Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân
Chương 45
Lục Thời Kì đón Thỏa Thỏa từ nhà trẻ xong thì lái xe đến Venice Phi tìm Khương Ngưng.
Thỏa Thỏa ngồi ở ghế sau, có chút bất mãn bĩu môi: “Bố ơi, không phải đã nói hôm nay bố và mẹ cùng đến trường đón con sao?”
Lục Thời Kì nắm tay lái, dịu dàng nói: “Mẹ có việc đột xuất nên không thể đi được, bây giờ chúng ta đi đón mẹ, chờ mẹ tan làm xong chúng ta cùng về nhà cũng như nhau mà.”
Thỏa Thỏa thở dài: “Vậy được rồi, con tha lỗi cho mẹ vậy.”
Nghĩ đến điều gì đó, giọng Thỏa Thỏa dần trở nên hào hứng: “Bố ơi, bố biết không, hôm nay các bạn nhỏ ở trường đều rất ngưỡng mộ con. Có Lưu Hân Hân làm chứng, bọn họ đều tin con không nói dối, bố con thật sự từ trên trời xuống!”
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Lục Thời Kì đang lái xe phía trước: “Sau đó các bạn con đều rất tò mò, bọn họ muốn biết nếu bố lợi hại như thế, vậy bố có thể quay lại trời một lần nữa không? Bố có thể đến trường biểu diễn cho mọi người xem không ạ? Các bạn ấy muốn được mở rộng tầm mắt!”
Khóe miệng Lục Thời Kì khẽ giật giật.
Thấy bố không trả lời, Thỏa Thỏa lại cố gắng nghiêng đầu nhìn: “Bố ơi, sao bố không nói gì nữa ạ?”
Lục Thời Kì đang nghĩ xem nên giải thích với con trai như thế nào thì đúng lúc có điện thoại gọi đến. Liếc nhìn tên hiển thị, là thư ký Chu gọi đến, anh dịu giọng nói: “Chờ một chút, bố nghe điện thoại đã nhé.”
“Ồ, vâng ạ.” Thỏa Thỏa ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.
Lục Thời Kì vừa nhận máy, giọng nói cung kính của thư ký Chu đã vang lên: “Sếp Lục, tổng giám đốc Diêu bên Đức Lăng lại tìm đến, nói là đồng ý nhượng lại 4% cổ phần, hỏi ý của chúng ta thế nào?”
Vẻ mặt Lục Thời Kì không chút thay đổi, giọng nói lạnh nhạt mang theo sự ung dung của người đứng trên vạn người: “Nói với anh ta cơ hội chỉ có một lần, anh ta đã bỏ lỡ rồi, nếu còn muốn hợp tác thì hãy thể hiện thành ý hơn nữa đi.”
Thư ký Chu đáp: “Anh ta nói muốn đích thân gặp mặt anh để nói chuyện.”
“Cứ nói tôi đang nghỉ phép, cứ để anh ta chờ.”
“Vâng, sếp Lục.”
Thư ký Chu im lặng giây lát, lúc lên tiếng lần nữa giọng điệu có chút dè dặt: “Chủ tịch Lục quả nhiên như anh dự đoán, đã bắt đầu hành động rồi. Biết anh đang nghỉ phép không ở Đồng Thành, hôm nay ông ta đã đến tập đoàn, còn hẹn gặp giám đốc Lục Đại, giám đốc tài chính và phó tổng Quách, cùng với mấy người trong hội đồng quản trị, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này lấy lại quyền quyết định của mình.”
Đáy mắt Lục Thời Kì hiện lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng như nhếch lên một tia giễu cợt: “Gửi danh sách những người đó cho tôi, âm thầm phái người theo dõi ông ta, đừng để đánh rắn động cỏ.”
Ngón tay anh nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới hỏi: “Lục Thời Ôn có thái độ gì?”
Thư ký Chu đáp: “Người ở nhà tổ nói tối qua chủ tịch Lục và giám đốc Lục Đại đều trở về, nhưng giám đốc Lục Đại lại dành thời gian cho vợ và con gái. Chủ tịch Lục mấy lần muốn tìm anh ấy nói chuyện, nhưng vì có chị Lục ở đó nên hai người không nói chuyện công việc. Hôm nay chủ tịch Lục trực tiếp đến văn phòng của giám đốc Lục Đại, có điều chưa được hai phút đã bị mời ra ngoài. Với sự thông minh của giám đốc Lục Đại, có lẽ anh ấy đã nhìn ra anh đang giăng bẫy, nên cố ý tránh né.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy, chúng ta có cần tiếp tục theo dõi giám đốc Lục Đại không?”
Lục Thời Kì im lặng hồi lâu, thư ký Chu đợi đến mức suýt nữa thì nghĩ là tín hiệu gặp vấn đề: “Sếp Lục, anh còn nghe máy không?”
Lục Thời Kì hoàn hồn: “Lục Thời Ôn rất nhạy bén, có lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi. Nếu anh ấy đã bày tỏ lập trường với tôi, vậy thì cứ rút người của chúng ta về trước đi.”
Mặc dù tình nghĩa anh em không nhiều, nhưng nếu Lục Thời Ôn không đứng về phía Lục Gia Vinh, Lục Thời Kì cũng không muốn trở thành kẻ thù của anh ấy.
Xe dừng trong hầm để xe của tòa nhà CBD, Lục Thời Kì dắt tay Thỏa Thỏa vào thang máy. Thang máy đi lên, Thỏa Thỏa nghiêng đầu nhìn Lục Thời Kì, từ sau khi nghe điện thoại xong, bố ít nói hẳn đi.
