Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân
Chương 17
Trong phòng riêng trên lầu của nhà hàng, không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lục Thời Kì không nói, cả bàn ăn chẳng ai dám mở lời.
Ngược lại, trông Khương Ngưng là người thoải mái nhất. Cô chỉ cúi đầu ăn phần của mình, mặc kệ ba người kia đang nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nhìn thấy món ăn hơi xa tầm với, cô dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Lục Thời Kì, ánh mắt ra hiệu: “Em muốn ăn cái đó.”
Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của Quan Hành và Lục Thời Lâm, Lục Thời Kì thản nhiên gắp một miếng đặt vào đĩa trước mặt cô.
Lục Thời Lâm trừng mắt nhìn bọn họ, tức đến nỗi mắt sắp rỉ máu.
Chẳng trách lần trước đi teambuilding với phòng hành chính, Khương Ngưng lại dám ngồi cạnh anh hai, thì ra hai người này đã sớm qua lại với nhau rồi!
Lục Thời Lâm càng nghĩ càng tức, nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh hai, anh cướp người của em, chẳng lẽ không định cho em một lời giải thích sao?”
Lục Thời Kì cầm chén trà sứ trắng lên, thản nhiên xoay nhẹ: “Chuyện này em nên hỏi Khương Ngưng thì hơn.”
Đột nhiên bị gọi tên, Khương Ngưng đang ăn dở, hai má phồng lên, vô thức quay đầu nhìn Lục Thời Kì.
Hai anh em bọn họ nói chuyện thì liên quan gì đến cô? Còn khiến cô trông như hồ ly tinh vậy.
Lục Thời Kì chậm rãi nhướng mí mắt nhìn cô: “Em nói em thầm mến tôi bốn năm rồi, bây giờ tôi bị người ta hiểu lầm, em không định giải thích cho tôi một chút sao?”
Anh đã nói đến mức này rồi, nếu Khương Ngưng còn không lên tiếng giải thích, chẳng phải là chứng minh lời cô nói về việc thầm mến anh là giả sao?
Thế là, Khương Ngưng buông đũa xuống, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng mới nhìn Lục Thời Lâm nói: “Cậu chủ Lục, đúng là tôi theo đuổi anh hai của anh, hơn nữa tôi cũng đã từ chối anh rất nhiều lần rồi, rõ ràng chúng ta không có khả năng, cho nên việc anh hai anh ở bên tôi không tính là cướp người.”
“…”
Trái tim vốn đã tan nát của Lục Thời Lâm lại bị đâm thêm một nhát.
“Hai người hợp sức lại bắt nạt tôi, bữa cơm này tôi không ăn nữa.”
Nói xong, anh ta đứng dậy giả vờ bỏ đi, kết quả chẳng ai thèm để ý đến anh ta, Lục Thời Lâm sốt ruột: “Anh hai, em vừa thất tình đấy, anh không an ủi em một câu nào sao, anh còn là anh trai của em không vậy?”
Lục Thời Kì ung dung uống một ngụm nước, giọng nói đều đều không nghe ra chút gợn sóng nào: “Từ hồi đại học đến giờ năm nào em chẳng thất tình mười lần tám lượt, vẫn chưa quen sao?”
Lục Thời Lâm tức giận bỏ đi.
Quan Hành vốn dĩ đã ngồi đây không yên, thấy vậy vội vàng đứng dậy, cung kính nói với Lục Thời Kì: “Anh hai, em đi xem anh ba thế nào nhé.”
Ra khỏi phòng riêng, thấy Lục Thời Lâm đút hai tay vào túi quần huýt sáo đi xuống lầu, tâm trạng dường như không tệ như anh ta vừa thể hiện.
Quan Hành trong lòng nghi hoặc, chạy chậm đuổi theo: “Anh ba, anh không giận sao?”
Lục Thời Lâm cười khẩy một tiếng, trên mặt không hề để tâm, thậm chí còn thấy kỳ lạ: “Ngay cả anh hai cũng có bạn gái rồi, anh có gì mà phải giận? Ngạc nhiên thì có.”
Quan Hành dè dặt hỏi: “Nhưng mà bạn gái của anh hai chẳng phải là người anh thích sao?”
“Số lần anh yêu đương còn nhiều hơn số lần cậu đi đường, đâu thiếu mỗi lần này.”
Nói đến đây, Lục Thời Lâm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ giây lát: “Khương Ngưng đúng là người anh theo đuổi lâu nhất, nếu là người khác cướp người anh thích, anh nhất định phải cho anh ta một bài học.”
Anh ta bỗng thở dài, nói với Quan Hành: “Nhưng anh hai nhà ta khó khăn lắm mới chịu rung động một lần, mới mẻ biết bao, anh chấp nhặt với anh ấy làm gì?”
Không chỉ Lục Thời Lâm thấy mới lạ, đến giờ Quan Hành vẫn chưa hoàn hồn.
