Chí Tôn Đặc Công
Chương 361: Sự thấu hiểu của con trai
Tần Hoa trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cảm thán nói:
- Con trưởng thành rồi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cha, không cần phải lo cho con nữa, con đã tròn 20 tuổi rồi, là người lớn rồi, con có thể chăm sóc tốt cho mình, hay là, con gọi mẹ nghe điện thoại?
- Đừng gọi bà ấy!
Tần Hoa nhanh chóng ngăn lại, nhưng chợt cảm thấy ngữ khí của mình hình như không đúng lắm bèn giải thích nói:
- Đến cả giao thừa mà cha cũng không về, trong lòng bà ấy nhất định rất giận. Thôi đừng làm bà ấy thêm không vui nữa, con tìm cơ hội thích hợp nói với bà ấy một tiếng là được...
Một hồi còi xe cắt đứt lời nói của Tần Hoa, giọng Tần Hoa lập tức trở nên vội vàng:
- Đồng nghiệp đang giục cha, cha phải đi rồi, đón năm mới vui vẻ, con trai, đợi cha về sẽ có quà cho con.
Tần Dương trong lúc nhất thời tâm trạng cũng có phần phức tạp:
- Vâng, cha, năm mới vui vẻ!
- Con trai, cảm ơn con đã hiểu cho cha... Nhớ thay cha chuyển lời hỏi thăm đến mẹ con.
- Tu tu!
Lại là xe tiếng còi xe, lần này là kêu liên tục hai lần, hiển nhiên có người đang giục Tần Hoa, Tần Hoa cũng không nói nhiều nữa:
- Như vậy nhé, hẹn gặp lại!
- Hẹn gặp lại cha!
Tần Dương vừa mới dứt lời, âm thanh tút tút đã kêu lên, rõ ràng là Tần Hoa ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Tần Dương buông điện thoại xuống, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Mở nhật ký cuộc gọi ra, Tần Dương nhìn cuộc điện thoại vừa nhận, đây rõ ràng không phải số di động, mà là điện thoại cố định.
Tần Dương nghĩ ngợi một lát, rồi đi tới phòng của mình, đóng cửa phòng lại, sau đó bấm điện thoại gọi tới trung tâm phục vụ của Long Tổ, sau khi nhập đúng số mật mã tài khoản, nhân viên phục vụ liền nghe máy.
- Thiểm Điện, xin hỏi có thể giúp gì cho cậu?
Tần Dương nói khẽ:
- Giúp tôi kiểm tra vị trí cụ thể của số điện thoại cố định này.
- Được, cậu nói đi.
Tần Dương khai báo số điện thoại kia xong, sau đó yên lặng chờ.
Kiểm tra vị trí số điện thoại cố định, viẹc này đương nhiên không cần dùng đến thời gian quá dài, rất nhanh là đã có kết quả.
- Số điện thoại là ở một trạm điện thoại công cộng ở phố Beleriand của thủ đô Tanzania...
Điện thoại công cộng?
Sau khi Tần Dương hỏi thăm thêm vài câu thì cúp máy, hắn lại chìm vào suy tư.
Sao lại phải dùng điện thoại công cộng mà không dùng di động?
Vì sao mà lúc năm hết tết đến rồi, gọi điện thoại cho người nhà, còn bị người khác thúc giục như vậy?
Công việc thật sự bận rộn đến như vậy sao, bận đến một chút thời gian gọi điện nói chuyện vài câu với người nhà cũng không có sao?
Mất một hồi lâu, Tần Dương lắc lắc đầu, đem toàn bộ những nghi hoặc trong lòng để sang một bên, rồi lại đi xuống lầu.
Tần Dương vào nhà bếp, La Thi Thiến cùng La Thi Nhã vừa mới bắt đầu băm thịt làm nhân bánh, thấy Tần Dương đi tới, La Thi Thiến kêu lên:
- Tiểu Dương, con có sức khỏe, tới giúp mẹ băm thịt.
Tần Dương cười đi tới, cầm lấy dao:
- Tại sao lúc đi mua thịt không trực tiếp dùng máy xay thịt luôn?
La Thi Thiến trừng Tần Dương một cái:
- Thịt do máy xay ăn không ngon, phải tự mình băm thịt mới thơm.
