Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới - Trang 2
Chương 19: Quyết không buông tay
Sau khi bác sĩ thú ý kiểm tra chân sau cho mèo con thì kết luận chân của nó là bị người ta dùng đồ vật đánh gãy.
Lục U ngạc nhiên: “Anh chắc chắn chứ ạ?”
“Vết thương này rõ ràng gây ra bởi con người, tai nạn xe cộ sẽ không tạo thành tổn thương như vậy.” Bác sĩ thú y chỉ vào con mèo nhỏ: “Bị người ta dùng kẹp kẹp đến khi gãy xương.”
“Nó là mèo hoang, ai lại làm như vậy chứ.”
“Ai biết được, có thể là ngược đãi mèo, trước đây tôi đã từng gặp qua rồi.”
Con mèo con này từ lúc Lục U học nghiên cứu sinh đã nuôi nó, tính tình ngoan ngoãn lại dễ gần, ngày thường từ xa nhìn thấy Lục U đều chui ra ngoài chặn đường “giả vờ bị đụng”.
Nếu điều kiện cho phép Lục U cũng muốn nhận nuôi nó, chỉ tiếc hiện tại cô không có cách nào chăm sóc cho nó cả.
Lục U hỏi bác sĩ: “Cái này có thể trị khỏi được không ạ?”
“Vết thương này không thể chữa khỏi, sau này sẽ bị tật.” Bác sĩ thú ý mang vải xô tới: “Nhưng có thể kê cho cô chút thuốc và băng bó lại.”
“Làm phiền anh rồi ạ.”
Trong quá trình bác sĩ băng bó cho mèo nhỏ, nó vẫn rất ngoan ngoãn, Lục U giúp bác sĩ giữ nó, nó còn liếm tay Lục U.
- -
Sau khi trở về ktc, Lục U nói nói chuyện này với Tô Nhị.
Tô Nhị lòng đầy căm phẫn nói: “Nhất định là một tên bi.ến thái trong trường chúng ta. Trước đó không phải lưu truyền một câu chuyện sao, kể rằng vào buổi tối thường nghe tiếng chó mèo truyền đến từ phía sau núi, còn kêu cực kỳ đau đớn.”
Lục U thả con mèo trong balo ra: “Không thể để nó về chỗ cũ nữa, nếu bị bắt được nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.”
“Nhưng chúng ta không thể nuôi trong phòng ngủ được, nếu dì quản lý phát hiện ra thì dữ nhiều lành ít là chúng ta.”
“Tìm ai đó nhận nuôi đi.”
Lục U mở máy tính ra, đăng tin thu nuôi trên một trang web của thành phố, đồng thời share về vòng bạn bè luôn
“Một bé mèo đen đáng yêu lắm nè, sáu tháng tuổi, chân sau của bạn nhỏ bị tật, nhưng có thể tự đi lại, tìm một chủ nhân có lòng yêu thương, ba tháng đầu đồng ý đến nhà hoặc gọi video thăm hỏi.”
Chỉ có điều hiện tại thu nuôi chó mèo đều là cung lớn hơn cầu, nhất là mèo có tật, rất khó tìm được gia đình đồng ý nuôi.
Quả nhiên, không ai hỏi thăm cả.
Buổi tối, Tưởng Đạc gửi tin nhắn cho Lục U.
JD: “Nghe nói có mèo? “
U U Lộc Minh: “Có, tam gia muốn không ạ?”
JD: “Ba tháng đầu yêu cầu thăm hỏi?”
U U Lộc Minh: “Dạ, trên nguyên tắc là như thế, bởi vì sợ nổi hứng nhất thời, chơi được vài ngày là lại bỏ đi.”
U U Lộc Minh: “Nhưng có thể gọi video để thăm...”
Tin nhắn thứ hai còn chưa gửi đi thì tin nhắn của Tưởng Đạc đã tới –
JD: “Anh yêu cầu mỗi tuần tới nhà thăm bảy lần, mỗi lần không được dưới hai mươi tư tiếng, có thể chấp nhận thì anh sẽ nuôi.”
U U Lộc Minh:?
U U Lộc Minh: “Tam gia, thế thì anh nhận nuôi em luôn đi.”
JD: “Nuôi, đi đâu làm thủ tục?”
U U Lộc Minh: “Đừng đùa nữa! Trường chúng ta có người ngược đại mèo, tam gia ngài rốt cuộc có muốn nuôi không đây?”
JD: “Bây giờ anh tới đón.”
U U Lộc Minh: “Được rồi! Đợi ngài!”
...
Rất nhanh, một chiếc Land Rover Defender màu đen dừng dưới kí túc xá.
Lục U vừa đặt con mèo nhỏ vào trong balo đã nghe thấy nữ sinh của cả tòa kí túc xá sôi trào –
“Là Tưởng Đạc à!”
“Má tôi ơi! Anh ấy mặc đồng phục đẹp trai thế!”
“Là tôi độc thân quá lâu rồi đúng không, xe của anh ấy mà tôi cũng cảm nhận được hương vị đàn ông.”
...
Lục U đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới.
Dưới cây nhãn có chiếc xe Land Rover Defender mang “hương vị đàn ông” đang dừng, mà chủ xe trên người mặc một thân đồng phục màu đen ngay ngắn, biếng nhác dựa vào bên cạnh xe.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua tán lá, lốm đốm rơi xuống người anh.
Nốt ruồi đỏ kia dưới ánh sáng càng thêm động lòng người.
Không có cô gái nào có thể chống lại được thứ hormone mạnh mẽ này cả.
Nhất là, một thân cảnh phục này...
Mấy phút ngắn ngủi, đã có mấy nữ sinh đi tới muốn xin phương thức liên lạc với anh rồi.
Lục U không chậm trễ nữa, đeo balo mèo đi xuống dưới, không đợi anh mời đã leo lên xe anh ngồi.
Tưởng Đạc ngồi vào trong xe, nói: “Nữ sinh trường cũ vẫn nhiệt tình như vậy.”
Lục U khinh bỉ liếc anh: “Cho nên anh lại quen thêm vài cô bạn gái rồi?”
“Không có, anh từ chối cả rồi.”
“Vì sao?”
Khóe mắt anh nhếch lên, cười nhạt nói: “Bởi vì không phải người trong lòng.”
Lục U nhìn anh: “Người trong lòng anh là ai?
“Em...”
Lời con chưa dứt, thân thể người đàn ông đã phủ lên.
Trong khoảnh khắc đó, Lục U cảm nhận được trái tim mình loạn nhịp, lưng dính chặt vào lưng ghế, toàn thân cứng ngắc.
Trong đầu đều là tiếng: “Em...”
Tưởng Đạc chậm rãi cài dây an toàn cho cô, sau đó dùng giọng nói trầm thấp, khiêu gợi nói bên tai cô: “Em là ai mà quản nhiều thế.”
Vành tai Lục U không khỏi đỏ ửng, dùng sức đẩy người đàn ông đang cười hết đáng ghét này ra.
“Anh phiền chết đi được!”
Tưởng Đạc khởi động xe rồi chạy ra khỏi trường, anh nhẹ nói: “Sao thế, thất vọng à?”
“Không có!”
“Muốn làm người trong lòng anh sao?”
“Em muốn làm bố anh!”
“Con nhóc chết tiệt này.”
Tưởng Đạc giơ tay lên xoa xoa đầu cô như trừng phạt: “Nghe nói, khi nói chuyện với người khác thì em nói gì nghe nấy, sao đến lượt anh thì lại được đà lấn tới thế hả.”
“Bởi vì anh là Tưởng Đạc mà.” Lục U lè lưỡi với anh: “Blè ~”
“Anh là Tưởng Đạc thì sao hả, kém hơn người ta một bậc nên không xứng để em dịu dàng à?”