Anh hai là người cuồng công việc, chưa từng để tâm đến chuyện tình cảm, hơn nữa luôn bài xích việc bà ngoại giới thiệu đối tượng cho mình, sau đó trực tiếp tuyên bố với bên ngoài là không kết hôn, triệt để dập tắt ý định của bà ngoại.
Lúc đó Quan Hành nhìn anh họ như vậy còn tưởng anh định cô độc cả đời. Cậu cứ tưởng anh họ của mình đâu chỉ là không muốn kết hôn, e là đến cả yêu đương cũng chẳng màng.
Không ngờ bây giờ lại có bạn gái, vừa cùng nhau đi xem phim, vừa gắp thức ăn cho cô ấy trên bàn ăn, có vẻ như rất quan tâm.
Có điều, bạn gái của anh quả thực rất xinh đẹp.
Xem ra trước đây là chưa gặp được ai khiến anh rung động.
Ở bãi đậu xe, Lục Thời Lâm lên xe, Quan Hành theo sát phía sau ngồi vào ghế phụ, bụng vẫn còn đói, bèn hỏi: “Anh ba, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?”
Lục Thời Lâm đạp ga, quay đầu xe rời khỏi bãi đậu xe: “Về nhà.”
“Hả?” Quan Hành lộ vẻ mặt thất vọng, “Vất vả lắm mới ra ngoài, chúng ta không ăn ở ngoài sao?”
Lục Thời Lâm: “Ăn gì mà ăn, bây giờ anh phải về nhà báo cho bà nội biết, anh của anh giấu diếm gia đình đang yêu đương bên ngoài.”
(*Quan Hành là em họ của Lục Thời Lâm và Lục Thời Kì, bà ngoại của cậu cũng chính là bà nội của anh em Lục Thời Kì.)
–
Lục Thời Kì và Khương Ngưng ăn tối xong, trên đường về Thu Thủy Loan thì điện thoại của Lục Thời Kì đổ chuông.
Điện thoại của anh được kết nối với bluetooth của xe, sau khi nhận cuộc gọi, toàn bộ khoang xe đều tràn ngập giọng nói hiền từ và đầy vẻ tò mò của bà cụ Lục: “Cháu hai, cháu đang yêu à? Là thật lòng hay là do sợ bà ép cháu đi xem mắt nên mới bỏ tiền thuê người ta? Con gái nhà ai thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Hai đứa quen nhau như thế nào? Còn nữa…”
“Bà nội.” Lục Thời Kì cắt ngang câu hỏi dồn dập của bà cụ Lục, liếc mắt nhìn Khương Ngưng đang ngồi ở ghế phụ, “Đừng điều tra hộ khẩu nữa, con gái nhà người ta đang nghe kìa.”
Câu nói của Lục Thời Kì khiến không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Trong xe chỉ còn văng vẳng tiếng dòng điện nhỏ xíu.
Khương Ngưng có chút bất lực nhìn Lục Thời Kì, trong lòng cân nhắc xem có nên chủ động chào hỏi bà cụ hay không.
Đang do dự chưa quyết định, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Bà cụ Lục rõ ràng đã điều chỉnh lại trạng thái, giọng nói so với lúc nãy càng thêm phần dịu dàng và hòa ái: “Cháu gái, cháu đang ở bên cạnh sao?”
Khương Ngưng vội vàng ngoan ngoãn đáp: “Bà nội, cháu tên là Khương Ngưng, là bạn gái của Lục Thời Kì ạ.”.
Dừng giây lát, cô tiếp tục nói: “Cháu không phải là người anh ấy thuê đâu ạ, chúng cháu thật sự đang yêu nhau. Năm nay cháu 22 tuổi, là bạn học đại học với anh Thời Kì, lúc học đại học cháu đã rất thích anh ấy rồi, chính vì để theo đuổi anh ấy mà sau khi tốt nghiệp cháu mới vào tập đoàn Lục thị làm việc. Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng cảm động trước tấm chân tình của cháu, đồng ý trở thành bạn trai của cháu.”
Cô nhân tiện giải đáp hết mọi thắc mắc trước đó của bà cụ Lục.
Bàn tay thon dài rõ nét của Lục Thời Kì nắm lấy vô lăng, tranh thủ liếc nhìn cô một cái.
Đúng là khéo lấy lòng người lớn, trước mặt anh cũng chưa từng thấy cô ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng thật lòng thầm mến một người nhiều năm, chắc chắn sẽ cẩn thận nhạy cảm, giữ thể diện, không muốn thừa nhận là mình chủ động theo đuổi người ta. Cô lại nói chuyện với bà cụ vui vẻ như vậy, giọng điệu tự hào kia hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết cô đã theo đuổi được anh, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Có một khoảnh khắc, Lục Thời Kì cảm thấy cô đang coi việc trêu chọc anh như một thú vui tiêu khiển, một mục tiêu ngắn ngủi trong đời. Nói Khương Ngưng thật sự thích anh, rất có thể là không. Anh chẳng qua chỉ là một công cụ để cô đùa giỡn giải khuây.
