Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên - Trang 3
Chương 89: NT 18: Tôi nguyện ý
Dưới ánh cực quang, người đàn ông vốn đẹp trai giờ đây lại càng mê người hơn.
Tuấn tú vô cùng, dịu dàng trìu mến.
Tim Lê Hoan đập rộn ràng, trước mắt như có pháo hoa bắn lên, sáng lạn vô cùng.
“Lê Hoan.” Phó Tây Cố nhìn cô không hề chớp mắt, “Anh muốn sau này mỗi khi tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy em, muốn nắm tay em đi dạo mỗi tối, muốn dỗ em ngủ hằng đêm, muốn em trở thành bà Phó của anh, là Phó phu nhân có một không hai trên đời này.”
“Trong quãng đời còn lại sau này, đều có anh đồng hành với em, cưng chiều em, yêu em, anh sẽ luôn ở bên em trong bất kì hoàn cảnh nào, sẽ không bao giờ để em một mình. Cho dù sau này sinh lão bệnh tử cũng sẽ luôn ở bên em, sẽ không để em thương tâm khổ sở, sẽ không để em cô đơn không nơi nương tựa.”
Trái tim chưa bao giờ đập loạn xạ mạnh mẽ như vậy, không thể kiềm chế được căng thẳng, anh nhìn thẳng vào cô, nuốt một ngụm nước bọt, nói ra lời cuối cùng——
“Lê Hoan, làm vợ anh nhé.”
Không có cô gái nào đối mặt với màn cầu hôn của người mình yêu mà không rung động. Trong lần cầu hôn đầu tiên ở chung cư cô đã từng nghĩ rằng, nếu như Phó Tây Cố quỳ xuống cầu hôn thật thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Có phải sẽ cảm động tới mức phát khóc hay không?
Hay là vẫn bình tĩnh đồng ý?
Nhưng vào giờ phút này, khi tất cả sự việc xảy ra, bỗng nhiên cô hiểu rằng, có tưởng tượng bao nhiêu cũng không đủ, bởi vì nếu không thực sự trải qua thì sẽ không thể nào hình dung hay tưởng tượng ra cảm xúc này.
Lê Hoan nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt họ chỉ có nhau.
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh.
Hai người yêu nhau, chỉ cần thế là đủ.
Không tỏ ra khác người, không tỏ vẻ khó xử hay là làm gì khác, Lê Hoan đưa tay về phía anh.
“Được.”
Cô nhìn anh cười, ánh sáng trong mắt lập lòe, đó là dáng vẻ đang hạnh phúc.
Phó Tây Cố nhìn ra được.
Giờ phút này, anh cảm thấy không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng vui vẻ phấn khích bây giờ của mình.
Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên anh hiểu ra, nói lời gì cũng thừa thãi cả, lời anh muốn nói cô đều hiểu.
Anh cười, nâng tay cô lên rồi hôn một cái, đoạn đeo nhẫn vào tay cô.
“Vợ ơi.”
Vui vẻ trong ánh măt càng lúc càng nhiều, nỗi phấn khích tung tăng như chim sẻ thoáng chốc dâng trào, bỗng nhiên anh muốn chia sẻ cho cả thế giới biết niềm hạnh phúc bây giờ của anh.
Lê Hoan nhếch môi muốn nhịn cười nhưng bất kể cố gắng thế nào cũng không đè khóe môi xuống được, không thể nào che hết vẻ mặt vui vẻ lúc này.
“Đồ ngốc.”
Cô liếc anh một cái hờn dỗi.
Nói anh mà cũng như nói mình.
Phó Tây Cố quỳ một chân trên đất rồi ôm lấy cô, vừa hôn chụt chụt trên mặt cô vừa cười: “Ừ, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc chỉ thuộc riêng về Lê Hoan.”
“Chỉ thuộc về em.”
Hơi thở ấm áp phả lên làn da, khơi dậy cảm giác tê dại run rẩy quen thuộc. Thời gian dần trôi qua, nụ hôn trong sáng của người đàn ông dần thay đổi bản chất, sợ thú tính của anh bộc phát rồi lại đè mình ra dưới ánh cực quang, Lê Hoan đẩy anh.
“Phó Tây Cố…”
“Hửm?” Phó Tây Cố mơ màng đáp lời, hôn càng lúc càng sâu.