“Không phải đâu.”
Bởi vì anh là Tưởng Đạc, là người đàn ông duy nhất cô có thể không cần giả vờ khi ở bên cạnh, không cần bất kỳ lớp ngụy trang để che giấu.
- -
Lục U đưa Tưởng Đạc đến cửa hàng thú cưng mua cát mèo, chậu cát, còn có thức ăn cho mèo, miếng cào móng, kéo cắt móng tay cùng mấy loại đồ dùng để nuôi mèo, quẹt thẻ của anh không hề lưu tình, thức ăn cho mèo cũng lấy loại sản phẩm tự nhiên nhập khẩu.
Nhà Tưởng Đạc rất lớn, mèo nhỏ có thể ở trong nhà tự do chơi đùa.
Lúc đầu mèo nhỏ còn có chút hoảng sợ, đi lại cũng cẩn thận từng chút, nhưng rất nhanh đã quen với hoàn cảnh, bắt đầu trên nhảy dưới vồ.
“Về sau nó là thú cưng của anh rồi.” Lục U nói: “Anh đặt tên cho nó đi.”
Tưởng Đạc đánh giá con mèo đen nhỏ này, thuận miệng nói: “Than Đá.”
“Cái này... cái này là tên gì chứ.”
“Hợp với nó quá còn gì.”
Lục U ôm mèo nhỏ đến trước mặt Tưởng Đạc, bảo anh sờ nó.
Nhưng Tưởng Đạc có bệnh sạch sẽ, không bao giờ có thói quen thân thiết với động vật, cẩn thận nhìn từ xa, không chịu cúi đầu.
“Sau này anh chính là ba của nó rồi.” Lục U cầm lấy tay Tưởng Đạc đặt lên đầu mèo: “Phải yêu thương nó đó.”
Mèo nhỏ cũng biết điều mà cọ cọ vào tay anh.
Anh có hơi ngượng ngùng, lập tức rút tay về: “Được rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Mèo nhỏ vù một cái phóng vào phòng Tưởng Đạc.
Lục U thấy lông mày Tưởng Đạc cau lại, vội vàng tóm còn mèo nhỏ lại, dặn dò như thật –
“Lúc ba đang làm việc không được quấy rầy.”
“Không được lúc nào cũng meo meo meo, ba ba thích yên tĩnh.”
“Quan trọng nhất là, không được vào phòng ngủ của ba, càng không được lên giường của ba nha.”
- -
Tưởng Đạc nhìn Lục U dạy dỗ mèo nhỏ, cảm thấy buồn cười mà than một tiếng: “Sao không thể lên giường của anh, chẳng lẽ anh ăn thịt nó à?”
Lục U nghĩ đến tình trạng thích sạch sẽ đến độ soi mói của anh khi còn nhỏ: “Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao.”
“Có, nhưng không nghiêm trọng như thế.”
“Nói vậy là nó có thể vào phòng của anh, lên giường của anh rồi ~”
“Nó không thể.” Tưởng Đạc dựa vào cánh cửa, khóe miệng hơi cong lên: “Nhưng em thì có thể.”
“...”
Lục U nhấc chân đạp cho anh một cước.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cuộc sống của “Than Đá”, Lục U đứng dậy định rời đi, Tưởng Đạc đưa cho cô một tấm thẻ thang máy.
Lục U không hiểu.
Tưởng Đạc lười biếng giải thích: “Có đôi khi tra án liên tiếp mấy ngày không về nhà.”
“Được, lúc nào anh bận thì em sẽ đến làm nhân viên vệ sinh miễn phí.”
Lục U lập tức nhận lấy thẻ ra vào, bỗng nhiên lại nghĩ tới án mạng xảy ra ở trung tâm thương mại ngày hôm nay: “Vụ án hôm nay đã phá được chưa?”
“Kẻ tình nghi bị bắt tại chỗ, cũng thừa nhận tội trạng rồi.” Tưởng Đạc cầm bình nước lên, tưới vào bồn hoa lan trên bàn, thản nhiên nói: “Người tình nghi tính cách cố chấp, không chịu nổi việc người bị hại đề nghị chia tay nên xúc động giết người, đẩy người bị hại từ trên tầng năm xuống đất.”
“Đàn ông cố chấp thật sự rất đáng sợ.” Lục U cảm thán nói: “Gặp phải người có tình cách b.ệnh hoạn như vậy nhất định phải trốn xa một chút, mạng cũng không còn thì yêu đương gì chứ.”
Vừa dứt lời, bình nước trên tay Tưởng Đạc rơi xuống đất, vừa vặn lăn đến bên chân cô. Lục U nhặt bình nước lên đưa cho anh.
Tưởng Đạc không nhận lấy bình nước mà ra hiệu để cô đặt trên mặt bàn, lơ đãng dấu bàn tay đang run rẩy đi.
“Anh là lạ thế nào ấy.”
“Không sao, em mau về đi.”
Lục U đánh giá gương mặt tái nhợt của anh, ân cần hỏi: “Có phải gần đây anh điều tra vụ án quá vất vả không?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ cố gắng khống chế bàn tay phải đang run rẩy, nhấn mạnh: “Mau về đi, Lục U.”
Lục U hơi lo lắng, nhón chân lên, nhẹ nhàng sờ trán anh: “Ốm thật rồi sao?”
Đột nhiên, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng của anh giữ chặt.
Hành động đột ngột khiến Lục U không kịp chuẩn bị, còn tưởng bị bàn ủi chạm vào, cực kỳ nóng, lòng bàn tay anh nóng đến mức khiến cô kinh hãi: “Anh sao thế...”
Người đàn ông dùng lực rất mạnh, rất mạnh nắm lấy cô.
Không phải, không phải là nắm, càng giống như siết chặt hơn, khiến cô căn bản không có sức cựa ra, cổ tay giống như đang đeo xiềng xích bằng đá vừa nặng vừa nóng...
“Anh bảo về đi.”
Lục U kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi anh vừa sâu hoắm vừa đen nhánh như màn đêm. Khi anh nhìn cô, giống như biến thành một người khác, trở thành một người cô hoàn toàn không nhận ra.
Cho đến lúc này, Lục U mới nhận ra Tưởng Đạc mà cô quen thuộc chỉ là Tưởng ca ca của những năm cấp hai.
Anh của sau này, đã hoàn toàn thay đổi... biến thành một Tưởng Đạc vô cùng xa lạ.
“Tưởng, Tưởng Đạc... Anh có thể buông em ra không?”
Giọng Lục U rất nhỏ, mang theo sự run rẩy, gần như cầu xin: “Anh như vậy, rất dọa người đấy.”
Tưởng Đạc nhìn cô, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười tà ác –
“Đi lấy thuốc cho ông đây đi, tầng thứ ba ở ở tủ bát.”
Sau khi nói xong, năm ngón tay anh mở ra, thả cô đi.
Lục U vội vàng rụt tay về, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn là dấu ngón tay đỏ ửng, có thể nhận ra anh dùng lực mạnh như thế nào.
“Lấy thuốc thì lấy thuốc, anh dọa người ta làm gì chú.”
Lục U oán trách, đi vào tủ bát lấy thuốc.
Tủ bát mở ra, ở tầng thứ ba có một hộp thuốc, bên trong chỉ có một loại, trên vỏ viết –
Risperidone.
“Là cái này ạ?” Cô quơ quơ hộp thuốc về phía anh.
“Ừ.”
Lục U lấy cốc rót nước, đặt hộp thuốc vào tay Tưởng Đạc. tò mò hỏi: “Đây là thuốc gì thế.”
“Em không biết tự tìm à?”
“Bỏ đi, lười tìm, đi nha.”
