Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 67



Khương Ngưng và Lục Thời Kì quyết định tổ chức hôn lễ tại đảo Tahiti thuộc Pháp, nằm ở Nam Thái Bình Dương. Nơi đây được mệnh danh là “thiên đường hạ giới”, quanh năm ấm áp như mùa xuân, phong cảnh nhiệt đới thuần khiết đẹp không sao tả xiết.
Hôn lễ của hai người họ ở trong mắt người ngoài chẳng khác nào sự kết hợp hùng mạnh giữa hai gia tộc Lục thị và Thẩm thị, khách mời đến dự lễ vô cùng đông đảo.
Ngày diễn ra hôn lễ, trên đảo quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, chưa từng có sự kiện nào long trọng đến vậy.
Khương Ngưng rất thích nơi này, sau khi hôn lễ kết thúc, ngày hôm sau đợi khách khứa giải tán hết, Thỏa Thỏa được đưa về Lan Thành trước, cô và Lục Thời Kì vẫn ở lại đảo.
Tuần trăng mật của họ dự định sẽ bắt đầu từ Polynesia rồi hướng tới quần đảo Leeward.
Sáng sớm khi tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, mặt biển bao la bát ngát như được dát một lớp cát vàng mịn, xung quanh sương mù bao phủ, đẹp tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên một hòn đảo tư nhân nào đó.
Bên trong căn biệt thự trên mặt nước vừa sang trọng lại mang đậm nét đặc trưng địa phương, quần áo nằm rải rác khắp sàn nhà, còn trên chiếc giường lớn bừa bộn, đôi nam nữ mới cưới vẫn đang ôm nhau ngủ ngon lành sau một đêm mặn nồng.
Khương Ngưng ngủ một mạch đến tận trưa mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã không thấy bóng dáng người đàn ông đâu.
Hàng mi khẽ run lên, cô từ từ mở mí mắt, nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng giản dị ngồi trước máy tính bên cạnh khung cửa sổ sát đất rộng lớn cách đó không xa, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, hình như đang xử lý công việc.
Sáng hôm qua, sau khi bạn bè và người thân đến dự hôn lễ lần lượt rời đi, Khương Ngưng cứ ngỡ cuối cùng cũng được ra ngoài chơi, kết quả hai người họ lại quấn quýt bên nhau một ngày một đêm, chỉ xoay quanh chuyện ăn uống, ngủ nghỉ và làm tình.
Lần trước cô từng nói đợi đám cưới xong hai người sẽ sinh thêm một đứa con, điều này đã cho Lục Thời Kì một cái cớ rất tuyệt.
Những lần thân mật trước đây đều có biện pháp an toàn, bây giờ vì muốn chuẩn bị mang thai nên cuối cùng họ cũng được tiếp xúc da thịt trực tiếp. Lục Thời Kì dường như rất thích cảm giác này, từ sáng sớm đến tối mịt, Khương Ngưng hoàn toàn không nhớ nổi rốt cuộc anh đã muốn cô bao nhiêu lần.
Mà đâu phải anh thực sự muốn chuẩn bị mang thai, lần nào cũng bày ra đủ trò, mọi ngóc ngách trong căn biệt thự riêng tư này đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người. Khương Ngưng vẫn còn nhớ có một lần ở ngay vị trí anh đang ngồi, cô bị anh ép vào cửa sổ kính sát đất, nước biển bên ngoài trong veo như pha lê, có thể nhìn thấy đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội.
Mặt kính là loại một chiều, nhưng khi ấy cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Ban ngày ban mặt làm chuyện ấy, cô cảm giác như đàn cá kia đều đang nhìn hai người.
Khương Ngưng không dám hồi tưởng lại nữa, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Lục Thời Kì vẫn đang bận rộn, dáng vẻ tập trung cao độ khi làm việc của anh lúc nào cũng toát lên vẻ cấm dục, hệt như một người lãnh cảm, khác hẳn với lúc ở trên giường.
Nhớ lại khoảng thời gian mới quen biết Lục Thời Kì, cô cảm thấy anh quá lạnh lùng, lại còn nổi tiếng là người khô khan, chắc chắn sẽ rất khó theo đuổi.
Quyết định theo đuổi anh, cô cũng đã tự nhủ với bản thân rất nhiều lần, chỉ sợ công sức bỏ ra sẽ đổ sông đổ bể.
