Chí Tôn Đặc Công
Chương 51: Diễn cứ như thật
Nhóm dịch TTTV
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
- Hàn Thanh Thanh, cậu không sao chứ?
Tuy Tần Dương không hề có tình cảm nam nữ nào với Hàn Thanh Thanh, nhưng mọi người đều là chỗ bạn bè, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, theo bản năng thấp giọng hỏi.
Hàn Thanh Thanh ngẩng đầu, trên khuôn mặt trầm lặng hiệnn lên chút dịu dàng.
- Tôi hơi đau bụng.
Tần Dương nhíu mày:
- Vậy thì mau vào nhà vệ sinh, không thì đến bệnh viện cũng được.
Hàn Thanh Thanh khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn lên sân khấu,sau đó lắc đầu:
- Cũng không đau lắm, tôi nhịn đau một chút là được. Sắp đến tiết mục của tôi rồi, đàn xong tôi sẽ đi.
Nhạc Vũ Hân ngồi cạnh sốt sắng hỏi:
- Thanh Thanh, liệu cậu có ổn không đấy. Cậu đừng gượng ép bản thân, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tiết Uyển Đồng cũng lo lắng nói:
- Đúng vậy sức khỏe quan trọng nhất, có diễn hay không cũng không sao. Hơn nữa tình trạng của em thế này, lên sân khấu cũng không diễn được.
Hàn Thanh Thanh yếu ớt nở nụ cười.
- Không sao, tiết mục độc tấu của em không khó, cũng không dài, cố chịu một lúc là xong ngay ấy mà.
Thấy được sự quan tâm của mọi người dành cho mình, Hàn Thanh Thanh bổ sung:
- Cơ thể của tôi, tôi là người hiểu rõ nhất. Các cậu đừng lo.
Mọi người nghe cô nói vậy thì không can ngăn nữa. Chỉ riêng Tần Dương nhìn nét mặt cô, lòng vẫn hơi lo.
Tiết mục hợp ca và tiểu phẩm ngắn của lớp hai rất nhanh đã kết thúc, ngay sau đó là tiết mục độc tấu đàn “ Mục đồng thổi sáo” của sinh viên Trình Anh Phàm lớp ba. Cậu ta mặc một bộ vest phẳng phiu màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ cài nơ đen, ngồi ngay ngắn trước cây piano. Ánh đèn xung quanh dần tắt, Trình Anh Phàm và cây piano lập tức trở thành điểm nổi bật nhất.
- Ôi, quá đẹp trai!
- Ăn mặc nghiêm chỉnh quá, nhưng cũng vẫn đẹp.
- Người anh em này trông có vẻ rất được đáy, không biết đàn sẽ ra sao.
- Mong đợi ghê.
Trình Anh Phàm trông rất bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy tự tin, hai tay đặt lên phím đàn, ngay sau đó tiếng đàn piano vui tươi lập tức vang lên. Không khí dưới khán đài ngay tức khắc trở nên yên tĩnh, tất cả đều lắng nghe màn độc tấu của Trình Anh Phàm. Dù có hiểu hay không, cả khán đài dường như bị bản nhạc tươi vui mang đậm bản sắc của nhân dân Trung Hoa thu hút, nghe đến thất thần.
Giáo sư Trương Minh nghe được một lúc, hài lòng gật đầu. Với một người am hiểu âm nhạc như ông thì bản độc tấu “Mục đồng thổi sáo” này vẫn có một vài chỗ sai sót, nhưng ông là một người dễ tính, một sinh viên không chuyên có thể chơi được như vậy, ông đã rất hài lòng rồi. Nếu như cậu ta có thể tiếp tục bước đi trên con đường âm nhạc, kiên trì theo đuổi con đường này thì trong tương lai nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu cao hơn nữa.
Tần Dương chỉ nghe một đoạn, đôi lông mày khẽ nhíu. Hắn chuyển tầm nhìn, ánh mắt đổ về phía Hàn Thanh Thanh cách đó không xa, hơi lo lắng.
Hàn Thanh Thanh trông như sắp đổ người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy bụng, cắn chặt môi, dường như rất đau đớn, nhưng cô vẫn cố giữ im lặng tuyệt đối, cố gắng không gây ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Bản độc tấu rất nhanh đã kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, đâu đó còn có người lớn giọng khen hay. Trong đó mấy người lớp Ba ngồi phía sau Tần Dương là reo hò to nhất, vô cùng kiêu ngạo.
- Hàn Thanh Thanh, đến tiết mục độc tấu của cậu rồi.