Lục U cầm theo túi đi về phía thang máy. Trước khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, người đàn ông ngửa đầu uống thuốc, khóe mắt vừa vặn quét qua cô, môi mỏng nhếch lên, nốt ruồi đỏ đào hoa bên dưới mắt chớp sáng.
Ở bên dưới, cửa thang máy vừa mở ra Lục U đã vọt ra ngoài, luống cuống lấy điện thoại ra, tìm Risperidone.
Kết quả nhảy ra khiến cô vô cùng sợ hãi.
Risperidone [1] là... thuốc trị liệu bệnh liên quan đến thần kinh.
[1] Risperidone, được bán dưới tên thương mại Risperdal cùng với một số những tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần. Chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, và khó chịu ở những người bị chứng tự kỷ.
- -
Sau vụ án bắt cóc vào năm cấp hai, Tưởng Đạc phải trải qua những đêm dài đằng đẵng trong sự sợ hãi vô tận.
Không có ai quan tâm anh, không có anh dẫn anh đi trị liệu tâm lý, chỉ dựa vào một mình anh cố gắng chống đỡ trong sự sợ hãi.
Mất ngủ rất nhiều năm, Tưởng Đạc cứ như vậy mắc chứng hưng cảm [2].
[2] tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.
Anh thường xuyên gặp phải ảo giác, nhìn thấy bóng dáng ác ma của người đàn ông đó. Ban đầu anh sợ hãi, như một con chuột bình thường chạy trốn. Sau này trong lòng dần dần xuất hiện một sức mạnh tà ác, mà sức mạnh tà ác này cuối cùng lại chiến thắng nỗi sợ.
Mặc dù xuất hiện ảo giác, nhưng anh vẫn có thể thong dong ứng phó và đối thoại một cách bình thường, thậm chí còn có thể trò chuyện trò vui vẻ, cùng tồn tại với ác ma ở trong lòng, đồng thời, hợp lại làm một.
Không một ai biết vì sao sau này Tưởng Đạc lại trở nên như vậy.
Đánh nhau thì nhắm vào tử huyệt, như một kẻ điên đua xe cược mạng với người ta, toàn thân phủ kín quỷ khí âm trầm.
Mà Lục U, từ khi anh còn nhỏ đã tưởng tượng sẽ cùng cô kết hôn, phải cố gắng chăm sóc cô.
Lại bởi vì khuyết điểm này nên cũng không dám hi vọng xa vời nữa.
Sau này Lục U và Hứa Trầm Chu ở bên nhau, mỗi khi nhìn thấy hai người ăn cơm trong căn tin, ăn xong đi tản bộ ngắm ánh chiều tà ở sân vận động,... Tưởng Đạc đố kị tới phát điên, cái bóng ma kia lại xuất hiện, một lần lại một lần đứng trước mặt anh, điên cuồng cười rồi khua khua con dao về phía cô.
Tinh thần triệt để tan vỡ.
Cô gái kia, là điều đẹp đẽ duy nhất trong cuộc sống đen tối lúc nhỏ của anh.
Trước mặt Tưởng Đạc chỉ có hai con đường, hoặc là đi, hoặc là chết.
...
Mấy năm học ngành Tội phạm học ở Maryland, Tưởng Đạc tiếp xúc với vô số vụ án tội phạm tâm lý, cũng chủ động tiếp nhận sự cố vấn và trị liệu tâm lý tốt nhất do trường học cung cấp.
Dần dần, cái bóng ác ma trong lòng biến mất.
Chứng hưng cảm của anh gần như khỏi hẳn, vậy nên mới dám trở về bên cô một lần nữa.
Nhưng câu nói trong lúc vô tình ban nãy của Lục U lại một lần nữa làm dấy lên lo lắng chôn sâu tận dưới đáy lòng anh.
Anh bảo Lục U đi lấy thuốc nhưng không hề uống, anh chỉ dùng cách thức này để tiết lộ với cô anh mắc bệnh tâm thần mà thôi.
Cô nhạy cảm như vậy, có lẽ đã sớm nhận ra rồi.
Tưởng Đạc từ lâu đã không còn là Tưởng ca ca của cô nữa rồi.
Cho nên cô mới sợ anh như vậy.
Biết rồi cũng tốt.
Biết rồi... thì sẽ rời xa anh.
Dù sao cũng chưa từng thích.
- -
Lục U loạng choạng trở về kí túc xá, Tô Nhị thấy sắc mặt cô không tốt thi vội vàng hỏi: “Sao sắc mặt kém thế?”
Lục U nắm lấy tay Tô Nhị: “Tiểu Nhị Đóa, trong lòng tôi hơi rối.”
“Làm sao thế!” Cô thấy cả mặt cả môi Lục U đều trắng bệch: “Cậu đừng làm tôi sợ, có phải có ai bắt nạt cậu không?”
Lục U dùng sức lắc đầu.
Tất nhiên cô không thể đem chuyện mình vừa phát hiện ra nói cho người khác biết, bởi vì đây là chuyện riêng của Tưởng Đạc.
Nhưng trong lòng cô lại rối như tơ vò.
Lục U không biết Tưởng Đạc mắc bệnh về tinh thần từ khi nào. Khi còn bé, hay là sau khi trưởng thành? Có phải có liên quan đến vụ án bắt cóc kia không? Hay là do những hành vi tồi tệ mà gia đình bị hại làm với anh? Hoặc có thể... là do tất cả.
Lục U đi tới sân vận động, gọi điện thoại cho Hạ Minh Phi, hỏi cặn kẽ chuyện này.
Hạ Minh Phi thấy Lục U đã biết chuyện nên cũng không định lừa cô –
“Trong mấy năm học cấp ba chứng hưng cảm của cậu ta đã rất nghiêm trọng rồi, gặp phải ảo giác, thậm chí còn có lúc sẽ làm ra những hành vi tự tổn hại bản thân. Cho nên những năm đó cậu ta cố gắng tránh xa cậu cũng là vì sợ làm tổn thương cậu.”
Trong sân vận động, gió mát thổi qua, vành mắt Lục U nóng bừng.
Tất cả những điều này, cô đều không biết.
“Vậy hiện tại... anh ấy đã trị hết chưa?”
“Đương nhiên là trị hết rồi.” Hạ Minh Phi ung dung nói: “Nhóm chuyên gia tâm lý học lâm sàng hàng đầu tại Đại học Maryland mấy năm qua đều vây quanh cậu ta, đã chữa được chứng hưng cảm của cậu ta rồi.”
Hạ Minh Phi rất sợ Lục U không tin mà ghét bỏ Tưởng Đạc, luôn miệng chứng minh: “Hơn nữa, ở chỗ tôi khi nhậm chức cũng phải kiểm tra sức khỏe rất kỹ, trong đó có cả kiểm tra về thần kinh, cậu có thể yên tâm ha.”
Lúc này Lục U mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu nha, anh Phi.”
“Cảm ơn gì chứ, cậu đừng vì chuyện này mà xa lánh cậu ta là được rồi.”
“Sao lại thế được, chỉ là tôi... cảm thấy mình không biết gì cả, có hơi khó chịu.”
“Không cần khó chịu, cậu ta chính là một con chó già, đại đa số thời điểm đều tự mình giải quyết.”
“Cậu đừng nói anh ấy như vậy chứ.”
...
Sáng hôm sau, Hạ Minh Phi thấy Tưởng Đạc ở phòng làm việc, dường như cả đêm Tưởng Đạc không ngủ, vành mắt thâm đen, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Lục U nhìn thấy thuốc của cậu rồi à?”
Tưởng Đạc lơ đãng “ừ” một tiếng: “Vốn dĩ cũng không muốn gạt.”
Hạ Minh Phi biết, là vụ án mạng máu me ngày hôm qua khiến cho trong lòng Tưởng Đạc bỗng dưng sợ hãi. Cậu ta sợ mình cũng giống như kẻ tình nghi trong vụ án đó, làm ra việc tổn thương đến tình cảm của bản thân.
