Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên - Trang 3
Chương 92: (2): Tần Vãn đến rồi!
Vậy mà…
Anh lại mơ về cái đêm cùng Tần Vãn bốn năm trước.
Anh nhắm mắt lại muốn làm mình tỉnh táo hơn, nhưng khi khuyết đi thị giác thì hình ảnh lại càng thêm rõ ràng, thậm chí tiếng ưm quyến rũ đêm đó của cô cũng như văng vẳng bên tai, còn có…
Không dám nghĩ sâu thêm nữa, Thẩm Mộ vén chăn lên, đứng dậy đi tới phòng tắm. Anh bật vòi sen lên, muốn mượn nước lạnh từ vòi sen để khiến mình tỉnh táo hơn.
Anh tắm nước lạnh suốt nửa giờ đồng hồ, song lại không vứt được những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, sự khô nóng dưới đáy lòng không cách nào tiêu tan được.
Yết hầu lăn nhẹ, anh trở nên khó chịu.
Thật ra trong bốn năm nay, anh chỉ mơ tới đêm đó hai lần, một lần là đêm nay, còn lần đầu tiên là khi Tần Vãn cầm giấy xét nghiệm hỏi anh có muốn cưới cô không, cuối cùng phóng khoáng nói với anh là anh không cần chịu trách nhiệm.
Đêm nay…
Sự nóng nảy khó tiêu tan, cũng không biết đối mặt với những ý nghĩ xấu xí trong lòng như thế nào, sau khi chạy đi tắm nước lạnh, Thẩm Mộ lại mở tủ lạnh lấy nước đá uống. Nhưng cho dù đã uống cạn cả chai nhưng anh vẫn không tốt lên được bao nhiêu.
Mẹ nó, anh cảm thấy mình thật cầm thú.
Cuối cùng, anh đến phòng thể thao chạy bộ.
Suốt một đêm, anh không hề biết mỏi mệt.
*****
Từ sau đêm khuya hôm đó, Thẩm Mộ càng khiến mình trở nên bận rộn hơn.
Cũng không biết có phải rốt cuộc đã nhận ra tình cảm với Tần Vãn hay không, dù là anh làm việc bận rộn cả ngày lẫn tối, nhưng đến đêm khuya nằm dài trên giường thì anh vẫn luôn nhớ về Tần Vãn.
Hoặc là cô sẽ đi vào giấc mơ của anh.
Thẩm Mộ biết không thể tiếp tục như vậy, càng không thể có ý nghĩ như thế. Nhưng khi bạn bè trong nhóm tổ chức bữa tiệc độc thân cho Phó Tây Cố, anh vẫn không nhịn được.
“Hôn lễ của cậu và Lê Hoan, Tần Vãn… có tham gia không?” Dưới ánh đèn mờ, anh mượn rượu hỏi Phó Tây Cố.
Phó Tây Cố nhấp một ngụm rượu, quay đầu, cười như không cười nhìn anh.
Thẩm Mộ có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố giả bộ thản nhiên bình tĩnh: “Hỏi thăm thử thôi, bạn bè của Lê Hoan không nhiều lắm.”
Phó Tây Cố chậc một tiếng, vạch trần tâm tư của anh: “Cậu muốn hỏi trong nhóm phù dâu có Tần Vãn hay không chứ gì?”
Theo tập tục của Nam Thành, phụ nữ đã kết hôn thì không được làm phù dâu.
Thẩm Mộ vô thức nắm chặt ly rượu đế cao.
Anh vươn tay nhấp một ngụm hòng che giấu.
“Không có.” Anh phủ nhận.
Phó Tây Cố nhướng mày: “Vậy cậu hỏi làm gì? Cô ấy có làm phù dâu hay không, có tham gia hôn lễ hay không thì liên quan gì tới cậu?”
Thẩm Mộ: “…”
Sau một lúc lâu anh mới tìm ra được một cái cớ: “Tớ sợ… sợ nhìn thấy tớ cô ấy sẽ xấu hổ, cô ấy…”
“Người xấu hổ không phải là cậu sao?”
“…”
“Ôi chao, Phó nhị Thẩm Mộ các cậu đang nói chuyện gì thế? Nhanh chân lên Phó nhị, đến phiên cậu rồi đó, lên hát một bài đi!” Ninh Xuyên, người từ nhỏ đã có ngũ âm không đầy đủ, hát một bài như quỷ khóc sói gào cầm micro nói vang, “Thẩm Mộ cậu cũng chuẩn bị một chút đi, đừng có chăm chú uống rượu nữa, hôm nay có nhiều tiết mục lắm đấy.”
