Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên - Trang 3
Chương 82: NT 11: Anh đút cho em, cái kiểu mà dùng miệng đút ấy
Từ lần đầu có kinh nguyệt đến bây giờ, tổng cộng Lê Hoan có ba lần đau đến mức không chịu được.
Lần đầu tiên, đó là lần đầu tiên có kinh nguyệt.
Lần đó rất chật vật, không chỉ quần bị dơ mà còn rất đau, đau đến mức mặt trắng bệch. Cô cố gắng chèo chống về đến nhà, không hiểu sao trong lòng cô luôn có một tia hy vọng nhỏ nhoi là Lộ Vận Nhân sẽ an ủi cô, dù là chỉ dỗ một câu thôi cũng được.
Thật ra lúc ấy quan hệ giữ cô và Lộ Vận Nhân đã có khoảng cách, nhưng con người cũng có lúc yếu ớt, cô cũng không ngoại lệ, cho nên cô đi đến phòng của Lộ Vận Nhân, muốn ngồi bên cạnh bà một lát.
Nhưng mà…
Cô nhìn thấy Lê Tư Tư đang làm nũng trong ngực bà, bà dỗ dành Lê Tư Tư nói là tiến bộ trong kì thi lần này thì muốn quà gì, muốn đi chơi ở đâu. Bà còn ngồi bàn luận với Lê Tư Tư cảnh đẹp ở nơi đó nữa.
Trên mặt hai người đều có ý cười.
Rồi sau đó, bỗng nhiên Lê Tư Tư nói bụng có chút không thoải mái, bà lo lắng đến độ muốn dẫn Lê Tư Tư đến bệnh viện ngay lập tức.
Về sau hai người đó còn nói gì thì Lê Hoan không nghe nữa.
Cô về tới phòng của mình.
Đợi tới lúc ăn cơm tối, cô giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn Lê Tư Tư làm nũng với Lộ Vận Nhận như bình thường, ngược lại là chú Lê lại hỏi cô sao sắc mặt lại hơi kém thế.
Mãi đến khi chú Lê hỏi ra, Lộ Vận Nhân mới phát hiện rồi lo lắng nhìn về phía cô.
Rồi sau đó…
Chờ sau khi hết kì kinh nguyệt, tự cô tìm đến phòng khám Trung y khám bệnh, tìm thầy thuốc Đông y để làm điều trị vì muốn không gặp phải lần đau nào như thế nữa. Nhưng thật ra trong thâm tâm cô hiểu rõ, vì sao phải làm thế, có lẽ là để không phải thất vọng một lần nữa.
Nhưng sau này cô lại bị thất vọng lần nữa.
Lần đau thứ hai là vào năm đầu tiên cô bước chân vào giới giải trí. Vào đầu mùa đông, có một cảnh quay cần cô phải xuống nước, không có thế thân, kì kinh nguyệt của cô lại đến sớm trúng ngay ngày đó.
Vốn không đau, thế nhưng sau khi quay cảnh dưới nước xong thì lại đau đớn không chịu được. Sau đó cô bị bệnh vài ngày liền, mà người bên cạnh cẩn thận chăm sóc cô mấy ngày ấy trợ lí của cô, Tiểu Thang, còn người quan tâm cô, bắt ép cô đi đến bệnh viện là người đại diện của cô, Tấn ca.
Những người khác…
Chẳng có ai.
Lộ Vận Nhân thì luôn ở bên cạnh Lê Tư Tư, bởi vì lê Tư Tư nóng rần lên, cho nên bà cũng chăm sóc bên cạnh một tấc không rời.
Lần thứ ba, chính là bây giờ.
Nhưng điểm khác nhau là người bên cạnh cô lúc này là Phó Tây Cố, người cô yêu, mà anh cũng yêu cô.
“Hoan Hoan?”
Giọng nói lo lắng của anh vang lên.
Lê Hoan hoàn hồn.
