Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 14
“Bác gái, con chỉ bị cảm nhẹ nên sẽ nhanh khỏe thôi ạ.” Quý Minh Châu hằng giọng, đè thấp giọng nói.
“Hả… Minh Châu, con đang ở ngay bên cạnh à.” Lâm Mạn Hề hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, “Bác hiểu rồi, hôm qua cơ thể con không thoải mái, để lát nữa bác nói lại với Giang Tịch, nó cũng thật là!”
Nói vậy chưa xong, Lâm Mạn Hề lập tức thêm vào, “Dù sao đi nữa trời lạnh như vậy nó cũng không thể làm bừa chứ.”
Làm bừa?
“…”
Giống như ổ khóa bị đóng mở liên tục, Quý Minh Châu cảm thấy càng nói càng sai, cuối cùng cũng không thể giải thích được.
Bất kể thế nào, mặc dù trọng điểm quan tâm của người lớn tuổi khá kỳ lạ, nhưng cũng không khó hiểu, thực ra Lâm Mạn Hề như vậy cũng là lo lắng cho cô thôi.
Chỉ có điều —
Nhìn lại Giang Tích thì không thể tin được.
Rốt cuộc là loại người gì mà có thể mặt không biến sắc trả lời thế kia!
Một chút ngập ngừng cũng không có.
Thật ra Quý Minh Châu rất muốn moi trái tim của người này ra ngay tại chỗ, để xem màu của nó có phải đen như quạ hay không.
Bên trong xe ánh sáng màu cam ấm áp từ trên chiếu xuống, một bên mặt của Giang Tịch như ẩn vào vùng thiếu sáng, cứ ngồi như vậy lắng nghe cuộc đối thoại của Lâm Mạn Hề và Quý Minh Châu.
Trong khoảng thời gian đó, anh cũng không hề nói thêm lời nào, dường như thật sự là một người tàng hình.
Nhìn chung Lâm Mạn Hề cũng không nói quá lâu, dặn dò một hồi rồi nhắc hai người nếu có thời gian rảnh thì sau này hãy thường xuyên trở về nhà họ Giang, sau đó mới ngắt máy.
Quý Minh Châu nhớ tới Giang Tịch vừa rồi biểu hiện thờ ơ, cũng không hề giải thích, cầm túi xách trong tay, cô cuối đầu nhìn mảnh bạc hình thoi được khảm trên đó, trong đầu tính toán mức độ sát thượng khi sử dụng thứ này để tấn công ở cự ly gần.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô–
“Xuống xe.”
Anh xoay người tháo xong dây an toàn.
Có lẽ một loại mong muốn nào đó của cô thể hiện quá mạnh mẽ nên ánh mắt cô nhìn anh cũng sáng rực lên.
Giang Tịch nhận thấy được, tầm mắt dừng lại một chút tại khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi tiếp đó chuyển đến chiếc túi bị siết chặt trong tay, cuối cùng dừng lại ở chỗ dây an toàn.
“Thế nào.” Anh dừng lại, “Còn muốn tôi tháo giúp cô à?”
“…”
Khi trở về, Quý Minh Châu đi giày cao gót giẫm vang động trời.
Sau khi vào cửa, cô tùy ý thay dép xong rồi lệt xệt kéo lê trực tiếp đi thẳng vào phòng mình.
Ở phía sau, Giang Tịch cởi áo khoác, thoáng cúi người xếp lại giày của cô cho ngay ngắn.
Quý Minh Châu thích sưu tầm giày cao gót, đặc biệt thích các phiên bản cao cấp và giới hạn, cho dù như vậy, giày của cô vẫn rất nhiều, lần này khi chuyển đến đây, vì bên trong phòng thay đồ bên kia đã đầy cho nên về sau tại sảnh gần cửa bên này đã làm một tủ giày chứa được không ít.
Giang Tịch nhớ đến dáng cô thả giày cao gót lúc nãy, cẳng chân thẳng tắp, một đường hướng xuống phía dưới mắt cá chân.
Khớp xương lõm xuống nhỏ nhắn tinh xảo, mịn màng mảnh mai, dường như trắng đến phát sáng.
Giang Tịch rũ mắt một lúc lâu.
…
Sau khi trở về phòng, chuyện đầu tiên Quý Minh Châu làm chính là đánh con gà Sally thật tàn bạo, không đánh đến “mặt mũi bầm dập” thì khó mà xả được cơn giận trong lòng.
Ai muốn anh ta cởi! Này thì anh ta nói nhiều! Này thì anh ta mặt dày!
