Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 60



Khương Ngưng và Thỏa Thỏa lên lầu, dì Tiết dẫn Thỏa Thỏa đi tắm. Cô ngoái đầu nhìn xuống dưới lầu, thấy Lục Thời Kì vẫn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tầng một, trên tay anh cầm điện thoại, không biết đang làm gì.
Cô không gọi anh, tự mình về phòng ngủ trước.
Vừa vào phòng để đồ, Khương Ngưng đã nhìn thấy ở giữa không gian rộng lớn kia có thêm mấy chiếc tủ kính, bên trong bày biện nào là cúc áo, ghim cài cà vạt và đồng hồ đeo tay của anh, kê sát bên cạnh tủ trang sức của cô.
Cô lại mở tủ quần áo phía đông ra, quần áo của anh cũng được treo ngay ngắn bên trong.
Khương Ngưng cong khóe môi, đúng là đã dọn vào hết rồi.
Cô đóng cửa tủ, đi đến tủ phía tây, đang định lấy đồ ngủ đi tắm thì bất ngờ phát hiện bên trong có thêm mấy bộ đồ ngủ.
Quần áo của Khương Ngưng quá nhiều, có một số bị lãng quên ở trong góc lâu lắm rồi không mặc tới, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ kiểu dáng và màu sắc. Nếu chỉ là những bộ đồ ngủ bình thường mà có thêm hai bộ lẫn vào trong đó thì chắc chắn cô sẽ không phát hiện ra, lúc này có thể phát hiện được là bởi vì… mấy bộ đồ kia vải vóc rất ít, có cái thậm chí chỉ có mấy sợi dây mỏng manh.
Kiểu quần áo như thế này trước đây cô chưa từng mua bao giờ.
Rõ ràng là do Lục Thời Kì để vào.
Khương Ngưng nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo đó, vành tai hơi nóng lên.
Ngay cả lúc trước ở Đồng Thành cô cũng chưa từng mặc kiểu quần áo như thế này.
Khương Ngưng thoáng do dự, nhân lúc Lục Thời Kì không có ở đây, cô tò mò lấy một bộ ra xem.
Bên cạnh là một mặt gương lớn, cô ướm bộ đồ lên người.
Cái cô đang cầm là một chiếc váy ngủ bằng vải voan mỏng màu xanh hồ nước, chất liệu mỏng như cánh ve, sờ vào rất mềm mại, bên trong còn có một chiếc quần lót lọt khe.
Khương Ngưng vừa soi gương vừa nghiên cứu, cảm thấy hình như hơi mỏng quá, chỗ trọng điểm cũng trong suốt. Cô còn chưa mặc vào đã có thể tưởng tượng ra bộ đồ này mặc lên người sẽ quyến rũ đến mức nào.
Thế nhưng kiểu dáng này lại khá đẹp, màu xanh hồ vừa trong sáng ngây thơ lại ẩn chứa nét quyến rũ chết người, gu thẩm mỹ của Lục Thời Kì quả nhiên rất ổn.
Anh mua đồ mỏng manh như thế này để trong tủ đồ của cô, chẳng lẽ là muốn để cô mặc cho anh xem thử?
Trong lòng Khương Ngưng đang còn nghi ngờ thì cửa phòng để đồ mở ra, Lục Thời Kì bước vào. Ánh mắt chạm nhau, đồng tử Khương Ngưng bỗng nhiên phóng to, vô thức vứt bộ đồ đang ướm trên người xuống: “Anh, không phải anh đang ở dưới lầu sao?”
Giọng cô bất giác có chút lắp bắp, nhiệt độ trên má cũng gần như lập tức nóng bừng.
Cô định ném chiếc váy vào trong tủ, kết quả vì quá hoảng loạn mà không ném vào được, chiếc váy ngủ bằng vải voan mỏng màu xanh hồ nước nhẹ nhàng rơi xuống bên chân cô.
Lục Thời Kì cúi người nhặt lên, nhướng mày: “Em thích bộ này à?”
“… Đâu có, em chỉ xem thử thôi.”