Lê Hoan nhịn cảm giác run rẩy, cố gắng giữ vững lí trí và sự tỉnh táo, uyển chuyển nói: “Lấy túi của em tới đây được không, có quà tặng cho anh đấy.”
Phó Tây Cố từ từ dụ dỗ: “Tối nay lấy nhé?”
“Không được, ngay bây giờ, anh nói anh chiều theo em mà.” Lê Hoan tức giận.
Nghe vậy, Phó Tây Cố đành phải tạm thời dừng lại, nhưng lúc tách ra cũng không nhịn được mà mổ mổ vài cái lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Anh đem túi xách của cô tới rất nhanh.
Lê Hoan bảo anh mở ra.
Phó Tây Cố nghe lời mở ra, liếc một cái, anh thấy có một cái hộp nhỏ, nói đúng hơn là một hộp đựng nhẫn.
Một hộp vuông nho nhỏ.
Trong thoáng chốc, hô hấp nghẹn lại, tim đập hẫng một nhịp, Phó Tây Cố cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngây ngốc sửng sốt. Sau khi lấy lại tinh thần, mọi loại tâm trạng như vui vẻ phấn khích hào hứng,… lập tức ập tới, ùa vào trong lồng ngực anh.
Nhìn thấy cảm xúc của anh, Lê Hoan không nhịn được nhếch môi, niềm vui sướng tràn ra khỏi mắt cô.
Cầm lấy hộp đựng nhẫn trong tay anh, cô mở ra một cách thoải mái: “Em nhờ Vãn Vãn thiết kế chiếc nhẫn này, em vốn nghĩ là lần nghỉ phép này sẽ có cơ hội, không ngờ anh không cho em cơ hội chủ động gì cả.”
Cô cười, tỏ vẻ bất mãn ghét bỏ: “Phó Tây Cố, không chịu vươn tay ra à? Không muốn nữa à? Nếu như không muốn thì em đưa…”
Bàn tay giả vờ muốn thu về bị nắm chặt lại.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phó Tây Cố hung dữ uy hiếp, “Đây là của anh.”
Lê Hoan hừ cười: “Ai nói vậy?”
Phó Tây Cố bỗng nhiên mổ nhẹ vào môi cô mấy cái, trong tiếng cười nhẹ có hòa lẫn niềm hạnh phúc: “Vợ của anh nói.”
“Ai là vợ của anh?”
“Lê Hoan.”
Lê Hoan tỏ vẻ kiêu ngạo muốn rút tay về: “Em đồng ý rồi à?”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, không có cơ hội đổi ý đâu “ Vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ nói xong, lúc nói tiếp, Phó Tây Cố cố ý hạ thấp giọng hết cỡ, dịu dàng dụ dỗ, “Vợ à, đeo lên cho anh nhé?”
Trái tim run rẩy như có điện xẹt qua.
Lê Hoan nhìn ánh mắt của anh, cuối cùng cũng không đùa giỡn với anh nữa. Cô nhếch môi, mang theo vui mừng và căng thẳng đeo nhẫn lên tay anh.
Kích thước vừa vặn.
Trong mắt tràn ra ý cười dịu dàng, Lê Hoan nhìn nhìn, ngẩng đầu.
“Phó Tây Cố.”
“Gọi chồng ơi.”
“…”
“Ngoan nhé, anh muốn nghe.”
“…Chồng ơi.” Lê Hoan lặng lẽ đỏ mặt.
“Anh đây vợ.” Vẻ mặt Phó Tây Cố cười thỏa mãn.
Cực quang trên đầu vừa mới thay đổi, xinh đẹp rung động lòng người.
Khóe môi Lê Hoan cong lên một chút, niềm vui vẻ hạnh phúc nhuộm đầy khuôn mặt cô, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được của cô.
“Phó Tây Cố, em yêu anh.” Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô nói rõ ràng từng chữ một.
Hiển nhiên là Phó Tây Cố ngạc nhiên đến mức ngây ngẩn.
Lê Hoan cười, vươn tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
“Anh cũng yêu em…”
*****
Hai người chơi ở Phần Lan bốn ngày, xem cực quang, trượt tuyết, xem tuần lộc, lúc nào họ cũng ngọt ngào ấm áp. Sau đó họ vòng đến Maldives rồi tiếp tục ở đó hưởng thụ thời gian chỉ thuộc về hai người.