Lục Thời Kì sớm đã phát hiện, rất nhiều lúc tuy nhìn giống như cô đang theo đuổi anh, nhưng thực chất cô chưa từng vì thái độ của anh mà bị động bị hạn chế.
Người thật sự nắm giữ thế chủ động, kỳ thực cũng là cô.
May mà lực tự chủ của anh rất tốt, không dễ dàng bị cô dụ dỗ, bằng không chỉ e là cô càng cho rằng bản thân mình rất lợi hại, có thể dễ dàng nắm trong tay anh.
Lục Thời Kì âm thầm cảm thấy may mắn.
Lời nói của Khương Ngưng thành công dỗ dành bà cụ vui vẻ, đối phương vui mừng cười nói: “Nghe giọng nói là biết ngay cháu là một cô gái tốt, còn chưa gặp mặt mà bà nội đã rất thích cháu rồi, khi nào có thời gian thì bảo Lục Nhị dẫn cháu về nhà ăn cơm nhé.”
Đi gặp người nhà của Lục Thời Kì, Khương Ngưng đương nhiên là bằng lòng. Nhìn ra được Lục Thời rất cung kính bà nội anh, nếu cô có thể lấy lòng được bà cụ Lục, vậy thì hy vọng có được Lục Thời Kì cũng càng lớn hơn.
Nhưng Khương Ngưng biết, nếu lúc này mình lập tức đồng ý, chỉ sợ Lục Thời sẽ cho rằng cô cố ý muốn tiếp cận người nhà anh, mục đích không thuần túy.
Gần đây cô phát hiện ra, đối phó với loại người như Lục Thời Kì không thể quá chủ động cường thế, phải biết lúc nào nên giả vờ yếu đuối.
Nghĩ như vậy, cô lại cố ý lộ vẻ do dự liếc nhìn Lục Thời Kì.
Nhìn vẻ mặt kia, dường như bởi vì sợ anh không muốn dẫn cô về nhà nên không dám đáp lời bà cụ, chỉ có thể khó xử tìm kiếm ý kiến của Lục Thời Kì.
“Ngưng Ngưng? Là tín hiệu không tốt sao? Alo? Cháu nghe được không?”
Đến ngã tư đèn đỏ, Lục Thời Kì tranh thủ nhìn thoáng qua Khương Ngưng ra vẻ đáng thương tội nghiệp, biết rõ cô đang diễn kịch là chính, người phụ nữ này giỏi nhất là diễn xuất, ngay từ đầu tiếp cận anh đã không chân thành.
Anh thật sự không có ý định dẫn cô về nhà, dù sao hai người cũng chỉ là đang tìm hiểu, còn chưa đến mức phải gặp phụ huynh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh như sương mù và dáng vẻ dè dặt cụp mi của cô, Lục Thời Kì nhất thời lại không đành lòng từ chối cô.
Đầu dây bên kia bà cụ Lục vẫn không ngừng hỏi có phải là tín hiệu gặp vấn đề không, sao lại không có động tĩnh gì.
Lục Thời Kì bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nói với bà cụ: “Bà nội, cháu đang lái xe, khi nào rảnh cháu dẫn cô ấy về ạ.”
Ánh mắt Khương Ngưng sáng lên, dưới đáy mắt là sự đắc ý không giấu được.
Người đàn ông này quả nhiên là ăn mềm không ăn cứng.
Bà cụ Lục rất nôn nóng: “Hôm nay trời còn sớm, hay là tối nay dẫn về luôn đi.”
Lục Thời Kì nói: “Hôm nay không được, tối nay cháu còn có việc phải xử lý, hôm khác vậy.”
Lục Nhị khó khăn lắm mới có bạn gái, lại còn là người khiến anh bằng lòng dẫn về nhà, tuy bà cụ Lục có chút thất vọng vì không thể gặp mặt ngay lập tức, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận: “Hôm khác thì hôm khác vậy, đến lúc đó cháu nói cho bà biết Ngưng Ngưng thích ăn gì, dẫn Ngưng Ngưng đến nhà ăn cơm.”
Nói đến đây, bà cụ Lục dừng lại hai giây, “Ngưng Ngưng là cô gái tốt, cháu nhớ đối xử với người ta tốt một chút, không được bắt nạt người ta đâu đấy.”
Không đợi Lục Thời trả lời, Khương Ngưng đã nhanh nhảu tiếp lời: “Bà nội, bà yên tâm, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, không có bắt nạt cháu đâu ạ.”
“Vậy thì tốt.” Vừa đối diện với Khương Ngưng, giọng nói của bà cụ Lục lại hòa ái hơn mấy phần, “Nếu sau này Lục Nhị có chỗ nào làm không tốt, cháu cứ nói với bà, bà sẽ làm chủ cho cháu.”
