Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 69



Thỏa Thỏa đang cùng ông cụ Thẩm cho chim ăn, nghe tiếng Lục Thời Kì thì mừng rỡ chạy ùa đến: “Bố ơi, cuối cùng bố cũng về rồi, chúc bố giao thừa vui vẻ!”
Lục Thời Kì mỉm cười ôm lấy cậu bé: “Bố cũng chúc Thỏa Thỏa giao thừa vui vẻ nhé.”
Anh bước tới chỗ ông cụ Thẩm, chào hỏi: “Ông nội, con chúc ông năm mới an khang.”
Ông cụ Thẩm chống gậy ra hiệu cho người làm mang lồng chim đi chỗ khác, sau đó mới nhìn về phía Lục Thời Kì, hỏi: “Thời tiết ở Đồng Thành lạnh nhỉ, ông bà cháu dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lục Thời Kì gật đầu: “Cảm ơn ông nội hỏi thăm, ông bà cháu vẫn khỏe ạ.”
Khương Ngưng nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh có bộ cờ tướng bị xáo trộn, vài quân cờ còn rơi cả xuống đất, chắc chắn là do Thỏa Thỏa vừa nghịch xong.
Đây là món đồ ông nội rất nâng niu, cả quân cờ lẫn bàn cờ đều làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, bây giờ chỉ có mỗi cậu chắt là Thỏa Thỏa dám cả gan bày bừa như vậy.
Khương Ngưng lắc đầu ngán ngẩm, khom lưng nhặt số quân cờ rơi dưới đất lên, bày lên lại bàn cờ rồi kiểm tra xem có thiếu quân nào không.
Thấy vậy, ông cụ Thẩm chống gậy đi tới, ngồi xuống trước bàn cờ: “Tiểu Ngũ, bây giờ cháu thường sống ở bên ngoài, để ông thử xem cờ nghệ của cháu có tiến bộ gì không.”
Khương Ngưng bật cười: “Cháu có tiến bộ hơn nữa cũng chẳng thể nào thắng nổi ông, sao dạo này ông lại thích đánh cờ với cháu vậy, rõ ràng anh cả với anh ba đánh hay hơn cháu nhiều mà?”
Ông cụ Thẩm chầm chậm nói: “Hai đứa nó chơi cờ với ông mà trong lòng cứ nặng nề suy nghĩ, vừa muốn tìm cách khiến ông vui lại vừa không muốn bản thân thua quá thảm hại, đâu được đơn thuần như cháu, chơi cờ với ông lúc nào cũng toàn tâm toàn ý.”
Nghe ông nội khen vậy, cô còn chưa kịp vui mừng thì ông cụ đã nói tiếp: “Chỉ tiếc là cờ nghệ của cháu quá kém, đến giờ vẫn chưa thắng được ông một ván nào, có điều như vậy cũng khiến ông cảm thấy rất thoải mái.”
Khương Ngưng xị mặt xuống: “….”
Ông nói vậy còn ra dáng trưởng bối gì nữa không chứ?
Máu hơn thua trong lòng cô trỗi dậy: “Được thôi, ván này cháu nhất định sẽ thắng ông cho mà xem!”
Trong khi ông cụ đánh cờ với Khương Ngưng, Lục Thời Kì ôm Thỏa Thỏa ngồi xem ở bên cạnh.
Thỏa Thỏa quay đầu hỏi: “Bố ơi, mẹ có thắng được không ạ?”
Ông cụ Thẩm liếc nhìn cậu chắt trai: “Cháu hỏi bố cháu, không bằng hỏi ông cố đây này.”
Thỏa Thỏa khó hiểu chớp mắt: “Tại sao ạ?”
Ông cụ Thẩm nói: “Mẹ cháu có thắng được hay không đều là do ông cố quyết định, bố cháu không có quyền lên tiếng.”
Nghe vậy, Khương Ngưng khẽ cười mỉa: “Nghe ông nói cứ như ông sẽ nhường cháu vậy.”
Ông cụ Thẩm: “Cái này còn phải xem tâm trạng của ông nữa.”
Vừa dứt lời, ông cụ ăn ngay quân pháo của Khương Ngưng.
Mí mắt cô giật giật, cách chơi này mà là có ý muốn nhường cô ư?
