Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 10
Mẹ Giang vốn lúc trước không thấy có người khác, giờ phút này Giang Tịch lại không mời mà tới, đã thế còn xuất hiện ngay vào thời điểm mấu chốt như vậy, bà đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt như vậy.
Còn có thể như thế nào nữa đây?
Sau khi chuẩn bị vật như vậy, làm thế nào bây giờ!
Nhưng những đề tài riêng tư như vậy, quả thật nếu muốn giáp mặt giằng co, khả năng cũng sẽ không thỏa đáng.
Suy cho cùng Quý Minh Châu cũng là con gái, da mặt mỏng hơn nhiều, dù có thấy được hoặc là nghe được cũng sẽ rất ngượng ngùng.
Hơn nữa, áp dụng những biện pháp như vậy, ở một mức độ nhất định, bên trong tư tâm bà cũng sẽ không ủng hộ.
Con dâu mà mình vất vả lắm mới chọn lựa được, ai không vui cũng không thể để con bé không vui.
Thế nên những việc như thế này, vẫn nên âm thầm đánh tiếng với Giang Tịch.
Sau khi suy nghĩ trằn trọc, mẹ Giang khẽ hừ lạnh ra tiếng, tự cho rằng không ai thấy, giơ tay nhét mảnh lụa đen kia ngược trở lại vào thùng giấy.
“Mẹ sang bên này xem một lát, cũng không thấy con xuống lầu mở cửa, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, con muốn dọa mẹ phát bệnh tim sao. Vừa rồi mẹ gõ cửa lâu như vậy, vẫn chỉ có Minh Châu ra mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ nói muốn tới, cũng không nói rõ thời gian.” Giang Tịch ngồi dậy, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ vội liếc qua cái thùng giấy trên tay mẹ Giang.
Mẹ Giang không chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch, nghiêng người mang thùng giấy đặt trên cái giá ở trong một góc, lúc sau trong tay không biết lấy được cái đĩa từ chỗ nào, nhìn Giang Tịch giận dỗi, “Tránh ra, mẹ đi nấu cơm.”
Bả vai Giang Tịch hơi nghiêng, chừa ra một khoảng nhỏ.
Chờ đến khi bóng dáng mẹ Giang biến mất ở hành lang, Quý Minh Châu giả bộ không có việc gì, vừa định đi ra ngoài bằng chỗ trống Giang Tịch chừa ra thì lại bị anh ngăn lại.
“Vừa rồi cô với mẹ nói những gì vậy?”
?
Quý Minh Châu cười giả lả ha ha, “Không có gì.”
“Nhưng tôi nghe được đoạn ‘ức hiếp người nhà”. Tầm mắt Giang Tịch rơi xuống đúng lúc chạm phải ánh mắt Quý Minh Châu.
Nửa câu đầu anh có thể nghe được, nhưng nửa câu sau lại không nghe được.
“Cợt nhả trong ổ” được Quý Minh Châu xem là danh động từ, đoán chừng đã bị anh tự động bỏ qua.
Quý Minh Châu nhìn hiệp sĩ khiêng nồi trước mặt rồi trừng mắt, “Đây có lẽ là những lời bác gái đánh giá anh”
Cô gái có đôi mắt đào hoa, ánh mắt như được dưỡng ẩm trong một lớp sương mù, sáng ngời, linh động như một bé hồ ly.
Cô đi đến bên cạnh người Giang Tịch, đỉnh đầu chỉ chạm đến cổ của anh, giọng điệu thậm chí mang theo một chút đắc ý, “Xem ra ngày thường bác gái đối với anh có rất nhiều bất mãn, lát nữa nếu bác có hỏi anh cái gì, anh phải…tỏ ra ngoan ngoãn chút, thuận theo mong muốn của người lớn, nhớ rõ phải trả lời cho tốt, anh nhớ chưa?”
Giang Tịch nhìn cô, đỉnh mày hơi nhướn, “Cái gì cũng được à, cô xác định?”