Ngay lúc đó hai người dẫn chương trình cũng bước lên sân khấu, khéo léo giữ lại Trình Anh Phàm nán lại sân khấu, có vẻ như còn muốn giao lưu một vài câu.Trình Anh Phàm đứng trên sân khấu tiết lộ trước đây đã từng học đàn một thời gian, rồi bày tỏ nếu như có thể rất mong được thầy Trương Minh chỉ bảo.
Hàn Thanh Thanh mặt mũi trắng bệch đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu.
Cô mới đi được vài bước chợt kêu lên, rồi đột ngột ngồi xuống ôm bụng, nét mặt đau đớn, mồ hôi đầm đìa tuôn.
Tiết Uyển Đồng lập tức bật dậy:
- Hàn Thanh Thanh, em sao vậy?
- Bụng em đau quá.
Hàn Thanh Thanh cắn răng nói ra được mấy chữ, có vẻ như vẫn muốn cố gắng chịu đựng lên sân khấu. Nhưng vừa đứng lên lại đau đến nỗi phải bám vào thành ghế. Dường như cơn đau của cô càng ngày càng nặng, khiến cô khó lòng đứng thẳng lên được.
Tiết Uyển Đồng luống cuống gọi:
- Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhụy, hai em đỡ cậu ấy, chúng ta lập tức đến bệnh viện.
Hàn Thanh Thanh cắn môi nói:
- Nhưng em còn phải lên sân khấu...
Tiết Uyển Đồng phản bác ngay tắp lự:
- Lúc nào rồi mà còn diễn diễn cái gì nữa. Liễu Dung và Hà Thiên Phong, hai em lên sân khấu báo với ban tổ chức một tiếng, chúng ta không biểu diễn được.
Hà Thiên Phong vội nói được, vừa đứng lên đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng điệu ai đó mỉa mai:
- Sợ đến thế cơ à. Sớm không đau muộn không đau, vừa đến lượt mình lên sân khấu thì lại đau bụng. Cái lí do sứt sẹo gì thế này?
Tần Dương nhíu mày, quay đầu lại nhìn, bắt gặp Trịnh Mai ngồi hàng ghế sau là người nói câu đó. Ngay sau khi cô ta vừa nói xong, mấy người lớp Ba lập tức cậu một câu tôi một câu, xì xào bàn tán.
- Phải đấy, mãi thì chẳng sao, bây giờ mới kêu đau.
- Diễn cứ như thật ấy nhỉ?
- Không làm được thì cứ nhận, nào có gì đâu. Làm trò này quá mất thể diện có được hay không?
- Khi này không phải kiêu ngạo lắm à? Sao bây giờ không kiêu ngạo nữa đi?
- Xinh như thế này mà nhát gan quá, thật là...
Những lời mỉa mai từ phía sau như những lưỡi dao không ngừng tuôn ra. Hàn Thanh Thanh hạ quyết tâm, cắn răng thẳng người đứng dậy. Nhưng Tần Dương thấy cô siết chặt quai hàm, cố gắng kìm lại cơn đau.
- Để tôi lên đi, dù có ra sao đi chăng nữa tôi nhất định phải đàn xong khúc nhạc này. Không thể để bọn họ coi thường lớp chúng ta được!
Hàn Tinh Tinh vừa nhấc chân liền có cảm giác như cánh tay bị ai đó kéo lại. Cô quay đầu, thấy Tần Dương bình tĩnh lặng yên đứng đó, chỉ là trong ánh mắt như có hai ngọn lửa nhỏ đang bập bùng lay động.
- Đừng có bướng. Dù cậu có mang thân thể đau bệnh lên sân khấu, dù cậu cố gắng chơi hết bản nhạc, thì bọn họ vẫn sẽ tìm được lý do khác châm chọc cậu, châm chọc lớp chúng ta thôi.
Tần Dương không cho Hàn Thanh Thanh bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp nói với Tiết Uyển Đồng:
- Cô ơi, cô đưa cậu ấy vào viện đi. Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhụy, hai cậu đi theo giúp đỡ. Ở đây cứ giao cho tôi.
Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương đứng lên, nghe được giọng nói điềm tĩnh của hắn, sự hoảng loạn ban đầu dần biến mất, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Cô gật đầu:
- Được. Các cậu tìm ban tổ chức đi, báo hủy tiết mục của Hàn Thanh Thanh.....
Tần Dương quay đầu nhìn đám người lớp Ba vẫn đang xì xào châm chọc, lại nhìn sang gương mặt đầy vẻ khoái chí của Trịnh Mai, hắn hơi híp mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
- Không cần hủy.
Tiết Uyển Đồng lắp bắp một hồi, ngây ngốc nhìn Tần Dương.
- Không hủy ấy hả?
- Ừ!
Nhạc Vũ Hân hoài nghi cất tiếng:
- Hàn Thanh Thanh như thế này rồi thì ai là người lên sân khấu?