Đánh xong cô cảm thấy món đồ chơi này rất dễ dùng, sau này có thể mua thêm cả một xe tải. Sau khi thả lỏng tinh thần như thế, cô liền dựa vào giường êm chơi điện thoại. Giữa chừng Quý Thiếu Ngôn gọi đến hỏi thăm cô bị cảm, đều bị cô nói vài ba câu đuổi đi.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn, đến khi Quý Minh Châu nhìn ra ngoài ban công thì khung cảnh đã là một mảnh trắng xóa.
Vì đây là khu trung tâm thành phố, trước kia từ đây nhìn ra bên ngoài có thể thoáng thấy được tòa cao ốc của Giang Thị, bây giờ ngay cả một góc cũng nhìn không thấy nữa.
Quý Minh Châu nhìn xuống, xem dự báo thời tiết vài ngày tới đều thấy là mưa dầm liên miên.
Mới đầu mùa đông đã gặp thời tiết như vậy, đi ra ngoài sẽ vừa lạnh vừa bất tiện.
Vốn dĩ cô muốn đến thành phố tìm tư liệu cho video vlog tiếp theo, hiện tại ước chừng không còn hy vọng, chỉ có thể ở yên trong Bách Duyệt bên này.
Kế hoạch của Quý Minh Châu khi trở về nước là có thể quay một số đặc biệt về Ngân Thành. Cho dù là khí hậu hay là phong cảnh, tập tục, Ngân Thành đã cho cô rất nhiều kỷ niệm, thật sự là rất rất nhiều.
Dù sao cũng may mà cô đã trở về, hoãn lại vài ngày cũng không phải là vấn đề lớn.
Quý Minh Châu tắt phần mềm dự báo thời tiết, còn chưa mở thêm một ứng dụng nào khác thì thanh thông báo của điện thoại đã nhảy ra.
Là thông báo đẩy của một tiêu đề bài phỏng vấn.
Vốn Quý Minh Châu không hứng thú với những loại này, nhưng chỉ thoáng mắt nhìn qua lại dừng tại hai chữ “Triệu Lan”.
Tiêu đề của bài Weibo này là ——
【Một ngày thường nhật của nữ phát thanh viên ngây thơ trong sáng —— về phỏng vấn những chuyện trong giới kinh tế tài chính】
Quý Minh Châu dừng một chút, cô bấm vào, đó là một video.
Có lẽ bây giờ đã có một bức tường vô hình ngăn cách blog cộng đồng và các blogger chuyên làm video. Các video của Triệu Lan không được phổ biến cho lắm, bài đăng trên tường lại vô cùng ảm đạm. Chắc vì độ thu hút quá thấp nên đã mua quảng cáo chạy lên hot search.
Quý Minh Châu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Giang Tịch và trợ lý của anh ấy trên xe thì cảm thấy mọi chuyện đã rõ hơn một chút.
Bình luận dưới bài đăng của Triệu Lan cũng khá thú vị.
——【 a, vị khách bí ẩn cuối cùng này cũng đã được công bố! 】
——【 nghe miêu tả, rất giống vị mới nhậm chức của Giang gia? 】
——【 trời ơi, sẽ không thật sự là Giang Tịch đi, nếu cô ấy nhận được lần phỏng vấn độc nhất vô nhị này, tôi cảm thấy Triệu lan rất lợi hại a. 】
——【 không chắc đâu, cô ấy không phải nói vẫn còn đang bàn bạc sao? 】
——【 tôi đọc được Weibo, cảm thấy chuyện này không có khả năng. 】
——【 đồng ý với lầu trên, dù sao từ trước đến nay Giang thị vẫn luôn kín tiếng. 】
Quý Minh Châu thô bạo kéo độ dài video đến cuối mới chịu dừng lại.
Bên trong video, Triệu Lan đang treo trên mặt một nụ cười nhợt nhạt, khiến cho fans càng thêm chờ mong buổi phỏng vấn với nhân vật khách quý thần bí này.
Nghe tin tức bên trong lộ ra cùng bối cảnh, cái tên “Giang Tịch” vô cùng chói sáng được đặt trên đầu vị khách quý thần bí.
Nhưng hôm nay Quý Minh Châu nghe được ý tứ của Giang Tịch nói với trợ lý, hẳn là vẫn chưa được thông qua.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, còn chưa cân nhắc được nguyên do thì trên cửa đã nhẹ nhàng truyền đến hai tiếng gõ.
Quý Minh Châu đứng dậy đi mở cửa, Giang Tịch đứng ở hành lang, đã thay một thân quần áo phẳng phiu cùng với áo khoác bên ngoài, thân ảnh cao dài đĩnh đạc.