Cậu bé kéo kéo tay áo Lục Thời Kì, ngẩng đầu hỏi: “Bố ơi, bố sao vậy ạ?”
Lục Thời Kì nhìn con trai, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, bố chỉ đang suy nghĩ về công việc thôi.”
“Bố đừng nghĩ đến những điều không vui nữa. Mẹ đã nói rồi, lúc chơi thì hãy chơi thật vui, lúc làm bài tập thì hãy tập trung làm bài tập, đừng có ba phải, công việc cũng vậy, bố đang nghỉ phép mà, bố đừng nghĩ đến công việc nữa ạ.”
Lục Thời Kì xoa đầu con trai: “Ừm, Thỏa Thỏa nói đúng, bố sẽ không nghĩ nữa.”
Bình thường sau khi tan học về Thỏa Thỏa thường được đưa đến đây. Thang máy dừng ở tầng 42, cậu bé nắm tay Lục Thời Kì, rành rọt đi vào trong Venice Phi. Nhìn thấy hai cô lễ tân, cậu bé lễ phép chào: “Chào hai chị ạ!”
“Thỏa Thỏa ngoan.” Hai người mỉm cười đáp lại, ánh mắt lại hướng về người đàn ông cao lớn phong độ phía sau Thỏa Thỏa.
Anh mặc bộ veston đắt tiền được may đo riêng, khẽ mím môi không nói gì, khí chất cao quý toát ra vẻ xa cách nhàn nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tay Thỏa Thỏa được Lục Thời Kì nắm lấy, khi các cô lễ tân nhìn sang, cậu bé liền ngẩng cằm lên khoe khoang đầy tự hào: “Chị ơi, đây là bố của em, hai bố con em đến tìm mẹ ạ.”
Các cô lễ tân hơi sững sờ.
Thỏa Thỏa thường xuyên đến đây, cậu bé không hề rụt rè mà còn rất hoạt bát, giám đốc kinh doanh Đoạn Khai Tễ cũng là người hay nói, có lần hỏi về bố của Thỏa Thỏa, cậu bé nói rằng bố đã mất, lên thiên đàng rồi.
Thỏa Thỏa vốn đã ngoan ngoãn đáng yêu, được mọi người yêu mến, đồng nghiệp trong văn phòng biết hoàn cảnh của cậu bé nên lại càng thêm yêu thương cậu.
Nếu đã mất rồi, vậy tại sao lại xuất hiện một người bố ở đây?
Hai cô lễ tân mạnh dạn nhìn kỹ khuôn mặt của hai người, quả thật trông rất giống bố con.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Lâm chủ động bước ra, nhìn thấy người đàn ông phía sau Thỏa Thỏa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước khi vào họp, sếp Khương có dặn cô ấy là nếu có ai đưa Thỏa Thỏa đến thì tiếp đón giúp, cô ấy còn tưởng là bảo mẫu của gia đình, không ngờ lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Trong phút chốc, Hạ Lâm lại nghĩ đến bó hoa tươi và viên kim cương hồng mà sếp nhận được hôm nay.
Chẳng lẽ là do người đàn ông này tặng?
Đồng nghiệp đều nói người có thể tặng kim cương hồng chắc chắn là một đại gia, Hạ Lâm nhìn khuôn mặt trước mắt, cứ cảm thấy quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Không dám nhìn lâu, Hạ Lâm thu hồi suy nghĩ, cung kính nói: “Chào anh, tôi là Hạ Lâm, trợ lý của sếp Khương. Sếp Khương vẫn đang họp, tôi xin phép đưa anh và Thỏa Thỏa đến văn phòng của cô ấy.”
Lục Thời Kì gật đầu: “Cảm ơn.”
Từ cửa Venice Phi đến văn phòng tổng giám đốc, cả đường đi Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa nhận được không ít ánh mắt tò mò của nhân viên.
Hạ Lâm mời người vào trong, lễ phép hỏi: “Anh muốn uống gì ạ?”
Lục Thời ngồi trên ghế sofa, trông rất thư thái: “Sếp Khương của các cô bình thường thích uống gì?”
Hạ Lâm khựng lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Vâng, tôi hiểu rồi, mời anh ngồi đợi một lát.”
Hạ Lâm ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã có người nhận ra thân phận của người tới.
Hạ Lâm đi pha cà phê, đồng nghiệp đưa điện thoại đang mở trang bách khoa toàn thư cho cô ấy xem, kích động nói: “Chị Lâm, anh ta chính là Lục Thời Kì – người đứng đầu tập đoàn Lục thị, bốn năm liền đứng đầu bảng xếp hạng người giàu có đấy!”
Cái tên Lục Thời Kì hiện nay gần như không ai không biết, chỉ là anh quá mức kín tiếng, rất ít khi lộ diện trước công chúng, nghe nói là bận rộn kiếm tiền, giới truyền thông rất khó phỏng vấn được anh, vì để tiết kiệm thời gian nên các cuộc phỏng vấn đều chủ yếu là văn bản tạp chí, rất hiếm khi xuất hiện trên các bản tin tài chính.
Hạ Lâm không quan tâm đến lĩnh vực tài chính, cũng chưa từng chủ động tìm kiếm ảnh của anh trên mạng.