Tần Dương bình tĩnh nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Tôi.
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
- Hàn Thanh Thanh, cậu không sao chứ?
Tuy Tần Dương không hề có tình cảm nam nữ nào với Hàn Thanh Thanh, nhưng mọi người đều là chỗ bạn bè, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, theo bản năng thấp giọng hỏi.
Hàn Thanh Thanh ngẩng đầu, trên khuôn mặt trầm lặng hiệnn lên chút dịu dàng.
- Tôi hơi đau bụng.
Tần Dương nhíu mày:
- Vậy thì mau vào nhà vệ sinh, không thì đến bệnh viện cũng được.
Hàn Thanh Thanh khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn lên sân khấu,sau đó lắc đầu:
- Cũng không đau lắm, tôi nhịn đau một chút là được. Sắp đến tiết mục của tôi rồi, đàn xong tôi sẽ đi.
Nhạc Vũ Hân ngồi cạnh sốt sắng hỏi:
- Thanh Thanh, liệu cậu có ổn không đấy. Cậu đừng gượng ép bản thân, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Tiết Uyển Đồng cũng lo lắng nói:
- Đúng vậy sức khỏe quan trọng nhất, có diễn hay không cũng không sao. Hơn nữa tình trạng của em thế này, lên sân khấu cũng không diễn được.
Hàn Thanh Thanh yếu ớt nở nụ cười.
- Không sao, tiết mục độc tấu của em không khó, cũng không dài, cố chịu một lúc là xong ngay ấy mà.
Thấy được sự quan tâm của mọi người dành cho mình, Hàn Thanh Thanh bổ sung:
- Cơ thể của tôi, tôi là người hiểu rõ nhất. Các cậu đừng lo.
Mọi người nghe cô nói vậy thì không can ngăn nữa. Chỉ riêng Tần Dương nhìn nét mặt cô, lòng vẫn hơi lo.
Tiết mục hợp ca và tiểu phẩm ngắn của lớp hai rất nhanh đã kết thúc, ngay sau đó là tiết mục độc tấu đàn “ Mục đồng thổi sáo” của sinh viên Trình Anh Phàm lớp ba. Cậu ta mặc một bộ vest phẳng phiu màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ cài nơ đen, ngồi ngay ngắn trước cây piano. Ánh đèn xung quanh dần tắt, Trình Anh Phàm và cây piano lập tức trở thành điểm nổi bật nhất.
- Ôi, quá đẹp trai!
- Ăn mặc nghiêm chỉnh quá, nhưng cũng vẫn đẹp.
- Người anh em này trông có vẻ rất được đáy, không biết đàn sẽ ra sao.
- Mong đợi ghê.
Trình Anh Phàm trông rất bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy tự tin, hai tay đặt lên phím đàn, ngay sau đó tiếng đàn piano vui tươi lập tức vang lên. Không khí dưới khán đài ngay tức khắc trở nên yên tĩnh, tất cả đều lắng nghe màn độc tấu của Trình Anh Phàm. Dù có hiểu hay không, cả khán đài dường như bị bản nhạc tươi vui mang đậm bản sắc của nhân dân Trung Hoa thu hút, nghe đến thất thần.
Giáo sư Trương Minh nghe được một lúc, hài lòng gật đầu. Với một người am hiểu âm nhạc như ông thì bản độc tấu “Mục đồng thổi sáo” này vẫn có một vài chỗ sai sót, nhưng ông là một người dễ tính, một sinh viên không chuyên có thể chơi được như vậy, ông đã rất hài lòng rồi. Nếu như cậu ta có thể tiếp tục bước đi trên con đường âm nhạc, kiên trì theo đuổi con đường này thì trong tương lai nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu cao hơn nữa.
Tần Dương chỉ nghe một đoạn, đôi lông mày khẽ nhíu. Hắn chuyển tầm nhìn, ánh mắt đổ về phía Hàn Thanh Thanh cách đó không xa, hơi lo lắng.
Hàn Thanh Thanh trông như sắp đổ người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy bụng, cắn chặt môi, dường như rất đau đớn, nhưng cô vẫn cố giữ im lặng tuyệt đối, cố gắng không gây ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Bản độc tấu rất nhanh đã kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, đâu đó còn có người lớn giọng khen hay. Trong đó mấy người lớp Ba ngồi phía sau Tần Dương là reo hò to nhất, vô cùng kiêu ngạo.
- Hàn Thanh Thanh, đến tiết mục độc tấu của cậu rồi.
Ngay lúc đó hai người dẫn chương trình cũng bước lên sân khấu, khéo léo giữ lại Trình Anh Phàm nán lại sân khấu, có vẻ như còn muốn giao lưu một vài câu.Trình Anh Phàm đứng trên sân khấu tiết lộ trước đây đã từng học đàn một thời gian, rồi bày tỏ nếu như có thể rất mong được thầy Trương Minh chỉ bảo.