Cô nhíu mày, mím chặt môi, im lặng một lúc lâu, thận trọng tìm cách ứng phó.
Ván cờ nhanh chóng kết thúc, Khương Ngưng thua.
Cô cảm thấy không chịu được: “Ông nội, chơi thêm ván nữa!”
Lại thêm hai ván nữa, Khương Ngưng đều thua.
Trong lúc đó Thỏa Thỏa đã chạy đi chỗ khác chơi, Lục Thời Kì vẫn ngồi bên cạnh cô.
Bị thua liền ba ván liền trước mặt Lục Thời Kì, cô có hơi mất mặt.
Ông nội đúng là không nể mặt ai, đã là đêm giao thừa rồi, còn ở ngay trước mặt chồng cô, vậy mà ông chẳng nhường nhịn gì cả!
Nhận ra cho dù có chơi thêm nữa thì cô cũng không thể thắng nổi, chi bằng dừng lại cho đỡ mất mặt, Khương Ngưng bèn lên tiếng: “Hôm nay phong độ của cháu không tốt lắm, hay là thôi vậy.”
Cô vừa định đứng dậy thì Lục Thời Kì đưa tay đặt lên vai, giữ cô lại: “Chơi thêm một ván nữa đi.”
Cô tỏ vẻ không còn hứng thú: “Không chơi nữa đâu.”
Lục Thời Kì cúi người xuống, áp sát tai cô khẽ nói: “Lần này nghe anh, ván này sẽ để em thắng.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, khiến Khương Ngưng thoáng sửng sốt.
Mấy ván trước Lục Thời Kì đều im lặng quan sát, cô cứ ngỡ là anh không hề biết chơi cờ.
Nghe giọng điệu này, xem ra anh cũng biết chơi đấy.
Thế sao lúc nãy lại ngồi nhìn cô thua?
Vốn dĩ Lục Thời Kì không phải kiểu người hay khoác lác, anh dám đảm bảo như vậy, bỗng nhiên Khương Ngưng hứng chí hẳn lên, cô đắc ý nhìn ông nội: “Chơi thêm một ván nữa đi ạ, cháu có quân sư rồi.”
Ông cụ liếc nhìn Lục Thời Kì, ung dung nhấp một ngụm trà, sau đó đặt xuống: “Được thôi.”
Giai đoạn đầu Lục Thời Kì vẫn để Khương Ngưng tự do phát huy theo tiến độ của mình, cho đến giai đoạn giữa bỗng nhiên anh bắt đầu chỉ điểm, từng chút từng chút một nắm lấy cục diện trận đấu.
Đây là lần đầu tiên ông cụ đánh cờ với Lục Thời Kì, hoàn toàn không biết lối đánh của anh thế nào, dần dần bị anh dắt mũi.
Chẳng mấy chốc ván cờ đã đến giai đoạn giữa và cuối, lúc này ông cụ có muốn điều chỉnh bố cục lại cũng đã muộn, cuối cùng thua trận.
Khương Ngưng có chút khó tin, nhưng đồng thời lại vô cùng phấn khởi: “Ông nội, quân sư của cháu thế nào, lợi hại đúng không ạ?”
Ông cụ ngồi lâu thấy hơi mỏi người, bèn đứng dậy duỗi gân cốt một chút.
Lúc sắp rời đi, ông nhìn về phía Lục Thời Kì: “Hôm nay đã khuya rồi, có dịp chúng ta lại đấu riêng một trận.”
Lục Thời Kì vội đứng lên: “Hôm nay là do vãn bối mượn gió bẻ măng, luận về thực lực thật sự thì cháu nào phải là đối thủ của ông.”
Ông cụ chỉ cười không nói gì, chống gậy chậm rãi rời đi.
Khương Ngưng liếc nhìn anh, vẫn còn đang rất đắc ý về chuyện vừa rồi: “Thắng là thắng, sao lại nói là thừa cơ hội, anh phải quang minh chính đại thừa nhận đi chứ.”
Lục Thời Kì bật cười: “Quả thực là mượn gió bẻ măng, lần sau đối đầu trực tiếp với ông, anh không thắng nổi đâu.”
“Vì sao? Vừa rồi chẳng phải đã thắng rồi sao?”