Cọ cọ đầu trong lồng ngực anh, cô ôm anh chặt hơn một chút: “Phó Tây Cố…”
“Anh đây.”
Kìm lòng không đặng khẽ nhếch môi, cô nhỏ giọng nói: “Không nên… không cho phép đi.”
Phó Tây Cố cảm thấy tâm trạng của cô thay đổi, tuy anh có thể đoán được đại khái nhưng cô không muốn nói thì anh cũng không ép, huống chi bây giờ anh cũng cảm nhận được tâm trạng sung sướng của cô một cách rõ ràng.
“Anh không đi,” Anh dỗ dành, nhân cơ hội hôn hai cái lên mấy sợi tóc vừa rơi xuống của cô, “Anh xuống lầu nấu nước đường đỏ cho em rồi lên đây với em được không?”
“Không được.” Lê Hoan hiếm khi làm nũng, ôm eo anh nhất quyết không cho anh đi.
Phó Tây Cố vẫn luôn dùng tay phải xoa bụng dưới cho cô, nghe vậy thi trầm thấp cười, cố ý trêu cô: “Không nỡ xa anh như vậy à?”
“Ừ…”
“Anh bế em xuống dưới luôn nhé? Em đu trên người anh, anh đi đâu cũng mang theo em được cả.”
“…”
Dỗ dành rồi dỗ dành, rốt cuộc Phó Tây Cố cũng xuống lầu một mình.
Thoắt một cái, anh đã bưng nước đường đỏ quay lại.
Lê Hoan thoáng ngửi thấy mùi gừng.
“Anh bỏ gừng vào nữa à?”
“Ừ, trong đường đỏ có gừng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hoan lập tức xụ xuống: “Có thể không uống hay không? Em không thích mùi gừng… từ nhỏ tới lớn không ngửi được mùi ấy, uống vào sẽ nôn ra…”
Khi cô làm nũng thì cô sẽ vô thức bĩu môi.
Không biết là mình đang hờn dỗi. Nhưng đơn thuần và quyến rũ, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng này lại dung hợp với nhau rất tuyệt vời.
Trêu chọc lòng người.
Chỉ liế một cái, Phó Tây Cố đã muốn buông bỏ tất cả mà hôn cô.
Nhưng không được.
“Đường đỏ với gừng khá tốt với cơ thể,” Nhớ lại lời dỗ dành của Phó lão phu nhân với Phó Khanh Khanh, anh học theo, “Hơn nữa mùi gừng chỉ thoang thoảng thôi, lúc uống bịt mũi uống một hơi là được rồi.”
Dừng một chút, anh ngồi xuống giường: “Hoan Hoan, ngoan nhé?”
Lê Hoan mang vẻ mặt ghét bỏ đưa tay đẩy ra: “Không muốn không muốn, em không uống đâu, không thích uống, có mùi khó ngửi nặng quá. Phó Tây Cố, anh đem xuống đi, đem xuống nhanh lên…”
Phó Tây Cố nhìn, nở nụ cười.
“Anh cười cái gì!” Lê Hoan tức giận.
“Anh cười một Hoan Hoan không sợ trời không sợ đất, đua xe phát tiết liều mạng mà lại sợ gừng…” Phó Tây Cố cố ý trêu chọc, “Em thử nghĩ xem nếu fans hâm mộ của em mà biết thì có cười em không?”
“…Phó Tây Cố!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng đỏ ửng, Lê Hoan hung hăng trừng mắt với anh.
Thấy đủ thì dừng, Phó Tây Cố lại dịu giọng lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành: “Thật sự không có mùi mà, Hoan Hoan ngoan, uống một hơi thôi, uống một hơi thì có thưởng, được không?”
Lê Hoan: “…”
“Anh dỗ em như dỗ trẻ con vậy hả,” Cô nhịn không được oán giận, nhưng khóe môi khẽ nhếch kia vẫn thể hiện tâm trạng tốt của cô, nháy mắt mấy cái, cô tỏ vẻ miễn cưỡng hỏi, “Thưởng cái gì thế? Nói nghe thử xem.”