“Anh còn chưa về công ty sao?” Cô hiển nhiên rất kinh ngạc.
Giọng Giang Tịch bình bình dặn dò, “Thuốc uống một ngày ba lần.”
“Tôi biết, lúc trước anh đã đưa một túi thuốc cho tôi rồi.”
Lúc trước anh đưa đã có dặn một ngày uống ba lần.
Giang Tịch nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, ánh mắt vẫn trong veo.
Quý Minh Châu bỗng dưng nhớ tới sáng nay Giang Tịch nói mình chiếm tiện nghi của anh, đôi tay ôm vai, dựa nghiêng trên khung cửa, nghoẹo đầu nhìn anh, “Như thế nào, sợ tôi chiếm tiện nghi của anh xong sau đó phi lễ với anh chắc?”
Ngữ điệu cô chậm rãi, sóng mắt đào hoa như khói bay lơ lửng ở Giang Nam, vừa tươi sáng lại không kém phần quyến rũ.
Giang Tịch thu mắt nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển hướng sang cô, “Hôm nay hơi vội, có gì để lần sau nhé.” (haha)
Chờ đến khi thân anh của Giang Tịch từ từ biến mất vào thang máy, Quý Minh Châu mới chợt phản ứng lại.
……… Lần sau?
Cái gì mà phải chờ lần sau?
Đợi lần sau hẵng phi lễ sao?
Không phải ——
Đã thế lại còn có lần sau?
“Giang Tịch, anh là tên xú đầu heo, anh đi chết đi, tôi nói cho anh biết —— anh đừng có tưởng bở!!!!!!” Quý Minh Châu nghĩ anh cũng đã đi rồi, liền dứt khoát nói vọng về phía thang máy một câu như vậy, thanh âm còn cố tình phóng đại.
Nhưng giây tiếp theo, sau khi cô dứt lời, thang máy vừa đóng lại “Tích” một tiếng mở ra.
Thanh âm Quý Minh Châu nghẹn lại, tim đã đứng đập liên hồi ở cổ họng, nhưng rồi sau đó thang máy kia cũng không chậm rãi mở ra, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
……
Từ ngày đó trở về sau, Giang Tịch liền lại khôi phục lại trạng thái đi sớm về trễ.
Quý Minh Châu bởi vì trời mưa dầm dề, liền vẫn luôn ở bên trong bách duyệt làm tổ, nhàn rỗi đến mức người muốn mọc cỏ.
Thời tiết có chút chuyển biến, thì tình trạng cảm mạo của Quý Minh Châu cũng đã hoàn toàn khỏi.
Bởi vì lâu lắm không lộ diện ra bên ngoài, cô bị Quý Thiếu Ngôn kéo bằng được ra ngoài để ăn với ông bữa cơm.
Quý Thiếu Ngôn biết được sở thích của cô, ở Lệ Xá đường đặt trước một gian ghế lô thanh nhã, để hai cha con có thể thoải mái vừa nói vừa ăn.
Lúc này thời tiết tuy rằng so với lúc trước đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng là dù sao cũng là mùa đông, cái lạnh vẫn có thể len vào bên trong áo khoác.
Quý Minh Châu mang một thân lạnh lẽo, sau khi vào quán đã bị Quý Thiếu Ngôn lâu rồi không gặp giáo huấn một phen.
“Ngày thường ở trong phòng thì không sao, đến khi ra khỏi cửa thời điểm vẫn phải nên mặc nhiều một chút mới được.”
Quý Minh Châu nói câu được câu không, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, không muốn tiếp tục loại đề tài này, “Không có gì đâu, lúc trước con đều thế này, cuối cùng cũng đâu sao.”
“Con thích quay chụp những cái video đó, ba không phản đối, nhưng cũng không thể luôn tùy hứng như vậy, sau này về Quý thị rồi thì con sẽ càng bận rộn hơn thôi.” Quý Thiếu Ngôn nghiêm túc giảng giải, đôi mắt đào hoa đa tình luôn vững vàng, càng thêm khí thế vương giả.
“Không cần lo lắng, đến lúc đó con sẽ cố gắng cân bằng hai bên. Bất quá ba à, ba cuối cùng đã nói đến trọng điểm rồi, con chuẩn bị đi đăng kí một khóa yoga, dạo gần đây suốt ngày ở nhà, con cảm thấy chính mình béo lên rất nhiều đấy.”
Quý Minh Châu từ trước đến nay luôn là người đã nói làm sẽ làm, khi cô nói như thế này rồi chắc cô hẳn đã đóng phí, đến thời gian chỉ cần xách người lên đi tập thôi.