Phó Tây Cố ngước mắt lên nhìn, đáp một tiếng miễn cưỡng: “Đến đây.”
Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Thẩm Mộ, vỗ vỗ vai anh, sẵn tiện đâm một đao vào lòng anh: “Năm đó cậu khốn nạn thật đấy.”
Thẩm Mộ: “…”
Xung quanh náo nhiệt, Thẩm Mộ ngồi một mình uống rượu trên ghế sô pha, chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng càng lúc càng nhiều hơn.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà cười tự giễu, rốt cuộc thì mình đang mong chờ điều gì chứ, dù sao thì năm đó mình cũng khốn nạn thật.
Đêm nay, Thẩm Mộ lại uống nhiều rượu.
Cứ nghĩ rằng rượu sẽ làm mình tê liệt, nhưng anh vẫn cứ mơ về Tần Vãn, mơ về hình ảnh của cô dưới thân anh…
*****
Biết là không nên nhưng vẫn không khống chế được, trong lòng Thẩm Mộ vẫn sinh ra một chút chờ mong, chờ mong có thể nhìn thấy Tần Vãn, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được, nhất là trước khi lên chuyến bay tới nước Anh. Loại mong chờ này ngập tràn trong lồng ngực anh, thậm chí tràn ra toàn thân anh.
Nhưng mà đi cùng với sự chờ mong ấy là nỗi sợ hãi.
Muốn gặp rồi lại sợ gặp.
Bốn năm rồi, anh chưa gặp Tần Vãn bốn năm, không có bất cứ tin tức nào về cô, tất cả phương thức liên lạc cũng đã bị cô kéo vào danh sách đen.
Nghĩ đến những điều này, ánh sáng chờ mong trong mắt vừa lóe lên lại nhạt đi, cuối cùng thì tắt hẳn.
Mang theo loại tâm trạng khó hình dung lại giày vò này, anh xuống máy bay an toàn.
Anh và đám Ninh Xuyên đi tới giáo đường.
Vừa xuống xe, anh đã thấy ngay Phó Tây Cố và Lê Hoan đang chờ họ. Hai người đang nói gì đó, Phó Tây Cố ôm eo Lê Hoan, Lê Hoan cười thật ngọt ngào, mà Phó Tây Cố vẫn luôn nhìn cô ấy.
Bên cạnh họ ngoại trừ Phó Khanh Khanh sốt ruột đến từ sớm thì chẳng có ai khác cả.
Tia sáng trong mắt Thẩm Mộ không khỏi nhạt đi.
Anh biết mình đang chờ nhìn thấy Tần Vãn, từ lúc máy bay hạ cánh đến giờ, anh căng thẳng tột độ.
Nhưng hôm nay…
Chỉ có thất vọng.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, đoàn người đều trở về phòng nghỉ ngơi thật khỏe, đợi ngày mai lại tụ tập chơi bời.
Thẩm Mộ định hỏi Lê Hoan thử xem Tần Vãn có tới không, nhưng lần nào lời nói đến bên miệng, anh vẫn không thốt ra nổi, cuối cùng vẫn tự giày vò bản thân.
*****
Đoàn của họ đến nước Anh trước ba ngày, sau đó những người bạn bè thân thuộc khác mới lũ lượt kéo đến.
Nhưng mà mãi đến trước hôn lễ một ngày, Thẩm Mộ vẫn không thấy bóng dáng của Tần Vãn.
Cuối cùng anh cũng biết Cố Cảnh Thâm và Hạ Cảnh đi cùng chuyến bay, anh biết Cố Cảnh Thâm và Tần Vãn có quan hệ rất tốt.
Lê Hoan và Phó Tây Cố đều đang bận rộn, dù sao buổi tối còn có tiệc đãi khách nữa. Sau một hồi xoắn xuýt, Thẩm Mộ đi tìm Cố Cảnh Thâm.
Chỉ là anh chưa kịp mở miệng hỏi thì Cố Cảnh đã cười như không cười nói: “Năm đó trước khi ra nước ngoài Tần Vãn đã thông báo, ai hỏi tình hình gần đây của cậu ấy cũng được trừ Thẩm Mộ. Luật sư Thẩm, xin lỗi anh.”
Quả tim run rẩy hẳn lên, Thẩm Mộ nhếch môi.
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy Cao Địch cách đó không xa đang vẫy tay với mình, khẽ gật đầu: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Dứt lời anh rời đi.
Đi được một lúc, anh quay đầu lại nhìn.
Lưng Thẩm Mộ rất rất thẳng, nói đúng hơn là thẳng một cách cứng ngắc, mà bóng lưng của anh, nhìn vào cảm thấy có chút cô đơn.