Phó Tây Cố nhìn cô, đáy mắt nhuộm đầy vui vẻ: “Em uống một hơi, anh cho em hôn anh một cái.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lê Hoan hít một hơi thật sâu, nghiêm túc mỉm cười: “Phó Tây Cố, anh sàm sỡ em.”
Phó Tây Cố cũng nghiêm túc y hệt: “Hoan Hoan em cũng có thể sàm sỡ lại, anh cho em hôn anh đó.”
“…”
Lưu manh!
Lê Hoan quyết định không để ý tới anh.
“Hoan Hoan, muốn mau kẻo nguội, càng nguội là mùi càng nặng đó.”
Vẫn không để ý tới.
Phó Tây Cố bất đắc dĩ bật cười, ghé đến tai cô nói nhỏ một câu.
Lê Hoan: “…”
Thấy cô không nói lời nào, nở nụ cười thật tươi, Phó Tây Cố nói tiếp: “Thật ra thì có một cách.”
“Cách gì?”
“Anh đút em uống, cái cách mà dùng miệng ấy, hai đứa mình uống chung.”
“…”
Chưa chờ Lê Hoan phản ứng, đôi môi ấm áp đã bao phủ lên.
Anh đút cô… bằng miệng thật luôn.
“Ngọt ghê.”
Dùng trán chống vài trán cô, Phó Tây Cố cười trầm thấp: “Nước ngọt, hương vị của Hoan Hoan lại càng ngọt.”
*****
“Uống” nước đường xong một cách thật vất vả, hiếm khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hoan phiếm hồng, nhưng nó lại bị che giấu bởi sắc mặt trắng bệch do bụng dưới quặn đau.
Phó Tây Cố lại đưa cho một ly nước ấm.
Lê Hoan nhận lấy nhấp một hớp.
Phó Tây Cố xoa bụng cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ đi, ngủ rồi là hết đau, đêm nay anh không đi, anh ở đây với em.”
Lê Hoan vươn tay nắm tay anh.
“Phó Tây Cố…”
“Hửm?”
Lê Hoan ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em muốn ngắm sao.”
Phó Tây Cố không hề chần chừ.
“Được, nhưng mà chờ anh một chút.” Anh nói xong tạm thời buông cô ra, đứng dậy đến vali của cô tìm một chiếc áo len choàng lên cho cô, lại kiểm tra xem tóc cô đã khô hẳn chưa rồi mới bế cô lên sân thượng.
Hai người cùng ngồi trên xích đu.
Lê Hoan được anh ôm vào trong ngực, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người anh.
Cô mím môi cười cười, ngẩng đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh, sao lốm đốm đầy trời, trông đẹp vô cùng.
Tay trái của người đàn ông gối dưới cổ cô, tay phải vẫn luôn xoa bụng cô, dường như không biết từ mệt mỏi viết như thế nào.
Lê Hoan nhích lại gần anh.
“Phó Tây Cố…” Ngón tay nghịch ngợm chọc chọc vào ngực anh, cô không nhịn được cười một tiếng, “Phó Tây Cố…”
Cơ thể của anh rất tốt, cô đã thấy được trong phòng bếp hôm qua, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhịn không được, cô đổi đâm thành vuốt, một đường vuốt xuống.
“Hoan Hoan!”
Chợt tay bị nắm lấy, giọng nói của người đàn ông khàn khàn cực hạn, giống như đang ẩn nhẫn chịu đựng gì đí.
Lê Hoan ngẩng đầu, làm như vô tội hỏi: “Sao vậy?”
“Em còn hỏi âo vậy?” Từng chữ từng chữ như phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng.
Lê Hoan nháy mắt mấy cái, khó hiểu: “Em không biết mà…”
Phó Tây Cố giận quá cười lên: “Thật sự không biết hay là cố ý không biết, hả?”