“Mấy năm trước cậu xa cách người ta là vì sợ tổn thương người ta. Hiện tại đã ổn rồi, hà tất làm điều thừa thãi chứ, vô duyên vô cớ làm con gái người ta suy nghĩ vẩn vơ...”
“Vốn dĩ cô ấy cũng không có ý với tôi, sau này biết rồi sẽ đề phòng tôi hơn.” Tưởng Đạc thản nhiên nói: “Đối với cô ấy thì như vậy... sẽ tốt hơn.”
“Tự cậu chuốc lấy khổ.”
Hạ Minh Phi ngồi trên ghế, cầm hồ sơ vụ án ngày hôm qua lên, nhìn qua rồi nói: “Vốn dĩ là mối nhân duyên rất tốt, thanh mai trúc mã, lại được bà nội đích thân tác hợp, kết quả lại bị chính cậu phá nát.”
“Tôi là thứ gì chứ.” Ánh mắt Tưởng Đạc lạnh hơn rất nhiều: “Không xứng.”
Hạ Minh Phi biết rõ ở trong lòng Tưởng Đạc, Lục U vĩnh viễn là nữ thần cao không thể với tới, không quan tâm đến việc cô nghèo túng, anh giàu có... nữ thần chính là nữ thần, mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân cô.
Hạ Minh Phi cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài nãy nữa, quay đầu nhìn vào màn hình máy tính của Tưởng Đạc, bất ngờ nhìn thấy những video ngược đãi chó mèo bê bết máu me: “Đờ mờ! Cậu xem mấy thứ này làm gì thế! Biế.n thái à!”
Tưởng Đạc nhấp vào hệ thống web đen, sau khi so sánh hàng trăm video ngược đãi động vật thì gửi ba cái cho Hạ Minh Phi.
“Đại học Thanh Phù có sinh viên quay video ngược đãi động vật rồi bán lên web đen kiếm tiền, đi tới trường lôi mấy đứa đó ra rồi xử lý theo tội giao dịch video bất hợp pháp.”
Hạ Minh Phi ấn vào xem một cái, phát hiện những sinh viên trong video ngược đãi mèo này đã rất thông minh khi censored gương mặt mình lại. Nhưng Tưởng Đạc đã dùng vài thủ đoạn kỹ thuật tháo bỏ lớp censored kia xuống, đến trường học tìm hai người này không khó lắm.
“Tam gia cậu rảnh lắm đấy à, không chỉ điều tra án mạng, ngay cả chuyện con mèo con chó cậu cũng muốn quản?”
“Chuyện của quần chúng, không – có – chuyện – nhỏ.”
“Ngài nói chuẩn, tôi mà có nửa phần giác ngộ của ngài tôi đã sớm thăng cấp lên làm cố vấn cấp cao rồi.”
- -
Sau khi tan làm, tâm trạng Tưởng Đạc không tốt, định đến quán bar uống vài ly.
Cả ngày nay Lục U không liên lạc với anh. Trong đầu anh lại nhớ tới lời hôm qua cô nói –
“Đàn ông cố chấp thật sự rất đáng sợ.”
Gặp phải người có tình cách bệnh hoạn như vậy nhất định phải trốn xa một chút.”
Đúng thế, trốn xa một chút là được rồi.
Đáy mắt anh mang theo vài phần men say, tay cầm ly rượu run rẩy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng.
Rốt cuộc anh còn đang hy vọng điều gì nữa đây.
Lúc này cô một cô gái đi tới bên cạnh Tưởng Đạc, chủ động nói chuyện với anh: “Anh đẹp trai, uống rượu một mình à.”
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, nở nụ cười phóng khoáng, cô gái nhìn đến ngây người, không kìm lòng được muốn dán lên.
Chỉ tiếc rằng, người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói một câu gi.ết chết sự nóng bỏng –
“Xin lỗi nhé, bất lực.”
Cô gái xanh mặt đi ra chỗ khác.
“Than Đá” nằm kiểu ổ bánh mì trên ghế salon, kêu vài tiếng “meo meo” non nớt về phía anh.
Tưởng Đạc tháo cà-vạt ra, cởi áo khoác, trở về phòng ngả đầu xuống định đi ngủ.
Trong nhà không mở hệ thống sưởi, nhưng trong chăn lại rất ấm áp, trong lúc mơ hồ anh ôm được một thứ mềm mại.
Anh tưởng “Than Đá” chui vào chăn nên dứt khoát ôm chặt một chút, khẽ vuốt nhẹ, mơ màng lẩm bẩm: “Mẹ đã nói thế nào rồi hả? Không được lên giường.”
Cô gái trong ngực cất tiếng nói run run: “Vậy anh... thả... thả tay ra.”
Tưởng Đạc đột ngột mở mắt, cảm giác say rượu biến mất, lật chăn lên.
Lục U vội vàng xoay người từ trên giường xuống, đừng ở tấm thảm bên cạnh, phòng bị nhìn anh.
Tưởng Đạc dụi dụi mắt, cho là mình say không tỉnh táo nên xuất hiện ảo giác.
Anh bật đèn trên đầu giường lên.
Dưới ánh đen, cô gái mặc một chiếc váy rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, bộ dạng dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Em... sao lại tới đây?”
“Em chờ anh tan làm mà.” Lục U bất đắc dĩ nói: “Chờ mãi chờ mãi mà anh vẫn chưa về nên em vào phòng anh đọc sách, kết quả đang đọc thì... ngủ quên mất.”
Trong lòng Tưởng Đạc vẫn còn lưu lại hương thơm và hơi ấm trên người cô gái.
Anh dụi dụi khóe mắt: “Tìm anh có việc à?”
“Ừ.”
Lục U ngượng ngùng đi tới bên giường, ngồi xuống, nghiêm túc nói với anh: “Em muốn xin lỗi anh.”
“Xin lỗi gì?”
“Mấy năm qua em thực sự quá ngốc.” Lục U nhụt chí nói: “Nếu em sớm phát hiện ra anh không ổn thì tốt rồi.”
Khóe miệng Tưởng Đạc nở nụ cười tự giễu: “Nếu như phát hiện sớm một chút có phải ngay cả bạn bè cũng không làm được không?”
“Nếu biết sớm một chút thì mặc kệ anh có xấu xa với em thế nào, mắng em thế nào, em cũng sẽ không cách xa anh.” Lục U nhìn anh, chân thành nói: “Em sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho anh, sẽ không để bệnh tình anh trở nên xấu hơn.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt Tưởng Đạc dường như không còn đen tối như vậy, nốt ruồi son dưới mắt chớp động: “Em không sợ anh sao?”
“Sợ gì chứ, anh có phải người khác đâu.”
“Án mạng ngày hôm qua, tội phạm cũng từng là người bạn trai thân thiết.” Tưởng Đạc nhắc nhở cô: “Đừng quá tin tưởng vào quan hệ thân thiết, con người là thực thể phức tạp nhất, em sẽ không bao giờ biết được đối phương...”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay mềm mại của cô gái đã nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh, dịu dàng xoa xoa.
“Bạn bè có rất nhiều, tên bạn trai cặn bã kia... cũng không phải duy nhất. Nhưng Tưởng Đạc... vĩnh viễn là Tưởng Đạc của em.”
Trái tim Tưởng Đạc bị bóp chặt, hai mắt nhắm nghiền để che giấu cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt.
Những lời này thậm chí còn không phải là lời tâm tình, nhưng lại đủ để nghiền nát anh.
Anh cầm ngược lại tay Lục U, vào lúc cô cố gắng rút ra lại nắm chặt hơn. Lúc này đây, bất kể ra sao, anh sẽ không buông cô ra nữa.