La Thi Nhã tiếp lời nói:
- Cháu là nam tử hán duy nhất, cháu không băm ai băm. Nhanh một chút nha, đợi lát nữa dì út sẽ kiểm tra đó, đừng có lười biếng.
Tần Dương cười cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện băm thịt làm nhân bánh này, chỉ là chuyện nhỏ, bảo đảm các quý cô hài lòng.
Tần Dương hai tay mỗi tay cầm một con dao, hai tay giơ lên, dao phay tức thì giống như trời mưa dội vào thớt, tiếng kêu đều đều.
Tần Dương băm không nhanh, cũng không quá mạnh, lại không gấp không chậm, rất có tiết tấu, những miếng thịt đã được cắt nhỏ dưới tay Tần Dương lập tức trở nên càng nhỏ càng nhuyễn.
La Thi Nhã lại gần nhìn thoáng qua, cười nói:
- Không tệ mà, công phu băm thịt này, về sau nếu là làm đầu bếp đứng thớt khẳng định không đói chết được.
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Dì út, chuyện này dì đúng thật là không có nói sai. Nếu nói đầu bếp trưởng mà, cháu khẳng định là không được, nhưng nếu nói làm đầu bếp đứng thớt để so công phu cầm dao ấy mà, cháu khẳng định không kém hơn so với những quán nhậu khác.
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Nói cháu giỏi, cháu liền thổi phồng lên đúng không?
La Thi Thiến ở bên cạnh đang chuẩn bị nấm hương, nhìn con trai đấu khẩu với La Thi Nhã, trên mặt hiện lên nét cười vui vẻ.
Tần Dương nhìn mẹ cười tủm tỉm, thử thăm dò nói:
- Mẹ, cha vừa mới gọi điện thoại cho con.
Nụ cười trên mặt La Thi Thiến hơi hơi ngưng lại, tay cũng dừng lại một chút:
- Ông ấy nói cái gì chứ?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Cha bây giờ đang ở Tanzania đấy, cha cũng rất vất vả, ba mươi tết mà vẫn còn đang bận rộn. Cha chúc cả nhà năm mới vui vẻ, còn nói rất xin lỗi, vào những ngày như thế này mà không thể ở bên chúng ta...
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương lại nhẹ giọng giải thích nói:
- Con lúc đầu nói để mẹ nghe điện thoại, nhưng mà cha nói mẹ nhất định đang còn giận cha, vào những ngày như thế này, cha không muốn làm mẹ tức giận, làm cho chúng ta đón năm mới không vui, cho nên mới không gọi mẹ nghe điện thoại.
La Thi Thiến không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ gì, nhìn không ra vui hay buồn.
Tần Dương thử thăm dò hỏi:
- Mẹ, cha cũng là có ý tốt, mẹ sẽ không giận chứ?
La Thi Thiến hừ một tiếng:
- Con là đang nói tốt giúp cha con sao?
Tần Dương cười nói:
- Thật ra con cũng là đàn ông đã trưởng thành, mấy năm trước cũng được chứng kiến không ít chuyện, có rất nhiều chuyện đều do chúng ta thể làm chủ được, ví như hôm nay ba mươi tết, người nào mà không muốn về nhà ăn tết, cùng người nhà đoàn tụ đây chứ? Nhưng rất nhiều chiến sĩ Hoa Hạ chúng ta còn phải đứng trong gió rét canh gác biên cương nè, rất nhiều bác sĩ y tá còn phải trực ban, cảnh sát cũng đang giữ gìn an ninh xã hội, công việc của những nhân viên phía trước và phía sau sân khấu trên tiết mục cuối năm bọn họ cũng đều đang phải tất bật làm việc, con thấy đều có thể thông cảm một chút, họ cũng đâu có dễ dàng gì.
La Thi Thiến bị những lời nói Tần Dương nói chọc cho vui vẻ, trừng Tần Dương một cái:
- Thôi được, xem như con biết nói chuyện, kỳ thật mẹ cũng không giận, dù sao mẹ cũng quen rồi, có ông ấy mà, không khí có khi còn thấy ngượng, không ở nhà cũng tốt vậy!