“Phó Tây Cố, anh hung dữ với em đấy hả?”
“…”
Người ngồi gần ngay trước mắt, trong mắt hiện ra hơi nước, biết là cô chỉ đang giả vờ nhưng Phó Tây Cố vẫn lập tức thỏa hiệp.
“Không có.” Anh bật cười bất đắc dĩ.
Lê Hoan đắc ý cong môi.
Phó Tây Cố thoáng nhìn, đột nhiên cũng cười theo, rồi sau đó ghé đên bên tai cô, nói từng chữ bằng giọng khàn khàn và nguy hiểm: “Chờ em khỏe rồi, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, làm cả đêm.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức như là không có khoảng trống, từng chữ từng chữ của anh không ngoài ý muốn mà rơi vào tai Lê Hoan.
“Thịch thịch thịch——”
Hình như cô nghe tiếng tim mình đập như trống dồn.
“Phó Tây Cố.” Cô vô thức liếm môi, lại không chú ý đang tối dần lại của người đàn ông.
“Hửm?”
Tim đập loạn xạ, cô nhìn anh, nghĩ đến gì đó, đôi mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt và đắc ý: “Em có viết một bài thơ cho người em thầm mến, muốn biết là bài thơ gì không?”
Hô hấp Phó Tây Cố nặng nề: “Muốn.”
Lê Hoan nói từng chữ một: “Không nói cho anh biết đâu, vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết.”
Cô cảm thấy rốt cuộc mình cũng hòa ván này.
Ai mà ngờ…
Nụ hôn cực nóng đột ngột rơi xuống, vô cùng hung hăn.
“A…”
*****
Đêm nay Lê Hoan ngủ ngon vô cùng, cho dù đang ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận là anh đang ở bên cô, ôm cô dỗ cô ngủ, xoa bụng giúp cô.
Không hề cảm thấy đau.
*****
Ngày hôm sau là sinh nhật của Ôn Noãn, Ninh Xuyên bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bữa tiệc vừa ấm áp vừa náo nhiệt.
Thẩm Mộ đến vào giữa trưa, nghe nói là vừa xong một vụ án thì bay tới ngay. Lúc Lê Hoan giao mắt với anh ta thì cô đã có dự cảm là anh ta sẽ tìm mình hỏi chuyện của Vãn Vãn.
Quả nhiên.
Nhưng cô đã đồng ý với Vãn Vãn, huống chi cô cũng hiểu rõ là Thẩm Mộ tìm Vãn Vãn chỉ là bởi vì trách nhiệm, bây giờ anh ta chưa rõ lòng mình thì chẳng ai nhúng tay vào được, cho dù là bạn bè tốt nhất.
Cô nói xin lỗi, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Mộ nhạt dần.
Sau đó, Thẩm Mộ không hỏi lại nữa, giống như là người không có chuyện gì, nhưng hôm nay anh ta uống rất nhiều rượu.
*****
Sau ba ngày chơi trên đảo, buổi chiều ngày thứ tư, đoàn người quay trở về.
Lê Hoan nghỉ ngơi ở nhà một ngày cuối cùng rồi lại bắt đầu bận tối tăm mặt mũi, đi sớm về trễ, thời gian nghỉ ngơi rất ít, nhưng do làm việc mình thích nên cô cũng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Huống chi còn có Phó Tây Cố.
Cho dù mỗi ngày cô có xong việc trễ đến lúc nào thì anh đều tới đón cô về nhà, nếu như cô vắng nhà thì anh sẽ đi cùng cô, còn nếu không đi cùng được thì anh sẽ phái vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua từng ngày, hai người vẫn cứ ngọt ngào như mật.
Nhưng mà, đầu tháng chín, sau tám tháng yêu nhau, hai người lại chiến tranh lạnh lần đầu tiên.