Khương Ngưng: “Cháu cảm ơn bà nội.”
Kết thúc cuộc gọi, Khương Ngưng quay đầu nhìn Lục Thời, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Tối nay anh về thật sự là có việc phải làm sao?”
Lục Thời Kì liếc mắt nhìn cô: “Chứ không thì sao, em nghĩ tôi cố tình lừa bà nội để tối nay không đưa em về nhà à?”
Anh cười khẩy, “Tôi không giỏi nói dối như em.”
Khương Ngưng hứ một tiếng, bất mãn nói: “Nói chuyện kiểu gì vậy, anh gộp từ ‘giỏi’ với ‘nói dối’ vào với nhau là không có thiện chí rồi đấy, uổng công em vừa mới khen anh trước mặt bà anh. Biết thế em nói cho bà biết, anh cả ngày cứ lạnh lùng, trước mặt em chưa từng nói được mấy câu dễ nghe, cũng chỉ tại em quá yêu anh mới cam tâm tình nguyện làm ‘kẻ bám đuôi’ anh.”
Đến Thu Thủy Loan, Lục Thời Kì lái xe vào trong.
Bầu trời đã tối đen, khu biệt thự yên tĩnh, ánh đèn đường hắt xuống mặt đất những bóng cây um tùm hai bên đường, bánh xe lăn qua.
Nghe Khương Ngưng nói, Lục Thời Kì khẽ cười khẩy: “Ngoài việc miệng lưỡi dẻo ngọt nói em yêu tôi bao nhiêu ra, tôi chẳng thấy em giống ‘kẻ bám đuôi’ chút nào.”
“Anh không nhận ra, đương nhiên là do anh mù đấy.”
“Được, đã nói mình giống ‘kẻ bám đuôi’, vậy em nói cho tôi biết em ‘bám’ chỗ nào đi?”
Khương Ngưng vô thức quay đầu lại, định nói cho rõ ràng với anh, lúc này mới phát hiện xe đã chạy vào gara, Lục Thời Kì tắt máy, uể oải dựa vào ghế, ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
“?”
Vừa rồi anh hỏi gì nhỉ?
‘Bám’ anh… chỗ nào?
Câu hỏi này của anh… thật là không đứng đắn!
Bên tai Khương Ngưng lại vang lên giọng điệu hờ hững của anh khi hỏi, đối diện với đôi mắt mang theo chút thích thú của người đàn ông lúc này, cô bỗng nhiên hiểu ra, trong đầu hiện lên toàn là những hình ảnh mập mờ.
Tên đàn ông này thật là hư hỏng, suýt chút nữa cô đã bị anh lừa.
Khương Ngưng nghiến răng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng sắc bén đối diện: “Lục Thời Kì.”
“Hửm?” Anh lười biếng kéo dài âm cuối, trong xe kín mít lại toát ra vẻ quyến rũ khó tả, như đang ve vãn.
Cô ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu thẳm.
Hai người nhìn nhau, Khương Ngưng im lặng một lúc, bỗng nhiên đỏ mặt tía tai.
“Anh, anh không biết xấu hổ!”
Cô ném lại một câu, sau đó cởi dây an toàn rồi nhanh chóng xuống xe, chạy vào nhà.
Quản gia nhìn thấy cô thì mỉm cười chào hỏi, cô cũng không buồn để ý tới, chạy biến mất dạng.
Hiếm khi thấy cô đỏ mặt ngại ngùng như vậy, thật sự rất đáng yêu.
Lục Thời Kì vẫn ngồi trên ghế lái, nhìn theo hướng Khương Ngưng biến mất, anh bất giác cong khóe môi, lồng ngực rung lên vài cái, bật cười khe khẽ.
Ngay cả đôi mắt phượng với nếp mí rõ ràng kia cũng nhuốm đầy ý cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Thời Kì lập tức hoàn hồn, khóe môi đang nhếch lên cũng trở về trạng thái bình thường, thu lại vẻ mặt một cách hoàn hảo.
Liếc nhìn tên hiển thị, là điện thoại công việc.
Anh xuống xe, vừa nghe điện thoại vừa sải bước dài về phía phòng sách.
Khuôn mặt tuấn tú kia đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, người lạ chớ gần.
Quản gia cung kính cúi chào, người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa khẽ gật đầu, sải bước vào trong.
Quản gia nhìn bóng lưng Lục Thời Kì đi vào nhà với vẻ mặt nghi hoặc. Rõ ràng ông ấy vừa nhìn thấy sau khi cô Khương chạy đi, cậu chủ ngồi trong xe mỉm cười mà?
Chẳng lẽ là ánh sáng quá tối, ông ấy nhìn nhầm?
–
Tác giả có lời muốn nói:
Một giây trước
Lục Tra Nam: May mà anh đây tự chủ tốt, không dễ bị cô ấy dụ dỗ.
Một giây sau
Lục Tra Nam: Bạn gái tôi đáng yêu chết đi được!