Anh cong môi.
Thẩm Mộ đứng yên tại chỗ một lúc thật lâu mới xoay người rời đi.
*****
Chạng vạng tối, tiệc đãi khách trong hôn lễ của Lê Hoan và Phó Tây Cố sắp bắt đầu.
Thẩm Mộ ngồi vào ghế, quét mắt một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Vãn đâu. Anh bắt đầu tin là có lẽ Tần Vãn sẽ không tới. Từ điểm này suy luận sâu hơn một chút, chắc là cô đã kết hôn rồi, nếu không với tư cách là bạn thân của Lê Hoan thì không thể nào cô không tới.
Nhưng cho dù nghĩ vậy nhưng đáy lòng anh vẫn còn một tia mong đợi le lói.
Anh càng nhìn chằm chằm vào hướng ra vào.
Ôn Noãn ngồi đối diện anh, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của anh, không khỏi tò mò hỏi Ninh Xuyên ở bên cạnh: “Luật sư Thẩm bị sao vậy anh? Không phải là tâm trạng anh ấy không tốt ấy chứ? Anh muốn qua ngồi với anh ấy không?”
Ninh Xuyên biết được việc giữa anh và Tần Vãn.
Thấy thế, anh tặc lưỡi một cái, cười: “Không cần quan tâm cậu ta đâu, bé cưng em chỉ cần biết tự tạo nghiệt không thể sống là được rồi.”
Ôn Noãn không hiểu: “A…?”
Ninh Xuyên không nhiều lời, chỉ cầm lấy ngón tay cô rồi vuốt ve: “Người cậu ấy muốn nhìn không phải anh, ngồi với ai cũng vô dụng, cứ để cậu ấy ngồi đó đi. Cậu ấy á, trong lòng đang khó chịu lắm.”
Ôn Noãn bị anh khơi lên lòng hiếu kì, đang định hỏi thêm thì nghe Giang Hàng ngồi bên cạnh Ninh Xuyên la lên: “Tần Vãn đến rồi! “
“Keng~——”
Chén rượu trong tay bị buông lỏng rớt xuống bàn.
Hô hấp của Thẩm Mộ bỗng dưng dồn dập hẳn lên.
~~~~~~hết (2)~~~~~~
Anh lại mơ về cái đêm cùng Tần Vãn bốn năm trước.
Anh nhắm mắt lại muốn làm mình tỉnh táo hơn, nhưng khi khuyết đi thị giác thì hình ảnh lại càng thêm rõ ràng, thậm chí tiếng ưm quyến rũ đêm đó của cô cũng như văng vẳng bên tai, còn có…
Không dám nghĩ sâu thêm nữa, Thẩm Mộ vén chăn lên, đứng dậy đi tới phòng tắm. Anh bật vòi sen lên, muốn mượn nước lạnh từ vòi sen để khiến mình tỉnh táo hơn.
Anh tắm nước lạnh suốt nửa giờ đồng hồ, song lại không vứt được những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, sự khô nóng dưới đáy lòng không cách nào tiêu tan được.
Yết hầu lăn nhẹ, anh trở nên khó chịu.
Thật ra trong bốn năm nay, anh chỉ mơ tới đêm đó hai lần, một lần là đêm nay, còn lần đầu tiên là khi Tần Vãn cầm giấy xét nghiệm hỏi anh có muốn cưới cô không, cuối cùng phóng khoáng nói với anh là anh không cần chịu trách nhiệm.
Đêm nay…
Sự nóng nảy khó tiêu tan, cũng không biết đối mặt với những ý nghĩ xấu xí trong lòng như thế nào, sau khi chạy đi tắm nước lạnh, Thẩm Mộ lại mở tủ lạnh lấy nước đá uống. Nhưng cho dù đã uống cạn cả chai nhưng anh vẫn không tốt lên được bao nhiêu.
Mẹ nó, anh cảm thấy mình thật cầm thú.
Cuối cùng, anh đến phòng thể thao chạy bộ.
Suốt một đêm, anh không hề biết mỏi mệt.
*****
Từ sau đêm khuya hôm đó, Thẩm Mộ càng khiến mình trở nên bận rộn hơn.
Cũng không biết có phải rốt cuộc đã nhận ra tình cảm với Tần Vãn hay không, dù là anh làm việc bận rộn cả ngày lẫn tối, nhưng đến đêm khuya nằm dài trên giường thì anh vẫn luôn nhớ về Tần Vãn.
Hoặc là cô sẽ đi vào giấc mơ của anh.