Âm cuối của anh lên cao, mang theo chút ý tứ không rõ ràng.
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Tịch một lúc lâu, luôn cảm thấy khí thế của bản thân sao lại thấp đến như vậy.
Nhưng lại bị một ít tâm tư quấy phá, cô đương nhiên sẽ không cho phép bản thân không hiểu ra sao lại rút lui.
Giọng nói của cô càng trở nên chắc chắn…
“Tôi đương nhiên xác định!”
……
Trước khi ăn cơm, Giang Tịch không hề ngoài ý muốn bị mẹ Giang kéo đến một góc tường, thực hiện một cuộc trò chuyện tương đối sâu sắc, hiển nhiên là theo quan điểm của bà là như vậy.
“Con nói thật cho mẹ biết, con mua cái thứ kia…… để làm cái gì?” Mẹ Giang suy tư thật lâu, sau một lúc mới dám rơi xuống từ cuối.
Đề tài của mẹ Giang đã bị nói đến tận đây, Giang Tịch cũng hiểu rõ bà đang muốn hỏi điều gì.
Có lẽ vẫn là bộ đồ đen ban nãy.
Nhớ lại phản ứng của Quý Minh Châu, ánh mắt Giang Tịch khẽ rơi vào trầm tư.
Thân thể cô gái khẽ kề sát tỏa ra hương thơm hoa hồng thoảng thoảng, vừa bí ẩn lại vừa quyến rũ người khác, im lìm ngưng tụ mà tản ra, chỉ khi đến gần thì mới có thể phát hiện được.
Không chờ Giang Tịch đáp lại, mẹ Giang còn nói thêm, “Khi con mua coi như xong, lại còn để nó trong phòng chứa đồ, may là mẹ lật tới, nếu Minh Châu không cẩn thận lật đến thì con nói phải làm sao bây giờ?”
Giang Tịch chỉ lười nhác ngước mắt, tùy ý đáp lời.
“Hũ nút! Một chữ dư thừa con cũng không muốn nói nhiều!”
Từ trước đến nay bà Giang xinh đẹp ưu nhã luôn hơi không giữ được bình tĩnh, thiếu chút nữa đã đến vặn lỗ tai Giang Tịch.
Giang Tịch vẫn giữ nguyên dáng vẻ không hề bị dao động, “Mẹ, nên đi ăn cơm thôi.”
Mẹ Giang tích tụ một hơi trong l-ồng ngực, vừa định phát cáu thì chỉ nghe con mình lại lên tiếng, “Tâm lý con nắm chắc.”
Mẹ Giang nghe xong những lời này của Giang Tịch, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoáng dễ chịu.
Bà nhấc chân quay về phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện.
“Nhớ rõ phải nắm chắc cho tốt, sang năm mẹ có thể bế cháu trai hay không, phải xem ở con rồi.”
Lúc đầu giọng của mẹ Giang vẫn còn cố gắng đè nén nhưng sau đó lại không kìm được ức chế, bà còn chưa đi vào phòng khách nhưng giọng đã bắt đầu truyền tới.
Quý Minh Châu bắt lấy âm cuối, hiển nhiên đã nghe được câu “bế cháu trai” của mẹ Giang.
Cô vội vàng ngẩng đầu, trực tiếp nhìn phía Giang Tịch.
Đối phương chuẩn xác bắt được nghi vấn bên trong ánh mắt của cô, tuy vậy anh vẫn cứ là dáng vẻ lạnh nhạt tự tin kia
Hiển nhiên là không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bề trên nói cái gì anh cũng đồng ý!
Nhưng không phải đề tài nào cũng có thể đáp ứng được!
Cho đến khi ăn cơm, Quý Minh Châu cũng không thèm nhìn Giang Tịch chút nào.
Bởi vì mẹ Giang dốc lòng sắp xếp, chỗ ngồi của hai người thân thiết dựa sát vào nhau, khoảng cách thật sự gần.