Hàn Thanh Thanh mặt mũi trắng bệch đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu.
Cô mới đi được vài bước chợt kêu lên, rồi đột ngột ngồi xuống ôm bụng, nét mặt đau đớn, mồ hôi đầm đìa tuôn.
Tiết Uyển Đồng lập tức bật dậy:
- Hàn Thanh Thanh, em sao vậy?
- Bụng em đau quá.
Hàn Thanh Thanh cắn răng nói ra được mấy chữ, có vẻ như vẫn muốn cố gắng chịu đựng lên sân khấu. Nhưng vừa đứng lên lại đau đến nỗi phải bám vào thành ghế. Dường như cơn đau của cô càng ngày càng nặng, khiến cô khó lòng đứng thẳng lên được.
Tiết Uyển Đồng luống cuống gọi:
- Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhụy, hai em đỡ cậu ấy, chúng ta lập tức đến bệnh viện.
Hàn Thanh Thanh cắn môi nói:
- Nhưng em còn phải lên sân khấu...
Tiết Uyển Đồng phản bác ngay tắp lự:
- Lúc nào rồi mà còn diễn diễn cái gì nữa. Liễu Dung và Hà Thiên Phong, hai em lên sân khấu báo với ban tổ chức một tiếng, chúng ta không biểu diễn được.
Hà Thiên Phong vội nói được, vừa đứng lên đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng điệu ai đó mỉa mai:
- Sợ đến thế cơ à. Sớm không đau muộn không đau, vừa đến lượt mình lên sân khấu thì lại đau bụng. Cái lí do sứt sẹo gì thế này?
Tần Dương nhíu mày, quay đầu lại nhìn, bắt gặp Trịnh Mai ngồi hàng ghế sau là người nói câu đó. Ngay sau khi cô ta vừa nói xong, mấy người lớp Ba lập tức cậu một câu tôi một câu, xì xào bàn tán.
- Phải đấy, mãi thì chẳng sao, bây giờ mới kêu đau.
- Diễn cứ như thật ấy nhỉ?
- Không làm được thì cứ nhận, nào có gì đâu. Làm trò này quá mất thể diện có được hay không?
- Khi này không phải kiêu ngạo lắm à? Sao bây giờ không kiêu ngạo nữa đi?
- Xinh như thế này mà nhát gan quá, thật là...
Những lời mỉa mai từ phía sau như những lưỡi dao không ngừng tuôn ra. Hàn Thanh Thanh hạ quyết tâm, cắn răng thẳng người đứng dậy. Nhưng Tần Dương thấy cô siết chặt quai hàm, cố gắng kìm lại cơn đau.
- Để tôi lên đi, dù có ra sao đi chăng nữa tôi nhất định phải đàn xong khúc nhạc này. Không thể để bọn họ coi thường lớp chúng ta được!
Hàn Tinh Tinh vừa nhấc chân liền có cảm giác như cánh tay bị ai đó kéo lại. Cô quay đầu, thấy Tần Dương bình tĩnh lặng yên đứng đó, chỉ là trong ánh mắt như có hai ngọn lửa nhỏ đang bập bùng lay động.
- Đừng có bướng. Dù cậu có mang thân thể đau bệnh lên sân khấu, dù cậu cố gắng chơi hết bản nhạc, thì bọn họ vẫn sẽ tìm được lý do khác châm chọc cậu, châm chọc lớp chúng ta thôi.
Tần Dương không cho Hàn Thanh Thanh bất kỳ cơ hội phản kháng nào, trực tiếp nói với Tiết Uyển Đồng:
- Cô ơi, cô đưa cậu ấy vào viện đi. Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhụy, hai cậu đi theo giúp đỡ. Ở đây cứ giao cho tôi.
Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương đứng lên, nghe được giọng nói điềm tĩnh của hắn, sự hoảng loạn ban đầu dần biến mất, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Cô gật đầu:
- Được. Các cậu tìm ban tổ chức đi, báo hủy tiết mục của Hàn Thanh Thanh.....
Tần Dương quay đầu nhìn đám người lớp Ba vẫn đang xì xào châm chọc, lại nhìn sang gương mặt đầy vẻ khoái chí của Trịnh Mai, hắn hơi híp mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
- Không cần hủy.
Tiết Uyển Đồng lắp bắp một hồi, ngây ngốc nhìn Tần Dương.
- Không hủy ấy hả?
- Ừ!
Nhạc Vũ Hân hoài nghi cất tiếng:
- Hàn Thanh Thanh như thế này rồi thì ai là người lên sân khấu?
Tần Dương bình tĩnh nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Tôi.