Lục U ngạc nhiên: “Anh chắc chắn chứ ạ?”
“Vết thương này rõ ràng gây ra bởi con người, tai nạn xe cộ sẽ không tạo thành tổn thương như vậy.” Bác sĩ thú y chỉ vào con mèo nhỏ: “Bị người ta dùng kẹp kẹp đến khi gãy xương.”
“Nó là mèo hoang, ai lại làm như vậy chứ.”
“Ai biết được, có thể là ngược đãi mèo, trước đây tôi đã từng gặp qua rồi.”
Con mèo con này từ lúc Lục U học nghiên cứu sinh đã nuôi nó, tính tình ngoan ngoãn lại dễ gần, ngày thường từ xa nhìn thấy Lục U đều chui ra ngoài chặn đường “giả vờ bị đụng”.
Nếu điều kiện cho phép Lục U cũng muốn nhận nuôi nó, chỉ tiếc hiện tại cô không có cách nào chăm sóc cho nó cả.
Lục U hỏi bác sĩ: “Cái này có thể trị khỏi được không ạ?”
“Vết thương này không thể chữa khỏi, sau này sẽ bị tật.” Bác sĩ thú ý mang vải xô tới: “Nhưng có thể kê cho cô chút thuốc và băng bó lại.”
“Làm phiền anh rồi ạ.”
Trong quá trình bác sĩ băng bó cho mèo nhỏ, nó vẫn rất ngoan ngoãn, Lục U giúp bác sĩ giữ nó, nó còn liếm tay Lục U.
- -
Sau khi trở về ktc, Lục U nói nói chuyện này với Tô Nhị.
Tô Nhị lòng đầy căm phẫn nói: “Nhất định là một tên bi.ến thái trong trường chúng ta. Trước đó không phải lưu truyền một câu chuyện sao, kể rằng vào buổi tối thường nghe tiếng chó mèo truyền đến từ phía sau núi, còn kêu cực kỳ đau đớn.”
Lục U thả con mèo trong balo ra: “Không thể để nó về chỗ cũ nữa, nếu bị bắt được nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.”
“Nhưng chúng ta không thể nuôi trong phòng ngủ được, nếu dì quản lý phát hiện ra thì dữ nhiều lành ít là chúng ta.”
“Tìm ai đó nhận nuôi đi.”
Lục U mở máy tính ra, đăng tin thu nuôi trên một trang web của thành phố, đồng thời share về vòng bạn bè luôn
“Một bé mèo đen đáng yêu lắm nè, sáu tháng tuổi, chân sau của bạn nhỏ bị tật, nhưng có thể tự đi lại, tìm một chủ nhân có lòng yêu thương, ba tháng đầu đồng ý đến nhà hoặc gọi video thăm hỏi.”
Chỉ có điều hiện tại thu nuôi chó mèo đều là cung lớn hơn cầu, nhất là mèo có tật, rất khó tìm được gia đình đồng ý nuôi.
Quả nhiên, không ai hỏi thăm cả.
Buổi tối, Tưởng Đạc gửi tin nhắn cho Lục U.
JD: “Nghe nói có mèo? “
U U Lộc Minh: “Có, tam gia muốn không ạ?”
JD: “Ba tháng đầu yêu cầu thăm hỏi?”
U U Lộc Minh: “Dạ, trên nguyên tắc là như thế, bởi vì sợ nổi hứng nhất thời, chơi được vài ngày là lại bỏ đi.”
U U Lộc Minh: “Nhưng có thể gọi video để thăm...”
Tin nhắn thứ hai còn chưa gửi đi thì tin nhắn của Tưởng Đạc đã tới –
JD: “Anh yêu cầu mỗi tuần tới nhà thăm bảy lần, mỗi lần không được dưới hai mươi tư tiếng, có thể chấp nhận thì anh sẽ nuôi.”
U U Lộc Minh:?
U U Lộc Minh: “Tam gia, thế thì anh nhận nuôi em luôn đi.”
JD: “Nuôi, đi đâu làm thủ tục?”
U U Lộc Minh: “Đừng đùa nữa! Trường chúng ta có người ngược đại mèo, tam gia ngài rốt cuộc có muốn nuôi không đây?”
JD: “Bây giờ anh tới đón.”
U U Lộc Minh: “Được rồi! Đợi ngài!”
...
Rất nhanh, một chiếc Land Rover Defender màu đen dừng dưới kí túc xá.
Lục U vừa đặt con mèo nhỏ vào trong balo đã nghe thấy nữ sinh của cả tòa kí túc xá sôi trào –
“Là Tưởng Đạc à!”
“Má tôi ơi! Anh ấy mặc đồng phục đẹp trai thế!”
“Là tôi độc thân quá lâu rồi đúng không, xe của anh ấy mà tôi cũng cảm nhận được hương vị đàn ông.”
...
Lục U đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới.
Dưới cây nhãn có chiếc xe Land Rover Defender mang “hương vị đàn ông” đang dừng, mà chủ xe trên người mặc một thân đồng phục màu đen ngay ngắn, biếng nhác dựa vào bên cạnh xe.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua tán lá, lốm đốm rơi xuống người anh.
Nốt ruồi đỏ kia dưới ánh sáng càng thêm động lòng người.
Không có cô gái nào có thể chống lại được thứ hormone mạnh mẽ này cả.
Nhất là, một thân cảnh phục này...
Mấy phút ngắn ngủi, đã có mấy nữ sinh đi tới muốn xin phương thức liên lạc với anh rồi.
Lục U không chậm trễ nữa, đeo balo mèo đi xuống dưới, không đợi anh mời đã leo lên xe anh ngồi.
Tưởng Đạc ngồi vào trong xe, nói: “Nữ sinh trường cũ vẫn nhiệt tình như vậy.”
Lục U khinh bỉ liếc anh: “Cho nên anh lại quen thêm vài cô bạn gái rồi?”
“Không có, anh từ chối cả rồi.”
“Vì sao?”
Khóe mắt anh nhếch lên, cười nhạt nói: “Bởi vì không phải người trong lòng.”
Lục U nhìn anh: “Người trong lòng anh là ai?
“Em...”
Lời con chưa dứt, thân thể người đàn ông đã phủ lên.
Trong khoảnh khắc đó, Lục U cảm nhận được trái tim mình loạn nhịp, lưng dính chặt vào lưng ghế, toàn thân cứng ngắc.
Trong đầu đều là tiếng: “Em...”
Tưởng Đạc chậm rãi cài dây an toàn cho cô, sau đó dùng giọng nói trầm thấp, khiêu gợi nói bên tai cô: “Em là ai mà quản nhiều thế.”
Vành tai Lục U không khỏi đỏ ửng, dùng sức đẩy người đàn ông đang cười hết đáng ghét này ra.
“Anh phiền chết đi được!”
Tưởng Đạc khởi động xe rồi chạy ra khỏi trường, anh nhẹ nói: “Sao thế, thất vọng à?”
“Không có!”
“Muốn làm người trong lòng anh sao?”
“Em muốn làm bố anh!”
“Con nhóc chết tiệt này.”
Tưởng Đạc giơ tay lên xoa xoa đầu cô như trừng phạt: “Nghe nói, khi nói chuyện với người khác thì em nói gì nghe nấy, sao đến lượt anh thì lại được đà lấn tới thế hả.”
“Bởi vì anh là Tưởng Đạc mà.” Lục U lè lưỡi với anh: “Blè ~”
“Anh là Tưởng Đạc thì sao hả, kém hơn người ta một bậc nên không xứng để em dịu dàng à?”
“Không phải đâu.”
Bởi vì anh là Tưởng Đạc, là người đàn ông duy nhất cô có thể không cần giả vờ khi ở bên cạnh, không cần bất kỳ lớp ngụy trang để che giấu.
