻ tuổi các cô các cậu, thím thân thể đã già rồi, vẫn là quay về giường ngủ ở Quý Trạch bên kia thì mới yên ổn một chút. Về sau thím sẽ thường xuyên qua đây nhìn xem là được, lại làm cơm cho các cô các cậu ăn.”
“Một mình trở về cũng không an toàn, hay là để con tiễn thím một chút?” Quý Minh Châu nói như vậy, không biết Giang Tịch đã bắt đầu từ phía sau đứng lên.
Lý tẩu thấy được, liền đè tay Giang Tịch lại, “Thật sự không cần mà, ba con muốn thím tới đây nên đã an bài người đầy đủ rồi.”
“Vậy…thím đi trên đường chú ý một chút a.”
“Được rồi, thím đi đây.”
Quý Minh Châu nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, một bộ dạng nhìn theo vô cùng lưu luyến.
“Hôm nay Lý tẩu đến đây khi nào?” Giang Tịch nhìn cô, hỏi.
“Buổi sáng sau khi anh đi không bao lâu.” Quý Minh Châu đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, nhìn về phía anh, “Anh không phải nói đêm nay khả năng sẽ trở về muộn sao, về sớm như vậy?”
“Không phải cô cũng nói ban đêm sinh hoạt thực phong phú sao, tôi có trở về cô cũng không nhất định sẽ ở nhà?”
“Tôi nói là không nhất định a.”
“Tôi đây cũng là khả năng.”
Quý Minh Châu nhìn anh xem thường, trực tiếp đứng lên,” Tôi về phòng trước đây.”
“Được, qua mấy ngày nữa mang cô đi xem xe.”
Bước chân đang quay về phòng của Quý Minh Châu dừng một chút, tiện đà như đang nghĩ tới cái gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán.
Cô quay người, trực tiếp quay lại ―― dịch vài bước, đứng yên trước mặt Giang Tịch.
“Giang Tịch.”
Anh không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn cô.
“Hôm nay anh trở về sớm như vậy……… Không phải là muốn bắt gian tôi chứ, xem tôi rốt cuộc có ―― sinh hoạt quá phong phú vào ban đêm hay không?”
Giang Tịch mắt chớp cũng chưa thèm chớp, vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh nhạt, “Cô nói thử xem.”
“…………”
Quý Minh Châu thật sự quá lười để đoán.
Bất quá dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết Giang Tịch hẳn là cũng không nhàm chán đến mức phải lâm vào tình trạng như vậy đâu nhỉ?
……
Quý Minh Châu trở về phòng cùng với Liễu lão sư xác nhận chương trình học yoga cho ngày hôm sau, tiện đà bò lên trên trang Weibo của mình phát thông báo về chủ đề của kỳ video sắp tới.
Hình ảnh quay chụp lúc trước ở tửu trang suối nước nóng, ngoại trừ phát ảnh chụp vào vòng bằng hữu, cô còn lưu lại một tấm độc nhất vô nhị.
Phát ra đống ảnh chụp đó xong, Quý Minh Châu lại cùng fans của mình tám nhảm một lát.
Đại khái là từ giữa trưa đến buổi tối đều ăn uống no say, Quý Minh Châu nằm dài ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi tự cảm thấy cuộc sống này hết thảy đều hoàn hảo, làm người khác cảm thấy có chút hi vọng.
Cửa sổ lưới bên ngoài mơ hồ có thể thấy được đêm mùa đông, vừa sâu lại còn đen dày đặc, thêm vào đó là một tầng hơi nước mỏng manh như pha lê còn đọng lại.
Trong lúc bất tri bất giác, Ngân Thành đã bắt đầu vào mùa rét đậm.
Không biết tại sao, con sâu rượu trong lòng Quý Minh Châu lúc này lại lặng lẽ ngoi lên.
Nếu có thêm cơ hội, cô có lẽ nên khuyến khích Giang Tịch đi nghỉ mát suối nước nóng với mình nhiều hơn nữa, hương vị rượu vang ngày hôm đó thật sự không tồi.
Bất quá vì để không lặp lại sai lầm tưởng rằng GIang Tịch là “Gà”.