Tuy nhiên, cô ấy có một đứa em họ đang học năm nhất đại học cuồng Lục Thời Kì và bạn gái của anh đến phát điên, gần đây còn đang đọc một cuốn tiểu thuyết fanfiction, tên là “Tổng tài bá đạo và cô vợ ngọt ngào bỏ trốn”, vì vậy cái tên Lục Thời Kì và chuyện bị đá này Hạ Lâm đã nghe cô em họ nhắc đến không ít.
Thỏa Thỏa và Lục Thời Kì trông rất giống nhau, chẳng lẽ người phụ nữ bí ẩn đã đá Lục Thời chính là sếp Khương?
Nhưng người bị đá là Lục Thời Kì đấy!
Sếp Khương đá anh thì thôi đi, còn sinh con của anh, lại còn nói với mọi người rằng bố của đứa bé đã mất.
Một người đàn ông ưu tú như vậy mà nói đá là đá, mấy năm nay cũng không thấy có bóng dáng gì là bị tổn thương vì tình cảm, chẳng lẽ lúc đó cô tìm người ta để mượn giống?
Đây quả là một tin tức chấn động, nếu sau này cô ấy kể lại cho em họ nghe, chắc cô bé sẽ không dám tin đâu.
Hạ Lâm bình tĩnh xem xong trang bách khoa toàn thư, khi rót cà phê đã pha xong vào cốc, bàn tay có hơi run rẩy.
Cô ấy đứng trước cửa văn phòng, tay bưng cà phê và đĩa bánh quy nhỏ chuẩn bị cho Thỏa Thỏa, tự điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa rồi mới gõ cửa đi vào.
Thỏa Thỏa lấy đồ chơi từ trong tủ ra, lúc này đang chu môi nằm bò ra sofa chơi rất vui vẻ.
Lục Thời Kì ngồi ở cuối ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, trên đầu gối đặt một cuốn tạp chí trang sức lật xem một cách ngẫu hứng, đôi tay trắng lạnh thon dài, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Áo vest và cà vạt được chăm chút tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng ưu tú, mang đến cho người ta cảm giác cấm dục tràn đầy.
Hạ Lâm đặt cà phê lên bàn trà: “Anh Lục, đây là loại cà phê mà sếp Khương nhà chúng tôi thường uống, anh thử xem sao.” Rồi lại chỉ vào đĩa đồ ăn vặt bên cạnh, “Đây là những món Thỏa Thỏa thích ăn, lát nữa anh có thể cho cậu bé ăn một chút.”
Lục Thời Kì gật đầu: “Làm phiền trợ lý Hạ rồi, cô cứ đi làm việc đi, không cần phải tiếp đãi chúng tôi đâu.”
“Vâng, anh Lục cứ tự nhiên, cuộc họp của sếp Khương chắc cũng sắp kết thúc rồi, anh có việc gì cần cứ gọi tôi nhé.”
Sau khi Hạ Lâm rời đi, Lục Thời Kì bưng cà phê lên nhấp một ngụm, đắng ở đầu lưỡi rồi ngọt dần nơi cổ họng, lại thoang thoảng mùi sữa.
Lông mày anh giãn ra, lại uống thêm một ngụm.
Nghĩ đến điều gì đó, anh đặt cà phê trở lại bàn trà, cầm điện thoại gửi WeChat cho Lục Thời Lâm: [Gần đây có quán trà chiều nào ngon không?]
Lục Thời Lâm thường xuyên mời nhân viên của Công Nghệ Lộ Trì uống trà chiều, những quán nổi tiếng gần đây đều đã được anh ta thử qua, vấn đề này anh ta rất có tiếng nói, nhanh chóng gửi đến một địa chỉ quán trà chiều mà gần đây anh ta thích nhất.
Lại hỏi anh: [Anh, anh muốn mời nhân viên uống trà chiều à? Đặt trên app điện thoại rất tiện, nhưng mà trên điện thoại anh chắc không có loại phần mềm này đâu, hay để em bảo trợ lý của em đặt giúp anh nhé, anh nhớ thanh toán lại cho người ta đấy.]
Lục Thời Kì: [Được, bảo cậu ta đặt thêm một phần cho tầng 42 nữa.]
Lục Thời Lâm gửi tin nhắn thoại, kéo dài giọng nói: “Ồ, hóa ra nhân viên của mình chỉ là tiện thể, tầng 42 mới là người mà anh muốn lấy lòng.”
Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, gõ chữ qua: [Mấy thao tác cơ bản theo đuổi vợ thôi mà.]
Lục Tam: [Quả nhiên là anh tôi, giác ngộ cao quá (/khen)]
Lục Tam: [Vậy công ty của chị dâu tương lai em có bao nhiêu người?]
Venice Phi chiếm trọn một tầng lầu, nhân viên phần lớn tập trung ở khu văn phòng lớn bên ngoài, chia thành mấy khu vực, các giám đốc đều có văn phòng riêng, vừa rồi lúc đi vào Lục Thời Kì có đảo mắt qua một lượt, anh ước chừng một con số rồi gửi cho Lục Thời Lâm.
–
Trong phòng họp, sau một hồi thảo luận và phân tích, Khương Ngưng cuối cùng đã chọn ra hai nhà cung cấp nguyên liệu trang sức từ danh sách mà Kỷ Thần Trạch đã liệt kê.
Thấy cô không hài lòng với những nhà cung cấp còn lại, Kỷ Thần Trạch hỏi cô: “Ngọc của Trần Ký có giá ưu đãi hơn so với các nhà khác, hiệu quả chi phí cũng tốt nhất, chắc chắn không cân nhắc đến?”
