Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân
Chương 64
Bắt gặp ánh mắt mong đợi tha thiết của Thịnh Thừa Trạch, Khương Ngưng có chút sửng sốt. Đây là lần đầu tiên có người tìm đến tận nơi nói muốn mua trang sức của cô. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vì trang sức của Venice Phi lại được yêu thích đến vậy.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trang sức của mỗi dòng tôi đều giữ lại vài bộ, khi nào anh cần thì gửi số đo và địa chỉ cho tôi, tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho anh.”
Thịnh Thừa Trạch lập tức lộ vẻ vui mừng, khóe miệng cười không khép lại được: “Vậy thì thật là tốt quá, cảm ơn cô Khương!”
Thấy cô và Mia hình như có chuyện muốn nói, Thịnh Thừa Trạch tinh ý nói: “Cô Khương và quản lý Mia lâu rồi không gặp, hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi gọi điện thoại báo cho mẹ tôi tin vui này.”
Thịnh Thừa Trạch đi rồi, Mia vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cô ấy không ngờ Khương Ngưng lại là bà chủ của Venice Phi.
Venice Phi là thương hiệu con của tập đoàn Bạc Thương, một tập đoàn hùng mạnh ở Lan Thành. Khương Ngưng còn trẻ như vậy mà đã có thể làm bà chủ, gia thế chắc chắn không tầm thường. Hơn nữa, thương hiệu Venice Phi này cũng chỉ mới nổi lên trong hai năm gần đây, Khương Ngưng cũng đỉnh thật sự!
Chẳng trách lúc nãy vừa nhìn thấy Khương Ngưng, cô ấy lại hơi không dám nhận.
Tuy vẫn là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ đó nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều, toát ra khí thế rất mạnh mẽ, hóa ra bây giờ người ta đã là nữ doanh nhân thành đạt.
Ban nãy Mia còn có thể thân thiết trò chuyện với Khương Ngưng như vậy, là bởi vì cô ấy cảm thấy năm đó hai người từng cùng vào làm ở tập đoàn Lục thị, hơn nữa trong ấn tượng của cô ấy thì gia cảnh của Khương Ngưng cũng không khác cô ấy là bao. Dù hiện tại cô đã ở bên cạnh chủ tịch Lục, nhưng tình bạn trước kia vẫn còn đó.
Hôm nay cô ấy mới biết, Khương Ngưng rất có thể là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, ngay từ đầu hai người họ đã không cùng một thế giới.
Đối với Khương Ngưng mà nói, có lẽ năm đó cô đến làm lễ tân chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, chơi đùa cho vui.
Hoặc cũng có thể là cô chỉ vì chủ tịch Lục.
So với việc ngay cả giám đốc Thịnh cũng phải cúi đầu khom lưng cung kính với cô, Mia bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá không biết chừng mực, thế mà khi nãy cô ấy lại dám nắm tay Khương Ngưng kích động nói chuyện như vậy.
Cô ấy hối hận vì sự chậm hiểu của mình, nhất thời có chút rụt rè đứng đó, mím môi dè dặt lên tiếng: “Giám đốc Thịnh gọi cô là cô Khương, là vì không biết cô và chủ tịch Lục đã kết hôn đúng không, hay là bây giờ phải gọi cô là phu nhân?”
Khương Ngưng liếc nhìn cô ấy, bất đắc dĩ thở dài: “Con người của giám đốc Thịnh khá thích nịnh nọt, trước nay tôi không thích anh ta lắm, cô đừng học theo anh ta.”
Cô kéo Mia ngồi xuống: “Chúng ta năm đó cùng vào đây làm, cùng được đào tạo, ngày nào cũng cùng nhau đến căn tin ăn cơm, không giống Thịnh Thừa Trạch. Nếu tôi có ý xa cách cô thì lúc đến sẽ không mang quà cho cô rồi. Lúc đó tôi ở Đồng Thành chỉ có một mình, ngoài quen biết Lục Thời Kì ra thì chỉ có cô, Tề Chỉ San và Quan Tư Tiệp là thân thiết. Tôi không tỏ ra ta đây với cô, cô cũng đừng học theo Thịnh Thừa Trạch nói chuyện với tôi như vậy.”
Lời nói của Khương Ngưng khiến trong lòng Mia cảm thấy ấm áp, cũng thỏa mãn chút hư vinh nho bé của cô ấy. Dù sao có thể có chút giao tình với bà chủ vẫn là điều rất đáng để người khác hâm mộ.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thán: “Khương Ngưng, tính ra tôi may mắn thật, trong công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp tôi đã gặp được một quý nhân như cô, vậy mà tôi lại không hề hay biết.”
Khương Ngưng bật cười: “Tôi nào có phải quý nhân gì?”