“Tốt, chủ ý này của con cũng không phải là chuyện gì xấu.” Quý Thiếu Ngôn đơn giản trả lời, tiện đà hỏi, “Lần trước ba muốn con đưa cho Giang Tịch một bộ nút tay áo, con đã đưa chưa?”
Nhắc tới nút tay áo, Quý Minh Châu mới nhớ tới ——
Hẳn là vẫn còn đặt ở phòng giữ quần áo, để ở quầy vật phẩm trang sức pha lê, hoàn hảo không tổn hao gì.
Xem thần sắc của Quý Minh Châu, liền biết hẳn là nó vẫn chưa đưa đi, Quý Thiếu Ngôn rót nước trái cây cho cô, “Kỳ thật lúc ấy bố còn đặt thêm một cái vòng cổ cùng bộ với cái nút tay áo, con có rảnh thì tự mình đến đó một chuyến để lấy nhé.”
“Cả một bộ đấy con không thể dùng hết sao?”
Quý Thiếu Ngôn bật cười, khẽ châm một điếu thuốc lá, rồi sau đó nhả một vòng khói xung quanh bảo bối khuê nữ nhà mình, “Không thể.”
“Sắp đến sinh nhật của Giang Tịch rồi, hai người các con hãy cùng đeo lên nhé, cũng coi như là làm cho bố vui lòng.”
Sau khi cô về nước, Quý Thiếu Ngôn liền đem hết thảy mọi thứ an bài tốt đẹp.
Quý Minh Châu vẫn cứ bình tĩnh thong dong như cũ, suy nghĩ về Quý Thiếu Ngôn đã từng một thời phong lưu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Quý Thiếu Ngôn từ trước đến nay, cô thích cái gì ông cũng đáp ứng, kể cả khi cô có làm sai, một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói.
Cô nghe cô nhỏ mình nói qua, lúc trước Quý Thiếu Ngôn còn trẻ, khác xa với bộ dáng hiện tại bây giờ.
Bây giờ ông đã trưởng thành hơn, vừa thành thục lại có kiên nhẫn.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu nâng mắt lên, đột nhiên vô cùng đứng đắn hô lên, “Ba ba.”
“Ba nghe?” Quý Thiếu Ngôn trả lời.
“Ba đối với nữ nhân nào cũng dùng chiêu này sao?”
Quý Minh Châu đang nói đến chuyện ông quá thành thục loại chuyện này.
Quý Thiếu Ngôn giả bộ phủi phủi bụi vô hình, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu cô.
“Có tiểu công chúa của ba ở đây thì ba nào dám.”
……
Ăn cơm xong, Quý Thiếu Ngôn nói là muốn mang cô đi đến công ty một chuyến, Quý Minh Châu không thể thoái thác, dứt khoát liền ngồi lên xe của ông.
Nhưng chờ đến khi xe của ông ngừng ở bên ngoài cao ốc, Quý Minh Châu nhìn tòa nhà ở trước mắt, “Ba, ba đi nhầm địa chỉ rồi.”
“Tại sao lại nhầm?”
“Ba không phải nói muốn mang con đến công ty sao?”
“Đây không phải công ty à?”
Quý Thiếu Ngôn mở khóa xe, “Đi thôi, con đến Giang thị nhìn xem cũng đâu có gì không tốt.”
Quý Minh Châu còn muốn nói cái gì đó, chỉ nghe được Quý Thiếu Ngôn lại lên tiếng, “Giang Tịch đã phái trợ lý xuống đây đón con rồi nè.”
Cứng mềm đều không thể lay chuyển được ông, Quý Minh Châu tức đến trợn trừng mắt, “Đến con mà ba cũng tính kế, bây giờ con quả thực phải lau mắt mà nhìn rồi.”
Chờ đến khi người được Giang thị phái xuống đến nơi, Quý Thiếu Ngôn liền nói phải có việc, trực tiếp đem xe rời đi.
Quý Minh Châu đợi một chút người đó đã đi tới, gọi cô một tiếng.
“Quý tiểu thư.”
Cô nâng mắt lên, rồi sau đó tầm mắt chậm rãi nheo lại.
Vị này trước mắt chính là trợ lý của Giang Tịch, thoạt nhìn phá lệ quen thuộc, cảm giác quen mắt vào giờ phút này rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đấy.
Quý Minh Châu nhớ tới ngày đó cô tham dự buổi tụ hội hợp tác nào đó, người bước vào phòng, sau đó thì thầm vào tai giám đốc.
