Chí Tôn Đặc Công
Chương 26: Bị hoa khôi học giỏi kinh thường!
Nhóm dịch TTTV
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Chuông vào học vang lên, thấy giảng viên tiếng Anh bước vào giảng đường, Tần Dương liền tháo tai nghe xuống, chuẩn bị vào học.
Hàn Thanh Thanh chợt hỏi.
- Cậu đang nghe nhạc à?
Tần Dương hơi sững sờ, chẳng ngờ được Hàn Thanh Thanh vậy mà lại chủ động bắt chuyện với mình, nhưng hắn rất nhanh chóng nở nụ cười.
- Không phải. Tôi nghe tiếng Anh cơ bản.
Hàn Thanh Thanh cũng hơi bất ngờ, thấy Tần Dương nghe nhập tâm đến vậy, cô còn tưởng rằng hắn nghe nhạc, nào ngờ người ta đang luyện nghe tiếng Anh.
- Tiếng Anh căn bản là chương trình học từ hồi cấp 2 rồi mà nhỉ?
Tần Dương nở nụ cười bất lực, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Hàn Thanh Thanh lắc lắc, để cô thấy được biểu tượng của chương trình luyện nghe tiếng Anh cơ bản APP.
- Tiếng Anh cơ bản của tôi rất kém, lúc nghe giảng quả thực rất vất vả, vậy nên tôi đang định học lại từ đầu.
Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.
Giờ học bắt đầu, Tần Dương nghe giảng rất chăm chú, đôi lúc cũng cúi xuống ghi chép, Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhìn thấy quyển sổ ghi bài của Tần Dương, suýt bật cười. Bởi trong đấy Tần Dương ghi đa phần bằng tiếng Trung, chỉ có một số rất ít được viết bằng tiếng Anh, hơn nữa nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo, trông đến là tội.
Trình độ này y hệt như người mới bắt đầu học tiếng Anh mà thôi, vốn tiếng Anh của bạn học Tần Dương này thật sự kém đến vậy sao?
Làm thế nào mà cậu ấy thi đỗ được vào khoa Tiếng Anh vậy?
Là do học lệch, nên đỗ được vào là nhờ các môn khác kéo lại?
Bạn học Tần Dương này, quả thực rất thú vị, tiếng Anh kém như vậy mà còn thi vào khoa tiếng Anh. Trước đây thì không chịu học tử tế, giờ lên đại học rồi mới học lại từ đầu?
Tiết học kết thúc, Hàn Thanh Thanh nhẹ nhõm thả quyển sách giáo khoa xuống. Dẫu sao thì cô cũng là học bá (chỉ người học giỏi), tiếng Anh chính là môn sở trường của cô, bài giảng của giảng viên đối với cô mà nói quả thực không hề khó, tập trung một chút là đã hiểu đã nhớ được rồi. Lại quay sang nhìn Tần Dương vẫn đang chiến đấu với quyển sổ ghi chép, mấy thứ trong đó sợ rằng chỉ mỗi mình hắn đọc được.
Rốt cục Hàn Thanh Thanh không thể nhịn nổi nữa.
- Cậu ghi chép thế này không ổn tý nào.
Tần Dương ngẩng đầu lên, hết nhìn Hàn Thanh Thanh lại nhìn xuống sổ, biểu cảm trên mặt trông vô cùng thê thảm, hơi xấu hổ, đành nói.
- Tôi biết cách này rất ngu ngốc, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành phải ghi chú như thế này trước vậy…..
Đương nhiên Hàn Thanh Thanh cũng biết cách ghi nhớ này của Tần Dương, rất nhiều người khi mới bắt đầu học đều dùng cách không khoa học này, vì không còn cách nào khác. Tuy vậy nhưng cô vẫn nên tốt bụng nhắc nhở:
- Phương pháp học này không hiệu quả, về sau sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, tốt nhất cậu nên học một cách thật khoa học. Tuy hơi khó, nhưng về sau rất có ích.
Nói đến đây Hàn Thanh Thanh hơi nhíu lông mày.