Người đàn ông lười biếng cười khẽ, đột ngột bế cô đặt ngồi lên chiếc bàn trang điểm bên cạnh, hai tay chống lên mặt kính, cúi người áp sát cô: “Hay là thử xem sao?”
Hai chân Khương Ngưng lơ lửng, cả người bị cơ thể cao lớn của anh vây kín, hơi thở nam tính bao trùm lấy cô hoàn toàn.
Cô không lên tiếng, gương mặt xinh đẹp hiện lên sắc hồng e lệ.
Ánh mắt Lục Thời Kì rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu chuyển động, anh nhấc cằm cô lên rồi hôn xuống.
Hai người đã một tuần chưa gặp mặt, kìm nén quá lâu, đôi môi vừa chạm vào nhau là đầu lưỡi của Lục Thời Kì đã không nhịn được lướt vào trong khoang miệng cô.
Nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ lại mang theo dục vọng, không cho cô chút cơ hội trốn thoát, chẳng mấy chốc cả hai người đã có phản ứng.
Vạt váy bị vén lên.
Khương Ngưng ngồi trên bàn trang điểm đối diện với anh, hai chân tách ra tự nhiên vừa vặn tạo cơ hội cho anh.
Sự kích thích mãnh liệt bất ngờ ập đến khiến đầu óc Khương Ngưng trống rỗng trong giây lát, thiếu chút nữa cô đã hét lên. Bất chợt nghĩ đến cái gì đó, Khương Ngưng vội vàng giữ chặt tay anh: “Tối nay không được.”
“Hửm?” Lục Thời Kì tưởng cô đến kỳ sinh lý, kiểm tra thử nhưng không thấy gì bất thường. Người đàn ông ngẩng đầu lên, cất giọng trầm khàn, “Tại sao không được?”
Tay anh vẫn không ngừng lại, Khương Ngưng khẽ rên rỉ một tiếng, vịn vào vai anh nỉ non: “Dì Tiết đang tắm cho Thỏa Thỏa.”
“Thì sao nào?”
“Thằng bé nói tắm xong sẽ qua ngủ với chúng ta.”
Lục Thời Kì cuối cùng cũng dừng lại: “Tối nay nó ngủ đây à?”
“Ừm.”
Bốn phía chìm vào im lặng, rõ ràng Lục Thời Kì không chuẩn bị tâm lý trước, cả người hơi ngẩn ra.
“Thỏa Thỏa nói thằng bé chưa bao giờ ngủ chung với bố mẹ, giờ anh dọn đến rồi, thằng bé muốn ngủ với chúng ta, em đồng ý rồi.”
Khương Ngưng liếc nhìn anh: “Đúng là anh chưa từng ngủ với nó, yêu cầu này cũng không quá đáng mà.”
Dĩ nhiên Lục Thời Kì không phản đối chuyện ba người ngủ chung, nếu nói trước với anh, anh cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Chỉ là bây giờ không khí đã đến nước này rồi, anh mới đột nhiên được thông báo là tối nay chỉ có thể ngủ, không được làm chuyện khác.
Tiếng Thỏa Thỏa gõ cửa vang lên: “Bố ơi, mẹ ơi, con tắm xong rồi!”
Khương Ngưng giật mình, vội vàng đẩy anh ra, nhảy khỏi mặt bàn.
Lục Thời Kì nhìn dấu nước trên đầu ngón tay, lại liếc mắt nhìn vị trí cô vừa ngồi, chỉ mới một lát mà đã có vết nước đọng lại.
Anh nhếch môi cười: “Em làm từ nước à?”
Khương Ngưng lườm anh: “Anh đi chơi với nó trước đi, em đi tắm đây.”
Cô nói xong thì cất bộ váy ngủ trong suốt vào tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ kín đáo hơn rồi bước vào phòng tắm.
Trước khi đóng cửa, cô lại thò đầu ra: “À đúng rồi, anh cất kỹ mấy thứ để đầu giường đi, kẻo lát nữa thằng bé lại nghịch.”