Khương Ngưng lắc đầu: “Venice Phi sau này sẽ đi theo con đường cao cấp, hiệu quả chi phí của Trần Ký tuy tốt, nhưng sản lượng ngọc chất lượng cao thấp, một khi đã hợp tác, nếu không kiểm soát chặt chẽ rất dễ xuất hiện tình trạng kém chất lượng, đến lúc đó trang sức làm ra bị chê trách, ảnh hưởng đến uy tín của Venice Phi thì không đáng.”
Kỷ Thần Trạch khoanh tròn hai nhà mà Khương Ngưng đã chọn: “Được, hai nhà này tôi sẽ cho người soạn hợp đồng, còn những nhà khác tôi sẽ từ chối.”
Khương Ngưng nhớ ra điều gì đó, hỏi Đoạn Khai Tễ: “Doanh số sản phẩm mới quý trước thế nào rồi?”
Nhắc đến điều này, Đoạn Khai Tễ nở nụ cười: “Sếp Khương, doanh số rất tốt, ban đầu chỉ mới ra mẫu đã có nhiều người đặt trước, đến nay doanh số đã gấp đôi so với trước.”
Khương Ngưng nói: “Vậy thì báo cho bộ phận sản xuất, ngoài số lượng đặt trước, bảo họ ngừng sản xuất ngay lập tức.”
Nụ cười của Đoạn Khai Tễ cứng lại: “Sản phẩm này là sản phẩm bán chạy nhất, cô chắc chắn muốn ngừng sản xuất vào lúc này sao?”
“Phải ngừng vào lúc tốt nhất, anh cũng đã nói đó thôi, doanh số của sản phẩm này đã gấp đôi so với trước, vậy thì không thể để tiếp tục lưu thông nữa, dù sao điều chúng ta muốn là trở thành thương hiệu cao cấp và độc đáo.”
Khương Ngưng nói xong, lại nhìn về phía Kỷ Thần Trạch: “Phó tổng Kỷ, một khi ngừng sản xuất, trên thị trường chắc chắn sẽ xuất hiện hàng nhái, thời gian tới các bạn ở bộ phận pháp chế có lẽ sẽ vất vả một chút.”
Biết cô rất coi trọng vấn đề sao chép, Kỷ Thần Trạch nhìn cô: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.”
Khương Ngưng hỏi Minh Nguyệt: “Thiết kế sản phẩm mới đã xong chưa?”
Minh Nguyệt nói: “Theo đề nghị trước của cô, chúng tôi đã chỉnh sửa gần xong rồi, tuần sau tôi sẽ đưa bản thiết kế mới cho cô xem.”
“Vậy thì cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây.” Khương Ngưng nhìn đồng hồ, “Giải tán đi, có vấn đề gì sau này chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Lúc đứng dậy, Đoạn Khai Tễ trao cho Kỷ Thần Trạch một ánh mắt.
Dù đã qua nguy hiểm, người tặng hoa và kim cương hồng cho Khương Ngưng là sếp Thẩm chứ không phải người theo đuổi nào, nhưng Kỷ Thần Trạch vẫn phải có chút ý thức về nguy cơ, cần phải nhanh chóng hành động thực sự, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.
Ngày nào cũng ở bên cạnh Khương Ngưng, lỡ một ngày nào đó bị người khác đoạt mất, nghĩ đến thôi Đoạn Khai Tễ cũng cảm thấy bực bội thay cho anh ta.
Ra khỏi văn phòng, Đoạn Khai Tễ và Minh Nguyệt đi trước, Kỷ Thần Trạch chần chừ giây lát, cùng Khương Ngưng đi ra ngoài.
Khi Khương Ngưng bước ra khỏi phòng họp, Kỷ Thần Trạch nói: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng mới mở, rất phù hợp cho trẻ em, tối nay nếu có thời gian thì dẫn bé Thỏa Thỏa đi thử nhé? Tôi mời.”
Khương Ngưng dừng lại ở cửa phòng họp, mỉm cười xin lỗi anh ta, chưa kịp trả lời thì phía trước Minh Nguyệt đã gọi một cách mờ ám: “Sếp Khương~”
Khương Ngưng và Kỷ Thần Trạch nghi ngờ đi tới, thấy Minh Nguyệt và Đoạn Khai Tễ mỗi người cầm một phần trà chiều, không biết Hạ Lâm vừa nói gì mà biểu cảm của hai người họ rất kỳ lạ.
Hạ Lâm đem hai phần trà chiều còn lại tới: “Sếp Khương, phó tổng Kỷ, đây là của hai người.”
Kỷ Thần Trạch cười nhận lấy: “Hôm nay ai mời khách vậy?”
Đoạn Khai Tễ nhìn về phía Kỷ Thần Trạch vẫn chưa hay biết gì, muốn nói lại thôi.
Hạ Lâm thần bí chỉ về phía văn phòng tổng giám đốc.
Khương Ngưng lập tức hiểu ra, nhận lấy trà chiều hỏi Hạ Lâm: “Anh ấy mua à?”
Hạ Lâm gật đầu: “Sếp Lục và Thỏa Thỏa đã đến được một lúc rồi.”
Kỷ Thần Trạch cuối cùng cũng nhạy bén nhận ra điều gì, tim thắt lại, nhìn về phía Khương Ngưng: “Cô, có khách à?”
Vừa dứt lời, anh ta thấy cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra.
Ánh mắt Lục Thời đột nhiên hướng về phía anh ta, rõ ràng không hề mang theo chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao Kỷ Thần Trạch lại cảm thấy một luồng khí lạnh bức người ập tới, khiến anh ta nhất thời đờ người ra.
