Chí Tôn Đặc Công
Chương 44: Không cần phải hâm mộ cô ta
Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn:
- Người anh em cũng tự biết thân biết phận nhỉ!
Cậu sinh viên đeo mắt kính nghe Lý Tư Kỳ khuyến khích Tần Dương đuổi theo Văn Vũ Nghiên thì bĩu môi, đang định mở miệng châm chọc lại nghe Tần Dương nói như vậy, lời châm chọc bèn nuốt lại.
Người ta cũng thừa nhận mình không đủ tiêu chuẩn, theo đuổi không nổi rồi, cần gì phải châm chọc người ta không biết tự lượng sức mình?
Người ta cũng tự mình hiểu lấy mình đấy!
- Ở đại học Trung Hải, người muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên có thể xếp thành hàng dài từ cửa ký túc xá đến cổng ra vào. Cô ấy là nữ thần được cả đại học Trung Hải công nhận. nói đến hoa hậu giảng đường thì trường học nào không có, đẹp thì chắc chắn phải đẹp rồi, nhưng mà vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi giống như cô ấy thì nhìn khắp đại học trong cả nước e là chỉ có một không hai.
Tần Dương đồng ý gật gật đầu, cũng không cảm thấy cậu sinh viên đeo kính nói quá chút nào. Đúng là mỗi trường đại học đều có hoa hậu giảng đường, mỗi cô đẹp mỗi vẻ, nhưng mà Văn Vũ Nghiên mới học năm thứ ba đại học đã tự học tất cả chương trình học, sáng lập công ty với tài sản mấy chục triệu, thiên tài có chỉ số IQ cao ngất ngưởng như thế thì có khả năng là cả nước có một không hai.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Cô ấy ưu tú như vậy thì chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ, thế có ai thành công không, hoặc là đã từng thành công?
Nam sinh đeo kính lắc đầu nói:
- Không có ai thành công, người bình thường nào dám theo đuổi cô ấy. Chưa nói điều kiện của cô ấy quá ưu tú khiến người ta tự ti mặc cảm mà chùn bước, coi như thật có dũng khí theo đuổi cô ấy thì phải đối mặt với Kỵ Sĩ Thủ Hộ đó!
- Kỵ Sĩ Thủ Hộ?
Lý Tư Kỳ đã quên ăn khoai tây thích nhất, ánh mắt hiếu kỳ hỏi:
- Đó... Cũng là người theo đuổi của cô ấy?
- Ừ, hắn tên là Vũ Văn Đào, là hội phó câu lạc bộ Anh Liên, có người nói hắn vốn là hội trưởng, nhưng vì Văn Vũ Nghiên nên mới nhường chức vị hội trưởng cho Văn Vũ Nghiên. Đương nhiên đây đều là đồn đại, chân tướng cụ thể như thế nào chỉ có lãnh đạo của câu lạc bộ Anh Liên mới biết được.
Tần Dương có chút hứng thú hỏi:
- Vũ Văn Đào rất giỏi à?
Trong mắt nam sinh đeo kính lần thứ hai xuất hiện sự khâm phục và hâm mộ:
- Đương nhiên rồi, gia cảnh của Vũ Văn Đào rất tốt, nghe nói là nhân vật đứng đầu vùng Trung Hải, Kỵ Sỹ Thủ Hộ là biệt danh người khác đặt cho hắn, bởi vì hắn công khai theo đuổi Văn Vũ Nghiên đã rất lâu rồi. Vì Văn Vũ Nghiên hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, Văn Vũ Nghiên không đồng ý hắn cũng không nhụt chí, vẫn luôn bảo vệ Văn Vũ Nghiên, ai muốn muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên chính là đối thủ và địch nhân của hắn...
Tần Dương nhịn không được bật cười:
- Loại bỏ tất cả người cạnh tranh sao?