“Sao lại không phải chứ?” Cô ấy lắc lắc chiếc vòng cổ Venice Phi mới nhất trên tay, “Không phải ai cũng có phúc lợi nhận được bản đặt trước đâu nhé. Hơn nữa cô cũng nói rồi đó thôi, giám đốc Thịnh là kẻ thích nịnh nọt, sau này lúc mắng tôi có khi cũng vì nể mặt mũi của cô mà cân nhắc lựa lời. Tôi cố gắng đến bây giờ, hai tháng trước mới được thăng chức lên làm trưởng bộ phận, áp lực vẫn rất lớn, ngày nào cũng sợ mình làm không tốt sẽ bị giám đốc Thịnh cách chức.”
Khương Ngưng nói: “Cô đã rất giỏi rồi, không cần phải tự ti như thế.”
“Mấy năm nay cô sống thế nào? Có yêu ai chưa?” Khương Ngưng hỏi cô ấy.
Nói đến chuyện này, Mia ngại ngùng gật đầu: “Bọn tôi quen nhau cũng được hơn hai năm rồi, anh ấy là kiến trúc sư, đối xử với tôi rất tốt, hai đứa tôi đang tính đến chuyện ra mắt gia đình hai bên và định ngày cưới.”
“À đúng rồi.” Mia chợt nhớ ra một chuyện, “Cô là bà chủ của Venice Phi, vậy chẳng phải cô có quen biết Thẩm Tịch sao? Mấy năm trước tôi đã cảm thấy anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng, bây giờ quả nhiên là ngôi sao hạng A. Anh ấy không nhận lời làm người đại diện cho nhãn hàng nào cả, nhưng Venice Phi là quảng cáo duy nhất mà anh ấy nhận. Anh ấy còn viết bài hát cho bộ sưu tập trang sức của Venice Phi nữa, trên mạng đều đồn thổi rằng vì đó là sản nghiệp gia tộc của anh ấy.”
Khương Ngưng nhướn mày: “Cô vẫn chưa bỏ theo dõi anh ấy à?”
Mia nói: “Dù sao tôi cũng là fan đời đầu chứng kiến anh ấy từng bước đi lên mà. Hơn nữa anh ấy vừa hát hay lại còn đẹp trai ngời ngợi, cũng không có tai tiếng gì, đương nhiên tôi sẽ không bỏ theo dõi. Bạn trai tôi cũng thích nghe nhạc của anh ấy, hai đứa tôi còn cùng nhau đi xem concert của anh ấy nữa.”
Cô ấy cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà tôi theo dõi anh ấy được năm năm rồi. Tôi và bạn trai quen nhau cũng là vì cùng thích nghe nhạc của anh ấy, tính ra anh ấy chính là người se duyên cho hai đứa tôi đấy.”
Khương Ngưng cười nói: “Vậy để hôm nào tôi nói với anh ấy, bảo là khi nào cô và bạn trai kết hôn thì gửi lời chúc mừng tân hôn đến các cô.”
Mắt Mia sáng lên, có chút kích động: “Cô quen biết anh ấy thật à!”
Khương Ngưng ngả người ra sau ghế, thở dài: “Xem ra tôi và anh ấy là anh em sinh đôi giả rồi, ngoại hình chẳng có chút nào giống nhau nhỉ.”
Cô nhìn Mia: “Chúng tôi là anh em ruột đấy.”
“Trời ơi!” Mia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Ngưng, “Nghe cô nói tôi mới để ý, hình như cô với anh ấy có hơi giống thật. Hèn gì trước đây tôi nói về Thẩm Tịch với cô, cô còn cà khịa anh ấy.”
“Không ngờ tôi lại quen biết em gái của Thẩm Tịch!” Mia lại vui vẻ trở lại, “Lúc cô và chủ tịch Lục kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi nhé, tôi muốn dẫn bạn trai đi cùng, như vậy là có thể gặp được Thẩm Tịch rồi.”
Khương Ngưng cong môi: “Được.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa thì đến giờ tan sở.
Khương Ngưng sợ bị nhân viên của tập đoàn Lục thị vây xem, đang định lên lầu thì cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đúng lúc mở ra.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề bước ra, tay dắt theo một cậu bé.
Khương Ngưng thoáng ngẩn người, chẳng phải Thỏa Thỏa đã được quản gia đưa đi chơi rồi sao? Sao nó lại ở đây?
Gương mặt Thỏa Thỏa trông rất giống Lục Thời Kì, lúc Mia vừa nhìn thấy thì có vẻ hơi bất ngờ.
Cô ấy liếc nhìn Khương Ngưng ở bên cạnh, định nói gì đó nhưng lại thôi, đầu óc còn đang choáng váng thì Thỏa Thỏa đã vui vẻ hất tay Lục Thời Kì ra, chạy như bay tới: “Mẹ!”
Khương Ngưng nhanh chóng làm động tác “suỵt”, nhưng vẫn không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn dò xét của lễ tân.
Vừa hết giờ tan tầm, trên lầu đã có nhân viên tan sở đi thang máy xuống.
Thấy vị chủ tịch bấy lâu nay luôn thần bí chưa từng lộ diện lại xuất hiện ở sảnh lớn tầng 1 vào giờ này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía này.