Không cần quan tâm gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Sau khi trở về Nam Thành, Phó lão phu nhân nhanh chóng biết được việc Phó Tây Cố cầu hôn thành công. Bà vui vẻ vô cùng, nghe đâu đêm đó bà chỉ ôm lịch nghiên cứu ngày tốt rất lâu, thậm chí cũng nghĩ tên cho con của hai người luôn rồi, nam nữ gì cũng có.
Sau khi Lê Hoan biết thì dở khóc dở cười.
Sau đó, dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Phó lão phu nhân, bữa cơm gặp mặt của hai gia đình cũng được sắp xếp trong lịch trình.
Vì muốn biểu hiện sự tôn trọng Lê Hoan, vào ngày gặp mặt đó, mọi người nhà họ Phó, chỉ cần là người không có việc quan trọng đến nỗi không có thời gian ăn một bữa cơm thì đều có mặt, lúc Lê Hoan đi vào thì xém chút sợ mất mật.
Biết là nhà họ Phó nhiều người nhưng không ngờ lại nhiều như thế.
Mà bên nhà gái của cô, chỉ Lê Bằng Trình và Lộ Vận Nhân, thêm ông nội Lê nữa, nhà họ Lê vốn ít người.
Ba năm nay, quan hệ giữa cô và Lộ Vận Nhân vẫn như cũ. Tuy Lộ Vận Nhân đang cố gắng hòa hoãn, cố gắng học cách làm một người mẹ tốt nhưng tảng băng dày ba thước không phải tan trong ngày một ngày hai, tổn thương bà tạo ra cho Lê Hoan không thể xóa đi một cách dễ dàng, một tháng về nhà họ Lê ăn cơm một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Đối với Lê Bằng Trình, trong lòng cô vẫn còn chút ấm áp, cô biết Lê Bằng Trình đối xử với cô như con gái nhà họ Lê giống như lời ông đã hứa, yêu thương cô thật lòng, chẳng qua là không biết biểu hiện như thế nào.
Không khí gặp mặt của hai gia đình xem như hài hòa ấm áp, lúc người lớn nhà họ Phó đi về đều tặng quà gặp mặt cho cô, Lê Hoan từ chối không hết, Phó Tây Cố nhận thay cô một cách vô cùng tự nhiên.
Sau khi gặp mặt, việc đính hôn cũng như các việc liên quan khác cũng được đăng lên báo.
Lê Hoan không cần quan tâm đến những việc này, Phó Tây Cố nói cứ giao mọi thứ cho anh, cô cứ làm chuyện của mình là được. Lê Hoan không từ chối, dù sao cô cũng bận rộn nhiều việc, qua mấy ngày nữa là lại phải vào đoàn phim.
Vì thế, thời gian đính hôn được định vào trước lúc cô vào đoàn phim. Mọi người tôn trọng ý muốn không muốn làm rình rang của cô, tiệc đính hôn được tổ chức khiêm tốn và đơn giản.
Ngày hôn lễ được định và tháng mười năm sau, vì để phù hợp với lượng công việc của cô và cũng là ngày hoàng đạo tốt nhất.
*****
Thời gian ngọt ngào êm ấm của hai người lặng lẽ trôi qua.
Trước ngày cưới một tháng, Lê Hoan dẫn Phó Tây Cố đến thành phố Lâm thăm mộ ba cô.
Ngày đó, ánh mặt trời ấm áp.
Lê Hoan đặt một bó hoa bách hợp trước mộ ba Tô, cười nói: “Ba ơi, con muốn kết hôn. Ba yên tâm, Tây Cố rất tốt với con, anh ấy cũng yêu thương chiều chuộng con giống như ba vậy, ngày nào con ở bên anh ấy cũng đều hạnh phúc cả. Còn mẹ nữa, mẹ cũng rất tốt, chú Lê cũng rất yêu bà ấy, ba yên tâm nhé.”
Phó Tây Cố vẫn luôn nắm tay cô, nghe vậy thì nhìn về phía ảnh chụp của ba Tô, trịnh trọng cam kết: “Ba, Lê Hoan là mạng sống của con, con sẽ mãi yêu cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu chút xíu tủi thân nào.”
Có một làn gió thổi qua, ý cười giữa khóe mắt và đuôi lông này của ba Tô dường như càng dịu dàng hơn.
Lê Hoan nghĩ, chắc chắn là ba ở trên trời đã nghe thấy, ba sẽ luôn dõi theo cô.