Tần Dương cười nói:
- Mẹ, mẹ đây chính là đang nói lẫy rồi. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục làm sủi cảo. Haiiz, cũng không biết cha ở nước ngoài hôm nay có sủi cảo ăn không..
La Thi Thiến ánh mắt nhìn sang Tần Dương, không nói gì thêm, bà đương nhiên biết rõ Tần Dương đang nói giúp Tần Hoa, bà cũng không giận.
Làm con, hi vọng cha mẹ ôn hòa, điều tiết quan hệ cứng nhắc của cha mẹ, chuyện này chỉ có những đứa con hiểu chuyện mới có thể làm được, bà chỉ cảm thấy như được an ủi, sao lại có thể tức giận được chứ?
Tần Dương cầm hai con dao như gió, rất nhanh đã băm xong thịt, La Thi Thiến lấy nấm hương thái nhỏ, và trả tự do cho Tần Dương.
Tần Dương quay lại ngồi trên ghế sa lon tiếp tục làm biếng, hắn nghĩ nghĩ, tự tay viết tin nhắn chúc phúc cho mấy người Hàn Thanh Thanh, Văn Vũ Nghiên, Tiết Uyển Đồng vậy.
Mặc dù thời ở thời buổi này chuyện nhắn tin chúc phúc, mọi người dường như không còn cảm giác nữa, thậm chí rất nhiều người còn lười trả lời, nhưng tóm lại là một cái cớ để bắt đầu nói chuyện phiếm, không phải sao?
Có tâm thì sẽ trả lời, tán dóc vài câu, vô tâm, bỏ qua không trả lời là xong.
Tin nhắn còn chưa chờ đến, thì điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Tần Dương kiểm tra, trên mặt lộ ra ý cười.
Hàn Thanh Thanh.
Tần Dương nghe điện thoại:
- Hàn Thanh Thanh, chúc mừng năm mới nhé!
- Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới!
Tần Dương cười nói:
- Cậu đang làm gì vậy?
Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Tôi cùng với mẹ ở nhà ông ngoại đón tết, chúng tôi đang cùng nhau làm cơm tất niên đây, còn cậu?
- Con trưởng thành rồi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cha, không cần phải lo cho con nữa, con đã tròn 20 tuổi rồi, là người lớn rồi, con có thể chăm sóc tốt cho mình, hay là, con gọi mẹ nghe điện thoại?
- Đừng gọi bà ấy!
Tần Hoa nhanh chóng ngăn lại, nhưng chợt cảm thấy ngữ khí của mình hình như không đúng lắm bèn giải thích nói:
- Đến cả giao thừa mà cha cũng không về, trong lòng bà ấy nhất định rất giận. Thôi đừng làm bà ấy thêm không vui nữa, con tìm cơ hội thích hợp nói với bà ấy một tiếng là được...
Một hồi còi xe cắt đứt lời nói của Tần Hoa, giọng Tần Hoa lập tức trở nên vội vàng:
- Đồng nghiệp đang giục cha, cha phải đi rồi, đón năm mới vui vẻ, con trai, đợi cha về sẽ có quà cho con.
Tần Dương trong lúc nhất thời tâm trạng cũng có phần phức tạp:
- Vâng, cha, năm mới vui vẻ!
- Con trai, cảm ơn con đã hiểu cho cha... Nhớ thay cha chuyển lời hỏi thăm đến mẹ con.
- Tu tu!
Lại là xe tiếng còi xe, lần này là kêu liên tục hai lần, hiển nhiên có người đang giục Tần Hoa, Tần Hoa cũng không nói nhiều nữa:
- Như vậy nhé, hẹn gặp lại!
- Hẹn gặp lại cha!
Tần Dương vừa mới dứt lời, âm thanh tút tút đã kêu lên, rõ ràng là Tần Hoa ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Tần Dương buông điện thoại xuống, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Mở nhật ký cuộc gọi ra, Tần Dương nhìn cuộc điện thoại vừa nhận, đây rõ ràng không phải số di động, mà là điện thoại cố định.
Tần Dương nghĩ ngợi một lát, rồi đi tới phòng của mình, đóng cửa phòng lại, sau đó bấm điện thoại gọi tới trung tâm phục vụ của Long Tổ, sau khi nhập đúng số mật mã tài khoản, nhân viên phục vụ liền nghe máy.