Khương Ngưng có chút cạn lời liếc nhìn Lục Thời Kì, sao anh lại chọn đúng giờ tan sở để cùng Thỏa Thỏa xuống chứ? Rõ ràng cô đang định lên tìm anh mà.
Cảm giác như anh đang cố ý vậy!
Ban nãy chỉ bị mấy cô gái lễ tân nhìn thôi nên Khương Ngưng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thật sự rất đông người.
Khương Ngưng không muốn mình bị biến thành khỉ trong sở thú, vội vàng chào tạm biệt Mia, dắt tay Thỏa Thỏa đi ra ngoài trước, cũng chẳng thèm nhìn Lục Thời Kì. Thỏa Thỏa chẳng hiểu chuyện gì, vừa chạy lon ton theo bước chân của Khương Ngưng vừa ngoái đầu lại nhìn Lục Thời Kì đang đứng giữa đám đông, hét lớn: “Bố, bố mau lên nào!”
Ánh nắng mùa hè chói chang, xe của Khương Ngưng đỗ ở ngoài phơi nắng một lúc nên bên trong xe nóng hầm hập. Cô mới mở cửa xe định ngồi vào trong thì cảm nhận được cái nóng bức nên lại lùi ra ngoài.
Xe khởi động lên là cô bật điều hòa trước tiên, hai mẹ con đứng chờ ở bên ngoài.
Nhìn từ xa, cô thấy Lục Thời Kì hình như đang bị mọi người vây quanh trong sảnh lớn tầng một tập đoàn Lục thị, người dẫn đầu là giám đốc bộ phận dự án – Ân Học Lương.
Trước đây lúc còn làm lễ tân, Khương Ngưng thường xuyên phải đem tài liệu lên bộ phận dự án nên từng gặp qua anh ta mấy lần.
Dáng người Lục Thời Kì cao ráo, ngũ quan sắc nét, cho dù bị một đám người vây quanh thì vẫn vô cùng nổi bật.
Anh lắng nghe nhóm người đó nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, trên gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nhiên lại mang theo chút ý cười, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, thong dong ứng phó với mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết được, với tình cảnh bị nhiều người vây quanh như vậy, chắc chắn chủ đề bọn họ đang nói đến chính là cô và Thỏa Thỏa.
Khương Ngưng nghi ngờ nhìn con trai rồi hỏi: “Sao con lại ở đây?”
“Con đi chơi với bác quản gia ạ, lúc sau gặp chú nên chú đưa con đến tìm bố.”
“Chú đưa con đi thang máy lên từ bãi đỗ xe ngầm?”
“Dạ!”
Hình như nhớ ra chuyện gì đó, Thỏa Thỏa lại nói tiếp: “Mẹ ơi, trong văn phòng của bố có rất nhiều anh chị cô chú, mọi người đều rất tốt với con. Lúc nãy bố đi họp, bọn họ còn lén lút hỏi xem mẹ con có phải là Khương Ngưng không, hình như mọi người đều biết mẹ ạ! Mẹ ơi, cậu hai là nghệ sĩ nên có rất nhiều người biết cậu ấy, vậy hóa ra ở công ty bố mẹ cũng là nghệ sĩ sao!”
Sau đó cậu quay sang hỏi Khương Ngưng: “Mọi người vây quanh bố làm gì thế ạ? Có phải muốn xin chữ ký của mẹ không?”
Khương Ngưng nghe con trai nói xong, khóe miệng giật giật.
Lục thị là tập đoàn lớn, phúc lợi đãi ngộ tốt, nói ra cũng rất thể diện, chỉ cần không có vấn đề gì lớn thì tỷ lệ nhân viên thay đổi rất thấp.
Đặc biệt là những ai đã vào được văn phòng tổng giám đốc rồi thì càng không dễ gì nghỉ việc, cho nên phần lớn những người đó hẳn đều là người cũ.
Chuyện lúc trước của cô với Lục Thời Kì, trong văn phòng tổng giám đốc ai mà chẳng rõ. Về sau cô rời đi, vì muốn tìm cô mà Lục Thời Kì càng khiến cô nổi danh khắp tập đoàn Lục thị.
Tính ra cô cũng nổi tiếng lắm đấy chứ.
Nhiệt độ trong xe đã mát mẻ hơn, Khương Ngưng mở cửa xe, bế Thỏa Thỏa vào ghế sau rồi bản thân cũng khom người ngồi vào, đóng cửa lại.
Mười phút sau, Lục Thời Kì cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông trong sảnh, sải bước đi về phía này. Anh mở cửa xe bên ghế lái rồi ngồi vào trong, quay đầu nhìn thoáng qua: “Sao lúc nãy em lại bỏ chạy?”
Khương Ngưng nhìn anh: “Nếu em không chạy, chẳng lẽ đứng đó để mọi người lại được dịp vây xem cô nhân viên nhỏ bé ngày xưa đá sếp của bọn họ giờ ra sao ư?”