*****
Hôn lễ của hai người được cử hành tại giáo đường Selby ở nước Anh, là một giáo đường có ngàn năm lịch sử, một trong số ít những giáo đường thời Trung cổ còn tồn tại, cũng là giáo đường Lê Hoan thích nhất.
Hôn lễ đều do tự tay Phó Tây Cố dàn xếp, trước khi xuất phát Lê Hoan mới biết được nơi cử hành là giáo đường Selby.
Thoắt cái, hồi ức ùa về.
Cô nhớ lại.
Lúc còn là những cô bé mới lớn, cô từng cùng Vãn Vãn tưởng tượng khung cảnh kết hôn sau này của mình, lúc ấy cô nói với Vãn Vãn là, cô muốn tổ chức hôn lễ của mình ở giáo đường Selby, chắc chắn cô sẽ thật xinh đẹp, đó sẽ là một hôn lễ khó quên của đời cô.
Mà hôm nay, giấc mơ đã trở thành sự thật.
Thế mà anh cũng biết, rồi lặng lẽ thực hiện tất cả những giấc mơ của cô.
Người đàn ông như vậy, sao cô không thương được cơ chứ?
*****
Vào ngày tổ chức hôn lễ, trời xanh như vừa mới được gột rửa, không một gợn mây, mọi thứ đều đẹp không thể tả.
Lê Hoan mặc áo cưới màu trắng, tay cầm bó hoa Eldogun hồng nhạt, nắm tay Lê Bằng Trình đi trên thảm đỏ trải đầy hoa.
Phó Tây Cố đang đợi cô.
Anh đưa tay qua nắm chặt lấy tay cô.
Âm nhạc du dương vang lên, đàn organ đệm nhạc, anh nắm tay cô dẫn cô đi về phía trước.
Dưới thánh giá Chúa Giê-su, linh mục long trọng đọc lời tuyên thệ.
Lê Hoan nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh mình, anh cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt của anh nhuộm đầy vui vẻ, cưng chiều và sủng nịnh hiện lên vô cùng rõ ràng, anh cũng mang dáng vẻ hạnh phúc giống cô.
Khóe môi không nhịn được cong lên, Lê Hoan cười: “Tôi nguyện ý.
~~~~~~hết ngoại truyện 18~~~~~~
Tuấn tú vô cùng, dịu dàng trìu mến.
Tim Lê Hoan đập rộn ràng, trước mắt như có pháo hoa bắn lên, sáng lạn vô cùng.
“Lê Hoan.” Phó Tây Cố nhìn cô không hề chớp mắt, “Anh muốn sau này mỗi khi tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy em, muốn nắm tay em đi dạo mỗi tối, muốn dỗ em ngủ hằng đêm, muốn em trở thành bà Phó của anh, là Phó phu nhân có một không hai trên đời này.”
“Trong quãng đời còn lại sau này, đều có anh đồng hành với em, cưng chiều em, yêu em, anh sẽ luôn ở bên em trong bất kì hoàn cảnh nào, sẽ không bao giờ để em một mình. Cho dù sau này sinh lão bệnh tử cũng sẽ luôn ở bên em, sẽ không để em thương tâm khổ sở, sẽ không để em cô đơn không nơi nương tựa.”
Trái tim chưa bao giờ đập loạn xạ mạnh mẽ như vậy, không thể kiềm chế được căng thẳng, anh nhìn thẳng vào cô, nuốt một ngụm nước bọt, nói ra lời cuối cùng——
“Lê Hoan, làm vợ anh nhé.”
Không có cô gái nào đối mặt với màn cầu hôn của người mình yêu mà không rung động. Trong lần cầu hôn đầu tiên ở chung cư cô đã từng nghĩ rằng, nếu như Phó Tây Cố quỳ xuống cầu hôn thật thì cô sẽ phản ứng như thế nào?
Có phải sẽ cảm động tới mức phát khóc hay không?
Hay là vẫn bình tĩnh đồng ý?
Nhưng vào giờ phút này, khi tất cả sự việc xảy ra, bỗng nhiên cô hiểu rằng, có tưởng tượng bao nhiêu cũng không đủ, bởi vì nếu không thực sự trải qua thì sẽ không thể nào hình dung hay tưởng tượng ra cảm xúc này.
Lê Hoan nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt họ chỉ có nhau.
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh.
Hai người yêu nhau, chỉ cần thế là đủ.
Không tỏ ra khác người, không tỏ vẻ khó xử hay là làm gì khác, Lê Hoan đưa tay về phía anh.