Bây giờ mới biết, hóa ra chỉ có gương mặt kia là hơi đáng sợ một chút thôi.
Có có thể kiên trì theo đuổi cô suốt bốn năm, chứng tỏ anh cũng rất dễ dỗ.
Khương Ngưng vui vẻ nhếch môi cười, khẽ trở mình.
Lục Thời Kì nhận thấy động tĩnh bên này bèn nhìn sang: “Em có đói không, dậy ăn chút gì nhé?”
Khương Ngưng mở miệng, giọng nói vẫn còn vương chút khàn khàn vì mới ngủ dậy: “Đợi thêm chút nữa đi, giờ em chưa muốn ăn.”
Thấy anh còn đang bận, Khương Ngưng cũng không muốn làm phiền anh, cô cầm điện thoại lên nghịch một lúc, sau đó mới đứng dậy đi rửa mặt.
Sau khi dưỡng da xong, cô thấy máy tính của Lục Thời Kì đã tắt, chắc là xử lý công việc xong rồi, chỉ là anh vẫn đang ngồi thơ thẩn bên cửa sổ sát đất.
Khương Ngưng đi về phía anh: “Lát nữa chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Cứ ở trong biệt thự thôi.” Lục Thời Kì ôm cô ngồi lên đùi mình, khẽ mút lấy vành tai cô, giọng nói trầm ấm mang theo vài phần trêu chọc, “Anh muốn tiếp tục.”
Khương Ngưng vội vàng giữ chặt bàn tay đang làm loạn dưới váy cô: “Anh một vừa hai phải thôi! Anh không muốn ra ngoài thì em tự đi, để anh ở đây một mình đấy!”
Người cô chi chít dấu hôn, chẳng còn chỗ nào lành lặn, cô thật sự không muốn ở mãi trong phòng để anh tiếp tục gieo trồng dâu tây nữa.
Lục Thời Kì làm lơ trước sự ngăn cản của cô, ung dung thò tay vào trong: “Để anh kiểm tra thử xem nào, xem em có ngoan ngoãn nghe lời không.”
Khương Ngưng: “?”
Câu nói của Lục Thời Kì rốt cuộc cũng đánh thức đoạn ký ức đầy ngượng ngùng trước khi ngủ của Khương Ngưng.
Lúc ấy cô vừa mệt vừa buồn ngủ, sắp thiếp đi đến nơi, thế mà người đàn ông này lại ghé sát vào tai cô bảo cô kẹp chặt một chút, sáng mai anh sẽ kiểm tra xem có để sót em bé hạt vừng nào không.
Ký ức ùa về khiến gò má Khương Ngưng bỗng chốc đỏ ửng, anh đúng là không biết xấu hổ!
Lục Thời Kì cong môi cười: “Không phải chúng ta đang muốn có em bé sao? Chồng em cố gắng hết sức như vậy, sao em lại không vui?”
Khương Ngưng kìm lại xúc động muốn lườm anh: “Em thấy anh rõ là đang lấy cớ thì có. Ai đời muốn sinh con lại cả ngày ở lì trong phòng, hay là anh định đợi khi nào em mang thai rồi mới chịu bước chân ra ngoài?”
Lục Thời Kì ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Lời đề nghị này của em… hình như rất hay.”
Khương Ngưng: “…”
Tay anh vẫn còn đang làm loạn, khiến Khương Ngưng có chút không chịu đựng nổi. Cứ ở mãi trong phòng dễ khơi gợi ý nghĩ đen tối trong lòng anh, hôm nay cô nhất định phải ra ngoài cảm nhận thiên nhiên!
“Ông xã.” Cô nũng nịu nói, “Em muốn ra ngoài chơi.”
Bắt gặp ánh mắt đáng thương của cô, ánh mắt Lục Thời Kì tối sầm lại, kìm nén dục vọng đang rục rịch trong lòng, cuối cùng cũng buông tha cho cô. Anh kéo tà váy xuống giúp cô, nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, em ăn chút gì đi đã, đáy biển ở đây rất đẹp, chiều anh dẫn em đi lặn, anh đã tìm huấn luyện viên lặn rồi.”
Ánh mắt Khương Ngưng sáng lên, ngay sau đó lại bất mãn hừ khẽ: “Rõ ràng anh đã sắp xếp hạng mục rồi, vậy mà vừa nãy còn nói không ra ngoài?”