Quý Minh Châu cũng không hề khách khí chút nào, nắm bắt cơ hội theo vị trí chân của Giang Tịch giẫm manh một phát.
Giang Tịch ở bên cạnh dường như khá sửng sốt nhưng cũng không lên tiếng, một lúc sau lại rơi vào yên lặng.
Mẹ Giang ngồi đối diện không hề phát hiện ra động tác nhỏ này của hai người chút nào, nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho Quý Minh Châu rồi hỏi, “Minh Châu, con chuyển đến mấy ngày nay, đã quen hết chưa?”
“Dạ, khá tốt, con cũng đã quen rồi ạ.”
Quý Minh Châu thực sự nói thật, thiết bị ở nhà này không khác mấy trong nhà cô.
Giang Tịch ngày thường rất yên tĩnh, cũng sẽ không tới quấy rầy cô. Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì ở đây thoải mái hơn Quý trạch rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi, hai đứa cần phải ở chung với nhau hơn, khi nào có thời gian rảnh, hai đứa có thể đi ra ngoài đi dạo, đi chơi.”
Mẹ Giang nói đến đây, không biết nghĩ đến cái gì mà đề nghị, “Lần này bác đến cũng hơi vội vàng, đêm nay hai đứa con nếu không có việc gì thì cùng bác về nhà chính chơi đi.”
“Đêm nay sao?” Quý Minh Châu nghi hoặc, “Vâng ạ, có điều gần đây con cũng không có việc gì.”
“Không có việc gì càng tốt hơn, thuận tiện ở lại nhà chính một đêm.”mẹ Giang mỉm cười đồng ý.
Sự thật là gần đây Quý Minh Châu không có việc gì quá bận rộn.
Video về vấn đề mới của cô đã được tải lên, còn bên Quý thị kia thì chưa đến thời gian đi nhậm chức.
Gần đây là khoảng thời gian nhàn hạ nhất trước khi cô bận rộn.
Hơn nữa nói đến việc phải ở lại qua đêm tại Giang trạch, thật ra cũng không có gì khác biệt với Bách Duyệt bên này.
“Bác gái, con đều được.”
“Còn con thì sao?” Mẹ Giang nghe được câu trả lời của Quý Minh Châu, tiếp tục hỏi Giang Tịch.
Kỳ thật lời đề nghị này của mẹ Giang tới đột ngột, Giang Tịch cũng hoàn toàn bị bất ngờ nên phải hỏi ngược lại.
“Sao mẹ lại muốn trở về đột nhiên như vậy?”
“Người trong nhà cũng muốn gặp Minh Châu, từ sau khi con bé về nước còn chưa từng tới nhà chính”
Nghe nói đến đây, mặt mày Giang Tịch rủ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……
Giang trạch và Quý trạch thật sự rất gần nhau, nhưng hai nơi lại có hai phong cách trang trí hoàn toàn trái ngược nhau.
Quý trạch có một lịch sử rất lâu đời, khi Quý Minh Châu còn nhỏ nơi này đã được tu sửa một lần, thuận theo sở thích của Quý Thiếu Ngôn nó có một phong cách độc nhất vô nhị, trang viên được tu sửa thiên về phong cách Gothic, ở bên trong còn lưu lại dấu vết lúc sinh thời của mẹ Quý, sau này chưa từng thay đổi nguyên trạng.
Nhà họ Giang tuy là gia đình có nhiều thế hệ làm thương nhân, nhưng dòng bên nhà ngoại lại là một gia đình có dòng dõi thư hương thế gia, Giang trạch ở đời trước đã nhiều lần sửa chữa, được kế thừa cho đến ngày hôm nay, chân chính là cả tòa đại viện chưa từng có sự thay đổi nào hơn.
Vì được xây dựng bằng gỗ hoa lê đỏ sậm, mái của ngôi nhà được chạm rỗng, có khảm pha lê ở giếng trời, giếng trời soi bóng xuống trung tâm, hòn non bộ chảy róc rách.
