Chí Tôn Đặc Công
Chương 355: Cá mập bơi qua bơi lại
- Cháu muốn đi ra ngoài để ăn cơm?
La Thi Nhã thấy Tần Dương cúp điện thoại thì mở to đôi mắt xinh đẹp, trên mặt thể hiện rất giật mình.
Tần Dương vâng một tiếng:
- Cháu muốn đi hẹn hò tụ tập với một số đồng nghiệp ngày trước. Mọi người cũng đã nửa năm chưa thấy mặt nhau.
Sắc mặt của La Thi Nhã đột nhiên biến đổi, bày ra vẻ mặt đáng thương:
- Bé Dương à, cháu nỡ lòng nào bỏ lại dì nhỏ xinh đẹp đáng yêu ở nhà đớp gió còn bản thân mình lại ra ngoài ăn chơi đàng điếm?
Tần Dương cười khổ nói:
- Trước đó cháu không biết rằng dì nhỏ sẽ đến vào hôm nay. Hơn nữa ngày mai là đến kỉ nghỉ của bọn họ nên mấy người đó đều có kế hoạch về quê ăn tết rồi, hôm nay là ngày cuối cùng có thể gặp mặt.
La Thi Nhã hoàn toàn không thèm quan tâm những gì Tần Dương nói, khuôn mặt vẫn thấm đượm vẻ u oán:
- Bé Dương à, cháu thay đổi rồi, không còn là bé Dương mà dì nhỏ hay bế ngày xưa nữa. Dì nhỏ già rồi, cháu ghét bỏ dì nhỏ đúng không?
Ngay lập tức, Tần Dương cảm thấy nhức đầu, dù hắn biết rõ dì nhỏ chỉ đang biểu diễn nhưng cũng chỉ đành đầu hàng:
- Dì nhỏ, dì đừng bày ra bộ mặt như thế được không. Dì nào có già, dì đang rất xinh đẹp mà. Bây giờ bọn cháu định đi ăn thịt dê nướng, nếu dì nhỏ không ngại đi đến nơi ầm ĩ thì đi cùng cháu được không?
- Thịt dê nướng? Đây là món khoái khẩu của dì đó.
Trên mặt La Thi Nhã đổi phắt thành nụ cười rạng rỡ:
- Dì nhỏ biết bé Dương là tốt nhất, chắc chắn sẽ không bỏ mặc dì nhỏ bơ vơ ở nhà úp mì tôm ăn rồi nổi mụn nhọt xấu xí. À mà không biết sự xuất hiện của dì nhỏ có thể ảnh hưởng đến đám bọn cháu không? Nếu có thì hay là dì nhỏ không đi nữa?
Không đi?
Ở nhà úp mì?
Nói đến nước này rồi thì tất nhiên Tần Dương không thể có cách nào khác là cố gắng chân thành mời mọc:
- Không ảnh hưởng gì đâu ạ. Bọn cháu chỉ gặp mặt tán dóc mà thôi, hơn nữa còn có một cô gái khác nữa.
Tần Dương nói lời này cũng hoàn toàn là sự thật. Lúc bọn họ tụ tập ăn uống chơi bời thì tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến chuyện Long Tổ. Rõ ràng ở nơi đông người tai vách mạch rừng, ai mà biết được sẽ không có kẻ nào tình cờ nghe thấy?
Buổi gặp gỡ hôm nay chỉ đơn giản là để mọi người uống rượu vui cười, tất niên mừng năm mới mà thôi.
- Có nữ à, tốt quá. Thế nhưng không có nữ cũng không sợ. Tửu lượng của dì nhỏ chắc chắn không kém đám đàn ông đâu.
Tần Dương đưa tay liếc nhìn đồng hồ:
- Đến giờ rồi, cháu đi thay quần áo rồi đi luôn.
La Thi Nhã bất mãn nói:
- Không phải cháu đang mặc quần áo mới sao? Sao còn phải thay gì nữa?
Tần Dương bất đắc dĩ giải thích:
- Mặc dù tính cách cháu xuề xòa, mặc gì không quan trọng nhưng việc mặc một bộ vest Armani mới tinh tươm đi ăn thị dê nướng thì hơi kì. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết gặp mặt nên cũng không cần trang trọng quá mức. Dì đợi cháu xíu nha.