Lục Thời Kì bật cười thành tiếng: “Người bị đá là anh đây, anh còn chẳng sợ bị bàn tán thì em sợ cái gì?”
Khương Ngưng khẽ hừ một tiếng: “Anh mặt dày, đương nhiên chẳng sợ bị người ta bàn tán. Giờ cao điểm tan tầm còn cố tình đưa con trai đến đây, theo em thấy thì anh rõ là muốn cho bọn họ thấy.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày: “Chuyện này mà cũng bị em phát hiện ra à?”
Tòa nhà độc lập của tập đoàn Lục thị vốn có lượng nhân viên đông đúc, từng tốp người nối nhau từ đại sảnh bước ra ngoài, lúc rời đi bọn họ đều tò mò nhìn về phía này.
Lục Thời Kì ngồi trong xe, dường như không hề hay biết gì về mọi thứ xung quanh. Anh cũng không vội vàng lái xe đi mà chỉ dựa lưng vào thành ghế, ung dung nói: “Em có biết mấy năm qua, mỗi khi nhân viên mới của các phòng ban đến nhận việc ngày đầu, nhân viên lâu năm đều dạy bọn họ điều gì trước tiên không?”
Ở ghế sau, Khương Ngưng khẽ nhướng mi mắt, bắt gặp ngay ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, anh nói rõ từng câu từng chữ: “Nói người nắm quyền tập đoàn Lục thị bị một cô lễ tân nhỏ bé đá, hơn nữa nhiều năm qua vẫn không thoát khỏi được chuyện tình cảm bi thương đó. Đó chính là thói quen bất thành văn của đám nhân viên kỳ cựu công ty anh đấy.”
Khương Ngưng bật cười thành tiếng: “Vậy mà anh còn để mặc cho bọn họ bàn tán lan truyền, cũng rộng lượng thật đấy.”
“Không rộng lượng thì biết sao được? Ra lệnh cấm đoán không cho bàn tán chẳng phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao?” Lục Thời Kì thở dài, “Anh chỉ đành tự an ủi bản thân rằng, ít nhất thì scandal về vị sếp là anh đây cũng giúp cho tinh thần đoàn kết nội bộ tăng cao.”
Thi thoảng cùng nhau uống trà, tám chuyện phiếm cũng có thể giúp nhân viên mới và cũ nhanh chóng làm quen, đối với việc phối hợp công việc cũng có lợi.
“Chủ tịch Lục quả nhiên có cách nghĩ khác người.” Nụ cười của Khương Ngưng càng thêm đậm, “Thế hôm nay anh làm vậy là để cho bọn họ có chuyện mới mà bàn tán sao?”
“Câu chuyện này đã râm ran bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn đóng vai một kẻ đáng thương bị bỏ rơi, giờ cũng phải để bọn họ biết kết cục chứ?” Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn sang vừa dịu dàng lại sâu thẳm: “Ít nhất thì anh cũng đã tìm được em, còn có cả con trai nữa.”
Ánh mắt ấy dường như còn chất chứa nhiệt độ, khiến hai má Khương Ngưng nóng lên, cô vô thức lảng tránh ánh nhìn của anh.
Lục Thời Kì nói tiếp: “Hơn nữa, mấy năm nay bọn họ cứ thêm mắm dặm muối cho ‘sự thật’, đẩy câu chuyện đi hơi xa rồi, nên anh phải cứu lại chút hình ảnh của một vị sếp thôi.”
Khương Ngưng bỗng nhiên tò mò: “Hơi xa là xa đến mức nào?”
Lục Thời Kì: “Ví dụ như, bảo là ban ngày thì anh tỏ vẻ như không có việc gì, đến tối là lại trốn trong chăn khóc.”
“Hả?” Khương Ngưng hứng thú nhìn Lục Thời Kì, khẽ chớp mắt: “Vậy buổi tối anh có khóc thật không?”
Lục Thời Kì đột nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Khương Ngưng lại càng không muốn bỏ qua, truy hỏi tới cùng: “Sao anh lại không nói gì nữa, rốt cuộc là buổi tối anh có khóc không?”
Bắt gặp sự giảo hoạt trong mắt Khương Ngưng, Lục Thời Kì bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu: “Em lại gần đây anh nói cho nghe.”
Khương Ngưng chần chừ, nghiêng người về phía trước.
Cùng với việc Khương Ngưng đến gần, Lục Thời Kì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu khẽ trượt nhẹ, đầu ngón tay hơi nâng cằm cô lên: “Anh có khóc hay không em đừng mơ biết được.”
“Có điều.”
Lục Thời Kì nhìn cô một lúc, sau đó hạ giọng thì thầm đầy ẩn ý: “Tối nay anh sẽ làm cho em khóc, em có thể biết trước một chút như vậy.”
Thỏa Thỏa thò tay vào túi xách của Khương Ngưng lấy điện thoại ra, mở video hoạt hình ra xem.