Yên tĩnh vắng lặng, vô cùng cổ kính. Nếu nói nơi đây còn có bốn thế hệ ở cùng với nhau cũng không quá đáng, chỉ là thế hệ này ở Giang trạch cũng chỉ còn bố Giang và mẹ Giang.
Từ bên Bách Duyệt dọn dẹp một chút lại đến bên này, lại là một khoảng thời gian vật lộn.
Chờ tới khi đặt chân đến Giang trạch, sắc trời đã tối muộn.
Quý Minh Châu và Giang Tịch ngồi trên bàn ăn ăn cơm tối.
Bố Giang còn ở trên lầu, mẹ Giang lên gọi ông xuống, thế mà ông vẫn chậm chạp chưa xuống.
Thật ra thật lâu trước đây Quý Minh Châu cũng đã tới Giang trạch mấy chuyến, ngoài mối quan hệ quen biết giữa cha mẹ và thường xuyên qua lại, hai người còn là bạn học.
Thật sự rất thoải mái khi đến thăm Giang trạch vào mùa đặc biệt nóng.
Bởi vì bên này là nhà cũ, đến mùa hè trong phòng thường lạnh lẽo nhưng mùa đông lại rất ấm áp, xem như là một nơi tốt đẹp đông ấm hạ mát.
Chỉ là hiện tại trong căn phòng rõ ràng cũng coi như là ấm áp nhưng Quý Minh Châu lại cảm thấy mình cứng rắn buồn bực ra ý lạnh.
Tay và chân đều hiện ra lạnh buốt.
Cũng không biết bởi vì sao.
Quý Minh Châu có chút nhàm chán chờ đợi xung quanh, bấm vào trang chủ Weibo để dạo.
Tình cờ thấy một video có lượt truy cập và tìm kiếm khá cao, cô thuận tay bấm vào xem.
Nội dung cũng rất đơn giản, chỉ đề cấp đến một chút tình thú giữa các cặp đôi anh anh em em.
Mà trong video có nhắc đến ba nơi: bên trong xe, phòng thay quần áo và bên dưới gầm bàn.
Trong số đó, dưới gầm bản được đề cử đứng đầu bảng.
Bên trong xe cùng phòng thay quần áo bởi vì có không gian ẩn nấp, lúc phải đối mặt với không gian mở rộng hơn, tính mập mờ tương đối yếu kém.
Xung quanh còn không có người.
Mà dưới bàn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại rồi lại nằm dưới mí mắt người khác. (editor: nặng đô quá m.n ơi)
Khẩn trương, kí-ch thích, kiêu ngạo và những cảm xúc tương tự khác đánh cờ với nhau, khiến cho bộ não con người đầy hỗn loạn.
Khi Adrenaline bão táp đến đỉnh điểm cùng với chú hươu trong tâm nhĩ xông loạn tạo thành nhịp tim thình thịch lại bị liệt vào chung một nhóm…..
Tuy cô đã hạ nhỏ âm lượng nhưng nội dung như vậy, dù là cô cũng cảm thấy không thích hợp nghe tiếp.
Cô nhấn nút tắt, âm thanh của video vừa lúc dừng lại ở chỗ tổng kết…
【 Những tình thú nho nhỏ anh anh em em, mọi người đã nắm rõ kỹ xảo chưa? 】
Quý Minh Châu tắt điện thoại, tầm mắt rơi xuống góc hành lang, đột nhiên cảm thấy bắp chân mình bị cọ xát một chút.
Không nhẹ cũng không nặng.
Quý Minh Châu quay đầu nhìn lại, người ngồi bên cạnh cô lại chỉ còn Giang Tịch.
Không ai khác, chính người này là người khởi xướng!
Chẳng qua cô vẫn phải theo thường lệ hỏi thăm một chút…
“Anh đá tôi à?”
“Như thế nào, không thể ư?”
Trái ngược với im lặng ngày thường, Giang Tịch trực tiếp đồng ý.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên bàn ăn, sau đó nghiêng mặt qua nhìn cô..