Lục Thời Kì lười biếng cười: “Đó là sợ em buồn chán nên mới sắp xếp hạng mục dự phòng, nhỡ đâu em lại thích ở trong phòng với anh hơn thì sao?”
“Anh nghĩ hay quá!”
Nghĩ đến việc được ra ngoài chơi, Khương Ngưng vui vẻ đứng dậy khỏi lòng anh, chạy tung tăng đi thay quần áo.

Hai người ăn trưa xong ở biệt thự, huấn luyện viên lặn phải đến chiều mới đến.
Thời gian vẫn còn sớm, Khương Ngưng nhàn nhã nằm trên ghế dài tắm nắng.
Bãi cát trắng mịn màng dưới ánh mặt trời sáng chói như ảo cảnh, xung quanh là biển xanh vô tận, rừng rậm nhiệt đới um tùm, núi lửa cao chót vót, hòn đảo chưa bị khói bụi trần gian vấy bẩn này như tách biệt với thế giới.
Đặt mình vào nơi này, dù chỉ ngồi xuống ngắm cảnh thôi cũng đã là một bữa tiệc thị giác vô cùng lãng mạn rồi.
Người phục vụ đã giặt sạch váy cưới của Khương Ngưng trong ngày cưới, đến hỏi cô cách xử lý như thế nào.
Khương Ngưng bảo anh ấy cất đi trước, lát nữa gửi về Lan Thành.
Sau khi người phục vụ rời đi, Khương Ngưng quay sang nhìn Lục Thời Kì bên cạnh, giọng điệu cảnh cáo: “Chiếc váy cưới đó em muốn giữ làm kỷ niệm, sau này anh đừng có ý đồ gì với nó đấy.”
Váy cưới kính rượu và váy dạ hội trong ngày cưới đều bị anh xé rách hết rồi, cô kiên quyết sẽ không biến chiếc váy cưới này thành công cụ ve vãn, mặc vào người cho anh xem, nếu không chắc chắn sẽ không giữ được.
Đây là váy cưới được đặt làm riêng, làm thủ công hoàn toàn, là bảo bối trong lòng cô, bị hư hỏng cô sẽ đau lòng chết mất.
Lục Thời Kì bình thản nằm trên ghế dài tắm nắng, nhắm mắt lại.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ ngày cưới đó, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi xuất hiện trước mắt anh, đoan trang, tao nhã, đẹp đến nao lòng.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, phong cảnh trên đảo rất đẹp, cách bài trí khung cảnh đám cưới cũng rất đẹp.
Thế nhưng khoảnh khắc cô xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.
Lục Thời Kì khẽ cử động yết hầu, từ từ mở mắt, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần ẩn ý, khó hiểu lên tiếng: “Vậy lần sau khi nào em mặc cho anh xem, anh có thể học trước cách cởi.”
Khương Ngưng trừng mắt nhìn anh, đứng dậy: “Nếu anh đã nói như vậy, bây giờ em sẽ sắp xếp người gửi váy cưới về nước.”
Lúc đi ngang qua người Lục Thời Kì, cổ tay cô chợt bị anh nắm lấy rồi thuận thế kéo vào lòng. Khương Ngưng ngã nhào lên người anh, ghế dài tắm nắng cũng lắc lư theo hai người.
Khương Ngưng vùng vẫy, nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Cái đồ lưu manh này!
Ghế dài tắm nắng là loại dành cho hai người, rất rộng rãi, cuối cùng Khương Ngưng cũng từ bỏ, tựa vào vai anh tiếp tục đón gió biển.
“Theo tần suất này của anh, chắc tuần trăng mật vừa kết thúc là em có thai ngay.”
Lục Thời Kì cong môi: “Điều đó rất bình thường mà, ngày xưa Thỏa Thỏa chỉ cần một đêm là dính chưởng.”
“…..” Anh còn vênh váo nữa cơ đấy.

Sau vài ngày chơi trên đảo, Lục Thời Kì lại đưa Khương Ngưng đi du ngoạn một vài thành phố của châu Âu.