- Thiểm Điện, xin hỏi có thể giúp gì cho cậu?
Tần Dương nói khẽ:
- Giúp tôi kiểm tra vị trí cụ thể của số điện thoại cố định này.
- Được, cậu nói đi.
Tần Dương khai báo số điện thoại kia xong, sau đó yên lặng chờ.
Kiểm tra vị trí số điện thoại cố định, viẹc này đương nhiên không cần dùng đến thời gian quá dài, rất nhanh là đã có kết quả.
- Số điện thoại là ở một trạm điện thoại công cộng ở phố Beleriand của thủ đô Tanzania...
Điện thoại công cộng?
Sau khi Tần Dương hỏi thăm thêm vài câu thì cúp máy, hắn lại chìm vào suy tư.
Sao lại phải dùng điện thoại công cộng mà không dùng di động?
Vì sao mà lúc năm hết tết đến rồi, gọi điện thoại cho người nhà, còn bị người khác thúc giục như vậy?
Công việc thật sự bận rộn đến như vậy sao, bận đến một chút thời gian gọi điện nói chuyện vài câu với người nhà cũng không có sao?
Mất một hồi lâu, Tần Dương lắc lắc đầu, đem toàn bộ những nghi hoặc trong lòng để sang một bên, rồi lại đi xuống lầu.
Tần Dương vào nhà bếp, La Thi Thiến cùng La Thi Nhã vừa mới bắt đầu băm thịt làm nhân bánh, thấy Tần Dương đi tới, La Thi Thiến kêu lên:
- Tiểu Dương, con có sức khỏe, tới giúp mẹ băm thịt.
Tần Dương cười đi tới, cầm lấy dao:
- Tại sao lúc đi mua thịt không trực tiếp dùng máy xay thịt luôn?
La Thi Thiến trừng Tần Dương một cái:
- Thịt do máy xay ăn không ngon, phải tự mình băm thịt mới thơm.
La Thi Nhã tiếp lời nói:
- Cháu là nam tử hán duy nhất, cháu không băm ai băm. Nhanh một chút nha, đợi lát nữa dì út sẽ kiểm tra đó, đừng có lười biếng.
Tần Dương cười cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện băm thịt làm nhân bánh này, chỉ là chuyện nhỏ, bảo đảm các quý cô hài lòng.
Tần Dương hai tay mỗi tay cầm một con dao, hai tay giơ lên, dao phay tức thì giống như trời mưa dội vào thớt, tiếng kêu đều đều.
Tần Dương băm không nhanh, cũng không quá mạnh, lại không gấp không chậm, rất có tiết tấu, những miếng thịt đã được cắt nhỏ dưới tay Tần Dương lập tức trở nên càng nhỏ càng nhuyễn.
La Thi Nhã lại gần nhìn thoáng qua, cười nói:
- Không tệ mà, công phu băm thịt này, về sau nếu là làm đầu bếp đứng thớt khẳng định không đói chết được.
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Dì út, chuyện này dì đúng thật là không có nói sai. Nếu nói đầu bếp trưởng mà, cháu khẳng định là không được, nhưng nếu nói làm đầu bếp đứng thớt để so công phu cầm dao ấy mà, cháu khẳng định không kém hơn so với những quán nhậu khác.
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Nói cháu giỏi, cháu liền thổi phồng lên đúng không?
La Thi Thiến ở bên cạnh đang chuẩn bị nấm hương, nhìn con trai đấu khẩu với La Thi Nhã, trên mặt hiện lên nét cười vui vẻ.
Tần Dương nhìn mẹ cười tủm tỉm, thử thăm dò nói:
- Mẹ, cha vừa mới gọi điện thoại cho con.
Nụ cười trên mặt La Thi Thiến hơi hơi ngưng lại, tay cũng dừng lại một chút:
- Ông ấy nói cái gì chứ?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Cha bây giờ đang ở Tanzania đấy, cha cũng rất vất vả, ba mươi tết mà vẫn còn đang bận rộn. Cha chúc cả nhà năm mới vui vẻ, còn nói rất xin lỗi, vào những ngày như thế này mà không thể ở bên chúng ta...