~~~~~~hết ngoại truyện 11~~~~~~
Lần đầu tiên, đó là lần đầu tiên có kinh nguyệt.
Lần đó rất chật vật, không chỉ quần bị dơ mà còn rất đau, đau đến mức mặt trắng bệch. Cô cố gắng chèo chống về đến nhà, không hiểu sao trong lòng cô luôn có một tia hy vọng nhỏ nhoi là Lộ Vận Nhân sẽ an ủi cô, dù là chỉ dỗ một câu thôi cũng được.
Thật ra lúc ấy quan hệ giữ cô và Lộ Vận Nhân đã có khoảng cách, nhưng con người cũng có lúc yếu ớt, cô cũng không ngoại lệ, cho nên cô đi đến phòng của Lộ Vận Nhân, muốn ngồi bên cạnh bà một lát.
Nhưng mà…
Cô nhìn thấy Lê Tư Tư đang làm nũng trong ngực bà, bà dỗ dành Lê Tư Tư nói là tiến bộ trong kì thi lần này thì muốn quà gì, muốn đi chơi ở đâu. Bà còn ngồi bàn luận với Lê Tư Tư cảnh đẹp ở nơi đó nữa.
Trên mặt hai người đều có ý cười.
Rồi sau đó, bỗng nhiên Lê Tư Tư nói bụng có chút không thoải mái, bà lo lắng đến độ muốn dẫn Lê Tư Tư đến bệnh viện ngay lập tức.
Về sau hai người đó còn nói gì thì Lê Hoan không nghe nữa.
Cô về tới phòng của mình.
Đợi tới lúc ăn cơm tối, cô giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn Lê Tư Tư làm nũng với Lộ Vận Nhận như bình thường, ngược lại là chú Lê lại hỏi cô sao sắc mặt lại hơi kém thế.
Mãi đến khi chú Lê hỏi ra, Lộ Vận Nhân mới phát hiện rồi lo lắng nhìn về phía cô.
Rồi sau đó…
Chờ sau khi hết kì kinh nguyệt, tự cô tìm đến phòng khám Trung y khám bệnh, tìm thầy thuốc Đông y để làm điều trị vì muốn không gặp phải lần đau nào như thế nữa. Nhưng thật ra trong thâm tâm cô hiểu rõ, vì sao phải làm thế, có lẽ là để không phải thất vọng một lần nữa.
Nhưng sau này cô lại bị thất vọng lần nữa.
Lần đau thứ hai là vào năm đầu tiên cô bước chân vào giới giải trí. Vào đầu mùa đông, có một cảnh quay cần cô phải xuống nước, không có thế thân, kì kinh nguyệt của cô lại đến sớm trúng ngay ngày đó.
Vốn không đau, thế nhưng sau khi quay cảnh dưới nước xong thì lại đau đớn không chịu được. Sau đó cô bị bệnh vài ngày liền, mà người bên cạnh cẩn thận chăm sóc cô mấy ngày ấy trợ lí của cô, Tiểu Thang, còn người quan tâm cô, bắt ép cô đi đến bệnh viện là người đại diện của cô, Tấn ca.
Những người khác…
Chẳng có ai.
Lộ Vận Nhân thì luôn ở bên cạnh Lê Tư Tư, bởi vì lê Tư Tư nóng rần lên, cho nên bà cũng chăm sóc bên cạnh một tấc không rời.
Lần thứ ba, chính là bây giờ.
Nhưng điểm khác nhau là người bên cạnh cô lúc này là Phó Tây Cố, người cô yêu, mà anh cũng yêu cô.
“Hoan Hoan?”
Giọng nói lo lắng của anh vang lên.
Lê Hoan hoàn hồn.
Cọ cọ đầu trong lồng ngực anh, cô ôm anh chặt hơn một chút: “Phó Tây Cố…”
“Anh đây.”
Kìm lòng không đặng khẽ nhếch môi, cô nhỏ giọng nói: “Không nên… không cho phép đi.”