Hai bóng dáng mơ hồ hợp lại thành một thể.
“Hả… Minh Châu, con đang ở ngay bên cạnh à.” Lâm Mạn Hề hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, “Bác hiểu rồi, hôm qua cơ thể con không thoải mái, để lát nữa bác nói lại với Giang Tịch, nó cũng thật là!”
Nói vậy chưa xong, Lâm Mạn Hề lập tức thêm vào, “Dù sao đi nữa trời lạnh như vậy nó cũng không thể làm bừa chứ.”
Làm bừa?
“…”
Giống như ổ khóa bị đóng mở liên tục, Quý Minh Châu cảm thấy càng nói càng sai, cuối cùng cũng không thể giải thích được.
Bất kể thế nào, mặc dù trọng điểm quan tâm của người lớn tuổi khá kỳ lạ, nhưng cũng không khó hiểu, thực ra Lâm Mạn Hề như vậy cũng là lo lắng cho cô thôi.
Chỉ có điều —
Nhìn lại Giang Tích thì không thể tin được.
Rốt cuộc là loại người gì mà có thể mặt không biến sắc trả lời thế kia!
Một chút ngập ngừng cũng không có.
Thật ra Quý Minh Châu rất muốn moi trái tim của người này ra ngay tại chỗ, để xem màu của nó có phải đen như quạ hay không.
Bên trong xe ánh sáng màu cam ấm áp từ trên chiếu xuống, một bên mặt của Giang Tịch như ẩn vào vùng thiếu sáng, cứ ngồi như vậy lắng nghe cuộc đối thoại của Lâm Mạn Hề và Quý Minh Châu.
Trong khoảng thời gian đó, anh cũng không hề nói thêm lời nào, dường như thật sự là một người tàng hình.
Nhìn chung Lâm Mạn Hề cũng không nói quá lâu, dặn dò một hồi rồi nhắc hai người nếu có thời gian rảnh thì sau này hãy thường xuyên trở về nhà họ Giang, sau đó mới ngắt máy.
Quý Minh Châu nhớ tới Giang Tịch vừa rồi biểu hiện thờ ơ, cũng không hề giải thích, cầm túi xách trong tay, cô cuối đầu nhìn mảnh bạc hình thoi được khảm trên đó, trong đầu tính toán mức độ sát thượng khi sử dụng thứ này để tấn công ở cự ly gần.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô–
“Xuống xe.”
Anh xoay người tháo xong dây an toàn.
Có lẽ một loại mong muốn nào đó của cô thể hiện quá mạnh mẽ nên ánh mắt cô nhìn anh cũng sáng rực lên.
Giang Tịch nhận thấy được, tầm mắt dừng lại một chút tại khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi tiếp đó chuyển đến chiếc túi bị siết chặt trong tay, cuối cùng dừng lại ở chỗ dây an toàn.
“Thế nào.” Anh dừng lại, “Còn muốn tôi tháo giúp cô à?”
“…”
Khi trở về, Quý Minh Châu đi giày cao gót giẫm vang động trời.
Sau khi vào cửa, cô tùy ý thay dép xong rồi lệt xệt kéo lê trực tiếp đi thẳng vào phòng mình.
Ở phía sau, Giang Tịch cởi áo khoác, thoáng cúi người xếp lại giày của cô cho ngay ngắn.
Quý Minh Châu thích sưu tầm giày cao gót, đặc biệt thích các phiên bản cao cấp và giới hạn, cho dù như vậy, giày của cô vẫn rất nhiều, lần này khi chuyển đến đây, vì bên trong phòng thay đồ bên kia đã đầy cho nên về sau tại sảnh gần cửa bên này đã làm một tủ giày chứa được không ít.
Giang Tịch nhớ đến dáng cô thả giày cao gót lúc nãy, cẳng chân thẳng tắp, một đường hướng xuống phía dưới mắt cá chân.
Khớp xương lõm xuống nhỏ nhắn tinh xảo, mịn màng mảnh mai, dường như trắng đến phát sáng.
Giang Tịch rũ mắt một lúc lâu.
…
Sau khi trở về phòng, chuyện đầu tiên Quý Minh Châu làm chính là đánh con gà Sally thật tàn bạo, không đánh đến “mặt mũi bầm dập” thì khó mà xả được cơn giận trong lòng.
Ai muốn anh ta cởi! Này thì anh ta nói nhiều! Này thì anh ta mặt dày!