Thỏa Thỏa ngồi ở ghế sau, có chút bất mãn bĩu môi: “Bố ơi, không phải đã nói hôm nay bố và mẹ cùng đến trường đón con sao?”
Lục Thời Kì nắm tay lái, dịu dàng nói: “Mẹ có việc đột xuất nên không thể đi được, bây giờ chúng ta đi đón mẹ, chờ mẹ tan làm xong chúng ta cùng về nhà cũng như nhau mà.”
Thỏa Thỏa thở dài: “Vậy được rồi, con tha lỗi cho mẹ vậy.”
Nghĩ đến điều gì đó, giọng Thỏa Thỏa dần trở nên hào hứng: “Bố ơi, bố biết không, hôm nay các bạn nhỏ ở trường đều rất ngưỡng mộ con. Có Lưu Hân Hân làm chứng, bọn họ đều tin con không nói dối, bố con thật sự từ trên trời xuống!”
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Lục Thời Kì đang lái xe phía trước: “Sau đó các bạn con đều rất tò mò, bọn họ muốn biết nếu bố lợi hại như thế, vậy bố có thể quay lại trời một lần nữa không? Bố có thể đến trường biểu diễn cho mọi người xem không ạ? Các bạn ấy muốn được mở rộng tầm mắt!”
Khóe miệng Lục Thời Kì khẽ giật giật.
Thấy bố không trả lời, Thỏa Thỏa lại cố gắng nghiêng đầu nhìn: “Bố ơi, sao bố không nói gì nữa ạ?”
Lục Thời Kì đang nghĩ xem nên giải thích với con trai như thế nào thì đúng lúc có điện thoại gọi đến. Liếc nhìn tên hiển thị, là thư ký Chu gọi đến, anh dịu giọng nói: “Chờ một chút, bố nghe điện thoại đã nhé.”
“Ồ, vâng ạ.” Thỏa Thỏa ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.
Lục Thời Kì vừa nhận máy, giọng nói cung kính của thư ký Chu đã vang lên: “Sếp Lục, tổng giám đốc Diêu bên Đức Lăng lại tìm đến, nói là đồng ý nhượng lại 4% cổ phần, hỏi ý của chúng ta thế nào?”
Vẻ mặt Lục Thời Kì không chút thay đổi, giọng nói lạnh nhạt mang theo sự ung dung của người đứng trên vạn người: “Nói với anh ta cơ hội chỉ có một lần, anh ta đã bỏ lỡ rồi, nếu còn muốn hợp tác thì hãy thể hiện thành ý hơn nữa đi.”
Thư ký Chu đáp: “Anh ta nói muốn đích thân gặp mặt anh để nói chuyện.”
“Cứ nói tôi đang nghỉ phép, cứ để anh ta chờ.”
“Vâng, sếp Lục.”
Thư ký Chu im lặng giây lát, lúc lên tiếng lần nữa giọng điệu có chút dè dặt: “Chủ tịch Lục quả nhiên như anh dự đoán, đã bắt đầu hành động rồi. Biết anh đang nghỉ phép không ở Đồng Thành, hôm nay ông ta đã đến tập đoàn, còn hẹn gặp giám đốc Lục Đại, giám đốc tài chính và phó tổng Quách, cùng với mấy người trong hội đồng quản trị, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này lấy lại quyền quyết định của mình.”
Đáy mắt Lục Thời Kì hiện lên vẻ lạnh lẽo, khóe miệng như nhếch lên một tia giễu cợt: “Gửi danh sách những người đó cho tôi, âm thầm phái người theo dõi ông ta, đừng để đánh rắn động cỏ.”
Ngón tay anh nắm chặt vô lăng, im lặng một lúc mới hỏi: “Lục Thời Ôn có thái độ gì?”
Thư ký Chu đáp: “Người ở nhà tổ nói tối qua chủ tịch Lục và giám đốc Lục Đại đều trở về, nhưng giám đốc Lục Đại lại dành thời gian cho vợ và con gái. Chủ tịch Lục mấy lần muốn tìm anh ấy nói chuyện, nhưng vì có chị Lục ở đó nên hai người không nói chuyện công việc. Hôm nay chủ tịch Lục trực tiếp đến văn phòng của giám đốc Lục Đại, có điều chưa được hai phút đã bị mời ra ngoài. Với sự thông minh của giám đốc Lục Đại, có lẽ anh ấy đã nhìn ra anh đang giăng bẫy, nên cố ý tránh né.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy, chúng ta có cần tiếp tục theo dõi giám đốc Lục Đại không?”
Lục Thời Kì im lặng hồi lâu, thư ký Chu đợi đến mức suýt nữa thì nghĩ là tín hiệu gặp vấn đề: “Sếp Lục, anh còn nghe máy không?”
Lục Thời Kì hoàn hồn: “Lục Thời Ôn rất nhạy bén, có lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi. Nếu anh ấy đã bày tỏ lập trường với tôi, vậy thì cứ rút người của chúng ta về trước đi.”
Mặc dù tình nghĩa anh em không nhiều, nhưng nếu Lục Thời Ôn không đứng về phía Lục Gia Vinh, Lục Thời Kì cũng không muốn trở thành kẻ thù của anh ấy.
Xe dừng trong hầm để xe của tòa nhà CBD, Lục Thời Kì dắt tay Thỏa Thỏa vào thang máy. Thang máy đi lên, Thỏa Thỏa nghiêng đầu nhìn Lục Thời Kì, từ sau khi nghe điện thoại xong, bố ít nói hẳn đi.