Lục Thời Kì không nói, cả bàn ăn chẳng ai dám mở lời.
Ngược lại, trông Khương Ngưng là người thoải mái nhất. Cô chỉ cúi đầu ăn phần của mình, mặc kệ ba người kia đang nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nhìn thấy món ăn hơi xa tầm với, cô dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay Lục Thời Kì, ánh mắt ra hiệu: “Em muốn ăn cái đó.”
Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của Quan Hành và Lục Thời Lâm, Lục Thời Kì thản nhiên gắp một miếng đặt vào đĩa trước mặt cô.
Lục Thời Lâm trừng mắt nhìn bọn họ, tức đến nỗi mắt sắp rỉ máu.
Chẳng trách lần trước đi teambuilding với phòng hành chính, Khương Ngưng lại dám ngồi cạnh anh hai, thì ra hai người này đã sớm qua lại với nhau rồi!
Lục Thời Lâm càng nghĩ càng tức, nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh hai, anh cướp người của em, chẳng lẽ không định cho em một lời giải thích sao?”
Lục Thời Kì cầm chén trà sứ trắng lên, thản nhiên xoay nhẹ: “Chuyện này em nên hỏi Khương Ngưng thì hơn.”
Đột nhiên bị gọi tên, Khương Ngưng đang ăn dở, hai má phồng lên, vô thức quay đầu nhìn Lục Thời Kì.
Hai anh em bọn họ nói chuyện thì liên quan gì đến cô? Còn khiến cô trông như hồ ly tinh vậy.
Lục Thời Kì chậm rãi nhướng mí mắt nhìn cô: “Em nói em thầm mến tôi bốn năm rồi, bây giờ tôi bị người ta hiểu lầm, em không định giải thích cho tôi một chút sao?”
Anh đã nói đến mức này rồi, nếu Khương Ngưng còn không lên tiếng giải thích, chẳng phải là chứng minh lời cô nói về việc thầm mến anh là giả sao?
Thế là, Khương Ngưng buông đũa xuống, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng mới nhìn Lục Thời Lâm nói: “Cậu chủ Lục, đúng là tôi theo đuổi anh hai của anh, hơn nữa tôi cũng đã từ chối anh rất nhiều lần rồi, rõ ràng chúng ta không có khả năng, cho nên việc anh hai anh ở bên tôi không tính là cướp người.”
“…”
Trái tim vốn đã tan nát của Lục Thời Lâm lại bị đâm thêm một nhát.
“Hai người hợp sức lại bắt nạt tôi, bữa cơm này tôi không ăn nữa.”
Nói xong, anh ta đứng dậy giả vờ bỏ đi, kết quả chẳng ai thèm để ý đến anh ta, Lục Thời Lâm sốt ruột: “Anh hai, em vừa thất tình đấy, anh không an ủi em một câu nào sao, anh còn là anh trai của em không vậy?”
Lục Thời Kì ung dung uống một ngụm nước, giọng nói đều đều không nghe ra chút gợn sóng nào: “Từ hồi đại học đến giờ năm nào em chẳng thất tình mười lần tám lượt, vẫn chưa quen sao?”
Lục Thời Lâm tức giận bỏ đi.
Quan Hành vốn dĩ đã ngồi đây không yên, thấy vậy vội vàng đứng dậy, cung kính nói với Lục Thời Kì: “Anh hai, em đi xem anh ba thế nào nhé.”
Ra khỏi phòng riêng, thấy Lục Thời Lâm đút hai tay vào túi quần huýt sáo đi xuống lầu, tâm trạng dường như không tệ như anh ta vừa thể hiện.
Quan Hành trong lòng nghi hoặc, chạy chậm đuổi theo: “Anh ba, anh không giận sao?”
Lục Thời Lâm cười khẩy một tiếng, trên mặt không hề để tâm, thậm chí còn thấy kỳ lạ: “Ngay cả anh hai cũng có bạn gái rồi, anh có gì mà phải giận? Ngạc nhiên thì có.”
Quan Hành dè dặt hỏi: “Nhưng mà bạn gái của anh hai chẳng phải là người anh thích sao?”
“Số lần anh yêu đương còn nhiều hơn số lần cậu đi đường, đâu thiếu mỗi lần này.”
Nói đến đây, Lục Thời Lâm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ giây lát: “Khương Ngưng đúng là người anh theo đuổi lâu nhất, nếu là người khác cướp người anh thích, anh nhất định phải cho anh ta một bài học.”
Anh ta bỗng thở dài, nói với Quan Hành: “Nhưng anh hai nhà ta khó khăn lắm mới chịu rung động một lần, mới mẻ biết bao, anh chấp nhặt với anh ấy làm gì?”
Không chỉ Lục Thời Lâm thấy mới lạ, đến giờ Quan Hành vẫn chưa hoàn hồn.