Thẩm Mộ biết không thể tiếp tục như vậy, càng không thể có ý nghĩ như thế. Nhưng khi bạn bè trong nhóm tổ chức bữa tiệc độc thân cho Phó Tây Cố, anh vẫn không nhịn được.
“Hôn lễ của cậu và Lê Hoan, Tần Vãn… có tham gia không?” Dưới ánh đèn mờ, anh mượn rượu hỏi Phó Tây Cố.
Phó Tây Cố nhấp một ngụm rượu, quay đầu, cười như không cười nhìn anh.
Thẩm Mộ có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố giả bộ thản nhiên bình tĩnh: “Hỏi thăm thử thôi, bạn bè của Lê Hoan không nhiều lắm.”
Phó Tây Cố chậc một tiếng, vạch trần tâm tư của anh: “Cậu muốn hỏi trong nhóm phù dâu có Tần Vãn hay không chứ gì?”
Theo tập tục của Nam Thành, phụ nữ đã kết hôn thì không được làm phù dâu.
Thẩm Mộ vô thức nắm chặt ly rượu đế cao.
Anh vươn tay nhấp một ngụm hòng che giấu.
“Không có.” Anh phủ nhận.
Phó Tây Cố nhướng mày: “Vậy cậu hỏi làm gì? Cô ấy có làm phù dâu hay không, có tham gia hôn lễ hay không thì liên quan gì tới cậu?”
Thẩm Mộ: “…”
Sau một lúc lâu anh mới tìm ra được một cái cớ: “Tớ sợ… sợ nhìn thấy tớ cô ấy sẽ xấu hổ, cô ấy…”
“Người xấu hổ không phải là cậu sao?”
“…”
“Ôi chao, Phó nhị Thẩm Mộ các cậu đang nói chuyện gì thế? Nhanh chân lên Phó nhị, đến phiên cậu rồi đó, lên hát một bài đi!” Ninh Xuyên, người từ nhỏ đã có ngũ âm không đầy đủ, hát một bài như quỷ khóc sói gào cầm micro nói vang, “Thẩm Mộ cậu cũng chuẩn bị một chút đi, đừng có chăm chú uống rượu nữa, hôm nay có nhiều tiết mục lắm đấy.”
Phó Tây Cố ngước mắt lên nhìn, đáp một tiếng miễn cưỡng: “Đến đây.”
Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Thẩm Mộ, vỗ vỗ vai anh, sẵn tiện đâm một đao vào lòng anh: “Năm đó cậu khốn nạn thật đấy.”
Thẩm Mộ: “…”
Xung quanh náo nhiệt, Thẩm Mộ ngồi một mình uống rượu trên ghế sô pha, chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng càng lúc càng nhiều hơn.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà cười tự giễu, rốt cuộc thì mình đang mong chờ điều gì chứ, dù sao thì năm đó mình cũng khốn nạn thật.
Đêm nay, Thẩm Mộ lại uống nhiều rượu.
Cứ nghĩ rằng rượu sẽ làm mình tê liệt, nhưng anh vẫn cứ mơ về Tần Vãn, mơ về hình ảnh của cô dưới thân anh…
*****
Biết là không nên nhưng vẫn không khống chế được, trong lòng Thẩm Mộ vẫn sinh ra một chút chờ mong, chờ mong có thể nhìn thấy Tần Vãn, cho dù chỉ là một cái liếc mắt thôi cũng được, nhất là trước khi lên chuyến bay tới nước Anh. Loại mong chờ này ngập tràn trong lồng ngực anh, thậm chí tràn ra toàn thân anh.
Nhưng mà đi cùng với sự chờ mong ấy là nỗi sợ hãi.
Muốn gặp rồi lại sợ gặp.
Bốn năm rồi, anh chưa gặp Tần Vãn bốn năm, không có bất cứ tin tức nào về cô, tất cả phương thức liên lạc cũng đã bị cô kéo vào danh sách đen.
Nghĩ đến những điều này, ánh sáng chờ mong trong mắt vừa lóe lên lại nhạt đi, cuối cùng thì tắt hẳn.
Mang theo loại tâm trạng khó hình dung lại giày vò này, anh xuống máy bay an toàn.
Anh và đám Ninh Xuyên đi tới giáo đường.
Vừa xuống xe, anh đã thấy ngay Phó Tây Cố và Lê Hoan đang chờ họ. Hai người đang nói gì đó, Phó Tây Cố ôm eo Lê Hoan, Lê Hoan cười thật ngọt ngào, mà Phó Tây Cố vẫn luôn nhìn cô ấy.
Bên cạnh họ ngoại trừ Phó Khanh Khanh sốt ruột đến từ sớm thì chẳng có ai khác cả.