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên: “Bố, tại sao bố lại muốn làm mẹ khóc? Bố không được bắt nạt mẹ con!”
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trang sức của mỗi dòng tôi đều giữ lại vài bộ, khi nào anh cần thì gửi số đo và địa chỉ cho tôi, tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho anh.”
Thịnh Thừa Trạch lập tức lộ vẻ vui mừng, khóe miệng cười không khép lại được: “Vậy thì thật là tốt quá, cảm ơn cô Khương!”
Thấy cô và Mia hình như có chuyện muốn nói, Thịnh Thừa Trạch tinh ý nói: “Cô Khương và quản lý Mia lâu rồi không gặp, hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi gọi điện thoại báo cho mẹ tôi tin vui này.”
Thịnh Thừa Trạch đi rồi, Mia vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cô ấy không ngờ Khương Ngưng lại là bà chủ của Venice Phi.
Venice Phi là thương hiệu con của tập đoàn Bạc Thương, một tập đoàn hùng mạnh ở Lan Thành. Khương Ngưng còn trẻ như vậy mà đã có thể làm bà chủ, gia thế chắc chắn không tầm thường. Hơn nữa, thương hiệu Venice Phi này cũng chỉ mới nổi lên trong hai năm gần đây, Khương Ngưng cũng đỉnh thật sự!
Chẳng trách lúc nãy vừa nhìn thấy Khương Ngưng, cô ấy lại hơi không dám nhận.
Tuy vẫn là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ đó nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều, toát ra khí thế rất mạnh mẽ, hóa ra bây giờ người ta đã là nữ doanh nhân thành đạt.
Ban nãy Mia còn có thể thân thiết trò chuyện với Khương Ngưng như vậy, là bởi vì cô ấy cảm thấy năm đó hai người từng cùng vào làm ở tập đoàn Lục thị, hơn nữa trong ấn tượng của cô ấy thì gia cảnh của Khương Ngưng cũng không khác cô ấy là bao. Dù hiện tại cô đã ở bên cạnh chủ tịch Lục, nhưng tình bạn trước kia vẫn còn đó.
Hôm nay cô ấy mới biết, Khương Ngưng rất có thể là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, ngay từ đầu hai người họ đã không cùng một thế giới.
Đối với Khương Ngưng mà nói, có lẽ năm đó cô đến làm lễ tân chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, chơi đùa cho vui.
Hoặc cũng có thể là cô chỉ vì chủ tịch Lục.
So với việc ngay cả giám đốc Thịnh cũng phải cúi đầu khom lưng cung kính với cô, Mia bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá không biết chừng mực, thế mà khi nãy cô ấy lại dám nắm tay Khương Ngưng kích động nói chuyện như vậy.
Cô ấy hối hận vì sự chậm hiểu của mình, nhất thời có chút rụt rè đứng đó, mím môi dè dặt lên tiếng: “Giám đốc Thịnh gọi cô là cô Khương, là vì không biết cô và chủ tịch Lục đã kết hôn đúng không, hay là bây giờ phải gọi cô là phu nhân?”
Khương Ngưng liếc nhìn cô ấy, bất đắc dĩ thở dài: “Con người của giám đốc Thịnh khá thích nịnh nọt, trước nay tôi không thích anh ta lắm, cô đừng học theo anh ta.”
Cô kéo Mia ngồi xuống: “Chúng ta năm đó cùng vào đây làm, cùng được đào tạo, ngày nào cũng cùng nhau đến căn tin ăn cơm, không giống Thịnh Thừa Trạch. Nếu tôi có ý xa cách cô thì lúc đến sẽ không mang quà cho cô rồi. Lúc đó tôi ở Đồng Thành chỉ có một mình, ngoài quen biết Lục Thời Kì ra thì chỉ có cô, Tề Chỉ San và Quan Tư Tiệp là thân thiết. Tôi không tỏ ra ta đây với cô, cô cũng đừng học theo Thịnh Thừa Trạch nói chuyện với tôi như vậy.”
Lời nói của Khương Ngưng khiến trong lòng Mia cảm thấy ấm áp, cũng thỏa mãn chút hư vinh nho bé của cô ấy. Dù sao có thể có chút giao tình với bà chủ vẫn là điều rất đáng để người khác hâm mộ.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thán: “Khương Ngưng, tính ra tôi may mắn thật, trong công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp tôi đã gặp được một quý nhân như cô, vậy mà tôi lại không hề hay biết.”
Khương Ngưng bật cười: “Tôi nào có phải quý nhân gì?”
“Sao lại không phải chứ?” Cô ấy lắc lắc chiếc vòng cổ Venice Phi mới nhất trên tay, “Không phải ai cũng có phúc lợi nhận được bản đặt trước đâu nhé. Hơn nữa cô cũng nói rồi đó thôi, giám đốc Thịnh là kẻ thích nịnh nọt, sau này lúc mắng tôi có khi cũng vì nể mặt mũi của cô mà cân nhắc lựa lời. Tôi cố gắng đến bây giờ, hai tháng trước mới được thăng chức lên làm trưởng bộ phận, áp lực vẫn rất lớn, ngày nào cũng sợ mình làm không tốt sẽ bị giám đốc Thịnh cách chức.”