- -
Lục U đưa Tưởng Đạc đến cửa hàng thú cưng mua cát mèo, chậu cát, còn có thức ăn cho mèo, miếng cào móng, kéo cắt móng tay cùng mấy loại đồ dùng để nuôi mèo, quẹt thẻ của anh không hề lưu tình, thức ăn cho mèo cũng lấy loại sản phẩm tự nhiên nhập khẩu.
Nhà Tưởng Đạc rất lớn, mèo nhỏ có thể ở trong nhà tự do chơi đùa.
Lúc đầu mèo nhỏ còn có chút hoảng sợ, đi lại cũng cẩn thận từng chút, nhưng rất nhanh đã quen với hoàn cảnh, bắt đầu trên nhảy dưới vồ.
“Về sau nó là thú cưng của anh rồi.” Lục U nói: “Anh đặt tên cho nó đi.”
Tưởng Đạc đánh giá con mèo đen nhỏ này, thuận miệng nói: “Than Đá.”
“Cái này... cái này là tên gì chứ.”
“Hợp với nó quá còn gì.”
Lục U ôm mèo nhỏ đến trước mặt Tưởng Đạc, bảo anh sờ nó.
Nhưng Tưởng Đạc có bệnh sạch sẽ, không bao giờ có thói quen thân thiết với động vật, cẩn thận nhìn từ xa, không chịu cúi đầu.
“Sau này anh chính là ba của nó rồi.” Lục U cầm lấy tay Tưởng Đạc đặt lên đầu mèo: “Phải yêu thương nó đó.”
Mèo nhỏ cũng biết điều mà cọ cọ vào tay anh.
Anh có hơi ngượng ngùng, lập tức rút tay về: “Được rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Mèo nhỏ vù một cái phóng vào phòng Tưởng Đạc.
Lục U thấy lông mày Tưởng Đạc cau lại, vội vàng tóm còn mèo nhỏ lại, dặn dò như thật –
“Lúc ba đang làm việc không được quấy rầy.”
“Không được lúc nào cũng meo meo meo, ba ba thích yên tĩnh.”
“Quan trọng nhất là, không được vào phòng ngủ của ba, càng không được lên giường của ba nha.”
- -
Tưởng Đạc nhìn Lục U dạy dỗ mèo nhỏ, cảm thấy buồn cười mà than một tiếng: “Sao không thể lên giường của anh, chẳng lẽ anh ăn thịt nó à?”
Lục U nghĩ đến tình trạng thích sạch sẽ đến độ soi mói của anh khi còn nhỏ: “Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao.”
“Có, nhưng không nghiêm trọng như thế.”
“Nói vậy là nó có thể vào phòng của anh, lên giường của anh rồi ~”
“Nó không thể.” Tưởng Đạc dựa vào cánh cửa, khóe miệng hơi cong lên: “Nhưng em thì có thể.”
“...”
Lục U nhấc chân đạp cho anh một cước.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cuộc sống của “Than Đá”, Lục U đứng dậy định rời đi, Tưởng Đạc đưa cho cô một tấm thẻ thang máy.
Lục U không hiểu.
Tưởng Đạc lười biếng giải thích: “Có đôi khi tra án liên tiếp mấy ngày không về nhà.”
“Được, lúc nào anh bận thì em sẽ đến làm nhân viên vệ sinh miễn phí.”
Lục U lập tức nhận lấy thẻ ra vào, bỗng nhiên lại nghĩ tới án mạng xảy ra ở trung tâm thương mại ngày hôm nay: “Vụ án hôm nay đã phá được chưa?”
“Kẻ tình nghi bị bắt tại chỗ, cũng thừa nhận tội trạng rồi.” Tưởng Đạc cầm bình nước lên, tưới vào bồn hoa lan trên bàn, thản nhiên nói: “Người tình nghi tính cách cố chấp, không chịu nổi việc người bị hại đề nghị chia tay nên xúc động giết người, đẩy người bị hại từ trên tầng năm xuống đất.”
“Đàn ông cố chấp thật sự rất đáng sợ.” Lục U cảm thán nói: “Gặp phải người có tình cách b.ệnh hoạn như vậy nhất định phải trốn xa một chút, mạng cũng không còn thì yêu đương gì chứ.”
Vừa dứt lời, bình nước trên tay Tưởng Đạc rơi xuống đất, vừa vặn lăn đến bên chân cô. Lục U nhặt bình nước lên đưa cho anh.
Tưởng Đạc không nhận lấy bình nước mà ra hiệu để cô đặt trên mặt bàn, lơ đãng dấu bàn tay đang run rẩy đi.
“Anh là lạ thế nào ấy.”
“Không sao, em mau về đi.”
Lục U đánh giá gương mặt tái nhợt của anh, ân cần hỏi: “Có phải gần đây anh điều tra vụ án quá vất vả không?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ cố gắng khống chế bàn tay phải đang run rẩy, nhấn mạnh: “Mau về đi, Lục U.”
Lục U hơi lo lắng, nhón chân lên, nhẹ nhàng sờ trán anh: “Ốm thật rồi sao?”
Đột nhiên, cổ tay cô bị bàn tay nóng bỏng của anh giữ chặt.
Hành động đột ngột khiến Lục U không kịp chuẩn bị, còn tưởng bị bàn ủi chạm vào, cực kỳ nóng, lòng bàn tay anh nóng đến mức khiến cô kinh hãi: “Anh sao thế...”
Người đàn ông dùng lực rất mạnh, rất mạnh nắm lấy cô.
Không phải, không phải là nắm, càng giống như siết chặt hơn, khiến cô căn bản không có sức cựa ra, cổ tay giống như đang đeo xiềng xích bằng đá vừa nặng vừa nóng...
“Anh bảo về đi.”
Lục U kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi anh vừa sâu hoắm vừa đen nhánh như màn đêm. Khi anh nhìn cô, giống như biến thành một người khác, trở thành một người cô hoàn toàn không nhận ra.
Cho đến lúc này, Lục U mới nhận ra Tưởng Đạc mà cô quen thuộc chỉ là Tưởng ca ca của những năm cấp hai.
Anh của sau này, đã hoàn toàn thay đổi... biến thành một Tưởng Đạc vô cùng xa lạ.
“Tưởng, Tưởng Đạc... Anh có thể buông em ra không?”
Giọng Lục U rất nhỏ, mang theo sự run rẩy, gần như cầu xin: “Anh như vậy, rất dọa người đấy.”
Tưởng Đạc nhìn cô, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười tà ác –
“Đi lấy thuốc cho ông đây đi, tầng thứ ba ở ở tủ bát.”
Sau khi nói xong, năm ngón tay anh mở ra, thả cô đi.
Lục U vội vàng rụt tay về, trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn là dấu ngón tay đỏ ửng, có thể nhận ra anh dùng lực mạnh như thế nào.
“Lấy thuốc thì lấy thuốc, anh dọa người ta làm gì chú.”
Lục U oán trách, đi vào tủ bát lấy thuốc.
Tủ bát mở ra, ở tầng thứ ba có một hộp thuốc, bên trong chỉ có một loại, trên vỏ viết –
Risperidone.
“Là cái này ạ?” Cô quơ quơ hộp thuốc về phía anh.
“Ừ.”
Lục U lấy cốc rót nước, đặt hộp thuốc vào tay Tưởng Đạc. tò mò hỏi: “Đây là thuốc gì thế.”
“Em không biết tự tìm à?”
“Bỏ đi, lười tìm, đi nha.”
Lục U cầm theo túi đi về phía thang máy. Trước khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, người đàn ông ngửa đầu uống thuốc, khóe mắt vừa vặn quét qua cô, môi mỏng nhếch lên, nốt ruồi đỏ đào hoa bên dưới mắt chớp sáng.