Cậu bé kéo kéo tay áo Lục Thời Kì, ngẩng đầu hỏi: “Bố ơi, bố sao vậy ạ?”
Lục Thời Kì nhìn con trai, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, bố chỉ đang suy nghĩ về công việc thôi.”
“Bố đừng nghĩ đến những điều không vui nữa. Mẹ đã nói rồi, lúc chơi thì hãy chơi thật vui, lúc làm bài tập thì hãy tập trung làm bài tập, đừng có ba phải, công việc cũng vậy, bố đang nghỉ phép mà, bố đừng nghĩ đến công việc nữa ạ.”
Lục Thời Kì xoa đầu con trai: “Ừm, Thỏa Thỏa nói đúng, bố sẽ không nghĩ nữa.”
Bình thường sau khi tan học về Thỏa Thỏa thường được đưa đến đây. Thang máy dừng ở tầng 42, cậu bé nắm tay Lục Thời Kì, rành rọt đi vào trong Venice Phi. Nhìn thấy hai cô lễ tân, cậu bé lễ phép chào: “Chào hai chị ạ!”
“Thỏa Thỏa ngoan.” Hai người mỉm cười đáp lại, ánh mắt lại hướng về người đàn ông cao lớn phong độ phía sau Thỏa Thỏa.
Anh mặc bộ veston đắt tiền được may đo riêng, khẽ mím môi không nói gì, khí chất cao quý toát ra vẻ xa cách nhàn nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tay Thỏa Thỏa được Lục Thời Kì nắm lấy, khi các cô lễ tân nhìn sang, cậu bé liền ngẩng cằm lên khoe khoang đầy tự hào: “Chị ơi, đây là bố của em, hai bố con em đến tìm mẹ ạ.”
Các cô lễ tân hơi sững sờ.
Thỏa Thỏa thường xuyên đến đây, cậu bé không hề rụt rè mà còn rất hoạt bát, giám đốc kinh doanh Đoạn Khai Tễ cũng là người hay nói, có lần hỏi về bố của Thỏa Thỏa, cậu bé nói rằng bố đã mất, lên thiên đàng rồi.
Thỏa Thỏa vốn đã ngoan ngoãn đáng yêu, được mọi người yêu mến, đồng nghiệp trong văn phòng biết hoàn cảnh của cậu bé nên lại càng thêm yêu thương cậu.
Nếu đã mất rồi, vậy tại sao lại xuất hiện một người bố ở đây?
Hai cô lễ tân mạnh dạn nhìn kỹ khuôn mặt của hai người, quả thật trông rất giống bố con.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Lâm chủ động bước ra, nhìn thấy người đàn ông phía sau Thỏa Thỏa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước khi vào họp, sếp Khương có dặn cô ấy là nếu có ai đưa Thỏa Thỏa đến thì tiếp đón giúp, cô ấy còn tưởng là bảo mẫu của gia đình, không ngờ lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Trong phút chốc, Hạ Lâm lại nghĩ đến bó hoa tươi và viên kim cương hồng mà sếp nhận được hôm nay.
Chẳng lẽ là do người đàn ông này tặng?
Đồng nghiệp đều nói người có thể tặng kim cương hồng chắc chắn là một đại gia, Hạ Lâm nhìn khuôn mặt trước mắt, cứ cảm thấy quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Không dám nhìn lâu, Hạ Lâm thu hồi suy nghĩ, cung kính nói: “Chào anh, tôi là Hạ Lâm, trợ lý của sếp Khương. Sếp Khương vẫn đang họp, tôi xin phép đưa anh và Thỏa Thỏa đến văn phòng của cô ấy.”
Lục Thời Kì gật đầu: “Cảm ơn.”
Từ cửa Venice Phi đến văn phòng tổng giám đốc, cả đường đi Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa nhận được không ít ánh mắt tò mò của nhân viên.
Hạ Lâm mời người vào trong, lễ phép hỏi: “Anh muốn uống gì ạ?”
Lục Thời ngồi trên ghế sofa, trông rất thư thái: “Sếp Khương của các cô bình thường thích uống gì?”
Hạ Lâm khựng lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Vâng, tôi hiểu rồi, mời anh ngồi đợi một lát.”
Hạ Lâm ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã có người nhận ra thân phận của người tới.
Hạ Lâm đi pha cà phê, đồng nghiệp đưa điện thoại đang mở trang bách khoa toàn thư cho cô ấy xem, kích động nói: “Chị Lâm, anh ta chính là Lục Thời Kì – người đứng đầu tập đoàn Lục thị, bốn năm liền đứng đầu bảng xếp hạng người giàu có đấy!”
Cái tên Lục Thời Kì hiện nay gần như không ai không biết, chỉ là anh quá mức kín tiếng, rất ít khi lộ diện trước công chúng, nghe nói là bận rộn kiếm tiền, giới truyền thông rất khó phỏng vấn được anh, vì để tiết kiệm thời gian nên các cuộc phỏng vấn đều chủ yếu là văn bản tạp chí, rất hiếm khi xuất hiện trên các bản tin tài chính.
Hạ Lâm không quan tâm đến lĩnh vực tài chính, cũng chưa từng chủ động tìm kiếm ảnh của anh trên mạng.
Tuy nhiên, cô ấy có một đứa em họ đang học năm nhất đại học cuồng Lục Thời Kì và bạn gái của anh đến phát điên, gần đây còn đang đọc một cuốn tiểu thuyết fanfiction, tên là “Tổng tài bá đạo và cô vợ ngọt ngào bỏ trốn”, vì vậy cái tên Lục Thời Kì và chuyện bị đá này Hạ Lâm đã nghe cô em họ nhắc đến không ít.