Khương Ngưng nói: “Cô đã rất giỏi rồi, không cần phải tự ti như thế.”
“Mấy năm nay cô sống thế nào? Có yêu ai chưa?” Khương Ngưng hỏi cô ấy.
Nói đến chuyện này, Mia ngại ngùng gật đầu: “Bọn tôi quen nhau cũng được hơn hai năm rồi, anh ấy là kiến trúc sư, đối xử với tôi rất tốt, hai đứa tôi đang tính đến chuyện ra mắt gia đình hai bên và định ngày cưới.”
“À đúng rồi.” Mia chợt nhớ ra một chuyện, “Cô là bà chủ của Venice Phi, vậy chẳng phải cô có quen biết Thẩm Tịch sao? Mấy năm trước tôi đã cảm thấy anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng, bây giờ quả nhiên là ngôi sao hạng A. Anh ấy không nhận lời làm người đại diện cho nhãn hàng nào cả, nhưng Venice Phi là quảng cáo duy nhất mà anh ấy nhận. Anh ấy còn viết bài hát cho bộ sưu tập trang sức của Venice Phi nữa, trên mạng đều đồn thổi rằng vì đó là sản nghiệp gia tộc của anh ấy.”
Khương Ngưng nhướn mày: “Cô vẫn chưa bỏ theo dõi anh ấy à?”
Mia nói: “Dù sao tôi cũng là fan đời đầu chứng kiến anh ấy từng bước đi lên mà. Hơn nữa anh ấy vừa hát hay lại còn đẹp trai ngời ngợi, cũng không có tai tiếng gì, đương nhiên tôi sẽ không bỏ theo dõi. Bạn trai tôi cũng thích nghe nhạc của anh ấy, hai đứa tôi còn cùng nhau đi xem concert của anh ấy nữa.”
Cô ấy cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà tôi theo dõi anh ấy được năm năm rồi. Tôi và bạn trai quen nhau cũng là vì cùng thích nghe nhạc của anh ấy, tính ra anh ấy chính là người se duyên cho hai đứa tôi đấy.”
Khương Ngưng cười nói: “Vậy để hôm nào tôi nói với anh ấy, bảo là khi nào cô và bạn trai kết hôn thì gửi lời chúc mừng tân hôn đến các cô.”
Mắt Mia sáng lên, có chút kích động: “Cô quen biết anh ấy thật à!”
Khương Ngưng ngả người ra sau ghế, thở dài: “Xem ra tôi và anh ấy là anh em sinh đôi giả rồi, ngoại hình chẳng có chút nào giống nhau nhỉ.”
Cô nhìn Mia: “Chúng tôi là anh em ruột đấy.”
“Trời ơi!” Mia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Ngưng, “Nghe cô nói tôi mới để ý, hình như cô với anh ấy có hơi giống thật. Hèn gì trước đây tôi nói về Thẩm Tịch với cô, cô còn cà khịa anh ấy.”
“Không ngờ tôi lại quen biết em gái của Thẩm Tịch!” Mia lại vui vẻ trở lại, “Lúc cô và chủ tịch Lục kết hôn nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi nhé, tôi muốn dẫn bạn trai đi cùng, như vậy là có thể gặp được Thẩm Tịch rồi.”
Khương Ngưng cong môi: “Được.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa thì đến giờ tan sở.
Khương Ngưng sợ bị nhân viên của tập đoàn Lục thị vây xem, đang định lên lầu thì cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đúng lúc mở ra.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề bước ra, tay dắt theo một cậu bé.
Khương Ngưng thoáng ngẩn người, chẳng phải Thỏa Thỏa đã được quản gia đưa đi chơi rồi sao? Sao nó lại ở đây?
Gương mặt Thỏa Thỏa trông rất giống Lục Thời Kì, lúc Mia vừa nhìn thấy thì có vẻ hơi bất ngờ.
Cô ấy liếc nhìn Khương Ngưng ở bên cạnh, định nói gì đó nhưng lại thôi, đầu óc còn đang choáng váng thì Thỏa Thỏa đã vui vẻ hất tay Lục Thời Kì ra, chạy như bay tới: “Mẹ!”
Khương Ngưng nhanh chóng làm động tác “suỵt”, nhưng vẫn không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn dò xét của lễ tân.
Vừa hết giờ tan tầm, trên lầu đã có nhân viên tan sở đi thang máy xuống.
Thấy vị chủ tịch bấy lâu nay luôn thần bí chưa từng lộ diện lại xuất hiện ở sảnh lớn tầng 1 vào giờ này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía này.
Khương Ngưng có chút cạn lời liếc nhìn Lục Thời Kì, sao anh lại chọn đúng giờ tan sở để cùng Thỏa Thỏa xuống chứ? Rõ ràng cô đang định lên tìm anh mà.