- Sao tôi cứ có cảm giác trước đây cậu không hề được học tiếng Anh nhỉ, trình độ hệt như người mới bắt đầu vậy?
Bị học bá khinh thường rồi.
Tần Dương ngại ngùng trả lời.
- Ừm, vì một số nguyên nhân nên quả thực tôi chưa từng được học tiếng Anh. Tôi đích thị là một người mới bắt đầu học…..
- Chẳng trách…
Hàn Thanh Thanh không hỏi tiếp vì sao hắn lại không được học tiếng Anh từ trước, hơi lưỡng lự một chút rồi nói.
- Thế này đi, vào các buổi tối tôi sẽ dạy cậu một vài phương pháp học, trong lúc học nếu có chỗ nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi, tôi giảng cho cậu. Như vậy trình độ của cậu sẽ lên nhanh hơn chút.
Tần Dương kinh ngạc. Mấy ngày nay hắn đều tự học tiếng anh một mình, tuy trí nhớ cực tốt, năng lực học tập cực lớn, nhưng đối với thứ ngôn ngữ xa lạ thì giữa việc có người dạy với không ai dạy, tốc độ học cũng khác một trời một vực!
Hàn Thanh Thanh là thủ khoa đại học của Thanh Đảo, khả năng tiếng Anh của cô cực kỳ xuất sắc, đương nhiên phương pháp học tập cũng vô cùng hiệu quả. Nếu như cô có thể hướng dẫn cho mình, vậy thì đối với mình đây là sự giúp đỡ rất to lớn.
Tần Dương vội nói chân thành.
- Thật không? Vậy rất cảm ơn cậu. Mấy hôm nay tôi gặp không ít khó khan, còn đang không biết phải hỏi ai đây. Mấy tên cùng phòng với tôi tuyệt không để tâm đến vấn đề này. Tôi hỏi mấy lần rồi, bọn họ cũng giải thích mấy lần rồi nhưng tôi vẫn không hiểu.
Hàn Thanh Thanh nghe vậy, tưởng tượng ra cảnh Tần Dương tìm mấy người Hà Thiên Phong để hỏi bài tiếng Anh, không nhịn được bật cười.
- Không cần cảm ơn đâu, dù sao tôi cũng đảm nhận chức lớp phó học tập, giúp đỡ bạn học học kém là trách nhiệm của tôi. Chiều nay cậu rảnh không?
- Trừ những lúc phải đi học, tôi đều rảnh rỗi lắm.
Hàn Thanh Thanh sảng khoái gật đầu.
- Vậy được, một rưỡi chiều nay nhé. Cậu đợi dưới cổng ký túc bọn tôi, tôi tìm chỗ ngồi dạy cho cậu. Cậu có chỗ nào không hiểu, gặp khúc mắc gì cứ viết hết ra, đến lúc đó tôi giải thích cho cậu.
- Được.
Tần Dương đáp lời, sau đó nở nụ cười.
- Tan học xong cũng trưa rồi, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm được không, coi như chút lòng thành của tôi để cảm ơn cậu.
Hàn Thanh Thanh khẽ cười.
- Cần gì khách sáo thế, trước đây cậu đã mời tôi rồi mà.
- Lần đó tính sao được. Công ơn dạy dỗ, ở thời cổ đại cậu cũng được xem như là thầy của tôi rồi. Tuy chúng ta là bạn học, nhưng chung quy cậu vẫn giúp tôi một việc lớn…
Tần Dương nói một câu chân thành, rồi nở nụ cười, nói tiếp.
- Nếu cậu thấy chỉ hai chúng ta ăn với nhau không tiện vậy để tôi mời cả Nhạc Vũ Hân cùng đi. Cậu đừng từ chối nữa, bữa cơm cảm tạ thầy này tôi nhất định phải mời.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương dáng vẻ nhiệt tình, ánh mắt chất chứa sự biết ơn. Sự biết ơn hiện lên rõ ràng là thành tâm thành ý, không hề có thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác. Cô hơi lưỡng lự rồi nói:
- Được thôi. Vậy chúng ta ăn ở căng- tin.