- Mặc đồ hiệu Armani thì không được ăn thịt dê nướng à? Nếu bẩn thì giặt, giặt không sạch thì mua mới.
Dù La Thi Nhã ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra sự nhu hòa và khen ngợi.
Tất nhiên cô biết không phải do Tần Dương mặc Armani ăn thịt dê nướng thì sẽ không được tự nhiên vì quần áo cũng chỉ là để mặc mà thôi. Vấn đề là hắn không muốn bản thân trở nên khác biệt, phá hỏng đi không khí hài hòa của buổi gặp mặt bạn bè.
Đứa cháu trai này của mình từ bé đã như ông cụ non, bây giờ đã trạc đôi mươi thì lại càng chín chắn. Thế nhưng ngẫm lại lúc hắn bị mình ôm đến mặt mũi đỏ bừng đáng yêu thì khóe miệng của La Thi Nhã không kìm được mà nhếch lên.
Tần Dương thay sang một bộ quần áo màu đen rất nhanh, sau khi quàng khăn cổ vào thì cười nói:
- Đi thôi ạ.
- Ô kê đi ăn thịt dê.
Lúc đi xuống dưới lầu, La Thi Nhã lôi từ trong túi quần một cái chìa khóa xe đưa cho Tần Dương.
- Đi xe của dì nhỏ đi. Vốn không định đi đâu nên đã cho tài xế về quê ăn tết rồi, chỉ còn mỗi cháu biết lái xe thôi.
Tần Dương nhận lấy chìa khóa:
- Vâng ạ.
Đi đến trước cái xe của La Thi Nhã, Tần Dương nhìn chiếc Maserati trước mặt, cười nói:
- Dì nhỏ lại đổi xe ạ? Cháu nhớ lần gần nhất là Land Rover mà.
La Thi Nhã cười nói:
- Đúng thế, năm nay kiếm bộn rồi. Ngay cả cấp dưới của dì nhỏ đều sắm Land Rover rồi BMW thì người làm lãnh đạo này không thể lạc hậu được.
Tần Dương mở cửa xe, cười nói:
- Xem ra công ty của dì nhỏ rất phát đạt nha.
La Thi Nhã mỉm cười:
- Trúng phóc, trước đó chúng ta có thu mua hai công ty, sau khi cải tổ bộ máy rồi vận hành lại trong nửa năm thì bán ra, số tiền thu về lời gấp mấy lần.
Tần Dương khen:
- Dì nhỏ quả là lợi hại. Những người làm được như thế đều rất lợi hại:
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Dì nhỏ chẳng qua có chút tiền vốn rồi đặt những người có tài vào đúng vị trí mà thôi. Về bản chất thì dì nhỏ là một thương nhân trung gian, mau đi bán lại ăn chút chênh lệch mà thôi.
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Dì nhỏ à, ánh mắt kinh thương của dì độc đáo như thế thì chút chênh lệch này cũng to bỏ xừ đi được.
La Thi Nhã khác với Tần Dương chuẩn bị khởi nghiệp, cô chính là một thương nhân thuần túy. Phải mua cái gì, mua xong thì dùng nguồn lực của mình để tối đa hóa giá trị của nó rồi bán ra ngoài, sau đó lại tìm mục tiêu kế tiếp. Có thể hình dung bộ sậu trong tay cô là một nhóm cá mập có cả to cả nhỏ. Con to thì tìm mồi to, con nhỏ thì tìm mồi nhỏ. Mấy con cá mập này cứ bơi qua bơi lại, không ngừng tìm kiếm con mồi.
Chính bởi vấn đề này nên tài sản của La Thi Nhã mới tăng nhanh như thế, bản thân cô mới có thể lãnh khốc vô tình trên thương trường như vậy. Trong mắt của cô, lợi nhuận là ưu tiên số một. Dưới tay cô quy tụ vô số nhân tài.
La Thi Nhã cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Ở kinh thành có nhiều hạn chế vướng tay vướng chân quá. Dì nhỏ định năm sau sẽ đến Trung Hải phát triển, hơn nữa cũng tiện để chăm sóc bé Dương.