“Được.”
Cô nhìn anh cười, ánh sáng trong mắt lập lòe, đó là dáng vẻ đang hạnh phúc.
Phó Tây Cố nhìn ra được.
Giờ phút này, anh cảm thấy không có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung tâm trạng vui vẻ phấn khích bây giờ của mình.
Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên anh hiểu ra, nói lời gì cũng thừa thãi cả, lời anh muốn nói cô đều hiểu.
Anh cười, nâng tay cô lên rồi hôn một cái, đoạn đeo nhẫn vào tay cô.
“Vợ ơi.”
Vui vẻ trong ánh măt càng lúc càng nhiều, nỗi phấn khích tung tăng như chim sẻ thoáng chốc dâng trào, bỗng nhiên anh muốn chia sẻ cho cả thế giới biết niềm hạnh phúc bây giờ của anh.
Lê Hoan nhếch môi muốn nhịn cười nhưng bất kể cố gắng thế nào cũng không đè khóe môi xuống được, không thể nào che hết vẻ mặt vui vẻ lúc này.
“Đồ ngốc.”
Cô liếc anh một cái hờn dỗi.
Nói anh mà cũng như nói mình.
Phó Tây Cố quỳ một chân trên đất rồi ôm lấy cô, vừa hôn chụt chụt trên mặt cô vừa cười: “Ừ, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc chỉ thuộc riêng về Lê Hoan.”
“Chỉ thuộc về em.”
Hơi thở ấm áp phả lên làn da, khơi dậy cảm giác tê dại run rẩy quen thuộc. Thời gian dần trôi qua, nụ hôn trong sáng của người đàn ông dần thay đổi bản chất, sợ thú tính của anh bộc phát rồi lại đè mình ra dưới ánh cực quang, Lê Hoan đẩy anh.
“Phó Tây Cố…”
“Hửm?” Phó Tây Cố mơ màng đáp lời, hôn càng lúc càng sâu.
Lê Hoan nhịn cảm giác run rẩy, cố gắng giữ vững lí trí và sự tỉnh táo, uyển chuyển nói: “Lấy túi của em tới đây được không, có quà tặng cho anh đấy.”
Phó Tây Cố từ từ dụ dỗ: “Tối nay lấy nhé?”
“Không được, ngay bây giờ, anh nói anh chiều theo em mà.” Lê Hoan tức giận.
Nghe vậy, Phó Tây Cố đành phải tạm thời dừng lại, nhưng lúc tách ra cũng không nhịn được mà mổ mổ vài cái lên đôi môi hồng nhuận của cô.
Anh đem túi xách của cô tới rất nhanh.
Lê Hoan bảo anh mở ra.
Phó Tây Cố nghe lời mở ra, liếc một cái, anh thấy có một cái hộp nhỏ, nói đúng hơn là một hộp đựng nhẫn.
Một hộp vuông nho nhỏ.
Trong thoáng chốc, hô hấp nghẹn lại, tim đập hẫng một nhịp, Phó Tây Cố cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngây ngốc sửng sốt. Sau khi lấy lại tinh thần, mọi loại tâm trạng như vui vẻ phấn khích hào hứng,… lập tức ập tới, ùa vào trong lồng ngực anh.
Nhìn thấy cảm xúc của anh, Lê Hoan không nhịn được nhếch môi, niềm vui sướng tràn ra khỏi mắt cô.
Cầm lấy hộp đựng nhẫn trong tay anh, cô mở ra một cách thoải mái: “Em nhờ Vãn Vãn thiết kế chiếc nhẫn này, em vốn nghĩ là lần nghỉ phép này sẽ có cơ hội, không ngờ anh không cho em cơ hội chủ động gì cả.”
Cô cười, tỏ vẻ bất mãn ghét bỏ: “Phó Tây Cố, không chịu vươn tay ra à? Không muốn nữa à? Nếu như không muốn thì em đưa…”
Bàn tay giả vờ muốn thu về bị nắm chặt lại.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phó Tây Cố hung dữ uy hiếp, “Đây là của anh.”
Lê Hoan hừ cười: “Ai nói vậy?”
Phó Tây Cố bỗng nhiên mổ nhẹ vào môi cô mấy cái, trong tiếng cười nhẹ có hòa lẫn niềm hạnh phúc: “Vợ của anh nói.”
“Ai là vợ của anh?”