“Tình thú nho nhỏ anh anh em em, tôi trả cho cô một chút.”
Còn có thể như thế nào nữa đây?
Sau khi chuẩn bị vật như vậy, làm thế nào bây giờ!
Nhưng những đề tài riêng tư như vậy, quả thật nếu muốn giáp mặt giằng co, khả năng cũng sẽ không thỏa đáng.
Suy cho cùng Quý Minh Châu cũng là con gái, da mặt mỏng hơn nhiều, dù có thấy được hoặc là nghe được cũng sẽ rất ngượng ngùng.
Hơn nữa, áp dụng những biện pháp như vậy, ở một mức độ nhất định, bên trong tư tâm bà cũng sẽ không ủng hộ.
Con dâu mà mình vất vả lắm mới chọn lựa được, ai không vui cũng không thể để con bé không vui.
Thế nên những việc như thế này, vẫn nên âm thầm đánh tiếng với Giang Tịch.
Sau khi suy nghĩ trằn trọc, mẹ Giang khẽ hừ lạnh ra tiếng, tự cho rằng không ai thấy, giơ tay nhét mảnh lụa đen kia ngược trở lại vào thùng giấy.
“Mẹ sang bên này xem một lát, cũng không thấy con xuống lầu mở cửa, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, con muốn dọa mẹ phát bệnh tim sao. Vừa rồi mẹ gõ cửa lâu như vậy, vẫn chỉ có Minh Châu ra mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ nói muốn tới, cũng không nói rõ thời gian.” Giang Tịch ngồi dậy, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ vội liếc qua cái thùng giấy trên tay mẹ Giang.
Mẹ Giang không chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch, nghiêng người mang thùng giấy đặt trên cái giá ở trong một góc, lúc sau trong tay không biết lấy được cái đĩa từ chỗ nào, nhìn Giang Tịch giận dỗi, “Tránh ra, mẹ đi nấu cơm.”
Bả vai Giang Tịch hơi nghiêng, chừa ra một khoảng nhỏ.
Chờ đến khi bóng dáng mẹ Giang biến mất ở hành lang, Quý Minh Châu giả bộ không có việc gì, vừa định đi ra ngoài bằng chỗ trống Giang Tịch chừa ra thì lại bị anh ngăn lại.
“Vừa rồi cô với mẹ nói những gì vậy?”
?
Quý Minh Châu cười giả lả ha ha, “Không có gì.”
“Nhưng tôi nghe được đoạn ‘ức hiếp người nhà”. Tầm mắt Giang Tịch rơi xuống đúng lúc chạm phải ánh mắt Quý Minh Châu.
Nửa câu đầu anh có thể nghe được, nhưng nửa câu sau lại không nghe được.
“Cợt nhả trong ổ” được Quý Minh Châu xem là danh động từ, đoán chừng đã bị anh tự động bỏ qua.
Quý Minh Châu nhìn hiệp sĩ khiêng nồi trước mặt rồi trừng mắt, “Đây có lẽ là những lời bác gái đánh giá anh”
Cô gái có đôi mắt đào hoa, ánh mắt như được dưỡng ẩm trong một lớp sương mù, sáng ngời, linh động như một bé hồ ly.
Cô đi đến bên cạnh người Giang Tịch, đỉnh đầu chỉ chạm đến cổ của anh, giọng điệu thậm chí mang theo một chút đắc ý, “Xem ra ngày thường bác gái đối với anh có rất nhiều bất mãn, lát nữa nếu bác có hỏi anh cái gì, anh phải…tỏ ra ngoan ngoãn chút, thuận theo mong muốn của người lớn, nhớ rõ phải trả lời cho tốt, anh nhớ chưa?”
Giang Tịch nhìn cô, đỉnh mày hơi nhướn, “Cái gì cũng được à, cô xác định?”
Âm cuối của anh lên cao, mang theo chút ý tứ không rõ ràng.