Lục Thời Kì giải thích với cô: “Vừa rồi anh quan sát em và ông chơi ba ván, anh đã nắm rõ được cách chơi của ông, cũng tìm được cách phá giải, cho nên ván thứ tư mới có thể thắng. Nhưng ông không thể nào chỉ có một chiêu này, lần sau ông sẽ điều chỉnh chiến thuật, vừa bắt đầu đã cẩn thận đề phòng anh, anh sẽ không còn lợi thế nữa. Nếu chỉ luận về cờ nghệ, làm sao anh có thể hơn được ông?”
Lúc này Khương Ngưng mới chợt hiểu ra, vì sao ba ván trước anh cứ nhìn cô thua mà lại không nói một lời nào.
Thì ra anh đang tìm sơ hở.
Nhưng anh có thể nhanh chóng tìm được cách phá giải, chuyển bại thành thắng như vậy quả thật cũng rất lợi hại rồi.
Ông cụ còn đặc biệt nói tìm cơ hội chơi thêm một ván, chứng tỏ trong lòng rất tán thành anh.
Khương Ngưng nâng khuôn mặt điển trai của người đàn ông lên, hôn phớt lên khóe miệng anh một cái: “Dù sao thì hôm nay cũng là lần đầu tiên em thấy ông thua cờ tướng, em rất vui.”
Lục Thời Kì ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô: “Anh làm em vui như vậy mà chỉ hôn một cái thôi sao?”
Khương Ngưng khẽ nhướng mi: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
“Em nói xem?” Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Cuối năm công việc bận rộn, hai người họ đã một tuần không gặp nhau.
Lục Thời Kì siết chặt eo cô, chỉ ước có thể ôm cô về phòng ngay bây giờ.
Lúc này, quản gia từ xa cung kính lên tiếng: “Cô chủ, cậu Lục, có thể dùng cơm tối rồi ạ.”
Khương Ngưng bình tĩnh lại, đáp: “Tôi tiết rồi.”
Đợi quản gia rời đi, cô đang định đi đến phòng ăn thì Lục Thời Kì vẫn ôm cô không chịu buông, ánh mắt nóng bỏng.
Khương Ngưng khẽ đẩy anh: “Đừng náo nữa, đi ăn tối với ông trước đã.”
Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, vì để ý đến khẩu vị của Lục Thời Kì nên đầu bếp còn làm thêm mấy món quê nhà Đồng Thành.
Sau bữa tối, ông cụ đi ngủ sớm, người nhà chú ba cũng đều lên lầu, chỉ còn lại anh em Thẩm Yến ở lại tầng một.
Không biết Thẩm Tịch kiếm được từ đâu rất nhiều pháo hoa que và pháo hoa nhỏ, dẫn Thỏa Thỏa ra ngoài chơi.
Khương Ngưng và Tống Noãn Chi thấy thích thú, cũng chạy ra chơi cùng.
Thẩm Yến và Lục Thời Kì đứng ở cửa, nhìn bọn họ vui đùa.
Thẩm Yến quay sang nhìn Lục Thời Kì: “Tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Venice Phi cho Tiểu Ngũ rồi. Tuy rằng Tiểu Ngũ lại thành lập thêm Vận Mạn, nhưng dù sao Venice Phi cũng là do một tay em ấy gầy dựng nên, không có Tiểu Ngũ thì sẽ không có Venice Phi của ngày hôm nay. Em ấy xứng đáng là người chủ mãi mãi của Venice Phi.”
Sự sắp xếp của Thẩm Yến nằm trong dự liệu của Lục Thời Kì: “Đây là chuyện của hai anh em cậu.”
Trong sân tiếng cười nói rộn ràng.
Thẩm Yến liếc mắt nhìn về phía đó, nửa đùa nửa thật hỏi anh: “Lục Nhị, ăn Tết ở nhà tôi có vui hơn so với lúc trước cậu ăn Tết một mình không?”
Lục Thời Kì không nói gì, nhưng ánh mắt luôn hướng về Khương Ngưng và Thỏa Thỏa đã cho ra đáp án.
Hai mẹ con mỗi người cầm hai cây pháo hoa que, những bông pháo hoa rực rỡ nở rộ trong tay, vui vẻ chạy nhảy đầy thích thú.