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương lại nhẹ giọng giải thích nói:
- Con lúc đầu nói để mẹ nghe điện thoại, nhưng mà cha nói mẹ nhất định đang còn giận cha, vào những ngày như thế này, cha không muốn làm mẹ tức giận, làm cho chúng ta đón năm mới không vui, cho nên mới không gọi mẹ nghe điện thoại.
La Thi Thiến không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ gì, nhìn không ra vui hay buồn.
Tần Dương thử thăm dò hỏi:
- Mẹ, cha cũng là có ý tốt, mẹ sẽ không giận chứ?
La Thi Thiến hừ một tiếng:
- Con là đang nói tốt giúp cha con sao?
Tần Dương cười nói:
- Thật ra con cũng là đàn ông đã trưởng thành, mấy năm trước cũng được chứng kiến không ít chuyện, có rất nhiều chuyện đều do chúng ta thể làm chủ được, ví như hôm nay ba mươi tết, người nào mà không muốn về nhà ăn tết, cùng người nhà đoàn tụ đây chứ? Nhưng rất nhiều chiến sĩ Hoa Hạ chúng ta còn phải đứng trong gió rét canh gác biên cương nè, rất nhiều bác sĩ y tá còn phải trực ban, cảnh sát cũng đang giữ gìn an ninh xã hội, công việc của những nhân viên phía trước và phía sau sân khấu trên tiết mục cuối năm bọn họ cũng đều đang phải tất bật làm việc, con thấy đều có thể thông cảm một chút, họ cũng đâu có dễ dàng gì.
La Thi Thiến bị những lời nói Tần Dương nói chọc cho vui vẻ, trừng Tần Dương một cái:
- Thôi được, xem như con biết nói chuyện, kỳ thật mẹ cũng không giận, dù sao mẹ cũng quen rồi, có ông ấy mà, không khí có khi còn thấy ngượng, không ở nhà cũng tốt vậy!
Tần Dương cười nói:
- Mẹ, mẹ đây chính là đang nói lẫy rồi. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục làm sủi cảo. Haiiz, cũng không biết cha ở nước ngoài hôm nay có sủi cảo ăn không..
La Thi Thiến ánh mắt nhìn sang Tần Dương, không nói gì thêm, bà đương nhiên biết rõ Tần Dương đang nói giúp Tần Hoa, bà cũng không giận.
Làm con, hi vọng cha mẹ ôn hòa, điều tiết quan hệ cứng nhắc của cha mẹ, chuyện này chỉ có những đứa con hiểu chuyện mới có thể làm được, bà chỉ cảm thấy như được an ủi, sao lại có thể tức giận được chứ?
Tần Dương cầm hai con dao như gió, rất nhanh đã băm xong thịt, La Thi Thiến lấy nấm hương thái nhỏ, và trả tự do cho Tần Dương.
Tần Dương quay lại ngồi trên ghế sa lon tiếp tục làm biếng, hắn nghĩ nghĩ, tự tay viết tin nhắn chúc phúc cho mấy người Hàn Thanh Thanh, Văn Vũ Nghiên, Tiết Uyển Đồng vậy.
Mặc dù thời ở thời buổi này chuyện nhắn tin chúc phúc, mọi người dường như không còn cảm giác nữa, thậm chí rất nhiều người còn lười trả lời, nhưng tóm lại là một cái cớ để bắt đầu nói chuyện phiếm, không phải sao?
Có tâm thì sẽ trả lời, tán dóc vài câu, vô tâm, bỏ qua không trả lời là xong.
Tin nhắn còn chưa chờ đến, thì điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Tần Dương kiểm tra, trên mặt lộ ra ý cười.
Hàn Thanh Thanh.
Tần Dương nghe điện thoại:
- Hàn Thanh Thanh, chúc mừng năm mới nhé!
- Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới!
Tần Dương cười nói:
- Cậu đang làm gì vậy?
Hàn Thanh Thanh cười hì hì nói:
- Tôi cùng với mẹ ở nhà ông ngoại đón tết, chúng tôi đang cùng nhau làm cơm tất niên đây, còn cậu?