Họ tham quan Bảo tàng Louvre ở Paris, tản bộ trên đại lộ Champs-Élysées, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên của Rome, cảm nhận nghệ thuật nhân văn độc đáo, leo lên tháp chuông San Marco vào ban đêm, ngắm nhìn vẻ đẹp huyền bí và lãng mạn của Venice dưới màn đêm, sau đó đến Thụy Sĩ chiêm ngưỡng những ngọn núi tuyết hùng vĩ.
Lục Thời Kì cũng không hề quên kế hoạch có em bé, mỗi tối đều chiều chuộng cô hết mực, trước khi đi ngủ cũng không quên nhắc nhở cô đừng để ‘sót’.
Kỳ nghỉ trăng mật kéo dài nửa tháng kết thúc, hai người cuối cùng cũng trở về Lan Thành.
Thỏa Thỏa thấy hai người họ thì vô cùng phấn khích.
Sau bữa tối, trên ghế sô pha ở phòng khách, Thỏa Thỏa ngồi chen giữa Khương Ngưng và Lục Thời Kì, bóc từng món quà mà bố mẹ mang về cho cậu.
Mỗi khi đến một nơi, Khương Ngưng và Lục Thời Kì đều mua quà cho cậu bé.
Thỏa Thỏa hào hứng bóc quà xong, lại không khỏi hờn dỗi: “Mẹ ơi, mẹ với bố đi lâu quá, mãi mà không thấy về, ở ngoài vui đến thế sao? Mẹ không nhớ con ạ?”
Khương Ngưng nói: “Sao lại không nhớ, rõ ràng ngày nào bố mẹ cũng gọi video cho con mà.”
Thỏa Thỏa: “Nhìn thấy mà không ôm được, bố mẹ đều đi hết rồi, con chán lắm đó ạ.”
Khương Ngưng chần chừ một lát, đang định an ủi cậu bé thì Lục Thời Kì bỗng nhiên nói: “Có lẽ chẳng mấy chốc nữa con sẽ hết chán thôi.”
Thỏa Thỏa kinh ngạc nhìn sang: “Vì sao ạ?”
Lục Thời Kì đáp: “Chẳng phải con vẫn luôn muốn có em gái à? Biết đâu lần này bố mẹ đi du lịch về, em gái lại có duyên đến với chúng ta thì sao?”
“Thật ạ?” Thỏa Thỏa lập tức vui vẻ quay qua nhìn bụng Khương Ngưng, “Con sắp có em gái rồi sao?”
Lục Thời Kì trầm ngâm một lát: “Cũng chưa chắc là em gái, có thể là em trai, nói chung là sau này sẽ có người chơi cùng con.”
Khương Ngưng thoáng ngẩn người.
Sau khi sinh Thỏa Thỏa, kinh nguyệt của cô trở nên đều đặn hơn trước nhiều, còn khoảng một tuần nữa mới đến kỳ kinh nguyệt, cũng chưa thấy chậm trễ gì, sao Lục Thời Kì đã nói trước với Thỏa Thỏa là sắp có em trai hoặc em gái rồi?
Buổi tối trước khi ngủ, Khương Ngưng nhịn không được hỏi anh: “Anh nói với Thỏa Thỏa như thế liệu có sớm quá không?”
Lục Thời Kì thản nhiên đáp: “Anh đã cố gắng như vậy rồi, sao có thể không có được?”
Khương Ngưng nghĩ lại cũng đúng, người đàn ông này đúng là xạ thủ bách phát bách trúng, gần đây ngày nào cũng không chỉ một lần, vô cùng đều đặn, theo lý mà nói là nên có thai mới phải.
Nghĩ đến đó, Khương Ngưng vô thức đưa tay lên xoa bụng, cứ cảm thấy như đứa bé đã ở trong bụng mình rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Khương Ngưng vẫn đang đợi kinh nguyệt chậm trễ để mua que thử thai.
Lục Thời Kì cũng đang mong chờ.
Thỏa Thỏa thì ngày nào cũng hỏi em trai hoặc em gái khi nào mới ra đời.
Cuối cùng, kinh nguyệt của Khương Ngưng cũng đến!
Trong nhà vệ sinh, Khương Ngưng rửa tay xong đi ra, dán miếng dán giữ ấm lên bụng dưới.
Cô không chút cảm xúc nhìn Lục Thời Kì đang ngồi trên ghế sô pha: “Ông xã, không phải anh giỏi lắm sao? Em gái của Thỏa Thỏa đi đâu rồi?”
Lục Thời Kì: “…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...