Đánh xong cô cảm thấy món đồ chơi này rất dễ dùng, sau này có thể mua thêm cả một xe tải. Sau khi thả lỏng tinh thần như thế, cô liền dựa vào giường êm chơi điện thoại. Giữa chừng Quý Thiếu Ngôn gọi đến hỏi thăm cô bị cảm, đều bị cô nói vài ba câu đuổi đi.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn, đến khi Quý Minh Châu nhìn ra ngoài ban công thì khung cảnh đã là một mảnh trắng xóa.
Vì đây là khu trung tâm thành phố, trước kia từ đây nhìn ra bên ngoài có thể thoáng thấy được tòa cao ốc của Giang Thị, bây giờ ngay cả một góc cũng nhìn không thấy nữa.
Quý Minh Châu nhìn xuống, xem dự báo thời tiết vài ngày tới đều thấy là mưa dầm liên miên.
Mới đầu mùa đông đã gặp thời tiết như vậy, đi ra ngoài sẽ vừa lạnh vừa bất tiện.
Vốn dĩ cô muốn đến thành phố tìm tư liệu cho video vlog tiếp theo, hiện tại ước chừng không còn hy vọng, chỉ có thể ở yên trong Bách Duyệt bên này.
Kế hoạch của Quý Minh Châu khi trở về nước là có thể quay một số đặc biệt về Ngân Thành. Cho dù là khí hậu hay là phong cảnh, tập tục, Ngân Thành đã cho cô rất nhiều kỷ niệm, thật sự là rất rất nhiều.
Dù sao cũng may mà cô đã trở về, hoãn lại vài ngày cũng không phải là vấn đề lớn.
Quý Minh Châu tắt phần mềm dự báo thời tiết, còn chưa mở thêm một ứng dụng nào khác thì thanh thông báo của điện thoại đã nhảy ra.
Là thông báo đẩy của một tiêu đề bài phỏng vấn.
Vốn Quý Minh Châu không hứng thú với những loại này, nhưng chỉ thoáng mắt nhìn qua lại dừng tại hai chữ “Triệu Lan”.
Tiêu đề của bài Weibo này là ——
【Một ngày thường nhật của nữ phát thanh viên ngây thơ trong sáng —— về phỏng vấn những chuyện trong giới kinh tế tài chính】
Quý Minh Châu dừng một chút, cô bấm vào, đó là một video.
Có lẽ bây giờ đã có một bức tường vô hình ngăn cách blog cộng đồng và các blogger chuyên làm video. Các video của Triệu Lan không được phổ biến cho lắm, bài đăng trên tường lại vô cùng ảm đạm. Chắc vì độ thu hút quá thấp nên đã mua quảng cáo chạy lên hot search.
Quý Minh Châu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Giang Tịch và trợ lý của anh ấy trên xe thì cảm thấy mọi chuyện đã rõ hơn một chút.
Bình luận dưới bài đăng của Triệu Lan cũng khá thú vị.
——【 a, vị khách bí ẩn cuối cùng này cũng đã được công bố! 】
——【 nghe miêu tả, rất giống vị mới nhậm chức của Giang gia? 】
——【 trời ơi, sẽ không thật sự là Giang Tịch đi, nếu cô ấy nhận được lần phỏng vấn độc nhất vô nhị này, tôi cảm thấy Triệu lan rất lợi hại a. 】
——【 không chắc đâu, cô ấy không phải nói vẫn còn đang bàn bạc sao? 】
——【 tôi đọc được Weibo, cảm thấy chuyện này không có khả năng. 】
——【 đồng ý với lầu trên, dù sao từ trước đến nay Giang thị vẫn luôn kín tiếng. 】
Quý Minh Châu thô bạo kéo độ dài video đến cuối mới chịu dừng lại.
Bên trong video, Triệu Lan đang treo trên mặt một nụ cười nhợt nhạt, khiến cho fans càng thêm chờ mong buổi phỏng vấn với nhân vật khách quý thần bí này.
Nghe tin tức bên trong lộ ra cùng bối cảnh, cái tên “Giang Tịch” vô cùng chói sáng được đặt trên đầu vị khách quý thần bí.
Nhưng hôm nay Quý Minh Châu nghe được ý tứ của Giang Tịch nói với trợ lý, hẳn là vẫn chưa được thông qua.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, còn chưa cân nhắc được nguyên do thì trên cửa đã nhẹ nhàng truyền đến hai tiếng gõ.
Quý Minh Châu đứng dậy đi mở cửa, Giang Tịch đứng ở hành lang, đã thay một thân quần áo phẳng phiu cùng với áo khoác bên ngoài, thân ảnh cao dài đĩnh đạc.