Tần Dương mỉm cười đáp.
- Cơm căng- tin đơn giản quá, bữa cơm này không thể qua loa đại khái được. Cậu thích ăn gà hầm khoai sọ không, trên con phố cạnh trường có một cửa tiệm làm món này rất ngon, lại không đắt. Cậu thấy sao?
Tuy Hàn Thanh Thanh đã chủ động giúp Tần Dương tiết kiệm nhưng hắn vẫn cứ kiên trì như vậy nên cô không từ chối nữa, sảng khoái đáp.
- Tôi khá thích món đó……Được, cậu chọn món gì thì ăn món đấy.
Tần Dương cười nói.
- Vậy để tôi đi gọi Nhạc Vũ Hân, cậu cũng có thêm một người bạn.
Hàn Thanh Thanh hơi ngây người, khẽ đáp một tiếng “Ừm”, lòng chợt trào lên một thứ cảm xúc rất lạ.
Vừa này mình không hề nói nhất định phải gọi Nhạc Vũ Hân đi cùng, đối phương rõ ràng có cơ hội cùng mình ăn riêng nhưng cậu ta vẫn đề xuất đến việc mời Nhạc Vũ Hân. Cách làm của người này hoàn toàn không giống với những người khác. Nếu như là người khác, có cơ hội đi ăn riêng với mình, sợ là chỉ ước không cần phải gọi thêm ai đi cùng, chỉ hai người ra ngoài ăn. Nhưng Tần Dương hình như lại lo lắng chuyện chỉ có hai người đi riêng…
Gần như trong cùng lúc đó, chút phòng bị trong lòng Hàn Thanh Thanh đã tan thành mây khói.
Xem ra cậu ấy chỉ coi mình như một người bạn học chứ không hề có bất cứ tình cảm gì khác với mình. Vừa rồi có phải mình đã lo lắng quá không?
Thả lỏng tâm tình được một lúc, Hàn Thanh Thanh không nhịn được nảy sinh một suy nghĩ rất lạ. Lẽ nào đối với Tần Dương mình không có chút sức hút nào sao?
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Chuông vào học vang lên, thấy giảng viên tiếng Anh bước vào giảng đường, Tần Dương liền tháo tai nghe xuống, chuẩn bị vào học.
Hàn Thanh Thanh chợt hỏi.
- Cậu đang nghe nhạc à?
Tần Dương hơi sững sờ, chẳng ngờ được Hàn Thanh Thanh vậy mà lại chủ động bắt chuyện với mình, nhưng hắn rất nhanh chóng nở nụ cười.
- Không phải. Tôi nghe tiếng Anh cơ bản.
Hàn Thanh Thanh cũng hơi bất ngờ, thấy Tần Dương nghe nhập tâm đến vậy, cô còn tưởng rằng hắn nghe nhạc, nào ngờ người ta đang luyện nghe tiếng Anh.
- Tiếng Anh căn bản là chương trình học từ hồi cấp 2 rồi mà nhỉ?
Tần Dương nở nụ cười bất lực, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Hàn Thanh Thanh lắc lắc, để cô thấy được biểu tượng của chương trình luyện nghe tiếng Anh cơ bản APP.
- Tiếng Anh cơ bản của tôi rất kém, lúc nghe giảng quả thực rất vất vả, vậy nên tôi đang định học lại từ đầu.
Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.
Giờ học bắt đầu, Tần Dương nghe giảng rất chăm chú, đôi lúc cũng cúi xuống ghi chép, Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhìn thấy quyển sổ ghi bài của Tần Dương, suýt bật cười. Bởi trong đấy Tần Dương ghi đa phần bằng tiếng Trung, chỉ có một số rất ít được viết bằng tiếng Anh, hơn nữa nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo, trông đến là tội.
Trình độ này y hệt như người mới bắt đầu học tiếng Anh mà thôi, vốn tiếng Anh của bạn học Tần Dương này thật sự kém đến vậy sao?
Làm thế nào mà cậu ấy thi đỗ được vào khoa Tiếng Anh vậy?