- Xem như thế đi, Vũ Văn Đào không chỉ là phó Hội Trưởng câu lạc bộ Anh Liên mà còn là Chủ tịch Hội sinh viên của trường, mặc kệ là quyền lợi hay năng lực trong tay đều rất lớn, có ai lại dám đối chọi chính với Vũ Văn Đào đâu, trước đó cũng có mấy người cảm thấy mình có bản lĩnh, kết quả toàn bộ đều mặt mày xám xịt...
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Còn Văn Vũ Nghiên, cô ấy chẳng quan tâm chuyện này sao?
Nam sinh đeo kính cười nói:
- Văn Vũ Nghiên đã từng công khai cho biết, tạm thời cũng không muốn yêu đương, về phần người nào theo đuổi cô ấy thì đó là quyền lợi của họ. Bọn họ có thể theo đuổi, cô cũng có thể từ chối, về phần Vũ Văn Đào cô ấy cũng tỏ thái độ như thế, người khác làm thế nào đó là chuyện của họ, cô không quản được, cũng không muốn quản.
Lý Tư Kỳ gật đầu:
- Có lý, Văn Vũ Nghiên giỏi như vậy, tất nhiên có tâm lý kiêu ngạo rồi, ngay cả Vũ Văn Đào cũng không theo đuổi được, người muốn theo đuổi cô càng nhiều, vậy Vũ Văn Đào há không phải là một tảng đá đá mài đao tốt?
Tần Dương quay đầu, cau mày nói:
- Ý của cô là, Văn Vũ Nghiên cố ý mặc kệ chuyện này để Vũ Văn Đào làm bia đỡ đạn?
- Có lẽ thế, ít nhất có Vũ Văn Đào cản trở, cô ấy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nếu không, một đoàn người theo đuổi suốt ngày giống ruồi đuổi theo, chỉ sợ cô ấy cũng phiền lòng, huống chi ngay cả Vũ Văn Đào cô còn chướng mắt thì người làm cô động tâm cũng phải giỏi hơn cả Vũ Văn Đào.
Tần Dương bĩu môi, nhàn nhạt nói:
- Tình yêu cũng không phải buôn bán, nhất định phải có điều kiện sao, hoàng tử có thể coi trọng cô bé lọ lem, công hhúa cũng có thể yêu chàng trai nghèo đấy.
Lý Tư Kỳ cười cười nói:
- Ừ, cậu nói có lý, tôi cũng đồng ý, nhưng nếu như có một người đàn ông không có bản lĩnh thì cậu cảm thấy hắn và Văn Vũ Nghiên xuất sắc ở cùng một chỗ sẽ hạnh phúc sao?
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ, nhíu mày:
- Ý cô là hai người phải môn đăng hộ đối mới có thể hạnh phúc à?
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu:
- Tôi không có ý này, nam giới có thể không bằng nữ giới, nhưng tôi cho rằng một người đàn ông nhất định phải có đủ bản lĩnh, phải ưỡn ngực thẳng lưng, phải có tự tin đối mặt khó khăn, đồng thời phải có đầy đủ dũng khí bảo vệ người phụ nữ của mình.
- Xã hội này mặc dù đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế vẫn là một xã hội nam quyền. Nếu như một người đàn ông không có khả năng trợ giúp hoặc bảo vệ tốt người phụ nữ, mà lại cần nhờ cô ấy bảo vệ, nhất là khi cô ấy quá ưu tú, còn có nhiều người ưu tú cạnh tranh như vậy thì dù hắn biết rõ cô ấy yêu mình, hắn có thể thừa nhận áp lực từ bên ngoài không? Những áp lực này có thể trở thành khó khăn và phiền phức trong cuộc sống của họ không?
Tần Dương nghĩ nghĩ, không phản bác Lý Tư Kỳ, bởi vì hắn cảm thấy cô nói rất có lý. Hoàng tử và cô bé lọ lem, công chúa và chàng trai nghèo chỉ là truyện cổ tích, tình yêu và sự nghiệp vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có thể yêu nhau, nhưng chưa hẳn có thể sống hạnh phúc bên nhau, ở trong hiện thực chỗ nào cũng có ví dụ này.