Anh hai là người cuồng công việc, chưa từng để tâm đến chuyện tình cảm, hơn nữa luôn bài xích việc bà ngoại giới thiệu đối tượng cho mình, sau đó trực tiếp tuyên bố với bên ngoài là không kết hôn, triệt để dập tắt ý định của bà ngoại.
Lúc đó Quan Hành nhìn anh họ như vậy còn tưởng anh định cô độc cả đời. Cậu cứ tưởng anh họ của mình đâu chỉ là không muốn kết hôn, e là đến cả yêu đương cũng chẳng màng.
Không ngờ bây giờ lại có bạn gái, vừa cùng nhau đi xem phim, vừa gắp thức ăn cho cô ấy trên bàn ăn, có vẻ như rất quan tâm.
Có điều, bạn gái của anh quả thực rất xinh đẹp.
Xem ra trước đây là chưa gặp được ai khiến anh rung động.
Ở bãi đậu xe, Lục Thời Lâm lên xe, Quan Hành theo sát phía sau ngồi vào ghế phụ, bụng vẫn còn đói, bèn hỏi: “Anh ba, chúng ta đi đâu ăn cơm bây giờ?”
Lục Thời Lâm đạp ga, quay đầu xe rời khỏi bãi đậu xe: “Về nhà.”
“Hả?” Quan Hành lộ vẻ mặt thất vọng, “Vất vả lắm mới ra ngoài, chúng ta không ăn ở ngoài sao?”
Lục Thời Lâm: “Ăn gì mà ăn, bây giờ anh phải về nhà báo cho bà nội biết, anh của anh giấu diếm gia đình đang yêu đương bên ngoài.”
(*Quan Hành là em họ của Lục Thời Lâm và Lục Thời Kì, bà ngoại của cậu cũng chính là bà nội của anh em Lục Thời Kì.)
–
Lục Thời Kì và Khương Ngưng ăn tối xong, trên đường về Thu Thủy Loan thì điện thoại của Lục Thời Kì đổ chuông.
Điện thoại của anh được kết nối với bluetooth của xe, sau khi nhận cuộc gọi, toàn bộ khoang xe đều tràn ngập giọng nói hiền từ và đầy vẻ tò mò của bà cụ Lục: “Cháu hai, cháu đang yêu à? Là thật lòng hay là do sợ bà ép cháu đi xem mắt nên mới bỏ tiền thuê người ta? Con gái nhà ai thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì? Hai đứa quen nhau như thế nào? Còn nữa…”
“Bà nội.” Lục Thời Kì cắt ngang câu hỏi dồn dập của bà cụ Lục, liếc mắt nhìn Khương Ngưng đang ngồi ở ghế phụ, “Đừng điều tra hộ khẩu nữa, con gái nhà người ta đang nghe kìa.”
Câu nói của Lục Thời Kì khiến không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng. Trong xe chỉ còn văng vẳng tiếng dòng điện nhỏ xíu.
Khương Ngưng có chút bất lực nhìn Lục Thời Kì, trong lòng cân nhắc xem có nên chủ động chào hỏi bà cụ hay không.
Đang do dự chưa quyết định, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Bà cụ Lục rõ ràng đã điều chỉnh lại trạng thái, giọng nói so với lúc nãy càng thêm phần dịu dàng và hòa ái: “Cháu gái, cháu đang ở bên cạnh sao?”
Khương Ngưng vội vàng ngoan ngoãn đáp: “Bà nội, cháu tên là Khương Ngưng, là bạn gái của Lục Thời Kì ạ.”.
Dừng giây lát, cô tiếp tục nói: “Cháu không phải là người anh ấy thuê đâu ạ, chúng cháu thật sự đang yêu nhau. Năm nay cháu 22 tuổi, là bạn học đại học với anh Thời Kì, lúc học đại học cháu đã rất thích anh ấy rồi, chính vì để theo đuổi anh ấy mà sau khi tốt nghiệp cháu mới vào tập đoàn Lục thị làm việc. Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng cảm động trước tấm chân tình của cháu, đồng ý trở thành bạn trai của cháu.”
Cô nhân tiện giải đáp hết mọi thắc mắc trước đó của bà cụ Lục.
Bàn tay thon dài rõ nét của Lục Thời Kì nắm lấy vô lăng, tranh thủ liếc nhìn cô một cái.
Đúng là khéo lấy lòng người lớn, trước mặt anh cũng chưa từng thấy cô ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng thật lòng thầm mến một người nhiều năm, chắc chắn sẽ cẩn thận nhạy cảm, giữ thể diện, không muốn thừa nhận là mình chủ động theo đuổi người ta. Cô lại nói chuyện với bà cụ vui vẻ như vậy, giọng điệu tự hào kia hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết cô đã theo đuổi được anh, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Có một khoảnh khắc, Lục Thời Kì cảm thấy cô đang coi việc trêu chọc anh như một thú vui tiêu khiển, một mục tiêu ngắn ngủi trong đời. Nói Khương Ngưng thật sự thích anh, rất có thể là không. Anh chẳng qua chỉ là một công cụ để cô đùa giỡn giải khuây.