“Anh còn chưa về công ty sao?” Cô hiển nhiên rất kinh ngạc.
Giọng Giang Tịch bình bình dặn dò, “Thuốc uống một ngày ba lần.”
“Tôi biết, lúc trước anh đã đưa một túi thuốc cho tôi rồi.”
Lúc trước anh đưa đã có dặn một ngày uống ba lần.
Giang Tịch nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, ánh mắt vẫn trong veo.
Quý Minh Châu bỗng dưng nhớ tới sáng nay Giang Tịch nói mình chiếm tiện nghi của anh, đôi tay ôm vai, dựa nghiêng trên khung cửa, nghoẹo đầu nhìn anh, “Như thế nào, sợ tôi chiếm tiện nghi của anh xong sau đó phi lễ với anh chắc?”
Ngữ điệu cô chậm rãi, sóng mắt đào hoa như khói bay lơ lửng ở Giang Nam, vừa tươi sáng lại không kém phần quyến rũ.
Giang Tịch thu mắt nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển hướng sang cô, “Hôm nay hơi vội, có gì để lần sau nhé.” (haha)
Chờ đến khi thân anh của Giang Tịch từ từ biến mất vào thang máy, Quý Minh Châu mới chợt phản ứng lại.
……… Lần sau?
Cái gì mà phải chờ lần sau?
Đợi lần sau hẵng phi lễ sao?
Không phải ——
Đã thế lại còn có lần sau?
“Giang Tịch, anh là tên xú đầu heo, anh đi chết đi, tôi nói cho anh biết —— anh đừng có tưởng bở!!!!!!” Quý Minh Châu nghĩ anh cũng đã đi rồi, liền dứt khoát nói vọng về phía thang máy một câu như vậy, thanh âm còn cố tình phóng đại.
Nhưng giây tiếp theo, sau khi cô dứt lời, thang máy vừa đóng lại “Tích” một tiếng mở ra.
Thanh âm Quý Minh Châu nghẹn lại, tim đã đứng đập liên hồi ở cổ họng, nhưng rồi sau đó thang máy kia cũng không chậm rãi mở ra, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
……
Từ ngày đó trở về sau, Giang Tịch liền lại khôi phục lại trạng thái đi sớm về trễ.
Quý Minh Châu bởi vì trời mưa dầm dề, liền vẫn luôn ở bên trong bách duyệt làm tổ, nhàn rỗi đến mức người muốn mọc cỏ.
Thời tiết có chút chuyển biến, thì tình trạng cảm mạo của Quý Minh Châu cũng đã hoàn toàn khỏi.
Bởi vì lâu lắm không lộ diện ra bên ngoài, cô bị Quý Thiếu Ngôn kéo bằng được ra ngoài để ăn với ông bữa cơm.
Quý Thiếu Ngôn biết được sở thích của cô, ở Lệ Xá đường đặt trước một gian ghế lô thanh nhã, để hai cha con có thể thoải mái vừa nói vừa ăn.
Lúc này thời tiết tuy rằng so với lúc trước đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng là dù sao cũng là mùa đông, cái lạnh vẫn có thể len vào bên trong áo khoác.
Quý Minh Châu mang một thân lạnh lẽo, sau khi vào quán đã bị Quý Thiếu Ngôn lâu rồi không gặp giáo huấn một phen.
“Ngày thường ở trong phòng thì không sao, đến khi ra khỏi cửa thời điểm vẫn phải nên mặc nhiều một chút mới được.”
Quý Minh Châu nói câu được câu không, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, không muốn tiếp tục loại đề tài này, “Không có gì đâu, lúc trước con đều thế này, cuối cùng cũng đâu sao.”
“Con thích quay chụp những cái video đó, ba không phản đối, nhưng cũng không thể luôn tùy hứng như vậy, sau này về Quý thị rồi thì con sẽ càng bận rộn hơn thôi.” Quý Thiếu Ngôn nghiêm túc giảng giải, đôi mắt đào hoa đa tình luôn vững vàng, càng thêm khí thế vương giả.
“Không cần lo lắng, đến lúc đó con sẽ cố gắng cân bằng hai bên. Bất quá ba à, ba cuối cùng đã nói đến trọng điểm rồi, con chuẩn bị đi đăng kí một khóa yoga, dạo gần đây suốt ngày ở nhà, con cảm thấy chính mình béo lên rất nhiều đấy.”
Quý Minh Châu từ trước đến nay luôn là người đã nói làm sẽ làm, khi cô nói như thế này rồi chắc cô hẳn đã đóng phí, đến thời gian chỉ cần xách người lên đi tập thôi.