Là do học lệch, nên đỗ được vào là nhờ các môn khác kéo lại?
Bạn học Tần Dương này, quả thực rất thú vị, tiếng Anh kém như vậy mà còn thi vào khoa tiếng Anh. Trước đây thì không chịu học tử tế, giờ lên đại học rồi mới học lại từ đầu?
Tiết học kết thúc, Hàn Thanh Thanh nhẹ nhõm thả quyển sách giáo khoa xuống. Dẫu sao thì cô cũng là học bá (chỉ người học giỏi), tiếng Anh chính là môn sở trường của cô, bài giảng của giảng viên đối với cô mà nói quả thực không hề khó, tập trung một chút là đã hiểu đã nhớ được rồi. Lại quay sang nhìn Tần Dương vẫn đang chiến đấu với quyển sổ ghi chép, mấy thứ trong đó sợ rằng chỉ mỗi mình hắn đọc được.
Rốt cục Hàn Thanh Thanh không thể nhịn nổi nữa.
- Cậu ghi chép thế này không ổn tý nào.
Tần Dương ngẩng đầu lên, hết nhìn Hàn Thanh Thanh lại nhìn xuống sổ, biểu cảm trên mặt trông vô cùng thê thảm, hơi xấu hổ, đành nói.
- Tôi biết cách này rất ngu ngốc, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành phải ghi chú như thế này trước vậy…..
Đương nhiên Hàn Thanh Thanh cũng biết cách ghi nhớ này của Tần Dương, rất nhiều người khi mới bắt đầu học đều dùng cách không khoa học này, vì không còn cách nào khác. Tuy vậy nhưng cô vẫn nên tốt bụng nhắc nhở:
- Phương pháp học này không hiệu quả, về sau sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, tốt nhất cậu nên học một cách thật khoa học. Tuy hơi khó, nhưng về sau rất có ích.
Nói đến đây Hàn Thanh Thanh hơi nhíu lông mày.
- Sao tôi cứ có cảm giác trước đây cậu không hề được học tiếng Anh nhỉ, trình độ hệt như người mới bắt đầu vậy?
Bị học bá khinh thường rồi.
Tần Dương ngại ngùng trả lời.
- Ừm, vì một số nguyên nhân nên quả thực tôi chưa từng được học tiếng Anh. Tôi đích thị là một người mới bắt đầu học…..
- Chẳng trách…
Hàn Thanh Thanh không hỏi tiếp vì sao hắn lại không được học tiếng Anh từ trước, hơi lưỡng lự một chút rồi nói.
- Thế này đi, vào các buổi tối tôi sẽ dạy cậu một vài phương pháp học, trong lúc học nếu có chỗ nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi, tôi giảng cho cậu. Như vậy trình độ của cậu sẽ lên nhanh hơn chút.
Tần Dương kinh ngạc. Mấy ngày nay hắn đều tự học tiếng anh một mình, tuy trí nhớ cực tốt, năng lực học tập cực lớn, nhưng đối với thứ ngôn ngữ xa lạ thì giữa việc có người dạy với không ai dạy, tốc độ học cũng khác một trời một vực!
Hàn Thanh Thanh là thủ khoa đại học của Thanh Đảo, khả năng tiếng Anh của cô cực kỳ xuất sắc, đương nhiên phương pháp học tập cũng vô cùng hiệu quả. Nếu như cô có thể hướng dẫn cho mình, vậy thì đối với mình đây là sự giúp đỡ rất to lớn.
Tần Dương vội nói chân thành.
- Thật không? Vậy rất cảm ơn cậu. Mấy hôm nay tôi gặp không ít khó khan, còn đang không biết phải hỏi ai đây. Mấy tên cùng phòng với tôi tuyệt không để tâm đến vấn đề này. Tôi hỏi mấy lần rồi, bọn họ cũng giải thích mấy lần rồi nhưng tôi vẫn không hiểu.
Hàn Thanh Thanh nghe vậy, tưởng tượng ra cảnh Tần Dương tìm mấy người Hà Thiên Phong để hỏi bài tiếng Anh, không nhịn được bật cười.