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương không nói lời nào, khẽ hất cằm:
- Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng sao?
Tần Dương cười cười:
- Không, tôi cảm thấy cô nói rất có lý, cô rất hiểu rõ những chuyện này nhỉ?
Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương đồng ý quan điểm của mình, trên mặt hiện ra mấy phần đắc ý:
-Tôi luôn luôn suy ngẫm chân lý cuộc sống mà.
Tần Dương nhịn cười không được:
- Tôi cảm thấy cô nên đổi tên.
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Đổi tên là gì?
- Vương Bà!
Lý Tư Kỳ trừng mắt, muốn nói cái gì, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười:
- Cậu muốn nói tôi mèo khen mèo dài đuôi sao?
Tần Dương gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Xem ra cô rất tự hiểu bản thân mình.
- Cậu không hề nhường nhịn mỹ nữ được à, cẩn thận sau này tìm không được bạn gái!
Tần Dương nhún nhún vai, không quan tam:
- Như vậy chẳng phải rất yên tĩnh sao?
Lý Tư Kỳ cầm cốc nước của mình, nhìn đám người nhìn Văn Vũ Nghiên đứng ven đường, trong ánh mắt lóe qua mấy phần hâm mộ:
- Ngươi ta học đại học năm thứ ba, mà tôi cũng vậy, nhưng người ta đã giỏi như thế, cảm giác chênh lệch thật là lớn!
Tần Dương cười cười:
- Kỳ thật cô không cần hâm mộ cô ta.
Đôi mắt Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Sao cơ, cậu muốn nói tôi cũng rất đẹp à?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Không nên suy nghĩ nhiều, tôi muốn nói là dù Văn Vũ Nghiên giỏi như vậy nhưng cô ta cũng không quen biết tôi, mà bây giờ cô lại ngồi đối diện tôi, được tôi mời uống nước thì cô đã hạnh phúc hơn nhiều!
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn:
- Người anh em cũng tự biết thân biết phận nhỉ!
Cậu sinh viên đeo mắt kính nghe Lý Tư Kỳ khuyến khích Tần Dương đuổi theo Văn Vũ Nghiên thì bĩu môi, đang định mở miệng châm chọc lại nghe Tần Dương nói như vậy, lời châm chọc bèn nuốt lại.
Người ta cũng thừa nhận mình không đủ tiêu chuẩn, theo đuổi không nổi rồi, cần gì phải châm chọc người ta không biết tự lượng sức mình?
Người ta cũng tự mình hiểu lấy mình đấy!
- Ở đại học Trung Hải, người muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên có thể xếp thành hàng dài từ cửa ký túc xá đến cổng ra vào. Cô ấy là nữ thần được cả đại học Trung Hải công nhận. nói đến hoa hậu giảng đường thì trường học nào không có, đẹp thì chắc chắn phải đẹp rồi, nhưng mà vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi giống như cô ấy thì nhìn khắp đại học trong cả nước e là chỉ có một không hai.
Tần Dương đồng ý gật gật đầu, cũng không cảm thấy cậu sinh viên đeo kính nói quá chút nào. Đúng là mỗi trường đại học đều có hoa hậu giảng đường, mỗi cô đẹp mỗi vẻ, nhưng mà Văn Vũ Nghiên mới học năm thứ ba đại học đã tự học tất cả chương trình học, sáng lập công ty với tài sản mấy chục triệu, thiên tài có chỉ số IQ cao ngất ngưởng như thế thì có khả năng là cả nước có một không hai.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Cô ấy ưu tú như vậy thì chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ, thế có ai thành công không, hoặc là đã từng thành công?
Nam sinh đeo kính lắc đầu nói:
- Không có ai thành công, người bình thường nào dám theo đuổi cô ấy. Chưa nói điều kiện của cô ấy quá ưu tú khiến người ta tự ti mặc cảm mà chùn bước, coi như thật có dũng khí theo đuổi cô ấy thì phải đối mặt với Kỵ Sĩ Thủ Hộ đó!