Cảm giác như anh đang cố ý vậy!
Ban nãy chỉ bị mấy cô gái lễ tân nhìn thôi nên Khương Ngưng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thật sự rất đông người.
Khương Ngưng không muốn mình bị biến thành khỉ trong sở thú, vội vàng chào tạm biệt Mia, dắt tay Thỏa Thỏa đi ra ngoài trước, cũng chẳng thèm nhìn Lục Thời Kì. Thỏa Thỏa chẳng hiểu chuyện gì, vừa chạy lon ton theo bước chân của Khương Ngưng vừa ngoái đầu lại nhìn Lục Thời Kì đang đứng giữa đám đông, hét lớn: “Bố, bố mau lên nào!”
Ánh nắng mùa hè chói chang, xe của Khương Ngưng đỗ ở ngoài phơi nắng một lúc nên bên trong xe nóng hầm hập. Cô mới mở cửa xe định ngồi vào trong thì cảm nhận được cái nóng bức nên lại lùi ra ngoài.
Xe khởi động lên là cô bật điều hòa trước tiên, hai mẹ con đứng chờ ở bên ngoài.
Nhìn từ xa, cô thấy Lục Thời Kì hình như đang bị mọi người vây quanh trong sảnh lớn tầng một tập đoàn Lục thị, người dẫn đầu là giám đốc bộ phận dự án – Ân Học Lương.
Trước đây lúc còn làm lễ tân, Khương Ngưng thường xuyên phải đem tài liệu lên bộ phận dự án nên từng gặp qua anh ta mấy lần.
Dáng người Lục Thời Kì cao ráo, ngũ quan sắc nét, cho dù bị một đám người vây quanh thì vẫn vô cùng nổi bật.
Anh lắng nghe nhóm người đó nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, trên gương mặt vốn lạnh lùng bỗng nhiên lại mang theo chút ý cười, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, thong dong ứng phó với mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết được, với tình cảnh bị nhiều người vây quanh như vậy, chắc chắn chủ đề bọn họ đang nói đến chính là cô và Thỏa Thỏa.
Khương Ngưng nghi ngờ nhìn con trai rồi hỏi: “Sao con lại ở đây?”
“Con đi chơi với bác quản gia ạ, lúc sau gặp chú nên chú đưa con đến tìm bố.”
“Chú đưa con đi thang máy lên từ bãi đỗ xe ngầm?”
“Dạ!”
Hình như nhớ ra chuyện gì đó, Thỏa Thỏa lại nói tiếp: “Mẹ ơi, trong văn phòng của bố có rất nhiều anh chị cô chú, mọi người đều rất tốt với con. Lúc nãy bố đi họp, bọn họ còn lén lút hỏi xem mẹ con có phải là Khương Ngưng không, hình như mọi người đều biết mẹ ạ! Mẹ ơi, cậu hai là nghệ sĩ nên có rất nhiều người biết cậu ấy, vậy hóa ra ở công ty bố mẹ cũng là nghệ sĩ sao!”
Sau đó cậu quay sang hỏi Khương Ngưng: “Mọi người vây quanh bố làm gì thế ạ? Có phải muốn xin chữ ký của mẹ không?”
Khương Ngưng nghe con trai nói xong, khóe miệng giật giật.
Lục thị là tập đoàn lớn, phúc lợi đãi ngộ tốt, nói ra cũng rất thể diện, chỉ cần không có vấn đề gì lớn thì tỷ lệ nhân viên thay đổi rất thấp.
Đặc biệt là những ai đã vào được văn phòng tổng giám đốc rồi thì càng không dễ gì nghỉ việc, cho nên phần lớn những người đó hẳn đều là người cũ.
Chuyện lúc trước của cô với Lục Thời Kì, trong văn phòng tổng giám đốc ai mà chẳng rõ. Về sau cô rời đi, vì muốn tìm cô mà Lục Thời Kì càng khiến cô nổi danh khắp tập đoàn Lục thị.
Tính ra cô cũng nổi tiếng lắm đấy chứ.
Nhiệt độ trong xe đã mát mẻ hơn, Khương Ngưng mở cửa xe, bế Thỏa Thỏa vào ghế sau rồi bản thân cũng khom người ngồi vào, đóng cửa lại.
Mười phút sau, Lục Thời Kì cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông trong sảnh, sải bước đi về phía này. Anh mở cửa xe bên ghế lái rồi ngồi vào trong, quay đầu nhìn thoáng qua: “Sao lúc nãy em lại bỏ chạy?”
Khương Ngưng nhìn anh: “Nếu em không chạy, chẳng lẽ đứng đó để mọi người lại được dịp vây xem cô nhân viên nhỏ bé ngày xưa đá sếp của bọn họ giờ ra sao ư?”
Lục Thời Kì bật cười thành tiếng: “Người bị đá là anh đây, anh còn chẳng sợ bị bàn tán thì em sợ cái gì?”