- Không cần cảm ơn đâu, dù sao tôi cũng đảm nhận chức lớp phó học tập, giúp đỡ bạn học học kém là trách nhiệm của tôi. Chiều nay cậu rảnh không?
- Trừ những lúc phải đi học, tôi đều rảnh rỗi lắm.
Hàn Thanh Thanh sảng khoái gật đầu.
- Vậy được, một rưỡi chiều nay nhé. Cậu đợi dưới cổng ký túc bọn tôi, tôi tìm chỗ ngồi dạy cho cậu. Cậu có chỗ nào không hiểu, gặp khúc mắc gì cứ viết hết ra, đến lúc đó tôi giải thích cho cậu.
- Được.
Tần Dương đáp lời, sau đó nở nụ cười.
- Tan học xong cũng trưa rồi, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm được không, coi như chút lòng thành của tôi để cảm ơn cậu.
Hàn Thanh Thanh khẽ cười.
- Cần gì khách sáo thế, trước đây cậu đã mời tôi rồi mà.
- Lần đó tính sao được. Công ơn dạy dỗ, ở thời cổ đại cậu cũng được xem như là thầy của tôi rồi. Tuy chúng ta là bạn học, nhưng chung quy cậu vẫn giúp tôi một việc lớn…
Tần Dương nói một câu chân thành, rồi nở nụ cười, nói tiếp.
- Nếu cậu thấy chỉ hai chúng ta ăn với nhau không tiện vậy để tôi mời cả Nhạc Vũ Hân cùng đi. Cậu đừng từ chối nữa, bữa cơm cảm tạ thầy này tôi nhất định phải mời.
Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương dáng vẻ nhiệt tình, ánh mắt chất chứa sự biết ơn. Sự biết ơn hiện lên rõ ràng là thành tâm thành ý, không hề có thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác. Cô hơi lưỡng lự rồi nói:
- Được thôi. Vậy chúng ta ăn ở căng- tin.
Tần Dương mỉm cười đáp.
- Cơm căng- tin đơn giản quá, bữa cơm này không thể qua loa đại khái được. Cậu thích ăn gà hầm khoai sọ không, trên con phố cạnh trường có một cửa tiệm làm món này rất ngon, lại không đắt. Cậu thấy sao?
Tuy Hàn Thanh Thanh đã chủ động giúp Tần Dương tiết kiệm nhưng hắn vẫn cứ kiên trì như vậy nên cô không từ chối nữa, sảng khoái đáp.
- Tôi khá thích món đó……Được, cậu chọn món gì thì ăn món đấy.
Tần Dương cười nói.
- Vậy để tôi đi gọi Nhạc Vũ Hân, cậu cũng có thêm một người bạn.
Hàn Thanh Thanh hơi ngây người, khẽ đáp một tiếng “Ừm”, lòng chợt trào lên một thứ cảm xúc rất lạ.
Vừa này mình không hề nói nhất định phải gọi Nhạc Vũ Hân đi cùng, đối phương rõ ràng có cơ hội cùng mình ăn riêng nhưng cậu ta vẫn đề xuất đến việc mời Nhạc Vũ Hân. Cách làm của người này hoàn toàn không giống với những người khác. Nếu như là người khác, có cơ hội đi ăn riêng với mình, sợ là chỉ ước không cần phải gọi thêm ai đi cùng, chỉ hai người ra ngoài ăn. Nhưng Tần Dương hình như lại lo lắng chuyện chỉ có hai người đi riêng…
Gần như trong cùng lúc đó, chút phòng bị trong lòng Hàn Thanh Thanh đã tan thành mây khói.
Xem ra cậu ấy chỉ coi mình như một người bạn học chứ không hề có bất cứ tình cảm gì khác với mình. Vừa rồi có phải mình đã lo lắng quá không?
Thả lỏng tâm tình được một lúc, Hàn Thanh Thanh không nhịn được nảy sinh một suy nghĩ rất lạ. Lẽ nào đối với Tần Dương mình không có chút sức hút nào sao?