Những cái Tết thừa trước đây của Lục Thời Kì phần lớn đều đón tại Thu Thủy Loan, Đồng Thành.
Qua khung cửa sổ thủy tinh, anh thường thấy bên ngoài có người đốt pháo hoa nhỏ, nhưng sự náo nhiệt là của người ta, chỉ càng khiến anh thêm cô độc lạnh lẽo.
Còn sự náo nhiệt trước mắt này là thuộc về riêng anh.
Cái Tết này là cái Tết ấm áp nhất mà anh từng trải qua.
Năm mới sắp đến, anh cũng đã có một khởi đầu tốt đẹp.
Lục Thời Kì cảm thấy may mắn vì năm đó Khương Ngưng lại coi anh là mục tiêu mà tiếp cận.
Cho dù là tiếp cận có mục đích, nhưng chính bởi vì cuộc gặp gỡ đó mà anh mới có thể có được hạnh phúc hiện tại.
Điều duy nhất khiến anh tiếc nuối chính là năm đó anh đã quá kiêu ngạo, cũng hiểu lầm cô sâu sắc, khiến cho hai người chia cách suốt bốn năm.
Nhưng tương lai còn dài, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp những tiếc nuối đó.

Với sự giúp đỡ của Lục Thời Kì, Khương Ngưng đã thành lập nên tập đoàn JL, bao gồm nhiều lĩnh vực như trang sức, công nghệ, trò chơi, y tế, thực phẩm, v.v., trong đó nổi bật nhất là trang sức Vận Mạn, và Công Nghệ Lộ Trì mà Lục Thời Kì mua lại với giá cao từ tập đoàn Giản Trì.
Hai vợ chồng bận rộn với sự nghiệp, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.
Cũng trong khoảng thời gian này, Khương Ngưng phát hiện mình mang thai.
Khác với sự hoang mang và bất lực khi mang thai lần đầu, lần này cô và Lục Thời Kì đã chuẩn bị kỹ càng và luôn mong chờ đứa con chào đời.
Lục Thời Kì rất vui mừng, đồng thời cũng vô cùng cẩn thận.
Để tiện chăm sóc cô, anh đã tách khỏi tập đoàn Lục thị trước thời hạn, dồn trọng tâm công việc vào Lan Thành.
Khương Ngưng không có phản ứng thai nghén gì đáng kể, cô không muốn ở nhà nên vẫn kiên trì tiếp tục công việc, Lục Thời Kì tôn trọng ý kiến của cô.
Dù sao thì cả hai đều làm ở tập đoàn JL, anh có thể chăm sóc cô mọi lúc.
Đứa bé chào đời vào mùa đông, đúng như nguyện vọng của Khương Ngưng, là một bé gái.
Hôm đó bầu trời Lan Thành đổ tuyết, Khương Ngưng đặt tên con gái là Khương Lạc Tuyết. Mong cô bé được thuần khiết như bông tuyết, có một cuộc đời đơn giản và hạnh phúc.
Trong phòng bệnh, cô vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa đang vây quanh nôi em bé.
Đang lúc chiều tà, ánh hoàng hôn buông xuống chiếu lên người ba bố con, phủ lên căn phòng một sắc thái ấm áp.
Đầu giường đặt một bó hoa hồng Mojito tươi tắn, hương thơm thanh tao dễ chịu phảng phất qua chóp mũi.
Khương Ngưng liếc mắt nhìn, thấy trên bó hoa hồng có đặt một tấm thiệp nhỏ.
Cô nhướng mày, đưa tay lấy tới xem thử, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ trên đó:
[Gia đình bốn người chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Yêu em! Lục Thời Kì của em!]
Bên dưới câu nói này còn có mấy chữ nguệch ngoạc được viết bằng bút chì với những nét chữ to nhỏ khác nhau: [——Yêu mẹ! Thỏa Thỏa của mẹ!]
Khương Ngưng nắm chặt tấm thiệp, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Cô áp tấm thiệp vào ngực, mãn nguyện nhắm mắt lại, thầm nhủ trong lòng câu nói đó: Gia đình bốn người, mãi mãi bên nhau.

XONG PHẦN NỘI DUNG CHÍNH + PHẦN PHỤ TRUYỆN ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...