- Kỵ Sĩ Thủ Hộ?
Lý Tư Kỳ đã quên ăn khoai tây thích nhất, ánh mắt hiếu kỳ hỏi:
- Đó... Cũng là người theo đuổi của cô ấy?
- Ừ, hắn tên là Vũ Văn Đào, là hội phó câu lạc bộ Anh Liên, có người nói hắn vốn là hội trưởng, nhưng vì Văn Vũ Nghiên nên mới nhường chức vị hội trưởng cho Văn Vũ Nghiên. Đương nhiên đây đều là đồn đại, chân tướng cụ thể như thế nào chỉ có lãnh đạo của câu lạc bộ Anh Liên mới biết được.
Tần Dương có chút hứng thú hỏi:
- Vũ Văn Đào rất giỏi à?
Trong mắt nam sinh đeo kính lần thứ hai xuất hiện sự khâm phục và hâm mộ:
- Đương nhiên rồi, gia cảnh của Vũ Văn Đào rất tốt, nghe nói là nhân vật đứng đầu vùng Trung Hải, Kỵ Sỹ Thủ Hộ là biệt danh người khác đặt cho hắn, bởi vì hắn công khai theo đuổi Văn Vũ Nghiên đã rất lâu rồi. Vì Văn Vũ Nghiên hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, Văn Vũ Nghiên không đồng ý hắn cũng không nhụt chí, vẫn luôn bảo vệ Văn Vũ Nghiên, ai muốn muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên chính là đối thủ và địch nhân của hắn...
Tần Dương nhịn không được bật cười:
- Loại bỏ tất cả người cạnh tranh sao?
- Xem như thế đi, Vũ Văn Đào không chỉ là phó Hội Trưởng câu lạc bộ Anh Liên mà còn là Chủ tịch Hội sinh viên của trường, mặc kệ là quyền lợi hay năng lực trong tay đều rất lớn, có ai lại dám đối chọi chính với Vũ Văn Đào đâu, trước đó cũng có mấy người cảm thấy mình có bản lĩnh, kết quả toàn bộ đều mặt mày xám xịt...
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Còn Văn Vũ Nghiên, cô ấy chẳng quan tâm chuyện này sao?
Nam sinh đeo kính cười nói:
- Văn Vũ Nghiên đã từng công khai cho biết, tạm thời cũng không muốn yêu đương, về phần người nào theo đuổi cô ấy thì đó là quyền lợi của họ. Bọn họ có thể theo đuổi, cô cũng có thể từ chối, về phần Vũ Văn Đào cô ấy cũng tỏ thái độ như thế, người khác làm thế nào đó là chuyện của họ, cô không quản được, cũng không muốn quản.
Lý Tư Kỳ gật đầu:
- Có lý, Văn Vũ Nghiên giỏi như vậy, tất nhiên có tâm lý kiêu ngạo rồi, ngay cả Vũ Văn Đào cũng không theo đuổi được, người muốn theo đuổi cô càng nhiều, vậy Vũ Văn Đào há không phải là một tảng đá đá mài đao tốt?
Tần Dương quay đầu, cau mày nói:
- Ý của cô là, Văn Vũ Nghiên cố ý mặc kệ chuyện này để Vũ Văn Đào làm bia đỡ đạn?
- Có lẽ thế, ít nhất có Vũ Văn Đào cản trở, cô ấy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nếu không, một đoàn người theo đuổi suốt ngày giống ruồi đuổi theo, chỉ sợ cô ấy cũng phiền lòng, huống chi ngay cả Vũ Văn Đào cô còn chướng mắt thì người làm cô động tâm cũng phải giỏi hơn cả Vũ Văn Đào.
Tần Dương bĩu môi, nhàn nhạt nói:
- Tình yêu cũng không phải buôn bán, nhất định phải có điều kiện sao, hoàng tử có thể coi trọng cô bé lọ lem, công hhúa cũng có thể yêu chàng trai nghèo đấy.