“Tốt, chủ ý này của con cũng không phải là chuyện gì xấu.” Quý Thiếu Ngôn đơn giản trả lời, tiện đà hỏi, “Lần trước ba muốn con đưa cho Giang Tịch một bộ nút tay áo, con đã đưa chưa?”
Nhắc tới nút tay áo, Quý Minh Châu mới nhớ tới ——
Hẳn là vẫn còn đặt ở phòng giữ quần áo, để ở quầy vật phẩm trang sức pha lê, hoàn hảo không tổn hao gì.
Xem thần sắc của Quý Minh Châu, liền biết hẳn là nó vẫn chưa đưa đi, Quý Thiếu Ngôn rót nước trái cây cho cô, “Kỳ thật lúc ấy bố còn đặt thêm một cái vòng cổ cùng bộ với cái nút tay áo, con có rảnh thì tự mình đến đó một chuyến để lấy nhé.”
“Cả một bộ đấy con không thể dùng hết sao?”
Quý Thiếu Ngôn bật cười, khẽ châm một điếu thuốc lá, rồi sau đó nhả một vòng khói xung quanh bảo bối khuê nữ nhà mình, “Không thể.”
“Sắp đến sinh nhật của Giang Tịch rồi, hai người các con hãy cùng đeo lên nhé, cũng coi như là làm cho bố vui lòng.”
Sau khi cô về nước, Quý Thiếu Ngôn liền đem hết thảy mọi thứ an bài tốt đẹp.
Quý Minh Châu vẫn cứ bình tĩnh thong dong như cũ, suy nghĩ về Quý Thiếu Ngôn đã từng một thời phong lưu, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Quý Thiếu Ngôn từ trước đến nay, cô thích cái gì ông cũng đáp ứng, kể cả khi cô có làm sai, một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói.
Cô nghe cô nhỏ mình nói qua, lúc trước Quý Thiếu Ngôn còn trẻ, khác xa với bộ dáng hiện tại bây giờ.
Bây giờ ông đã trưởng thành hơn, vừa thành thục lại có kiên nhẫn.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu nâng mắt lên, đột nhiên vô cùng đứng đắn hô lên, “Ba ba.”
“Ba nghe?” Quý Thiếu Ngôn trả lời.
“Ba đối với nữ nhân nào cũng dùng chiêu này sao?”
Quý Minh Châu đang nói đến chuyện ông quá thành thục loại chuyện này.
Quý Thiếu Ngôn giả bộ phủi phủi bụi vô hình, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu cô.
“Có tiểu công chúa của ba ở đây thì ba nào dám.”
……
Ăn cơm xong, Quý Thiếu Ngôn nói là muốn mang cô đi đến công ty một chuyến, Quý Minh Châu không thể thoái thác, dứt khoát liền ngồi lên xe của ông.
Nhưng chờ đến khi xe của ông ngừng ở bên ngoài cao ốc, Quý Minh Châu nhìn tòa nhà ở trước mắt, “Ba, ba đi nhầm địa chỉ rồi.”
“Tại sao lại nhầm?”
“Ba không phải nói muốn mang con đến công ty sao?”
“Đây không phải công ty à?”
Quý Thiếu Ngôn mở khóa xe, “Đi thôi, con đến Giang thị nhìn xem cũng đâu có gì không tốt.”
Quý Minh Châu còn muốn nói cái gì đó, chỉ nghe được Quý Thiếu Ngôn lại lên tiếng, “Giang Tịch đã phái trợ lý xuống đây đón con rồi nè.”
Cứng mềm đều không thể lay chuyển được ông, Quý Minh Châu tức đến trợn trừng mắt, “Đến con mà ba cũng tính kế, bây giờ con quả thực phải lau mắt mà nhìn rồi.”
Chờ đến khi người được Giang thị phái xuống đến nơi, Quý Thiếu Ngôn liền nói phải có việc, trực tiếp đem xe rời đi.
Quý Minh Châu đợi một chút người đó đã đi tới, gọi cô một tiếng.
“Quý tiểu thư.”
Cô nâng mắt lên, rồi sau đó tầm mắt chậm rãi nheo lại.
Vị này trước mắt chính là trợ lý của Giang Tịch, thoạt nhìn phá lệ quen thuộc, cảm giác quen mắt vào giờ phút này rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đấy.
Quý Minh Châu nhớ tới ngày đó cô tham dự buổi tụ hội hợp tác nào đó, người bước vào phòng, sau đó thì thầm vào tai giám đốc.
Hai bóng dáng mơ hồ hợp lại thành một thể.