Khương Ngưng khẽ hừ một tiếng: “Anh mặt dày, đương nhiên chẳng sợ bị người ta bàn tán. Giờ cao điểm tan tầm còn cố tình đưa con trai đến đây, theo em thấy thì anh rõ là muốn cho bọn họ thấy.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày: “Chuyện này mà cũng bị em phát hiện ra à?”
Tòa nhà độc lập của tập đoàn Lục thị vốn có lượng nhân viên đông đúc, từng tốp người nối nhau từ đại sảnh bước ra ngoài, lúc rời đi bọn họ đều tò mò nhìn về phía này.
Lục Thời Kì ngồi trong xe, dường như không hề hay biết gì về mọi thứ xung quanh. Anh cũng không vội vàng lái xe đi mà chỉ dựa lưng vào thành ghế, ung dung nói: “Em có biết mấy năm qua, mỗi khi nhân viên mới của các phòng ban đến nhận việc ngày đầu, nhân viên lâu năm đều dạy bọn họ điều gì trước tiên không?”
Ở ghế sau, Khương Ngưng khẽ nhướng mi mắt, bắt gặp ngay ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, anh nói rõ từng câu từng chữ: “Nói người nắm quyền tập đoàn Lục thị bị một cô lễ tân nhỏ bé đá, hơn nữa nhiều năm qua vẫn không thoát khỏi được chuyện tình cảm bi thương đó. Đó chính là thói quen bất thành văn của đám nhân viên kỳ cựu công ty anh đấy.”
Khương Ngưng bật cười thành tiếng: “Vậy mà anh còn để mặc cho bọn họ bàn tán lan truyền, cũng rộng lượng thật đấy.”
“Không rộng lượng thì biết sao được? Ra lệnh cấm đoán không cho bàn tán chẳng phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao?” Lục Thời Kì thở dài, “Anh chỉ đành tự an ủi bản thân rằng, ít nhất thì scandal về vị sếp là anh đây cũng giúp cho tinh thần đoàn kết nội bộ tăng cao.”
Thi thoảng cùng nhau uống trà, tám chuyện phiếm cũng có thể giúp nhân viên mới và cũ nhanh chóng làm quen, đối với việc phối hợp công việc cũng có lợi.
“Chủ tịch Lục quả nhiên có cách nghĩ khác người.” Nụ cười của Khương Ngưng càng thêm đậm, “Thế hôm nay anh làm vậy là để cho bọn họ có chuyện mới mà bàn tán sao?”
“Câu chuyện này đã râm ran bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn đóng vai một kẻ đáng thương bị bỏ rơi, giờ cũng phải để bọn họ biết kết cục chứ?” Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn sang vừa dịu dàng lại sâu thẳm: “Ít nhất thì anh cũng đã tìm được em, còn có cả con trai nữa.”
Ánh mắt ấy dường như còn chất chứa nhiệt độ, khiến hai má Khương Ngưng nóng lên, cô vô thức lảng tránh ánh nhìn của anh.
Lục Thời Kì nói tiếp: “Hơn nữa, mấy năm nay bọn họ cứ thêm mắm dặm muối cho ‘sự thật’, đẩy câu chuyện đi hơi xa rồi, nên anh phải cứu lại chút hình ảnh của một vị sếp thôi.”
Khương Ngưng bỗng nhiên tò mò: “Hơi xa là xa đến mức nào?”
Lục Thời Kì: “Ví dụ như, bảo là ban ngày thì anh tỏ vẻ như không có việc gì, đến tối là lại trốn trong chăn khóc.”
“Hả?” Khương Ngưng hứng thú nhìn Lục Thời Kì, khẽ chớp mắt: “Vậy buổi tối anh có khóc thật không?”
Lục Thời Kì đột nhiên im lặng.
Thấy anh không nói gì, Khương Ngưng lại càng không muốn bỏ qua, truy hỏi tới cùng: “Sao anh lại không nói gì nữa, rốt cuộc là buổi tối anh có khóc không?”
Bắt gặp sự giảo hoạt trong mắt Khương Ngưng, Lục Thời Kì bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu: “Em lại gần đây anh nói cho nghe.”
Khương Ngưng chần chừ, nghiêng người về phía trước.
Cùng với việc Khương Ngưng đến gần, Lục Thời Kì ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu khẽ trượt nhẹ, đầu ngón tay hơi nâng cằm cô lên: “Anh có khóc hay không em đừng mơ biết được.”
“Có điều.”
Lục Thời Kì nhìn cô một lúc, sau đó hạ giọng thì thầm đầy ẩn ý: “Tối nay anh sẽ làm cho em khóc, em có thể biết trước một chút như vậy.”
Thỏa Thỏa thò tay vào túi xách của Khương Ngưng lấy điện thoại ra, mở video hoạt hình ra xem.
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên: “Bố, tại sao bố lại muốn làm mẹ khóc? Bố không được bắt nạt mẹ con!”