Ở bên dưới, cửa thang máy vừa mở ra Lục U đã vọt ra ngoài, luống cuống lấy điện thoại ra, tìm Risperidone.
Kết quả nhảy ra khiến cô vô cùng sợ hãi.
Risperidone [1] là... thuốc trị liệu bệnh liên quan đến thần kinh.
[1] Risperidone, được bán dưới tên thương mại Risperdal cùng với một số những tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần. Chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, và khó chịu ở những người bị chứng tự kỷ.
- -
Sau vụ án bắt cóc vào năm cấp hai, Tưởng Đạc phải trải qua những đêm dài đằng đẵng trong sự sợ hãi vô tận.
Không có ai quan tâm anh, không có anh dẫn anh đi trị liệu tâm lý, chỉ dựa vào một mình anh cố gắng chống đỡ trong sự sợ hãi.
Mất ngủ rất nhiều năm, Tưởng Đạc cứ như vậy mắc chứng hưng cảm [2].
[2] tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.
Anh thường xuyên gặp phải ảo giác, nhìn thấy bóng dáng ác ma của người đàn ông đó. Ban đầu anh sợ hãi, như một con chuột bình thường chạy trốn. Sau này trong lòng dần dần xuất hiện một sức mạnh tà ác, mà sức mạnh tà ác này cuối cùng lại chiến thắng nỗi sợ.
Mặc dù xuất hiện ảo giác, nhưng anh vẫn có thể thong dong ứng phó và đối thoại một cách bình thường, thậm chí còn có thể trò chuyện trò vui vẻ, cùng tồn tại với ác ma ở trong lòng, đồng thời, hợp lại làm một.
Không một ai biết vì sao sau này Tưởng Đạc lại trở nên như vậy.
Đánh nhau thì nhắm vào tử huyệt, như một kẻ điên đua xe cược mạng với người ta, toàn thân phủ kín quỷ khí âm trầm.
Mà Lục U, từ khi anh còn nhỏ đã tưởng tượng sẽ cùng cô kết hôn, phải cố gắng chăm sóc cô.
Lại bởi vì khuyết điểm này nên cũng không dám hi vọng xa vời nữa.
Sau này Lục U và Hứa Trầm Chu ở bên nhau, mỗi khi nhìn thấy hai người ăn cơm trong căn tin, ăn xong đi tản bộ ngắm ánh chiều tà ở sân vận động,... Tưởng Đạc đố kị tới phát điên, cái bóng ma kia lại xuất hiện, một lần lại một lần đứng trước mặt anh, điên cuồng cười rồi khua khua con dao về phía cô.
Tinh thần triệt để tan vỡ.
Cô gái kia, là điều đẹp đẽ duy nhất trong cuộc sống đen tối lúc nhỏ của anh.
Trước mặt Tưởng Đạc chỉ có hai con đường, hoặc là đi, hoặc là chết.
...
Mấy năm học ngành Tội phạm học ở Maryland, Tưởng Đạc tiếp xúc với vô số vụ án tội phạm tâm lý, cũng chủ động tiếp nhận sự cố vấn và trị liệu tâm lý tốt nhất do trường học cung cấp.
Dần dần, cái bóng ác ma trong lòng biến mất.
Chứng hưng cảm của anh gần như khỏi hẳn, vậy nên mới dám trở về bên cô một lần nữa.
Nhưng câu nói trong lúc vô tình ban nãy của Lục U lại một lần nữa làm dấy lên lo lắng chôn sâu tận dưới đáy lòng anh.
Anh bảo Lục U đi lấy thuốc nhưng không hề uống, anh chỉ dùng cách thức này để tiết lộ với cô anh mắc bệnh tâm thần mà thôi.
Cô nhạy cảm như vậy, có lẽ đã sớm nhận ra rồi.
Tưởng Đạc từ lâu đã không còn là Tưởng ca ca của cô nữa rồi.
Cho nên cô mới sợ anh như vậy.
Biết rồi cũng tốt.
Biết rồi... thì sẽ rời xa anh.
Dù sao cũng chưa từng thích.
- -
Lục U loạng choạng trở về kí túc xá, Tô Nhị thấy sắc mặt cô không tốt thi vội vàng hỏi: “Sao sắc mặt kém thế?”
Lục U nắm lấy tay Tô Nhị: “Tiểu Nhị Đóa, trong lòng tôi hơi rối.”
“Làm sao thế!” Cô thấy cả mặt cả môi Lục U đều trắng bệch: “Cậu đừng làm tôi sợ, có phải có ai bắt nạt cậu không?”
Lục U dùng sức lắc đầu.
Tất nhiên cô không thể đem chuyện mình vừa phát hiện ra nói cho người khác biết, bởi vì đây là chuyện riêng của Tưởng Đạc.
Nhưng trong lòng cô lại rối như tơ vò.
Lục U không biết Tưởng Đạc mắc bệnh về tinh thần từ khi nào. Khi còn bé, hay là sau khi trưởng thành? Có phải có liên quan đến vụ án bắt cóc kia không? Hay là do những hành vi tồi tệ mà gia đình bị hại làm với anh? Hoặc có thể... là do tất cả.
Lục U đi tới sân vận động, gọi điện thoại cho Hạ Minh Phi, hỏi cặn kẽ chuyện này.
Hạ Minh Phi thấy Lục U đã biết chuyện nên cũng không định lừa cô –
“Trong mấy năm học cấp ba chứng hưng cảm của cậu ta đã rất nghiêm trọng rồi, gặp phải ảo giác, thậm chí còn có lúc sẽ làm ra những hành vi tự tổn hại bản thân. Cho nên những năm đó cậu ta cố gắng tránh xa cậu cũng là vì sợ làm tổn thương cậu.”
Trong sân vận động, gió mát thổi qua, vành mắt Lục U nóng bừng.
Tất cả những điều này, cô đều không biết.
“Vậy hiện tại... anh ấy đã trị hết chưa?”
“Đương nhiên là trị hết rồi.” Hạ Minh Phi ung dung nói: “Nhóm chuyên gia tâm lý học lâm sàng hàng đầu tại Đại học Maryland mấy năm qua đều vây quanh cậu ta, đã chữa được chứng hưng cảm của cậu ta rồi.”
Hạ Minh Phi rất sợ Lục U không tin mà ghét bỏ Tưởng Đạc, luôn miệng chứng minh: “Hơn nữa, ở chỗ tôi khi nhậm chức cũng phải kiểm tra sức khỏe rất kỹ, trong đó có cả kiểm tra về thần kinh, cậu có thể yên tâm ha.”
Lúc này Lục U mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu nha, anh Phi.”
“Cảm ơn gì chứ, cậu đừng vì chuyện này mà xa lánh cậu ta là được rồi.”
“Sao lại thế được, chỉ là tôi... cảm thấy mình không biết gì cả, có hơi khó chịu.”
“Không cần khó chịu, cậu ta chính là một con chó già, đại đa số thời điểm đều tự mình giải quyết.”
“Cậu đừng nói anh ấy như vậy chứ.”
...
Sáng hôm sau, Hạ Minh Phi thấy Tưởng Đạc ở phòng làm việc, dường như cả đêm Tưởng Đạc không ngủ, vành mắt thâm đen, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Lục U nhìn thấy thuốc của cậu rồi à?”
Tưởng Đạc lơ đãng “ừ” một tiếng: “Vốn dĩ cũng không muốn gạt.”
Hạ Minh Phi biết, là vụ án mạng máu me ngày hôm qua khiến cho trong lòng Tưởng Đạc bỗng dưng sợ hãi. Cậu ta sợ mình cũng giống như kẻ tình nghi trong vụ án đó, làm ra việc tổn thương đến tình cảm của bản thân.