Tia sáng trong mắt Thẩm Mộ không khỏi nhạt đi.
Anh biết mình đang chờ nhìn thấy Tần Vãn, từ lúc máy bay hạ cánh đến giờ, anh căng thẳng tột độ.
Nhưng hôm nay…
Chỉ có thất vọng.
Bởi vì chênh lệch múi giờ, đoàn người đều trở về phòng nghỉ ngơi thật khỏe, đợi ngày mai lại tụ tập chơi bời.
Thẩm Mộ định hỏi Lê Hoan thử xem Tần Vãn có tới không, nhưng lần nào lời nói đến bên miệng, anh vẫn không thốt ra nổi, cuối cùng vẫn tự giày vò bản thân.
*****
Đoàn của họ đến nước Anh trước ba ngày, sau đó những người bạn bè thân thuộc khác mới lũ lượt kéo đến.
Nhưng mà mãi đến trước hôn lễ một ngày, Thẩm Mộ vẫn không thấy bóng dáng của Tần Vãn.
Cuối cùng anh cũng biết Cố Cảnh Thâm và Hạ Cảnh đi cùng chuyến bay, anh biết Cố Cảnh Thâm và Tần Vãn có quan hệ rất tốt.
Lê Hoan và Phó Tây Cố đều đang bận rộn, dù sao buổi tối còn có tiệc đãi khách nữa. Sau một hồi xoắn xuýt, Thẩm Mộ đi tìm Cố Cảnh Thâm.
Chỉ là anh chưa kịp mở miệng hỏi thì Cố Cảnh đã cười như không cười nói: “Năm đó trước khi ra nước ngoài Tần Vãn đã thông báo, ai hỏi tình hình gần đây của cậu ấy cũng được trừ Thẩm Mộ. Luật sư Thẩm, xin lỗi anh.”
Quả tim run rẩy hẳn lên, Thẩm Mộ nhếch môi.
Cố Cảnh Thâm nhìn thấy Cao Địch cách đó không xa đang vẫy tay với mình, khẽ gật đầu: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Dứt lời anh rời đi.
Đi được một lúc, anh quay đầu lại nhìn.
Lưng Thẩm Mộ rất rất thẳng, nói đúng hơn là thẳng một cách cứng ngắc, mà bóng lưng của anh, nhìn vào cảm thấy có chút cô đơn.
Anh cong môi.
Thẩm Mộ đứng yên tại chỗ một lúc thật lâu mới xoay người rời đi.
*****
Chạng vạng tối, tiệc đãi khách trong hôn lễ của Lê Hoan và Phó Tây Cố sắp bắt đầu.
Thẩm Mộ ngồi vào ghế, quét mắt một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Vãn đâu. Anh bắt đầu tin là có lẽ Tần Vãn sẽ không tới. Từ điểm này suy luận sâu hơn một chút, chắc là cô đã kết hôn rồi, nếu không với tư cách là bạn thân của Lê Hoan thì không thể nào cô không tới.
Nhưng cho dù nghĩ vậy nhưng đáy lòng anh vẫn còn một tia mong đợi le lói.
Anh càng nhìn chằm chằm vào hướng ra vào.
Ôn Noãn ngồi đối diện anh, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của anh, không khỏi tò mò hỏi Ninh Xuyên ở bên cạnh: “Luật sư Thẩm bị sao vậy anh? Không phải là tâm trạng anh ấy không tốt ấy chứ? Anh muốn qua ngồi với anh ấy không?”
Ninh Xuyên biết được việc giữa anh và Tần Vãn.
Thấy thế, anh tặc lưỡi một cái, cười: “Không cần quan tâm cậu ta đâu, bé cưng em chỉ cần biết tự tạo nghiệt không thể sống là được rồi.”
Ôn Noãn không hiểu: “A…?”
Ninh Xuyên không nhiều lời, chỉ cầm lấy ngón tay cô rồi vuốt ve: “Người cậu ấy muốn nhìn không phải anh, ngồi với ai cũng vô dụng, cứ để cậu ấy ngồi đó đi. Cậu ấy á, trong lòng đang khó chịu lắm.”
Ôn Noãn bị anh khơi lên lòng hiếu kì, đang định hỏi thêm thì nghe Giang Hàng ngồi bên cạnh Ninh Xuyên la lên: “Tần Vãn đến rồi! “
“Keng~——”
Chén rượu trong tay bị buông lỏng rớt xuống bàn.
Hô hấp của Thẩm Mộ bỗng dưng dồn dập hẳn lên.
~~~~~~hết (2)~~~~~~