Phó Tây Cố cảm thấy tâm trạng của cô thay đổi, tuy anh có thể đoán được đại khái nhưng cô không muốn nói thì anh cũng không ép, huống chi bây giờ anh cũng cảm nhận được tâm trạng sung sướng của cô một cách rõ ràng.
“Anh không đi,” Anh dỗ dành, nhân cơ hội hôn hai cái lên mấy sợi tóc vừa rơi xuống của cô, “Anh xuống lầu nấu nước đường đỏ cho em rồi lên đây với em được không?”
“Không được.” Lê Hoan hiếm khi làm nũng, ôm eo anh nhất quyết không cho anh đi.
Phó Tây Cố vẫn luôn dùng tay phải xoa bụng dưới cho cô, nghe vậy thi trầm thấp cười, cố ý trêu cô: “Không nỡ xa anh như vậy à?”
“Ừ…”
“Anh bế em xuống dưới luôn nhé? Em đu trên người anh, anh đi đâu cũng mang theo em được cả.”
“…”
Dỗ dành rồi dỗ dành, rốt cuộc Phó Tây Cố cũng xuống lầu một mình.
Thoắt một cái, anh đã bưng nước đường đỏ quay lại.
Lê Hoan thoáng ngửi thấy mùi gừng.
“Anh bỏ gừng vào nữa à?”
“Ừ, trong đường đỏ có gừng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hoan lập tức xụ xuống: “Có thể không uống hay không? Em không thích mùi gừng… từ nhỏ tới lớn không ngửi được mùi ấy, uống vào sẽ nôn ra…”
Khi cô làm nũng thì cô sẽ vô thức bĩu môi.
Không biết là mình đang hờn dỗi. Nhưng đơn thuần và quyến rũ, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng này lại dung hợp với nhau rất tuyệt vời.
Trêu chọc lòng người.
Chỉ liế một cái, Phó Tây Cố đã muốn buông bỏ tất cả mà hôn cô.
Nhưng không được.
“Đường đỏ với gừng khá tốt với cơ thể,” Nhớ lại lời dỗ dành của Phó lão phu nhân với Phó Khanh Khanh, anh học theo, “Hơn nữa mùi gừng chỉ thoang thoảng thôi, lúc uống bịt mũi uống một hơi là được rồi.”
Dừng một chút, anh ngồi xuống giường: “Hoan Hoan, ngoan nhé?”
Lê Hoan mang vẻ mặt ghét bỏ đưa tay đẩy ra: “Không muốn không muốn, em không uống đâu, không thích uống, có mùi khó ngửi nặng quá. Phó Tây Cố, anh đem xuống đi, đem xuống nhanh lên…”
Phó Tây Cố nhìn, nở nụ cười.
“Anh cười cái gì!” Lê Hoan tức giận.
“Anh cười một Hoan Hoan không sợ trời không sợ đất, đua xe phát tiết liều mạng mà lại sợ gừng…” Phó Tây Cố cố ý trêu chọc, “Em thử nghĩ xem nếu fans hâm mộ của em mà biết thì có cười em không?”
“…Phó Tây Cố!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tầng đỏ ửng, Lê Hoan hung hăng trừng mắt với anh.
Thấy đủ thì dừng, Phó Tây Cố lại dịu giọng lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành: “Thật sự không có mùi mà, Hoan Hoan ngoan, uống một hơi thôi, uống một hơi thì có thưởng, được không?”
Lê Hoan: “…”
“Anh dỗ em như dỗ trẻ con vậy hả,” Cô nhịn không được oán giận, nhưng khóe môi khẽ nhếch kia vẫn thể hiện tâm trạng tốt của cô, nháy mắt mấy cái, cô tỏ vẻ miễn cưỡng hỏi, “Thưởng cái gì thế? Nói nghe thử xem.”