Nên cô quyết định, chính mình sẽ tự đi lén lút uống.
Khi cô vừa mới mở cửa, thì từ hành lang nghe được khe hở của cửa phòng đối diện truyền đến một vài tiếng vang.
Hình như là tiếng chuông điện thoại di động.
Phỏng chừng chắc là để điện thoại ở trên bàn, khi cô tiến dần về bên đó thì tiếng chuông ngày càng lớn hơn.
Tùy tiện tiến vào.
Quý Minh Châu vốn tưởng rằng sẽ lén đi qua phòng Giang Tịch trực tiếp đến hầm rượu ở bên kia, nhưng vẫn bị tiếng chuông vang lên không dứt ấy kéo ngược trở về.
Nó dừng lại được một lát rồi lại tiếp tục vang lên, liên tục như đòi mạng.
Xem ra cái dạng này.
Giang Tịch……Có vẻ như không ở trong phòng?
Bước chân của Quý Minh Châu thoáng dừng lại một chút, hướng tới bên trong cánh cửa kêu lên một tiếng, “……… Giang Tịch?”
Bên trong không có bất luận âm thanh nào trả lời, im ắng.
Quý Minh Châu cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn bốn phía, xác thật không có ai.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện, bên kia phòng tắm kính mờ đi vì có một tầng hơi nước, nhìn không rõ.
Giang Tịch hẳn là ở trong phòng tắm.
Quý Minh Châu nán lại một lát, tìm được di động đặt trên bàn, cúi đầu nhìn vào điện báo nhắc nhở.
Mặt trên hiện lên chính là 【 Ứng trợ lý 】.
Xem ra tình huống này, có lẽ là việc gì đó rất gấp.
Quý Minh Châu cầm lấy di động, trực tiếp bắt máy lên trả lời, chuẩn bị nói với Ứng trợ lý lát nữa hãy gọi lại, kết quả điện thoại vừa được kết nối, Ứng trợ lý căn bản không hề cho người ta có cơ hội giảm xóc, trực tiếp mở miệng.
“Giang tổng, buổi chiều vừa mới thẩm tra đối chiếu qua phương án kia, người phụ trách hợp tác vừa gọi đến vào buổi tối nói, bọn họ muốn sửa lại hạn mức cao nhất, nên tôi hỏi qua một chút ý kiến của ngài.”
“Ách…… Ứng trợ lý?” Quý Minh Châu nghe xong mới chậm rãi mở miệng.
Bên kia thanh âm thoáng dừng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Quý tiểu thư?”
“Đúng, là tôi, Giang Tịch còn đang ở trong phòng tắm, không thể tiếp điện thoại, anh đợi một chút hãy gọi lại nhé.”
Ứng trợ lý trầm mặc hai giây, rốt cuộc vẫn đáp lời, “Được ạ.”
“Bất quá Quý tiểu thư, lát nữa phiền cô hãy báo lại với Giang tổng một tiếng, bằng không tôi sợ sẽ trì hoãn thời gian.”
Tắm rửa không phải chỉ cần một lúc thôi sao, cô khẳng định sẽ giúp chuyển lời.
Bất quá phải trì hoãn là có ý tứ gì………?
“Đã biết, tôi sẽ nhanh chóng giúp anh truyền đạt, nếu anh vẫn không yên tâm, thì có thể chờ mười phút rồi gọi điện thoại lại, khi đó Giang Tịch nhất định sẽ ra tới, anh thấy sao ―― a!”
Quý Minh Châu nói nói được một nửa, giữa đường nhất thời xoay lại.
Âm lượng đột nhiên tăng cao.
Ở bên kia microphone, vẫn luôn nghe được thanh âm, nhưng lại không thể cúp máy Ứng trợ lý:?
Lúc này thanh âm Quý Minh Châu lại truyền đến.
Ngữ khí cũng mang theo chút dị thường khó có thể tin được cùng với khiếp sợ ――
“Giang Tịch! Anh…… Anh tại sao không mặc quần áo!”
Ứng trợ lý: “………”
Anh ta được nghe “Hiện trường phát sóng trực tiếp” mà hãi hùng khiếp vía.