Lục Thời Kì sớm đã phát hiện, rất nhiều lúc tuy nhìn giống như cô đang theo đuổi anh, nhưng thực chất cô chưa từng vì thái độ của anh mà bị động bị hạn chế.
Người thật sự nắm giữ thế chủ động, kỳ thực cũng là cô.
May mà lực tự chủ của anh rất tốt, không dễ dàng bị cô dụ dỗ, bằng không chỉ e là cô càng cho rằng bản thân mình rất lợi hại, có thể dễ dàng nắm trong tay anh.
Lục Thời Kì âm thầm cảm thấy may mắn.
Lời nói của Khương Ngưng thành công dỗ dành bà cụ vui vẻ, đối phương vui mừng cười nói: “Nghe giọng nói là biết ngay cháu là một cô gái tốt, còn chưa gặp mặt mà bà nội đã rất thích cháu rồi, khi nào có thời gian thì bảo Lục Nhị dẫn cháu về nhà ăn cơm nhé.”
Đi gặp người nhà của Lục Thời Kì, Khương Ngưng đương nhiên là bằng lòng. Nhìn ra được Lục Thời rất cung kính bà nội anh, nếu cô có thể lấy lòng được bà cụ Lục, vậy thì hy vọng có được Lục Thời Kì cũng càng lớn hơn.
Nhưng Khương Ngưng biết, nếu lúc này mình lập tức đồng ý, chỉ sợ Lục Thời sẽ cho rằng cô cố ý muốn tiếp cận người nhà anh, mục đích không thuần túy.
Gần đây cô phát hiện ra, đối phó với loại người như Lục Thời Kì không thể quá chủ động cường thế, phải biết lúc nào nên giả vờ yếu đuối.
Nghĩ như vậy, cô lại cố ý lộ vẻ do dự liếc nhìn Lục Thời Kì.
Nhìn vẻ mặt kia, dường như bởi vì sợ anh không muốn dẫn cô về nhà nên không dám đáp lời bà cụ, chỉ có thể khó xử tìm kiếm ý kiến của Lục Thời Kì.
“Ngưng Ngưng? Là tín hiệu không tốt sao? Alo? Cháu nghe được không?”
Đến ngã tư đèn đỏ, Lục Thời Kì tranh thủ nhìn thoáng qua Khương Ngưng ra vẻ đáng thương tội nghiệp, biết rõ cô đang diễn kịch là chính, người phụ nữ này giỏi nhất là diễn xuất, ngay từ đầu tiếp cận anh đã không chân thành.
Anh thật sự không có ý định dẫn cô về nhà, dù sao hai người cũng chỉ là đang tìm hiểu, còn chưa đến mức phải gặp phụ huynh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh như sương mù và dáng vẻ dè dặt cụp mi của cô, Lục Thời Kì nhất thời lại không đành lòng từ chối cô.
Đầu dây bên kia bà cụ Lục vẫn không ngừng hỏi có phải là tín hiệu gặp vấn đề không, sao lại không có động tĩnh gì.
Lục Thời Kì bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nói với bà cụ: “Bà nội, cháu đang lái xe, khi nào rảnh cháu dẫn cô ấy về ạ.”
Ánh mắt Khương Ngưng sáng lên, dưới đáy mắt là sự đắc ý không giấu được.
Người đàn ông này quả nhiên là ăn mềm không ăn cứng.
Bà cụ Lục rất nôn nóng: “Hôm nay trời còn sớm, hay là tối nay dẫn về luôn đi.”
Lục Thời Kì nói: “Hôm nay không được, tối nay cháu còn có việc phải xử lý, hôm khác vậy.”
Lục Nhị khó khăn lắm mới có bạn gái, lại còn là người khiến anh bằng lòng dẫn về nhà, tuy bà cụ Lục có chút thất vọng vì không thể gặp mặt ngay lập tức, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận: “Hôm khác thì hôm khác vậy, đến lúc đó cháu nói cho bà biết Ngưng Ngưng thích ăn gì, dẫn Ngưng Ngưng đến nhà ăn cơm.”
Nói đến đây, bà cụ Lục dừng lại hai giây, “Ngưng Ngưng là cô gái tốt, cháu nhớ đối xử với người ta tốt một chút, không được bắt nạt người ta đâu đấy.”
Không đợi Lục Thời trả lời, Khương Ngưng đã nhanh nhảu tiếp lời: “Bà nội, bà yên tâm, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, không có bắt nạt cháu đâu ạ.”
“Vậy thì tốt.” Vừa đối diện với Khương Ngưng, giọng nói của bà cụ Lục lại hòa ái hơn mấy phần, “Nếu sau này Lục Nhị có chỗ nào làm không tốt, cháu cứ nói với bà, bà sẽ làm chủ cho cháu.”
Khương Ngưng: “Cháu cảm ơn bà nội.”