Bình thường Thỏa Thỏa không ngủ ở phòng này, thi thoảng đến đây chơi thì Khương Ngưng cũng dẫn con trai ra ngoài, vì vậy cô mới để một số đồ dùng người lớn ở đầu giường.
Bây giờ cậu bé qua đây ngủ thì cô phải cẩn thận, vẫn nên cất đi thì hơn.
Được cô nhắc nhở, Lục Thời Kì nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Gần đây em còn dùng mấy món đồ chơi đó không?”
“….Anh hỏi làm gì!” Khương Ngưng trừng mắt nhìn anh một cái rồi đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Lục Thời Kì cất đồ đạc ở đầu giường đi, sau đó mới ra mở cửa.
Thỏa Thỏa mặc đồ ngủ đứng ở cửa, cằn nhằn: “Bố ơi, sao bố mở cửa lâu thế ạ, bố với mẹ đang làm gì thế?”
Lục Thời Kì bình tĩnh nói dối: “Không làm gì cả, bố mới chuyển đến nên chưa quen đường, lúc nãy bố không tìm thấy cửa đâu.”
Thỏa Thỏa không hề nghi ngờ, trong thế giới nhỏ bé của cậu thì phòng ngủ của mẹ quả thực rất lớn, cửa phòng thay đồ, cửa phòng tắm, cửa phòng vệ sinh, cửa ban công, cửa tủ quần áo… chỗ nào cũng là cửa, bố không tìm thấy cũng rất bình thường.
Cậu bé an ủi Lục Thời Kì: “Bố ơi, bố đừng lo, rồi sẽ quen ngay thôi ạ.”
“Ừ.” Lục Thời Kì xoa đầu con trai, ánh mắt dịu dàng.
“Mẹ đâu rồi ạ?” Thỏa Thỏa vào phòng không thấy bóng dáng Khương Ngưng đâu, bèn nhìn quanh quất.
Lục Thời Kì đóng cửa lại, tiến đến gần cậu bé: “Mẹ đang tắm.”
“Vậy bố tắm chưa ạ?”
“Chưa, đợi mẹ tắm xong bố mới tắm.”
“Nhưng như vậy thì lâu lắm, bao giờ hai người mới tắm xong để ngủ với con?” Thỏa Thỏa có chút không vui, ngẩng đầu nhìn anh, “Bố ơi, không phải bố nói đàn ông làm việc phải hiệu quả sao? Vậy sao bố không tắm chung với mẹ luôn mà cứ phải lần lượt từng người một ạ? Bố thông minh như vậy, đến cả chuyện này mà cũng không nghĩ ra ư?”
Lục Thời Kì nghẹn lời: “Cô giáo không dạy con là con trai và con gái không được tắm chung à?”
“Cô giáo có dạy là con trai và con gái không được tắm chung, nhưng bố mẹ thì được mà! Trương Vĩnh Nguyên nói bố mẹ bạn ấy tối nào cũng tắm chung, bởi vì bố mẹ bạn ấy yêu nhau, rất thương nhau. Lưu Hân Hân nói bố mẹ bạn ấy trước đây cũng hay tắm chung, sau đó thì không tắm chung nữa, rồi sau đó nữa bố mẹ bạn ấy ly hôn. Bố ơi, điều này chứng tỏ tắm chung có thể vun đắp tình cảm, không dễ ly hôn.”
Khóe mắt Lục Thời Kì giật giật.
Bây giờ đám nhóc ở nhà trẻ suốt ngày nói chuyện gì thế này?
“Bố ơi, bố mau vào tắm chung với mẹ đi ạ.” Thỏa Thỏa tiếp tục giục giã, “Con có thể tự chơi một lát để đợi hai người, nhưng hai người phải nhanh lên đấy, đừng để con đợi lâu.”
Lục Thời Kì bất đắc dĩ thở dài.
Tuy rằng anh rất muốn tắm chung với Khương Ngưng, nhưng anh vẫn còn chút tự giác của một người cha, trẻ con ở độ tuổi này vẫn chưa hiểu gì, đến sau này lớn lên nhớ lại nó sẽ biết hết.