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Tịch một lúc lâu, luôn cảm thấy khí thế của bản thân sao lại thấp đến như vậy.
Nhưng lại bị một ít tâm tư quấy phá, cô đương nhiên sẽ không cho phép bản thân không hiểu ra sao lại rút lui.
Giọng nói của cô càng trở nên chắc chắn…
“Tôi đương nhiên xác định!”
……
Trước khi ăn cơm, Giang Tịch không hề ngoài ý muốn bị mẹ Giang kéo đến một góc tường, thực hiện một cuộc trò chuyện tương đối sâu sắc, hiển nhiên là theo quan điểm của bà là như vậy.
“Con nói thật cho mẹ biết, con mua cái thứ kia…… để làm cái gì?” Mẹ Giang suy tư thật lâu, sau một lúc mới dám rơi xuống từ cuối.
Đề tài của mẹ Giang đã bị nói đến tận đây, Giang Tịch cũng hiểu rõ bà đang muốn hỏi điều gì.
Có lẽ vẫn là bộ đồ đen ban nãy.
Nhớ lại phản ứng của Quý Minh Châu, ánh mắt Giang Tịch khẽ rơi vào trầm tư.
Thân thể cô gái khẽ kề sát tỏa ra hương thơm hoa hồng thoảng thoảng, vừa bí ẩn lại vừa quyến rũ người khác, im lìm ngưng tụ mà tản ra, chỉ khi đến gần thì mới có thể phát hiện được.
Không chờ Giang Tịch đáp lại, mẹ Giang còn nói thêm, “Khi con mua coi như xong, lại còn để nó trong phòng chứa đồ, may là mẹ lật tới, nếu Minh Châu không cẩn thận lật đến thì con nói phải làm sao bây giờ?”
Giang Tịch chỉ lười nhác ngước mắt, tùy ý đáp lời.
“Hũ nút! Một chữ dư thừa con cũng không muốn nói nhiều!”
Từ trước đến nay bà Giang xinh đẹp ưu nhã luôn hơi không giữ được bình tĩnh, thiếu chút nữa đã đến vặn lỗ tai Giang Tịch.
Giang Tịch vẫn giữ nguyên dáng vẻ không hề bị dao động, “Mẹ, nên đi ăn cơm thôi.”
Mẹ Giang tích tụ một hơi trong l-ồng ngực, vừa định phát cáu thì chỉ nghe con mình lại lên tiếng, “Tâm lý con nắm chắc.”
Mẹ Giang nghe xong những lời này của Giang Tịch, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoáng dễ chịu.
Bà nhấc chân quay về phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện.
“Nhớ rõ phải nắm chắc cho tốt, sang năm mẹ có thể bế cháu trai hay không, phải xem ở con rồi.”
Lúc đầu giọng của mẹ Giang vẫn còn cố gắng đè nén nhưng sau đó lại không kìm được ức chế, bà còn chưa đi vào phòng khách nhưng giọng đã bắt đầu truyền tới.
Quý Minh Châu bắt lấy âm cuối, hiển nhiên đã nghe được câu “bế cháu trai” của mẹ Giang.
Cô vội vàng ngẩng đầu, trực tiếp nhìn phía Giang Tịch.
Đối phương chuẩn xác bắt được nghi vấn bên trong ánh mắt của cô, tuy vậy anh vẫn cứ là dáng vẻ lạnh nhạt tự tin kia
Hiển nhiên là không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bề trên nói cái gì anh cũng đồng ý!
Nhưng không phải đề tài nào cũng có thể đáp ứng được!
Cho đến khi ăn cơm, Quý Minh Châu cũng không thèm nhìn Giang Tịch chút nào.
Bởi vì mẹ Giang dốc lòng sắp xếp, chỗ ngồi của hai người thân thiết dựa sát vào nhau, khoảng cách thật sự gần.
Quý Minh Châu cũng không hề khách khí chút nào, nắm bắt cơ hội theo vị trí chân của Giang Tịch giẫm manh một phát.