Lý Tư Kỳ cười cười nói:
- Ừ, cậu nói có lý, tôi cũng đồng ý, nhưng nếu như có một người đàn ông không có bản lĩnh thì cậu cảm thấy hắn và Văn Vũ Nghiên xuất sắc ở cùng một chỗ sẽ hạnh phúc sao?
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ, nhíu mày:
- Ý cô là hai người phải môn đăng hộ đối mới có thể hạnh phúc à?
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu:
- Tôi không có ý này, nam giới có thể không bằng nữ giới, nhưng tôi cho rằng một người đàn ông nhất định phải có đủ bản lĩnh, phải ưỡn ngực thẳng lưng, phải có tự tin đối mặt khó khăn, đồng thời phải có đầy đủ dũng khí bảo vệ người phụ nữ của mình.
- Xã hội này mặc dù đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng trên thực tế vẫn là một xã hội nam quyền. Nếu như một người đàn ông không có khả năng trợ giúp hoặc bảo vệ tốt người phụ nữ, mà lại cần nhờ cô ấy bảo vệ, nhất là khi cô ấy quá ưu tú, còn có nhiều người ưu tú cạnh tranh như vậy thì dù hắn biết rõ cô ấy yêu mình, hắn có thể thừa nhận áp lực từ bên ngoài không? Những áp lực này có thể trở thành khó khăn và phiền phức trong cuộc sống của họ không?
Tần Dương nghĩ nghĩ, không phản bác Lý Tư Kỳ, bởi vì hắn cảm thấy cô nói rất có lý. Hoàng tử và cô bé lọ lem, công chúa và chàng trai nghèo chỉ là truyện cổ tích, tình yêu và sự nghiệp vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có thể yêu nhau, nhưng chưa hẳn có thể sống hạnh phúc bên nhau, ở trong hiện thực chỗ nào cũng có ví dụ này.
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương không nói lời nào, khẽ hất cằm:
- Thế nào, cảm thấy tôi nói không đúng sao?
Tần Dương cười cười:
- Không, tôi cảm thấy cô nói rất có lý, cô rất hiểu rõ những chuyện này nhỉ?
Lý Tư Kỳ nghe Tần Dương đồng ý quan điểm của mình, trên mặt hiện ra mấy phần đắc ý:
-Tôi luôn luôn suy ngẫm chân lý cuộc sống mà.
Tần Dương nhịn cười không được:
- Tôi cảm thấy cô nên đổi tên.
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Đổi tên là gì?
- Vương Bà!
Lý Tư Kỳ trừng mắt, muốn nói cái gì, nhưng lại không nhịn được nở nụ cười:
- Cậu muốn nói tôi mèo khen mèo dài đuôi sao?
Tần Dương gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Xem ra cô rất tự hiểu bản thân mình.
- Cậu không hề nhường nhịn mỹ nữ được à, cẩn thận sau này tìm không được bạn gái!
Tần Dương nhún nhún vai, không quan tam:
- Như vậy chẳng phải rất yên tĩnh sao?
Lý Tư Kỳ cầm cốc nước của mình, nhìn đám người nhìn Văn Vũ Nghiên đứng ven đường, trong ánh mắt lóe qua mấy phần hâm mộ:
- Ngươi ta học đại học năm thứ ba, mà tôi cũng vậy, nhưng người ta đã giỏi như thế, cảm giác chênh lệch thật là lớn!
Tần Dương cười cười:
- Kỳ thật cô không cần hâm mộ cô ta.
Đôi mắt Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Sao cơ, cậu muốn nói tôi cũng rất đẹp à?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Không nên suy nghĩ nhiều, tôi muốn nói là dù Văn Vũ Nghiên giỏi như vậy nhưng cô ta cũng không quen biết tôi, mà bây giờ cô lại ngồi đối diện tôi, được tôi mời uống nước thì cô đã hạnh phúc hơn nhiều!