Tần Dương cười nói:
- Thế thì quá tốt rồi ạ. Năm sau cháu cũng định mở công ty nên mong dì nhỏ chỉ dẫn nhiều hơn.
Con mắt của La Thi Nhã sáng lên:
- Cháu định kinh doanh cái gì?
- Cháu định bán thuốc.
Có một siêu thương nhân như La Thi Nhã ở đây, Tần Dương không ngần ngại đem kế hoạch nói qua từ đầu đến cuối. Nghe xong, La Thi Nhã cười nói:
- Làm ăn như cháu thì thực ra rất đơn giản. Chỉ cần sản phẩm có chất lượng tốt, rồi phát triển hệ thống vận chuyển thì tiền sẽ mau chảy vào túi thôi. Hơn nữa, với y thuật kì diệu của sư môn của cháu thì phương thuốc này chắc chắn sẽ có hiệu quả vang dội. vấn đề là cháu đã có ý tưởng gì về việc vận chuyển hàng hóa rồi?
Tần Dương cười nói:
- Cháu vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này nhưng bản thân cháu cũng không hiểu sâu nên dự định dùng tiền thuê người làm. Việc nào khó thì cứ đưa cho người chuyên nghiệp làm, đó là phương châm của cháu.
La Thi Nhã gật đầu khen:
- Ý tưởng này không sai, khi kinh doanh thì điều tối kị là không biết mà vẫn cứ cố làm. Thế nên đã có rất nhiều người thất bại thảm hại. Năm sau dì nhỏ sẽ đến Trung Hải, lúc đó sẽ giới thiệu cho cháu vài cao thủ trong nghề.
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Quá tốt. Có dì nhỏ tọa trấn ở Trung Hải thì công ty cháu sẽ sớm thành công thôi.
La Thi Nhã cười tủm tỉm:
- Cháu là bé Dương mà ta thương nhất, nếu không giúp cháu thì giúp ai. Lúc đó hẳn là cấp dưới của dì nhỏ cũng không bận rộn nên dì nhỏ sẽ điều động bọn họ đến giúp cháu.
La Thi Nhã thấy Tần Dương cúp điện thoại thì mở to đôi mắt xinh đẹp, trên mặt thể hiện rất giật mình.
Tần Dương vâng một tiếng:
- Cháu muốn đi hẹn hò tụ tập với một số đồng nghiệp ngày trước. Mọi người cũng đã nửa năm chưa thấy mặt nhau.
Sắc mặt của La Thi Nhã đột nhiên biến đổi, bày ra vẻ mặt đáng thương:
- Bé Dương à, cháu nỡ lòng nào bỏ lại dì nhỏ xinh đẹp đáng yêu ở nhà đớp gió còn bản thân mình lại ra ngoài ăn chơi đàng điếm?
Tần Dương cười khổ nói:
- Trước đó cháu không biết rằng dì nhỏ sẽ đến vào hôm nay. Hơn nữa ngày mai là đến kỉ nghỉ của bọn họ nên mấy người đó đều có kế hoạch về quê ăn tết rồi, hôm nay là ngày cuối cùng có thể gặp mặt.
La Thi Nhã hoàn toàn không thèm quan tâm những gì Tần Dương nói, khuôn mặt vẫn thấm đượm vẻ u oán:
- Bé Dương à, cháu thay đổi rồi, không còn là bé Dương mà dì nhỏ hay bế ngày xưa nữa. Dì nhỏ già rồi, cháu ghét bỏ dì nhỏ đúng không?
Ngay lập tức, Tần Dương cảm thấy nhức đầu, dù hắn biết rõ dì nhỏ chỉ đang biểu diễn nhưng cũng chỉ đành đầu hàng:
- Dì nhỏ, dì đừng bày ra bộ mặt như thế được không. Dì nào có già, dì đang rất xinh đẹp mà. Bây giờ bọn cháu định đi ăn thịt dê nướng, nếu dì nhỏ không ngại đi đến nơi ầm ĩ thì đi cùng cháu được không?
- Thịt dê nướng? Đây là món khoái khẩu của dì đó.