Giang Tịch ở bên cạnh dường như khá sửng sốt nhưng cũng không lên tiếng, một lúc sau lại rơi vào yên lặng.
Mẹ Giang ngồi đối diện không hề phát hiện ra động tác nhỏ này của hai người chút nào, nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho Quý Minh Châu rồi hỏi, “Minh Châu, con chuyển đến mấy ngày nay, đã quen hết chưa?”
“Dạ, khá tốt, con cũng đã quen rồi ạ.”
Quý Minh Châu thực sự nói thật, thiết bị ở nhà này không khác mấy trong nhà cô.
Giang Tịch ngày thường rất yên tĩnh, cũng sẽ không tới quấy rầy cô. Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì ở đây thoải mái hơn Quý trạch rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi, hai đứa cần phải ở chung với nhau hơn, khi nào có thời gian rảnh, hai đứa có thể đi ra ngoài đi dạo, đi chơi.”
Mẹ Giang nói đến đây, không biết nghĩ đến cái gì mà đề nghị, “Lần này bác đến cũng hơi vội vàng, đêm nay hai đứa con nếu không có việc gì thì cùng bác về nhà chính chơi đi.”
“Đêm nay sao?” Quý Minh Châu nghi hoặc, “Vâng ạ, có điều gần đây con cũng không có việc gì.”
“Không có việc gì càng tốt hơn, thuận tiện ở lại nhà chính một đêm.”mẹ Giang mỉm cười đồng ý.
Sự thật là gần đây Quý Minh Châu không có việc gì quá bận rộn.
Video về vấn đề mới của cô đã được tải lên, còn bên Quý thị kia thì chưa đến thời gian đi nhậm chức.
Gần đây là khoảng thời gian nhàn hạ nhất trước khi cô bận rộn.
Hơn nữa nói đến việc phải ở lại qua đêm tại Giang trạch, thật ra cũng không có gì khác biệt với Bách Duyệt bên này.
“Bác gái, con đều được.”
“Còn con thì sao?” Mẹ Giang nghe được câu trả lời của Quý Minh Châu, tiếp tục hỏi Giang Tịch.
Kỳ thật lời đề nghị này của mẹ Giang tới đột ngột, Giang Tịch cũng hoàn toàn bị bất ngờ nên phải hỏi ngược lại.
“Sao mẹ lại muốn trở về đột nhiên như vậy?”
“Người trong nhà cũng muốn gặp Minh Châu, từ sau khi con bé về nước còn chưa từng tới nhà chính”
Nghe nói đến đây, mặt mày Giang Tịch rủ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……
Giang trạch và Quý trạch thật sự rất gần nhau, nhưng hai nơi lại có hai phong cách trang trí hoàn toàn trái ngược nhau.
Quý trạch có một lịch sử rất lâu đời, khi Quý Minh Châu còn nhỏ nơi này đã được tu sửa một lần, thuận theo sở thích của Quý Thiếu Ngôn nó có một phong cách độc nhất vô nhị, trang viên được tu sửa thiên về phong cách Gothic, ở bên trong còn lưu lại dấu vết lúc sinh thời của mẹ Quý, sau này chưa từng thay đổi nguyên trạng.
Nhà họ Giang tuy là gia đình có nhiều thế hệ làm thương nhân, nhưng dòng bên nhà ngoại lại là một gia đình có dòng dõi thư hương thế gia, Giang trạch ở đời trước đã nhiều lần sửa chữa, được kế thừa cho đến ngày hôm nay, chân chính là cả tòa đại viện chưa từng có sự thay đổi nào hơn.
Vì được xây dựng bằng gỗ hoa lê đỏ sậm, mái của ngôi nhà được chạm rỗng, có khảm pha lê ở giếng trời, giếng trời soi bóng xuống trung tâm, hòn non bộ chảy róc rách.
Yên tĩnh vắng lặng, vô cùng cổ kính. Nếu nói nơi đây còn có bốn thế hệ ở cùng với nhau cũng không quá đáng, chỉ là thế hệ này ở Giang trạch cũng chỉ còn bố Giang và mẹ Giang.