“Lê Hoan.”
Lê Hoan tỏ vẻ kiêu ngạo muốn rút tay về: “Em đồng ý rồi à?”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, không có cơ hội đổi ý đâu “ Vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ nói xong, lúc nói tiếp, Phó Tây Cố cố ý hạ thấp giọng hết cỡ, dịu dàng dụ dỗ, “Vợ à, đeo lên cho anh nhé?”
Trái tim run rẩy như có điện xẹt qua.
Lê Hoan nhìn ánh mắt của anh, cuối cùng cũng không đùa giỡn với anh nữa. Cô nhếch môi, mang theo vui mừng và căng thẳng đeo nhẫn lên tay anh.
Kích thước vừa vặn.
Trong mắt tràn ra ý cười dịu dàng, Lê Hoan nhìn nhìn, ngẩng đầu.
“Phó Tây Cố.”
“Gọi chồng ơi.”
“…”
“Ngoan nhé, anh muốn nghe.”
“…Chồng ơi.” Lê Hoan lặng lẽ đỏ mặt.
“Anh đây vợ.” Vẻ mặt Phó Tây Cố cười thỏa mãn.
Cực quang trên đầu vừa mới thay đổi, xinh đẹp rung động lòng người.
Khóe môi Lê Hoan cong lên một chút, niềm vui vẻ hạnh phúc nhuộm đầy khuôn mặt cô, càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được của cô.
“Phó Tây Cố, em yêu anh.” Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô nói rõ ràng từng chữ một.
Hiển nhiên là Phó Tây Cố ngạc nhiên đến mức ngây ngẩn.
Lê Hoan cười, vươn tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
“Anh cũng yêu em…”
*****
Hai người chơi ở Phần Lan bốn ngày, xem cực quang, trượt tuyết, xem tuần lộc, lúc nào họ cũng ngọt ngào ấm áp. Sau đó họ vòng đến Maldives rồi tiếp tục ở đó hưởng thụ thời gian chỉ thuộc về hai người.
Không cần quan tâm gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ mà thôi.
Sau khi trở về Nam Thành, Phó lão phu nhân nhanh chóng biết được việc Phó Tây Cố cầu hôn thành công. Bà vui vẻ vô cùng, nghe đâu đêm đó bà chỉ ôm lịch nghiên cứu ngày tốt rất lâu, thậm chí cũng nghĩ tên cho con của hai người luôn rồi, nam nữ gì cũng có.
Sau khi Lê Hoan biết thì dở khóc dở cười.
Sau đó, dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Phó lão phu nhân, bữa cơm gặp mặt của hai gia đình cũng được sắp xếp trong lịch trình.
Vì muốn biểu hiện sự tôn trọng Lê Hoan, vào ngày gặp mặt đó, mọi người nhà họ Phó, chỉ cần là người không có việc quan trọng đến nỗi không có thời gian ăn một bữa cơm thì đều có mặt, lúc Lê Hoan đi vào thì xém chút sợ mất mật.
Biết là nhà họ Phó nhiều người nhưng không ngờ lại nhiều như thế.
Mà bên nhà gái của cô, chỉ Lê Bằng Trình và Lộ Vận Nhân, thêm ông nội Lê nữa, nhà họ Lê vốn ít người.
Ba năm nay, quan hệ giữa cô và Lộ Vận Nhân vẫn như cũ. Tuy Lộ Vận Nhân đang cố gắng hòa hoãn, cố gắng học cách làm một người mẹ tốt nhưng tảng băng dày ba thước không phải tan trong ngày một ngày hai, tổn thương bà tạo ra cho Lê Hoan không thể xóa đi một cách dễ dàng, một tháng về nhà họ Lê ăn cơm một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Đối với Lê Bằng Trình, trong lòng cô vẫn còn chút ấm áp, cô biết Lê Bằng Trình đối xử với cô như con gái nhà họ Lê giống như lời ông đã hứa, yêu thương cô thật lòng, chẳng qua là không biết biểu hiện như thế nào.
Không khí gặp mặt của hai gia đình xem như hài hòa ấm áp, lúc người lớn nhà họ Phó đi về đều tặng quà gặp mặt cho cô, Lê Hoan từ chối không hết, Phó Tây Cố nhận thay cô một cách vô cùng tự nhiên.
Sau khi gặp mặt, việc đính hôn cũng như các việc liên quan khác cũng được đăng lên báo.