Trên mặt La Thi Nhã đổi phắt thành nụ cười rạng rỡ:
- Dì nhỏ biết bé Dương là tốt nhất, chắc chắn sẽ không bỏ mặc dì nhỏ bơ vơ ở nhà úp mì tôm ăn rồi nổi mụn nhọt xấu xí. À mà không biết sự xuất hiện của dì nhỏ có thể ảnh hưởng đến đám bọn cháu không? Nếu có thì hay là dì nhỏ không đi nữa?
Không đi?
Ở nhà úp mì?
Nói đến nước này rồi thì tất nhiên Tần Dương không thể có cách nào khác là cố gắng chân thành mời mọc:
- Không ảnh hưởng gì đâu ạ. Bọn cháu chỉ gặp mặt tán dóc mà thôi, hơn nữa còn có một cô gái khác nữa.
Tần Dương nói lời này cũng hoàn toàn là sự thật. Lúc bọn họ tụ tập ăn uống chơi bời thì tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến chuyện Long Tổ. Rõ ràng ở nơi đông người tai vách mạch rừng, ai mà biết được sẽ không có kẻ nào tình cờ nghe thấy?
Buổi gặp gỡ hôm nay chỉ đơn giản là để mọi người uống rượu vui cười, tất niên mừng năm mới mà thôi.
- Có nữ à, tốt quá. Thế nhưng không có nữ cũng không sợ. Tửu lượng của dì nhỏ chắc chắn không kém đám đàn ông đâu.
Tần Dương đưa tay liếc nhìn đồng hồ:
- Đến giờ rồi, cháu đi thay quần áo rồi đi luôn.
La Thi Nhã bất mãn nói:
- Không phải cháu đang mặc quần áo mới sao? Sao còn phải thay gì nữa?
Tần Dương bất đắc dĩ giải thích:
- Mặc dù tính cách cháu xuề xòa, mặc gì không quan trọng nhưng việc mặc một bộ vest Armani mới tinh tươm đi ăn thị dê nướng thì hơi kì. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết gặp mặt nên cũng không cần trang trọng quá mức. Dì đợi cháu xíu nha.
- Mặc đồ hiệu Armani thì không được ăn thịt dê nướng à? Nếu bẩn thì giặt, giặt không sạch thì mua mới.
Dù La Thi Nhã ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra sự nhu hòa và khen ngợi.
Tất nhiên cô biết không phải do Tần Dương mặc Armani ăn thịt dê nướng thì sẽ không được tự nhiên vì quần áo cũng chỉ là để mặc mà thôi. Vấn đề là hắn không muốn bản thân trở nên khác biệt, phá hỏng đi không khí hài hòa của buổi gặp mặt bạn bè.
Đứa cháu trai này của mình từ bé đã như ông cụ non, bây giờ đã trạc đôi mươi thì lại càng chín chắn. Thế nhưng ngẫm lại lúc hắn bị mình ôm đến mặt mũi đỏ bừng đáng yêu thì khóe miệng của La Thi Nhã không kìm được mà nhếch lên.
Tần Dương thay sang một bộ quần áo màu đen rất nhanh, sau khi quàng khăn cổ vào thì cười nói:
- Đi thôi ạ.
- Ô kê đi ăn thịt dê.
Lúc đi xuống dưới lầu, La Thi Nhã lôi từ trong túi quần một cái chìa khóa xe đưa cho Tần Dương.
- Đi xe của dì nhỏ đi. Vốn không định đi đâu nên đã cho tài xế về quê ăn tết rồi, chỉ còn mỗi cháu biết lái xe thôi.
Tần Dương nhận lấy chìa khóa:
- Vâng ạ.
Đi đến trước cái xe của La Thi Nhã, Tần Dương nhìn chiếc Maserati trước mặt, cười nói:
- Dì nhỏ lại đổi xe ạ? Cháu nhớ lần gần nhất là Land Rover mà.
La Thi Nhã cười nói:
- Đúng thế, năm nay kiếm bộn rồi. Ngay cả cấp dưới của dì nhỏ đều sắm Land Rover rồi BMW thì người làm lãnh đạo này không thể lạc hậu được.