Thỏa Thỏa và Lục Thời Kì trông rất giống nhau, chẳng lẽ người phụ nữ bí ẩn đã đá Lục Thời chính là sếp Khương?
Nhưng người bị đá là Lục Thời Kì đấy!
Sếp Khương đá anh thì thôi đi, còn sinh con của anh, lại còn nói với mọi người rằng bố của đứa bé đã mất.
Một người đàn ông ưu tú như vậy mà nói đá là đá, mấy năm nay cũng không thấy có bóng dáng gì là bị tổn thương vì tình cảm, chẳng lẽ lúc đó cô tìm người ta để mượn giống?
Đây quả là một tin tức chấn động, nếu sau này cô ấy kể lại cho em họ nghe, chắc cô bé sẽ không dám tin đâu.
Hạ Lâm bình tĩnh xem xong trang bách khoa toàn thư, khi rót cà phê đã pha xong vào cốc, bàn tay có hơi run rẩy.
Cô ấy đứng trước cửa văn phòng, tay bưng cà phê và đĩa bánh quy nhỏ chuẩn bị cho Thỏa Thỏa, tự điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa rồi mới gõ cửa đi vào.
Thỏa Thỏa lấy đồ chơi từ trong tủ ra, lúc này đang chu môi nằm bò ra sofa chơi rất vui vẻ.
Lục Thời Kì ngồi ở cuối ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, trên đầu gối đặt một cuốn tạp chí trang sức lật xem một cách ngẫu hứng, đôi tay trắng lạnh thon dài, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Áo vest và cà vạt được chăm chút tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng ưu tú, mang đến cho người ta cảm giác cấm dục tràn đầy.
Hạ Lâm đặt cà phê lên bàn trà: “Anh Lục, đây là loại cà phê mà sếp Khương nhà chúng tôi thường uống, anh thử xem sao.” Rồi lại chỉ vào đĩa đồ ăn vặt bên cạnh, “Đây là những món Thỏa Thỏa thích ăn, lát nữa anh có thể cho cậu bé ăn một chút.”
Lục Thời Kì gật đầu: “Làm phiền trợ lý Hạ rồi, cô cứ đi làm việc đi, không cần phải tiếp đãi chúng tôi đâu.”
“Vâng, anh Lục cứ tự nhiên, cuộc họp của sếp Khương chắc cũng sắp kết thúc rồi, anh có việc gì cần cứ gọi tôi nhé.”
Sau khi Hạ Lâm rời đi, Lục Thời Kì bưng cà phê lên nhấp một ngụm, đắng ở đầu lưỡi rồi ngọt dần nơi cổ họng, lại thoang thoảng mùi sữa.
Lông mày anh giãn ra, lại uống thêm một ngụm.
Nghĩ đến điều gì đó, anh đặt cà phê trở lại bàn trà, cầm điện thoại gửi WeChat cho Lục Thời Lâm: [Gần đây có quán trà chiều nào ngon không?]
Lục Thời Lâm thường xuyên mời nhân viên của Công Nghệ Lộ Trì uống trà chiều, những quán nổi tiếng gần đây đều đã được anh ta thử qua, vấn đề này anh ta rất có tiếng nói, nhanh chóng gửi đến một địa chỉ quán trà chiều mà gần đây anh ta thích nhất.
Lại hỏi anh: [Anh, anh muốn mời nhân viên uống trà chiều à? Đặt trên app điện thoại rất tiện, nhưng mà trên điện thoại anh chắc không có loại phần mềm này đâu, hay để em bảo trợ lý của em đặt giúp anh nhé, anh nhớ thanh toán lại cho người ta đấy.]
Lục Thời Kì: [Được, bảo cậu ta đặt thêm một phần cho tầng 42 nữa.]
Lục Thời Lâm gửi tin nhắn thoại, kéo dài giọng nói: “Ồ, hóa ra nhân viên của mình chỉ là tiện thể, tầng 42 mới là người mà anh muốn lấy lòng.”
Lục Thời Kì khẽ nhếch môi, gõ chữ qua: [Mấy thao tác cơ bản theo đuổi vợ thôi mà.]
Lục Tam: [Quả nhiên là anh tôi, giác ngộ cao quá (/khen)]
Lục Tam: [Vậy công ty của chị dâu tương lai em có bao nhiêu người?]
Venice Phi chiếm trọn một tầng lầu, nhân viên phần lớn tập trung ở khu văn phòng lớn bên ngoài, chia thành mấy khu vực, các giám đốc đều có văn phòng riêng, vừa rồi lúc đi vào Lục Thời Kì có đảo mắt qua một lượt, anh ước chừng một con số rồi gửi cho Lục Thời Lâm.
–
Trong phòng họp, sau một hồi thảo luận và phân tích, Khương Ngưng cuối cùng đã chọn ra hai nhà cung cấp nguyên liệu trang sức từ danh sách mà Kỷ Thần Trạch đã liệt kê.
Thấy cô không hài lòng với những nhà cung cấp còn lại, Kỷ Thần Trạch hỏi cô: “Ngọc của Trần Ký có giá ưu đãi hơn so với các nhà khác, hiệu quả chi phí cũng tốt nhất, chắc chắn không cân nhắc đến?”