Lê Hoan không cần quan tâm đến những việc này, Phó Tây Cố nói cứ giao mọi thứ cho anh, cô cứ làm chuyện của mình là được. Lê Hoan không từ chối, dù sao cô cũng bận rộn nhiều việc, qua mấy ngày nữa là lại phải vào đoàn phim.
Vì thế, thời gian đính hôn được định vào trước lúc cô vào đoàn phim. Mọi người tôn trọng ý muốn không muốn làm rình rang của cô, tiệc đính hôn được tổ chức khiêm tốn và đơn giản.
Ngày hôn lễ được định và tháng mười năm sau, vì để phù hợp với lượng công việc của cô và cũng là ngày hoàng đạo tốt nhất.
*****
Thời gian ngọt ngào êm ấm của hai người lặng lẽ trôi qua.
Trước ngày cưới một tháng, Lê Hoan dẫn Phó Tây Cố đến thành phố Lâm thăm mộ ba cô.
Ngày đó, ánh mặt trời ấm áp.
Lê Hoan đặt một bó hoa bách hợp trước mộ ba Tô, cười nói: “Ba ơi, con muốn kết hôn. Ba yên tâm, Tây Cố rất tốt với con, anh ấy cũng yêu thương chiều chuộng con giống như ba vậy, ngày nào con ở bên anh ấy cũng đều hạnh phúc cả. Còn mẹ nữa, mẹ cũng rất tốt, chú Lê cũng rất yêu bà ấy, ba yên tâm nhé.”
Phó Tây Cố vẫn luôn nắm tay cô, nghe vậy thì nhìn về phía ảnh chụp của ba Tô, trịnh trọng cam kết: “Ba, Lê Hoan là mạng sống của con, con sẽ mãi yêu cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu chút xíu tủi thân nào.”
Có một làn gió thổi qua, ý cười giữa khóe mắt và đuôi lông này của ba Tô dường như càng dịu dàng hơn.
Lê Hoan nghĩ, chắc chắn là ba ở trên trời đã nghe thấy, ba sẽ luôn dõi theo cô.
*****
Hôn lễ của hai người được cử hành tại giáo đường Selby ở nước Anh, là một giáo đường có ngàn năm lịch sử, một trong số ít những giáo đường thời Trung cổ còn tồn tại, cũng là giáo đường Lê Hoan thích nhất.
Hôn lễ đều do tự tay Phó Tây Cố dàn xếp, trước khi xuất phát Lê Hoan mới biết được nơi cử hành là giáo đường Selby.
Thoắt cái, hồi ức ùa về.
Cô nhớ lại.
Lúc còn là những cô bé mới lớn, cô từng cùng Vãn Vãn tưởng tượng khung cảnh kết hôn sau này của mình, lúc ấy cô nói với Vãn Vãn là, cô muốn tổ chức hôn lễ của mình ở giáo đường Selby, chắc chắn cô sẽ thật xinh đẹp, đó sẽ là một hôn lễ khó quên của đời cô.
Mà hôm nay, giấc mơ đã trở thành sự thật.
Thế mà anh cũng biết, rồi lặng lẽ thực hiện tất cả những giấc mơ của cô.
Người đàn ông như vậy, sao cô không thương được cơ chứ?
*****
Vào ngày tổ chức hôn lễ, trời xanh như vừa mới được gột rửa, không một gợn mây, mọi thứ đều đẹp không thể tả.
Lê Hoan mặc áo cưới màu trắng, tay cầm bó hoa Eldogun hồng nhạt, nắm tay Lê Bằng Trình đi trên thảm đỏ trải đầy hoa.
Phó Tây Cố đang đợi cô.
Anh đưa tay qua nắm chặt lấy tay cô.
Âm nhạc du dương vang lên, đàn organ đệm nhạc, anh nắm tay cô dẫn cô đi về phía trước.
Dưới thánh giá Chúa Giê-su, linh mục long trọng đọc lời tuyên thệ.
Lê Hoan nhìn người đàn ông đứng ở bên cạnh mình, anh cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt của anh nhuộm đầy vui vẻ, cưng chiều và sủng nịnh hiện lên vô cùng rõ ràng, anh cũng mang dáng vẻ hạnh phúc giống cô.
Khóe môi không nhịn được cong lên, Lê Hoan cười: “Tôi nguyện ý.
~~~~~~hết ngoại truyện 18~~~~~~