Kết thúc cuộc gọi, Khương Ngưng quay đầu nhìn Lục Thời, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Tối nay anh về thật sự là có việc phải làm sao?”
Lục Thời Kì liếc mắt nhìn cô: “Chứ không thì sao, em nghĩ tôi cố tình lừa bà nội để tối nay không đưa em về nhà à?”
Anh cười khẩy, “Tôi không giỏi nói dối như em.”
Khương Ngưng hứ một tiếng, bất mãn nói: “Nói chuyện kiểu gì vậy, anh gộp từ ‘giỏi’ với ‘nói dối’ vào với nhau là không có thiện chí rồi đấy, uổng công em vừa mới khen anh trước mặt bà anh. Biết thế em nói cho bà biết, anh cả ngày cứ lạnh lùng, trước mặt em chưa từng nói được mấy câu dễ nghe, cũng chỉ tại em quá yêu anh mới cam tâm tình nguyện làm ‘kẻ bám đuôi’ anh.”
Đến Thu Thủy Loan, Lục Thời Kì lái xe vào trong.
Bầu trời đã tối đen, khu biệt thự yên tĩnh, ánh đèn đường hắt xuống mặt đất những bóng cây um tùm hai bên đường, bánh xe lăn qua.
Nghe Khương Ngưng nói, Lục Thời Kì khẽ cười khẩy: “Ngoài việc miệng lưỡi dẻo ngọt nói em yêu tôi bao nhiêu ra, tôi chẳng thấy em giống ‘kẻ bám đuôi’ chút nào.”
“Anh không nhận ra, đương nhiên là do anh mù đấy.”
“Được, đã nói mình giống ‘kẻ bám đuôi’, vậy em nói cho tôi biết em ‘bám’ chỗ nào đi?”
Khương Ngưng vô thức quay đầu lại, định nói cho rõ ràng với anh, lúc này mới phát hiện xe đã chạy vào gara, Lục Thời Kì tắt máy, uể oải dựa vào ghế, ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
“?”
Vừa rồi anh hỏi gì nhỉ?
‘Bám’ anh… chỗ nào?
Câu hỏi này của anh… thật là không đứng đắn!
Bên tai Khương Ngưng lại vang lên giọng điệu hờ hững của anh khi hỏi, đối diện với đôi mắt mang theo chút thích thú của người đàn ông lúc này, cô bỗng nhiên hiểu ra, trong đầu hiện lên toàn là những hình ảnh mập mờ.
Tên đàn ông này thật là hư hỏng, suýt chút nữa cô đã bị anh lừa.
Khương Ngưng nghiến răng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng sắc bén đối diện: “Lục Thời Kì.”
“Hửm?” Anh lười biếng kéo dài âm cuối, trong xe kín mít lại toát ra vẻ quyến rũ khó tả, như đang ve vãn.
Cô ngước mắt lên, vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu thẳm.
Hai người nhìn nhau, Khương Ngưng im lặng một lúc, bỗng nhiên đỏ mặt tía tai.
“Anh, anh không biết xấu hổ!”
Cô ném lại một câu, sau đó cởi dây an toàn rồi nhanh chóng xuống xe, chạy vào nhà.
Quản gia nhìn thấy cô thì mỉm cười chào hỏi, cô cũng không buồn để ý tới, chạy biến mất dạng.
Hiếm khi thấy cô đỏ mặt ngại ngùng như vậy, thật sự rất đáng yêu.
Lục Thời Kì vẫn ngồi trên ghế lái, nhìn theo hướng Khương Ngưng biến mất, anh bất giác cong khóe môi, lồng ngực rung lên vài cái, bật cười khe khẽ.
Ngay cả đôi mắt phượng với nếp mí rõ ràng kia cũng nhuốm đầy ý cười.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Thời Kì lập tức hoàn hồn, khóe môi đang nhếch lên cũng trở về trạng thái bình thường, thu lại vẻ mặt một cách hoàn hảo.
Liếc nhìn tên hiển thị, là điện thoại công việc.
Anh xuống xe, vừa nghe điện thoại vừa sải bước dài về phía phòng sách.
Khuôn mặt tuấn tú kia đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, người lạ chớ gần.
Quản gia cung kính cúi chào, người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa khẽ gật đầu, sải bước vào trong.
Quản gia nhìn bóng lưng Lục Thời Kì đi vào nhà với vẻ mặt nghi hoặc. Rõ ràng ông ấy vừa nhìn thấy sau khi cô Khương chạy đi, cậu chủ ngồi trong xe mỉm cười mà?
Chẳng lẽ là ánh sáng quá tối, ông ấy nhìn nhầm?
–
Tác giả có lời muốn nói:
Một giây trước
Lục Tra Nam: May mà anh đây tự chủ tốt, không dễ bị cô ấy dụ dỗ.
Một giây sau
Lục Tra Nam: Bạn gái tôi đáng yêu chết đi được!