Phó Tây Cố nhìn cô, đáy mắt nhuộm đầy vui vẻ: “Em uống một hơi, anh cho em hôn anh một cái.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lê Hoan hít một hơi thật sâu, nghiêm túc mỉm cười: “Phó Tây Cố, anh sàm sỡ em.”
Phó Tây Cố cũng nghiêm túc y hệt: “Hoan Hoan em cũng có thể sàm sỡ lại, anh cho em hôn anh đó.”
“…”
Lưu manh!
Lê Hoan quyết định không để ý tới anh.
“Hoan Hoan, muốn mau kẻo nguội, càng nguội là mùi càng nặng đó.”
Vẫn không để ý tới.
Phó Tây Cố bất đắc dĩ bật cười, ghé đến tai cô nói nhỏ một câu.
Lê Hoan: “…”
Thấy cô không nói lời nào, nở nụ cười thật tươi, Phó Tây Cố nói tiếp: “Thật ra thì có một cách.”
“Cách gì?”
“Anh đút em uống, cái cách mà dùng miệng ấy, hai đứa mình uống chung.”
“…”
Chưa chờ Lê Hoan phản ứng, đôi môi ấm áp đã bao phủ lên.
Anh đút cô… bằng miệng thật luôn.
“Ngọt ghê.”
Dùng trán chống vài trán cô, Phó Tây Cố cười trầm thấp: “Nước ngọt, hương vị của Hoan Hoan lại càng ngọt.”
*****
“Uống” nước đường xong một cách thật vất vả, hiếm khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hoan phiếm hồng, nhưng nó lại bị che giấu bởi sắc mặt trắng bệch do bụng dưới quặn đau.
Phó Tây Cố lại đưa cho một ly nước ấm.
Lê Hoan nhận lấy nhấp một hớp.
Phó Tây Cố xoa bụng cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngủ đi, ngủ rồi là hết đau, đêm nay anh không đi, anh ở đây với em.”
Lê Hoan vươn tay nắm tay anh.
“Phó Tây Cố…”
“Hửm?”
Lê Hoan ngẩng mặt lên nhìn anh: “Em muốn ngắm sao.”
Phó Tây Cố không hề chần chừ.
“Được, nhưng mà chờ anh một chút.” Anh nói xong tạm thời buông cô ra, đứng dậy đến vali của cô tìm một chiếc áo len choàng lên cho cô, lại kiểm tra xem tóc cô đã khô hẳn chưa rồi mới bế cô lên sân thượng.
Hai người cùng ngồi trên xích đu.
Lê Hoan được anh ôm vào trong ngực, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người anh.
Cô mím môi cười cười, ngẩng đầu.
Bầu trời đêm yên tĩnh, sao lốm đốm đầy trời, trông đẹp vô cùng.
Tay trái của người đàn ông gối dưới cổ cô, tay phải vẫn luôn xoa bụng cô, dường như không biết từ mệt mỏi viết như thế nào.
Lê Hoan nhích lại gần anh.
“Phó Tây Cố…” Ngón tay nghịch ngợm chọc chọc vào ngực anh, cô không nhịn được cười một tiếng, “Phó Tây Cố…”
Cơ thể của anh rất tốt, cô đã thấy được trong phòng bếp hôm qua, có thể nói là hoàn mỹ.
Nhịn không được, cô đổi đâm thành vuốt, một đường vuốt xuống.
“Hoan Hoan!”
Chợt tay bị nắm lấy, giọng nói của người đàn ông khàn khàn cực hạn, giống như đang ẩn nhẫn chịu đựng gì đí.
Lê Hoan ngẩng đầu, làm như vô tội hỏi: “Sao vậy?”
“Em còn hỏi âo vậy?” Từng chữ từng chữ như phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng.
Lê Hoan nháy mắt mấy cái, khó hiểu: “Em không biết mà…”
Phó Tây Cố giận quá cười lên: “Thật sự không biết hay là cố ý không biết, hả?”
“Phó Tây Cố, anh hung dữ với em đấy hả?”