Duy trì hình tượng cao cả của người cha trong lòng con trai vẫn rất cần thiết, anh không thể thực sự vào phòng tắm lúc này được.
Lục Thời Kì bế cậu bé đến ghế sô pha ngồi xuống, đánh trống lảng: “Bố chơi với con một lát, đợi mẹ tắm xong đến chơi với con thì bố lại đi, như vậy Thỏa Thỏa của chúng ta sẽ không phải chơi một mình nữa.”
Nghe bố nói vậy, Thỏa Thỏa có chút vui vẻ, dè dặt gật đầu: “Vậy cũng được ạ, vậy bố chơi với con trước đi.”
Lục Thời Kì chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi cậu bé: “Con có muốn gặp Mộ Mộ không, chúng ta gọi video cho Mộ Mộ nhé?”
Mắt Thỏa Thỏa sáng lên: “Được ạ được ạ.”
Lục Thời Kì cầm điện thoại lên bấm gọi video cho Mộ Du Trầm. Không lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy, màn hình điện thoại hiện lên gương mặt Mộ Du Trầm.
Nhìn thấy Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa bên này, anh ấy nhướn mày: “Sếp Lục vì theo đuổi tình yêu mà mang theo gia sản kếch xù đi ở rể, từ nay thăng cấp thành anh Khương, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc lên cả tin đầu mất?”
Lần sinh nhật một tuổi con trai của Giản Quý Bạch, Khương Ngưng và Thư Minh Yên đã thêm WeChat của nhau, Khương Ngưng vừa đăng bài lên vòng bạn bè thì Thư Minh Yên đã xem được.
Lục Thời Kì chẳng để tâm đến lời trêu chọc của anh ấy: “Vậy thì tôi rất vinh hạnh.”
Thỏa Thỏa nôn nóng chen vào: “Chú Mộ ơi, con muốn tìm Mộ Mộ ạ!”
Mộ Du Trầm dịu dàng nói: “Mộ Mộ ngủ rồi, mai chú bảo con bé gọi video cho cháu nhé. Gần mười giờ rồi, sao Thỏa Thỏa vẫn chưa ngủ?”
Thỏa Thỏa nói: “Tối nay bố cầu hôn mẹ rồi ạ, con vẫn chưa buồn ngủ.”
Mộ Du Trầm hỏi Lục Thời Kì: “Bao giờ thì tổ chức hôn lễ?”
Lục Thời Kì đáp: “Chưa rõ, phải chọn ngày đẹp đã, thứ Hai tuần sau sẽ đi đăng ký kết hôn trước.”
“Cũng được, chốt ngày rồi thì báo tôi một tiếng.” Mộ Du Trầm cảm khái, “Cậu cũng xem như là khổ tận cam lai rồi, không dễ dàng gì.”
Thỏa Thỏa vẫn còn nhung nhớ Mộ Mộ, lại chen vào: “Chú ơi, mai chú bảo Mộ Mộ gọi video cho cháu sớm một chút nhé.”
Mộ Du Trầm bật cười: “Được.”
Anh ấy bỗng nhiên hứng thú, hỏi: “Thỏa Thỏa, cháu thích Mộ Mộ nhà chú à?”
Thỏa Thỏa gật đầu: “Dạ thích ạ.”
Mộ Du Trầm: “Muốn hứa hôn?”
Thỏa Thỏa: “Muốn ạ! Chú Mộ, chú đồng ý không ạ?”
Mộ Du Trầm: “Bảo Mộ Mộ nhà chú gả cho cháu thì không được, hay là cháu học theo bố cháu tới nhà chú ở rể đi? Đến lúc đó nhớ mang theo hết gia sản kếch xù của bố cháu đến nhà họ Mộ nhé. Bố cháu là tỷ phú mà, ông ấy nhiều tiền lắm.”
Thỏa Thỏa: “Được ạ được ạ, cháu sẽ mang hết tiền của bố cháu cho Mộ Mộ!”
Sắc mặt Lục Thời Kì trầm xuống, anh véo má con trai: “Bố con vẫn chưa chết đâu nhé, ai cho con quyền quyết định tiền của bố đấy?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...