Từ bên Bách Duyệt dọn dẹp một chút lại đến bên này, lại là một khoảng thời gian vật lộn.
Chờ tới khi đặt chân đến Giang trạch, sắc trời đã tối muộn.
Quý Minh Châu và Giang Tịch ngồi trên bàn ăn ăn cơm tối.
Bố Giang còn ở trên lầu, mẹ Giang lên gọi ông xuống, thế mà ông vẫn chậm chạp chưa xuống.
Thật ra thật lâu trước đây Quý Minh Châu cũng đã tới Giang trạch mấy chuyến, ngoài mối quan hệ quen biết giữa cha mẹ và thường xuyên qua lại, hai người còn là bạn học.
Thật sự rất thoải mái khi đến thăm Giang trạch vào mùa đặc biệt nóng.
Bởi vì bên này là nhà cũ, đến mùa hè trong phòng thường lạnh lẽo nhưng mùa đông lại rất ấm áp, xem như là một nơi tốt đẹp đông ấm hạ mát.
Chỉ là hiện tại trong căn phòng rõ ràng cũng coi như là ấm áp nhưng Quý Minh Châu lại cảm thấy mình cứng rắn buồn bực ra ý lạnh.
Tay và chân đều hiện ra lạnh buốt.
Cũng không biết bởi vì sao.
Quý Minh Châu có chút nhàm chán chờ đợi xung quanh, bấm vào trang chủ Weibo để dạo.
Tình cờ thấy một video có lượt truy cập và tìm kiếm khá cao, cô thuận tay bấm vào xem.
Nội dung cũng rất đơn giản, chỉ đề cấp đến một chút tình thú giữa các cặp đôi anh anh em em.
Mà trong video có nhắc đến ba nơi: bên trong xe, phòng thay quần áo và bên dưới gầm bàn.
Trong số đó, dưới gầm bản được đề cử đứng đầu bảng.
Bên trong xe cùng phòng thay quần áo bởi vì có không gian ẩn nấp, lúc phải đối mặt với không gian mở rộng hơn, tính mập mờ tương đối yếu kém.
Xung quanh còn không có người.
Mà dưới bàn ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại rồi lại nằm dưới mí mắt người khác. (editor: nặng đô quá m.n ơi)
Khẩn trương, kí-ch thích, kiêu ngạo và những cảm xúc tương tự khác đánh cờ với nhau, khiến cho bộ não con người đầy hỗn loạn.
Khi Adrenaline bão táp đến đỉnh điểm cùng với chú hươu trong tâm nhĩ xông loạn tạo thành nhịp tim thình thịch lại bị liệt vào chung một nhóm…..
Tuy cô đã hạ nhỏ âm lượng nhưng nội dung như vậy, dù là cô cũng cảm thấy không thích hợp nghe tiếp.
Cô nhấn nút tắt, âm thanh của video vừa lúc dừng lại ở chỗ tổng kết…
【 Những tình thú nho nhỏ anh anh em em, mọi người đã nắm rõ kỹ xảo chưa? 】
Quý Minh Châu tắt điện thoại, tầm mắt rơi xuống góc hành lang, đột nhiên cảm thấy bắp chân mình bị cọ xát một chút.
Không nhẹ cũng không nặng.
Quý Minh Châu quay đầu nhìn lại, người ngồi bên cạnh cô lại chỉ còn Giang Tịch.
Không ai khác, chính người này là người khởi xướng!
Chẳng qua cô vẫn phải theo thường lệ hỏi thăm một chút…
“Anh đá tôi à?”
“Như thế nào, không thể ư?”
Trái ngược với im lặng ngày thường, Giang Tịch trực tiếp đồng ý.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên bàn ăn, sau đó nghiêng mặt qua nhìn cô..
“Tình thú nho nhỏ anh anh em em, tôi trả cho cô một chút.”