“…”
Người ngồi gần ngay trước mắt, trong mắt hiện ra hơi nước, biết là cô chỉ đang giả vờ nhưng Phó Tây Cố vẫn lập tức thỏa hiệp.
“Không có.” Anh bật cười bất đắc dĩ.
Lê Hoan đắc ý cong môi.
Phó Tây Cố thoáng nhìn, đột nhiên cũng cười theo, rồi sau đó ghé đên bên tai cô, nói từng chữ bằng giọng khàn khàn và nguy hiểm: “Chờ em khỏe rồi, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, làm cả đêm.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức như là không có khoảng trống, từng chữ từng chữ của anh không ngoài ý muốn mà rơi vào tai Lê Hoan.
“Thịch thịch thịch——”
Hình như cô nghe tiếng tim mình đập như trống dồn.
“Phó Tây Cố.” Cô vô thức liếm môi, lại không chú ý đang tối dần lại của người đàn ông.
“Hửm?”
Tim đập loạn xạ, cô nhìn anh, nghĩ đến gì đó, đôi mắt lại hiện lên vẻ giảo hoạt và đắc ý: “Em có viết một bài thơ cho người em thầm mến, muốn biết là bài thơ gì không?”
Hô hấp Phó Tây Cố nặng nề: “Muốn.”
Lê Hoan nói từng chữ một: “Không nói cho anh biết đâu, vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết.”
Cô cảm thấy rốt cuộc mình cũng hòa ván này.
Ai mà ngờ…
Nụ hôn cực nóng đột ngột rơi xuống, vô cùng hung hăn.
“A…”
*****
Đêm nay Lê Hoan ngủ ngon vô cùng, cho dù đang ngủ nhưng cô vẫn cảm nhận là anh đang ở bên cô, ôm cô dỗ cô ngủ, xoa bụng giúp cô.
Không hề cảm thấy đau.
*****
Ngày hôm sau là sinh nhật của Ôn Noãn, Ninh Xuyên bỏ ra rất nhiều tâm huyết, bữa tiệc vừa ấm áp vừa náo nhiệt.
Thẩm Mộ đến vào giữa trưa, nghe nói là vừa xong một vụ án thì bay tới ngay. Lúc Lê Hoan giao mắt với anh ta thì cô đã có dự cảm là anh ta sẽ tìm mình hỏi chuyện của Vãn Vãn.
Quả nhiên.
Nhưng cô đã đồng ý với Vãn Vãn, huống chi cô cũng hiểu rõ là Thẩm Mộ tìm Vãn Vãn chỉ là bởi vì trách nhiệm, bây giờ anh ta chưa rõ lòng mình thì chẳng ai nhúng tay vào được, cho dù là bạn bè tốt nhất.
Cô nói xin lỗi, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Mộ nhạt dần.
Sau đó, Thẩm Mộ không hỏi lại nữa, giống như là người không có chuyện gì, nhưng hôm nay anh ta uống rất nhiều rượu.
*****
Sau ba ngày chơi trên đảo, buổi chiều ngày thứ tư, đoàn người quay trở về.
Lê Hoan nghỉ ngơi ở nhà một ngày cuối cùng rồi lại bắt đầu bận tối tăm mặt mũi, đi sớm về trễ, thời gian nghỉ ngơi rất ít, nhưng do làm việc mình thích nên cô cũng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Huống chi còn có Phó Tây Cố.
Cho dù mỗi ngày cô có xong việc trễ đến lúc nào thì anh đều tới đón cô về nhà, nếu như cô vắng nhà thì anh sẽ đi cùng cô, còn nếu không đi cùng được thì anh sẽ phái vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.
Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua từng ngày, hai người vẫn cứ ngọt ngào như mật.
Nhưng mà, đầu tháng chín, sau tám tháng yêu nhau, hai người lại chiến tranh lạnh lần đầu tiên.
~~~~~~hết ngoại truyện 11~~~~~~