“Mấy năm trước cậu xa cách người ta là vì sợ tổn thương người ta. Hiện tại đã ổn rồi, hà tất làm điều thừa thãi chứ, vô duyên vô cớ làm con gái người ta suy nghĩ vẩn vơ...”
“Vốn dĩ cô ấy cũng không có ý với tôi, sau này biết rồi sẽ đề phòng tôi hơn.” Tưởng Đạc thản nhiên nói: “Đối với cô ấy thì như vậy... sẽ tốt hơn.”
“Tự cậu chuốc lấy khổ.”
Hạ Minh Phi ngồi trên ghế, cầm hồ sơ vụ án ngày hôm qua lên, nhìn qua rồi nói: “Vốn dĩ là mối nhân duyên rất tốt, thanh mai trúc mã, lại được bà nội đích thân tác hợp, kết quả lại bị chính cậu phá nát.”
“Tôi là thứ gì chứ.” Ánh mắt Tưởng Đạc lạnh hơn rất nhiều: “Không xứng.”
Hạ Minh Phi biết rõ ở trong lòng Tưởng Đạc, Lục U vĩnh viễn là nữ thần cao không thể với tới, không quan tâm đến việc cô nghèo túng, anh giàu có... nữ thần chính là nữ thần, mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân cô.
Hạ Minh Phi cũng không tiếp tục nhắc đến đề tài nãy nữa, quay đầu nhìn vào màn hình máy tính của Tưởng Đạc, bất ngờ nhìn thấy những video ngược đãi chó mèo bê bết máu me: “Đờ mờ! Cậu xem mấy thứ này làm gì thế! Biế.n thái à!”
Tưởng Đạc nhấp vào hệ thống web đen, sau khi so sánh hàng trăm video ngược đãi động vật thì gửi ba cái cho Hạ Minh Phi.
“Đại học Thanh Phù có sinh viên quay video ngược đãi động vật rồi bán lên web đen kiếm tiền, đi tới trường lôi mấy đứa đó ra rồi xử lý theo tội giao dịch video bất hợp pháp.”
Hạ Minh Phi ấn vào xem một cái, phát hiện những sinh viên trong video ngược đãi mèo này đã rất thông minh khi censored gương mặt mình lại. Nhưng Tưởng Đạc đã dùng vài thủ đoạn kỹ thuật tháo bỏ lớp censored kia xuống, đến trường học tìm hai người này không khó lắm.
“Tam gia cậu rảnh lắm đấy à, không chỉ điều tra án mạng, ngay cả chuyện con mèo con chó cậu cũng muốn quản?”
“Chuyện của quần chúng, không – có – chuyện – nhỏ.”
“Ngài nói chuẩn, tôi mà có nửa phần giác ngộ của ngài tôi đã sớm thăng cấp lên làm cố vấn cấp cao rồi.”
- -
Sau khi tan làm, tâm trạng Tưởng Đạc không tốt, định đến quán bar uống vài ly.
Cả ngày nay Lục U không liên lạc với anh. Trong đầu anh lại nhớ tới lời hôm qua cô nói –
“Đàn ông cố chấp thật sự rất đáng sợ.”
Gặp phải người có tình cách bệnh hoạn như vậy nhất định phải trốn xa một chút.”
Đúng thế, trốn xa một chút là được rồi.
Đáy mắt anh mang theo vài phần men say, tay cầm ly rượu run rẩy, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng.
Rốt cuộc anh còn đang hy vọng điều gì nữa đây.
Lúc này cô một cô gái đi tới bên cạnh Tưởng Đạc, chủ động nói chuyện với anh: “Anh đẹp trai, uống rượu một mình à.”
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, nở nụ cười phóng khoáng, cô gái nhìn đến ngây người, không kìm lòng được muốn dán lên.
Chỉ tiếc rằng, người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói một câu gi.ết chết sự nóng bỏng –
“Xin lỗi nhé, bất lực.”
Cô gái xanh mặt đi ra chỗ khác.
“Than Đá” nằm kiểu ổ bánh mì trên ghế salon, kêu vài tiếng “meo meo” non nớt về phía anh.
Tưởng Đạc tháo cà-vạt ra, cởi áo khoác, trở về phòng ngả đầu xuống định đi ngủ.
Trong nhà không mở hệ thống sưởi, nhưng trong chăn lại rất ấm áp, trong lúc mơ hồ anh ôm được một thứ mềm mại.
Anh tưởng “Than Đá” chui vào chăn nên dứt khoát ôm chặt một chút, khẽ vuốt nhẹ, mơ màng lẩm bẩm: “Mẹ đã nói thế nào rồi hả? Không được lên giường.”
Cô gái trong ngực cất tiếng nói run run: “Vậy anh... thả... thả tay ra.”
Tưởng Đạc đột ngột mở mắt, cảm giác say rượu biến mất, lật chăn lên.
Lục U vội vàng xoay người từ trên giường xuống, đừng ở tấm thảm bên cạnh, phòng bị nhìn anh.
Tưởng Đạc dụi dụi mắt, cho là mình say không tỉnh táo nên xuất hiện ảo giác.
Anh bật đèn trên đầu giường lên.
Dưới ánh đen, cô gái mặc một chiếc váy rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, bộ dạng dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Em... sao lại tới đây?”
“Em chờ anh tan làm mà.” Lục U bất đắc dĩ nói: “Chờ mãi chờ mãi mà anh vẫn chưa về nên em vào phòng anh đọc sách, kết quả đang đọc thì... ngủ quên mất.”
Trong lòng Tưởng Đạc vẫn còn lưu lại hương thơm và hơi ấm trên người cô gái.
Anh dụi dụi khóe mắt: “Tìm anh có việc à?”
“Ừ.”
Lục U ngượng ngùng đi tới bên giường, ngồi xuống, nghiêm túc nói với anh: “Em muốn xin lỗi anh.”
“Xin lỗi gì?”
“Mấy năm qua em thực sự quá ngốc.” Lục U nhụt chí nói: “Nếu em sớm phát hiện ra anh không ổn thì tốt rồi.”
Khóe miệng Tưởng Đạc nở nụ cười tự giễu: “Nếu như phát hiện sớm một chút có phải ngay cả bạn bè cũng không làm được không?”
“Nếu biết sớm một chút thì mặc kệ anh có xấu xa với em thế nào, mắng em thế nào, em cũng sẽ không cách xa anh.” Lục U nhìn anh, chân thành nói: “Em sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho anh, sẽ không để bệnh tình anh trở nên xấu hơn.”
Dưới ánh đèn, đôi mắt Tưởng Đạc dường như không còn đen tối như vậy, nốt ruồi son dưới mắt chớp động: “Em không sợ anh sao?”
“Sợ gì chứ, anh có phải người khác đâu.”
“Án mạng ngày hôm qua, tội phạm cũng từng là người bạn trai thân thiết.” Tưởng Đạc nhắc nhở cô: “Đừng quá tin tưởng vào quan hệ thân thiết, con người là thực thể phức tạp nhất, em sẽ không bao giờ biết được đối phương...”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay mềm mại của cô gái đã nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh, dịu dàng xoa xoa.
“Bạn bè có rất nhiều, tên bạn trai cặn bã kia... cũng không phải duy nhất. Nhưng Tưởng Đạc... vĩnh viễn là Tưởng Đạc của em.”
Trái tim Tưởng Đạc bị bóp chặt, hai mắt nhắm nghiền để che giấu cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt.
Những lời này thậm chí còn không phải là lời tâm tình, nhưng lại đủ để nghiền nát anh.
Anh cầm ngược lại tay Lục U, vào lúc cô cố gắng rút ra lại nắm chặt hơn. Lúc này đây, bất kể ra sao, anh sẽ không buông cô ra nữa.