Khương Ngưng lắc đầu: “Venice Phi sau này sẽ đi theo con đường cao cấp, hiệu quả chi phí của Trần Ký tuy tốt, nhưng sản lượng ngọc chất lượng cao thấp, một khi đã hợp tác, nếu không kiểm soát chặt chẽ rất dễ xuất hiện tình trạng kém chất lượng, đến lúc đó trang sức làm ra bị chê trách, ảnh hưởng đến uy tín của Venice Phi thì không đáng.”
Kỷ Thần Trạch khoanh tròn hai nhà mà Khương Ngưng đã chọn: “Được, hai nhà này tôi sẽ cho người soạn hợp đồng, còn những nhà khác tôi sẽ từ chối.”
Khương Ngưng nhớ ra điều gì đó, hỏi Đoạn Khai Tễ: “Doanh số sản phẩm mới quý trước thế nào rồi?”
Nhắc đến điều này, Đoạn Khai Tễ nở nụ cười: “Sếp Khương, doanh số rất tốt, ban đầu chỉ mới ra mẫu đã có nhiều người đặt trước, đến nay doanh số đã gấp đôi so với trước.”
Khương Ngưng nói: “Vậy thì báo cho bộ phận sản xuất, ngoài số lượng đặt trước, bảo họ ngừng sản xuất ngay lập tức.”
Nụ cười của Đoạn Khai Tễ cứng lại: “Sản phẩm này là sản phẩm bán chạy nhất, cô chắc chắn muốn ngừng sản xuất vào lúc này sao?”
“Phải ngừng vào lúc tốt nhất, anh cũng đã nói đó thôi, doanh số của sản phẩm này đã gấp đôi so với trước, vậy thì không thể để tiếp tục lưu thông nữa, dù sao điều chúng ta muốn là trở thành thương hiệu cao cấp và độc đáo.”
Khương Ngưng nói xong, lại nhìn về phía Kỷ Thần Trạch: “Phó tổng Kỷ, một khi ngừng sản xuất, trên thị trường chắc chắn sẽ xuất hiện hàng nhái, thời gian tới các bạn ở bộ phận pháp chế có lẽ sẽ vất vả một chút.”
Biết cô rất coi trọng vấn đề sao chép, Kỷ Thần Trạch nhìn cô: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.”
Khương Ngưng hỏi Minh Nguyệt: “Thiết kế sản phẩm mới đã xong chưa?”
Minh Nguyệt nói: “Theo đề nghị trước của cô, chúng tôi đã chỉnh sửa gần xong rồi, tuần sau tôi sẽ đưa bản thiết kế mới cho cô xem.”
“Vậy thì cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây.” Khương Ngưng nhìn đồng hồ, “Giải tán đi, có vấn đề gì sau này chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Lúc đứng dậy, Đoạn Khai Tễ trao cho Kỷ Thần Trạch một ánh mắt.
Dù đã qua nguy hiểm, người tặng hoa và kim cương hồng cho Khương Ngưng là sếp Thẩm chứ không phải người theo đuổi nào, nhưng Kỷ Thần Trạch vẫn phải có chút ý thức về nguy cơ, cần phải nhanh chóng hành động thực sự, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ thất bại.
Ngày nào cũng ở bên cạnh Khương Ngưng, lỡ một ngày nào đó bị người khác đoạt mất, nghĩ đến thôi Đoạn Khai Tễ cũng cảm thấy bực bội thay cho anh ta.
Ra khỏi văn phòng, Đoạn Khai Tễ và Minh Nguyệt đi trước, Kỷ Thần Trạch chần chừ giây lát, cùng Khương Ngưng đi ra ngoài.
Khi Khương Ngưng bước ra khỏi phòng họp, Kỷ Thần Trạch nói: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng mới mở, rất phù hợp cho trẻ em, tối nay nếu có thời gian thì dẫn bé Thỏa Thỏa đi thử nhé? Tôi mời.”
Khương Ngưng dừng lại ở cửa phòng họp, mỉm cười xin lỗi anh ta, chưa kịp trả lời thì phía trước Minh Nguyệt đã gọi một cách mờ ám: “Sếp Khương~”
Khương Ngưng và Kỷ Thần Trạch nghi ngờ đi tới, thấy Minh Nguyệt và Đoạn Khai Tễ mỗi người cầm một phần trà chiều, không biết Hạ Lâm vừa nói gì mà biểu cảm của hai người họ rất kỳ lạ.
Hạ Lâm đem hai phần trà chiều còn lại tới: “Sếp Khương, phó tổng Kỷ, đây là của hai người.”
Kỷ Thần Trạch cười nhận lấy: “Hôm nay ai mời khách vậy?”
Đoạn Khai Tễ nhìn về phía Kỷ Thần Trạch vẫn chưa hay biết gì, muốn nói lại thôi.
Hạ Lâm thần bí chỉ về phía văn phòng tổng giám đốc.
Khương Ngưng lập tức hiểu ra, nhận lấy trà chiều hỏi Hạ Lâm: “Anh ấy mua à?”
Hạ Lâm gật đầu: “Sếp Lục và Thỏa Thỏa đã đến được một lúc rồi.”
Kỷ Thần Trạch cuối cùng cũng nhạy bén nhận ra điều gì, tim thắt lại, nhìn về phía Khương Ngưng: “Cô, có khách à?”
Vừa dứt lời, anh ta thấy cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra.
Ánh mắt Lục Thời đột nhiên hướng về phía anh ta, rõ ràng không hề mang theo chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao Kỷ Thần Trạch lại cảm thấy một luồng khí lạnh bức người ập tới, khiến anh ta nhất thời đờ người ra.