Tần Dương mở cửa xe, cười nói:
- Xem ra công ty của dì nhỏ rất phát đạt nha.
La Thi Nhã mỉm cười:
- Trúng phóc, trước đó chúng ta có thu mua hai công ty, sau khi cải tổ bộ máy rồi vận hành lại trong nửa năm thì bán ra, số tiền thu về lời gấp mấy lần.
Tần Dương khen:
- Dì nhỏ quả là lợi hại. Những người làm được như thế đều rất lợi hại:
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Dì nhỏ chẳng qua có chút tiền vốn rồi đặt những người có tài vào đúng vị trí mà thôi. Về bản chất thì dì nhỏ là một thương nhân trung gian, mau đi bán lại ăn chút chênh lệch mà thôi.
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Dì nhỏ à, ánh mắt kinh thương của dì độc đáo như thế thì chút chênh lệch này cũng to bỏ xừ đi được.
La Thi Nhã khác với Tần Dương chuẩn bị khởi nghiệp, cô chính là một thương nhân thuần túy. Phải mua cái gì, mua xong thì dùng nguồn lực của mình để tối đa hóa giá trị của nó rồi bán ra ngoài, sau đó lại tìm mục tiêu kế tiếp. Có thể hình dung bộ sậu trong tay cô là một nhóm cá mập có cả to cả nhỏ. Con to thì tìm mồi to, con nhỏ thì tìm mồi nhỏ. Mấy con cá mập này cứ bơi qua bơi lại, không ngừng tìm kiếm con mồi.
Chính bởi vấn đề này nên tài sản của La Thi Nhã mới tăng nhanh như thế, bản thân cô mới có thể lãnh khốc vô tình trên thương trường như vậy. Trong mắt của cô, lợi nhuận là ưu tiên số một. Dưới tay cô quy tụ vô số nhân tài.
La Thi Nhã cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Ở kinh thành có nhiều hạn chế vướng tay vướng chân quá. Dì nhỏ định năm sau sẽ đến Trung Hải phát triển, hơn nữa cũng tiện để chăm sóc bé Dương.
Tần Dương cười nói:
- Thế thì quá tốt rồi ạ. Năm sau cháu cũng định mở công ty nên mong dì nhỏ chỉ dẫn nhiều hơn.
Con mắt của La Thi Nhã sáng lên:
- Cháu định kinh doanh cái gì?
- Cháu định bán thuốc.
Có một siêu thương nhân như La Thi Nhã ở đây, Tần Dương không ngần ngại đem kế hoạch nói qua từ đầu đến cuối. Nghe xong, La Thi Nhã cười nói:
- Làm ăn như cháu thì thực ra rất đơn giản. Chỉ cần sản phẩm có chất lượng tốt, rồi phát triển hệ thống vận chuyển thì tiền sẽ mau chảy vào túi thôi. Hơn nữa, với y thuật kì diệu của sư môn của cháu thì phương thuốc này chắc chắn sẽ có hiệu quả vang dội. vấn đề là cháu đã có ý tưởng gì về việc vận chuyển hàng hóa rồi?
Tần Dương cười nói:
- Cháu vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này nhưng bản thân cháu cũng không hiểu sâu nên dự định dùng tiền thuê người làm. Việc nào khó thì cứ đưa cho người chuyên nghiệp làm, đó là phương châm của cháu.
La Thi Nhã gật đầu khen:
- Ý tưởng này không sai, khi kinh doanh thì điều tối kị là không biết mà vẫn cứ cố làm. Thế nên đã có rất nhiều người thất bại thảm hại. Năm sau dì nhỏ sẽ đến Trung Hải, lúc đó sẽ giới thiệu cho cháu vài cao thủ trong nghề.
Tần Dương cười ha ha, nói:
- Quá tốt. Có dì nhỏ tọa trấn ở Trung Hải thì công ty cháu sẽ sớm thành công thôi.
La Thi Nhã cười tủm tỉm:
- Cháu là bé Dương mà ta thương nhất, nếu không giúp cháu thì giúp ai. Lúc đó hẳn là cấp dưới của dì nhỏ cũng không bận rộn nên dì nhỏ sẽ điều động bọn họ đến giúp cháu.